Đợi Năm Nào

Chương 115

Ngày 14 tháng 11, chỉ làm hoàng đế nửa năm Đặng Tường chết dưới đao vô danh tiểu tốt, nghe nói trước khi chết vẫn giãy dụa chống kiếm đứng dậy, cuối cùng đứng mà đứt khí.

Thời điểm nghe được tin tức, Hiên Viên Hối cũng không vui mừng, lạnh lùng nói: “Chỉ hận Đặng tặc không chết dưới tay ta.”

Ngày đó, tất cả công thành Trường An đóng chặt, nhóm sĩ tốt nhóm lần lượt kiểm tra, cuối cùng trong một thanh lâu tìm thấy Đặng Thừa Phong hồn vía lên mây, áp giải hắn đến lều Hiên Viên Hối.

“Vũ Dương hầu, Chiêu vương, Thái tử, có khoẻ hay không?” Hiên Viên Hối cao cao tại thượng, có chút ít châm biếm.

Đặng Thừa Phong lúc này có lẽ đã trấn định, nên bày ra dáng vẻ mấy phần kiên cường: “Đã rơi vào tay thằng nhãi ranh, không cần nhiều lời!”

Hiên Viên Hối câu môi nở nụ cười: “Xác thực không cần nhiều lời, người đến, giải tên tặc này vào tử lao, đợi đến ngày hoàng đạo, bêu đầu thị chúng, tế tổ tiên ta!”

Đặng Thừa Phong vốn là tiểu nhân nhát như chuột, vừa nghe lời ấy, tâm hoảng ý loạn: “Chậm đã, lẽ nào ngươi không muốn biết tung tích Thái hoàng thái hậu, Hiếu Huệ công chúa?”

Hiên Viên Hối quay đầu nhìn hắn, mặt kinh ngạc nói: “Chỉ là hạng phụ nữ trẻ em, chạy trốn thì chạy trốn, nơi nào bù đắp được bằng cái mạng của Chiêu vương ngươi? Huống hồ trong thiên hạ tất cả là đất của vua, thiên nam địa bắc, bọn họ có thể trốn đi nơi nào? Ta chỉ là không nghĩ tới, Chiêu vương đánh trận vô năng, làm người cũng vô liêm sỉ!”

Không quan tâm Đặng Thừa Phong có phản ứng gì, Hiên Viên Hối trực tiếp hạ lệnh: “Còn không mau đem gã đi, giữ lại làm người buồn nôn?”

Chiến sự đã ổn định, chiến trường vốn náo động thoáng chốc không còn động tĩnh, Hiên Viên Hối một thân một mình đứng trên đất khô cằn, thần sắc có chút hoang mang.

“Vương gia, ngoại trừ hơn ngàn thân binh, tướng sĩ khác đều đã lui ra ngoài thành, không tơ hào của cải bách tính.”

Hiên Viên Hối gật đầu, nhìn chín tầng cung điện đã có vài vết loang lổ cách đó không xa, bỗng nhiên hơi cảm thấy cận hương tình khiếp: “Cố sự Hán cao tổ ước pháp tam chương, các ngươi làm không tệ. Hôm nay để cho các huynh đệ nghỉ ngơi trước, bào đầu bếp làm rượu ngon thức ăn ngon, đến ngày mai kiểm kê nhân số sau.”

(cận hương tình khiếp: xa quê lâu ngày về bỗng thấy sợ)

“Dạ!”

“Đúng rồi, báo chuyện vui cho Vương phi, mời hắn vào thành.”

Triệu Hủ vừa vào soái trướng, đã bị quái vật khổng lồ nhào tới ép nghiêng ngả.

“Vương gia đây là muốn mưu sát chồng?”

Hiên Viên Hối không nói chuyện, Triệu Hủ quét mắt qua, quả nhiên thoáng nhìn thấy di chiếu cùng sổ ghi sinh hoạt thường ngày đặt trên mặt bàn, nghiễm nhiên đã bị người lật xem nhiều lần.

“Ta có chút không muốn vào cung.” Giọng Hiên Viên Hối như mất tiếng: “Thế này còn có thể lừa mình dối người, giả bộ phụ hoàng đang ở trong cung chờ ta trở về… Ta cũng không cần phải lao lực bận tâm chuyện lớn nhỏ của cửu châu muôn phương, có thể không lo lắng làm vương gia hưởng thái bình…”

Triệu Hủ thở dài một tiếng, ôm lấy y ngồi trên tháp: “Tiên đế trên trời có linh thiêng, nhìn thấy thịnh cảnh hôm nay, tất nhiên sẽ mừng cho vương gia. Còn chuyện vương gia hưởng thái bình, thứ cho ta nói thẳng, coi như tiên đế vẫn còn, Phần vương cũng vẫn còn, dùng sủng ái của tiên đế với Vương gia cùng chí côn bằng của Vương gia, phi ưng cẩu tẩu, những ngày sống mơ mơ màng màng nhàn nhã, Vương gia vẫn là đừng nghĩ tới, chỉ sợ ngươi mới là mệnh bận tâm lao lực.”

(côn bằng: thú thần thoại như đại bàng, phi ưng cẩu tẩu: nói về việc đi săn)

Hiên Viên Hối dường như đã cảm thấy dễ chịu hơn, nằm nhoài trên vai hắn, rầu rĩ không vui: “Nghĩ đến vừa vào cung thành, lại không nghe được một câu nói thật, không thấy được một phần chân tâm, nhất thời cảm thấy làm hoàng đế cũng không hề hứng thú. Hôm nay nhìn thấy thi thể Đặng Tường, ngươi biết ta suy nghĩ gì không? Liệu có ngày nào đó ta cũng bảo thủ như lão, tự cho là mình đúng, cuối cùng khiến bằng hữu xa lánh, giang sơn khó giữ được?”

“Có ta ở đây, ngươi sẽ không như vậy.” Triệu Hủ sờ sờ tóc y.

Hiên Viên Hối buồn bực nói: “Ngươi khi nào khởi hành? Tối thiểu chờ đại điển đăng cơ của ta xong đã?”

Triệu Hủ bật cười: “Tất nhiên, dù sao ta cũng phải lừa vị trí nguyên hậu tới tay, có triều đình phần lệ sao phải làm giang hồ lãng tử?”

“Đúng rồi.” Hiên Viên Hối lấy ra một phong thư trong tay áo, đưa vào tay Triệu Hủ: “Quốc sư hôm nay viết thư tới, nói là Khả Hãn đưa sứ giả sang, những năm cuối thời Nhân Tông, dân tộc Hồi Hột xưng thần tiến cống cho Khải triều, mãi đến tận khi Đặng đảng chuyên quyền mới thôi. Đáng tiếc bây giờ vật đổi sao dời, ngay cả ta có hôm nay cũng là nhờ mượn lực lượng dân tộc Hồi Hột, không biết xấu hổ bắt người ta xưng thần sợ là không đúng lúc.”

Triệu Hủ lặng lẽ nói: “Thời thế như vậy, Vương gia cũng không thể làm gì. Qua vài năm thôi, đợi đến lúc Trung Nguyên hưng thịnh, lo gì ngoài phiên không dồn dập tới giúp? Quốc sư có nói gì khác?”

Hiên Viên Hối cất tin vào trong tay áo, mạn bất kinh tâm nói: “Chỉ hỏi han ân cần, cũng không có chuyện khẩn yếu.”

Nghĩ đến sợ là việc chia mệnh, Triệu Hủ lòng đã rõ nhưng không nói ra, chỉ cảm thấy Hiên Viên Hối có lúc gian trá cực kì, có lúc lại ngốc đến đáng yêu: “Ngày mai Vương gia có tính toán gì không?”

“Thiên đầu vạn tự, ta nhất thời cũng không nói được. Không bằng Vương phi chia sẻ cùng ta một chút?”

Triệu Hủ suy nghĩ một chút: “Cũng được, khẩn thiết nhất lúc này chính là quân phòng thành vụ, hẳn vẫn còn một bộ phận Đặng đảng dựa vào nơi hiểm yếu chống trả, Vương gia vẫn phải gạt bỏ hậu hoạn cho thỏa đáng. Quan trọng chính là nghiêm túc chỉnh đốn lại trị, tối thiểu là Vương gia đến nhổ bộ Lễ, bộ Hộ ra, bằng không ngay cả lễ đăng cơ đại điển cũng không có người làm.”

“Danh sách cựu thần của Đặng đảng, ta đã cho người kiểm tra, không bằng mời Vương phi cùng Thẩm đại nhân khổ cực ra sức.”

“Nào dám không tòng mệnh.” Triệu Hủ cười đáp lại.

Hiên Viên Hối cắn cắn tai của hắn, thấp giọng nói: “Ngươi xem, ngươi sắp muốn vứt bỏ ta mà đi, ít cũng phải mấy tháng không thể gặp lại, tối nay ngươi không thể nhường ta một chút?”

“Cho ngươi?” Triệu Hủ bật cười: “Ta chỉ hỏi một câu, lẽ nào thiên hạ của Vương gia là dựa vào người khác nhường? Dùng bản lĩnh của mình đi.”

Hiên Viên Hối cười lạnh một tiếng: “Hôm nay bản vương sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là phu vi thê cương!”

Không biết qua bao lâu, Triệu Hủ khoác xiêm y ngồi vào bàn phê duyệt công văn, Hiên Viên Hối ướt mồ hôi nằm trong chăn, một tay thưởng thức ngọc bội đeo hông không rời của Triệu Hủ: “Ừm, bản vương mỏi eo đau lưng, thực sự không có cách nào xem xét công văn, kính xin Vương phi chăm sóc… Đúng rồi, bên kia còn có mười mấy bản, ngươi cũng thay ta phê duyệt.”

Triệu Hủ tức giận đến bật cười: “Trước còn lo lắng Vương gia quá mức ngay thẳng, ngày sau che đậy cho quần thần, bây giờ xem ra, thực sự là lo sợ không đâu.”

Hiên Viên Hối ung dung nở nụ cười: “Đâu có, Vương phi mới am hiểu tinh túy ba mươi sáu kế.”

Triệu Hủ dừng đầu bút lông, nhíu mày: “Kế ‘Tẩu vi thượng sách’ của ta nơi nào so được với ‘Mỹ nhân kế’ tinh diệu của Vương gia.”

Khẽ cười cười, Hiên Viên Hối không nói nữa, chỉ ngơ ngác nhìn Triệu Hủ viết chữ như rồng bay phượng múa.

Triệu Hủ nhìn y vẫn còn mỏi, cuối cùng đành gác bút, trở về trên giường, ôm người y vào trong ngực.

Hai người ôm nhau nằm một chỗ, đêm lạnh đầu mùa đông dường như cũng vì được vuốt ve an ủi mà trở nên ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Ai cũng biết, đợi đến lúc Kim Ô bay lên, thiên địa sẽ đảo lật, con đường phía trước cũng không biết có bao nhiêu hiểm trở.

Nhưng người nào cũng không mở miệng minh ước, cũng không cần tiếp tục minh ước.

Yêu quá tha thiết, sẽ không muốn gạt bỏ, lại càng không muốn gạt bỏ.

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói: quyển kế tiếp là quyển cuối cùng không có tình tiết chủ yếu chỉ là bàn giao đến kết thúc nên tương đối ngắn sẽ có phiên ngoại, thời điểm điểm ngạnh sẽ rộng rãi mà báo cho (mọi người ngạnh ta không thể toàn bộ chiếu thu mà hội xét tham khảo)

Kim ô: quạ vàng 3 chân chắc liên quan tới truyền thuyết nào đó
Bình Luận (0)
Comment