Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa, hoàng đế mới nhậm chức chính là lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ.
Những nơi Triệu Hủ đi qua, trên cửa thành, trong trạm dịch, ven đường lớn, ý chỉ của thiên tử tuổi trẻ như hoa tuyết rơi khắp nơi, bay tới từng góc của đế quốc. Rất nhiều sĩ tốt tàn phế bị thương nhưng biết chữ đều được an bài thành sai dịch nha thự các châu huyện, mỗi ngày đọc bố cáo hoa mỹ khó hiểu cho bách tính, lại đổi lời trên bố cáo thành lời nói địa phương cả trẻ con cũng có thể hiểu.
Rất rõ ràng vào giờ phút này, phân phong công thần cũng không phải là việc cấp bách của hoàng đế, ánh mắt của y tìm về phía hòn đá tảng chân chính của hoàng triều —— bách tính.
Giảm miễn thuế phú, đo đạc thổ địa, trùng tu thuỷ lợi, khuyên nông dân nuôi tằm… Tất cả đều là những sự tình mà minh quân sẽ làm, không những vậy Hiên Viên Hối còn lôi lệ phong hành mà phổ biến điền luật, hộ luật vừa chỉnh lý, dứt khoát rõ ràng thay đổi gia pháp tổ tông, một là rập khuôn cách làm ở Túc Châu, phế bỏ tiện tịch của thương hộ, cho phép con cháu thương nhân vào khoa cử nhập sĩ ở quê hương và các châu huyện, đồng thời điều thuế khóa của thương hộ thành gấp hai lần nông hộ, quan lại các châu khi trưng thu, nghiêm cấm quận huyện chinh phạt thêm thuế; hai là tăng khai quan phường, quan điền, trông nom lưu dân mất đất, cho bọn họ quan điền trồng trọt, hoặc là làm thợ thủ công tại nhà xưởng quan gia; ba là nghiêm khắc điều tra sòng bạc thanh lâu, nhất định phải báo bị quan phủ, cũng nghiêm khắc khống chế số lượng; bốn là cải biến việc kết hôn, viên chức phải hạn chế số thiếp thất dựa theo của cải tước vị, nam thê cũng có thể xuất sĩ kinh thương, cưới nam thê giả cũng có thể kế thừa gia nghiệp, nhưng không được cưới vợ bé; năm là huỷ bỏ tư nô, nghiêm trị điều tra người làm sai; sáu phải..
Bách tính vẫn vì chiến loạn di độc khổ mệt giãy dụa trong địa ngục không lối thoát lâu ngày, nhìn thấy một tia hi vọng nhỏ đều mừng rỡ như điên, thỉnh thoảng có người quỳ rạp dưới đất, hô lên thiên ân to lớn.
Còn hào phú nhà cao cửa rộng mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào dám chống lại hoàng đế kiếm vẫn còn vết máu, đành phải âm thầm nhẫn nại, đồng thời nắm chặt đường dây câu kết với triều thần tân quý trong kinh.
Không biết xuất phát từ suy tính gì, trong thư Hiên Viên Hối đối với những việc này đều không nhắc tới một lời, Triệu Hủ không khỏi nghĩ, đây là muốn gạt hắn đi tìm ngọn nguồn, hay là muốn cho hắn một sự bất ngờ, làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa?
Hoặc chỉ là, Hiên Viên Hối muốn hắn bất kể đi đến nơi nào, đều có thể niệm y.
Mang theo ngọt ngào bí ẩn, Triệu Hủ một đường xuôi nam, dừng một tháng tại Hà Đông, hội minh cùng còn tộc trưởng Hà Đông sáu họ còn sót lại.
“Điện hạ.” Bùi thị gia chủ kính cẩn nói: “Không biết bệ hạ đối với Sĩ tộc đến cùng mang thái độ gì?”
Trịnh thị gia chủ vuốt râu: “Lúc đó Triệu Văn Chính có công đẩy Sĩ thứ hợp lưu cho Sĩ tộc ta hai trăm năm thái bình, bây giờ thiên hạ hỗn loạn, chính là lúc cách tân cách cố, không biết bệ hạ có ý tưởng gì?”
Bác Lăng Thanh Hà hai họ Thôi thị liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là cha Thôi Tĩnh Hốt mở miệng: “Sĩ tộc ta từ lâu bỏ qua quy chế ấm khách, xem thái độ bệ hạ, không cần nghi ngờ sẽ phế bỏ chiếm điền, nếu như ngay cả siêu phẩm* cùng trường thái học đều không được nhận nổi, vậy Sĩ tộc ta có khác gì phú hộ tầm thường?”
(*từ “siêu phẩm” này là chỉ tầng lớp trung lưu cao chỉ sau hoàng đế, tên này xuất hiện tại thời Thanh, kiểu giới tinh hoa ấy)Triệu Hủ bưng chén trà, cười nói: “Ta đang nghĩ, vào giờ phút này, bất luận là huân quý Lũng Hữu hay là Hiên Viên tôn thất, sợ là cùng mang sầu lo giống chúng ta. Hôm nay đều là người một nhà, tự nhiên thành thật với nhau, thẳng thắn gặp lại. Thực không dám giấu giếm, ta và bệ hạ xác thực từng thảo luận qua việc này.”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt mọi người lập tức sáng quắc, phối hợp với dáng vẻ tận lực bảo trì tiên phong đạo cốt, thật sự là có chút buồn cười.
“Việc điền mẫu, bệ hạ tuyệt không thoái nhượng.” Triệu Hủ chậm rãi nói: “Thế gia đại tộc, muốn trường thịnh không suy, phải có ngàn đời trăm đời phú quý, hoặc là chiếm điền, bỏ công sức phú thượng, hoặc là tuyển quan, đắt hơn bỏ công sức. Xem ra đến bây giờ, nhóm người phía sau còn có thể làm vài động tác.”
“Chúng ta rất tán thành.” Mọi người cùng kêu lên phụ họa.
Triệu Hủ rút ra một phần điều trần trong tay áo: “Đây là ta cùng Thôi Tĩnh Hốt thương lượng, cuối cùng dùng danh Bùi Tuyển đưa lên tấu sớ, các vị không ngại nhìn, trong lòng cũng thật là có chút tính toán.”
Mọi người truyền đọc một phen, nội đường tĩnh mịch một trận.
Nguyên nhân không gì khác, tấu sớ này của Triệu Hủ thật sự là quá mức mạo hiểm ——Trung Thư tỉnh, Môn Hạ tỉnh, Thượng Thư tỉnh phân chia, chức quyền tiến một bước rõ ràng, Thượng thư tỉnh không cai quản lục bộ nữa, lục bộ giao cho Trung Thư tỉnh, các châu huyện do Môn hạ quản lý từ xa; phàm nhập Môn hạ tỉnh, nhất định phải khoa cử tiến sĩ không có tước vị, phải còn là các quan lại trẻ khỏe từ các châu huyện do Lại bộ đề cử, hoàng đế đồng ý; Thượng thư tỉnh chưởng quản cơ yếu, ký phát chiếu lệnh, phong bác nghị chính trị, người vào thượng thư tất có tước vị, đồng thời tất có công danh, nói cách khác, đi vào thượng thư tỉnh, nhất định chỉ có thể là con cháu quý gia từ khoa cử đi nhập sĩ, không được ấm phong; Trung Thư tỉnh thì lại có đủ cả, tuyển hiền bất kể xuất thân.
Ngự Sử đài đủ loại quan giám sát, Xu Mật Viện chưởng quản quân chính, Hàn lâm viện đến trường thái học tuyển chọn bồi dưỡng quan lại học sinh trẻ tuổi sẽ do hoàng đế trực tiếp chưởng khống, đương nhiên, còn có Lệ Cạnh môn không thể nói với người ngoài.
Dựa theo chương trình của Triệu Hủ, đặc quyền của Sĩ tộc trên thực tế đã bị tước đoạt hầu như không còn, chỉ có Thượng thư tỉnh, dù sao quan lại mang tước vị đoạt công danh ở đây có thể là tôn thất, có thể là huân quý, cũng có thể là Sĩ tộc. Thế này không khác nào phân đặc quyền trước đây của Sĩ tộc ít hơn một phần ba.
Thôi thị gia chủ thở một cái thật dài: “Vừa cho hàn môn trong thiên hạ làm dáng, vừa bán ân tình cho tôn thất cùng huân quý, cũng có hơi giống tình cảnh năm đó Văn Chính đề cử sĩ thứ hợp lưu. Chỉ là, nếu như bệ hạ kiên trì muốn toàn bộ nâng theo tài năng, bất kể xuất thân thì sao?”
“Huống chi, như vậy chẳng phải là minh mục trương đảm kết đảng?” Trịnh thị chen lời.
Ánh mắt Triệu Hủ đảo qua bọn họ, ánh mắt kia vô cùng hiền lành, không mang theo nửa sự uy quyền, nhưng cố tình tất cả mọi người đều cảm thấy run rẩy, dồn dập cúi đầu xuống: “Chư vị thế bá nói không sai, nhưng các ngươi có nghĩ tới đối với một quân chủ mà nói, hắn nguyện ý quần thần chế hành lẫn nhau, cuối cùng chỉ có mệnh hắn là bỏ, như Đặng đảng hợp thành một vùng, hoà hợp êm thấm hay không?”
Mọi người mới đầu như thể “được khai sáng”, ngay sau đó ánh mắt nhìn Triệu Hủ đều tràn đầy mấy phần kính nể. Một tháng nay, Triệu Hủ ôn nhuận đoan chính, tuân thủ nghiêm ngặt lễ của tử đệ đối với bọn họ, cùng nghị luận nhiều việc Sĩ tộc, làm cho bọn họ suýt nữa quên mất, Triệu Hủ không chỉ là xuất thân Sĩ tộc Thượng thư lệnh, mà còn là người theo chân Tiểu vương gia chưa dứt sữa một đường từ thâm sơn cùng cốc Túc Châu dẹp yên Cửu Châu, giết về đế kinh, là nguyên phối kết tóc sóng vai cộng trị cùng hoàng đế!
Hắn căn bản không cần đi phỏng đoán Thánh tâm, bởi vì hắn đại biểu cho thánh ý thánh tâm, thậm chí đủ để ảnh hưởng thánh ý thánh tâm!
“Chúng ta ngày sau nhất định mệnh con cháu khổ đọc thi thư, nhất định phải áp đảo tôn thất huân quý trong khoa cử, để thượng thư, trung như nhị tỉnh đều là con cháu Sĩ tộc ta!”
“Hà Đông Sĩ tộc sáu trăm năm, xác định không thể chôn vùi trong tay chúng ta!”
Triệu Hủ cười cười, lại thấy Hàn Thập Tứ vội vàng hấp tấp tiến vào, phía sau còn có các gia chủ tôi tớ Sĩ tộc vào theo.
“Làm sao vậy?” Triệu Hủ hơi không vui vì gã thất thố, lại thấy gã ấp a ấp úng, nhân tiện nói: “Nơi này cũng không có người khác, nếu như không phải đầu mối cùng cung đình bí sự, ngươi cứ nói thẳng đi.”
______________________________
Tác giả có lời muốn nói: kỳ thực có phần noi theo Anh quốc thượng viện hạ viện làm pháp, thượng thư tỉnh bằng thượng viện, chân chính khảo thí lấy chức vị nhưng huân quý tôn thất thật ra đánh không lại Sĩ tộc.