Đợi Năm Nào

Chương 12

Vừa bị kinh sợ do ngựa lao nhanh, lại vừa lăn lộn trên đồng cỏ, lúc trở về hai người đều bẩn thỉu lấm lem, nhanh chóng tắm rửa cho sạch, rồi lập tức lên xe đi tới phủ đô đốc.

“Cho nên Tuyên vương phủ vẫn ở Trường An?” Hiên Viên Hối ôn hòa hỏi Toan Nghê.

Toan Nghê run lên, càng thêm kính cẩn nói: “Không sai, Tuyên vương phi và Thế tử đều ở Trường An, lần này ngoại trừ Đặng Tường được phong quận vương, Đặng Kinh Lôi được phong thế tử, còn phong hầu ba người khác, theo thứ tự là An Dương hầu Đặng Phiên Vân, Huỳnh Dương hầu Đặng Phúc Vũ, Vũ Dương hầu Đặng Thừa Phong, chỉ có hai vị công tử Phiên Vân và Phúc Vũ theo cha ở lại Lương Châu.”

“Đặt mấy cái tên.” Triệu Hủ lành lạnh nói: “Chỉ lo người khác không biết là hắn chưa từng đọc vài cuốn sách Đại lão thô.”

Hiên Viên Hối cười lạnh: “Phiên Vân Phúc Vũ, hắn chỉ là lo người khác không biết hắn có cái lòng sinh phản chí nghịch tặc!”

Cả vẻ mặt và giọng nói y đều nghiêm túc, Toan Nghê sợ đến quỳ rạp dưới đất, hai vai run rẩy.

Triệu Hủ liếc kẻ cầm đầu một cái, Hiên Viên Hối ngượng ngùng nở nụ cười, lập tức tạo ra vẻ ngoài bình dị gần gũi, tự mình nâng Toan Nghê dậy: “Sáng sớm nay lòng ta không tốt, chỉ sợ là làm khó ngươi. Nhưng ngươi phải biết, người từ trong cung ta mang theo, ngoại trừ Thủ Ninh, ta tin tưởng nhất chính là ngươi, cho nên nếu như ngươi cũng không chuyên chú phục vụ, ta còn có thể trọng dụng ai, còn có thể dựa vào ai?”

Toan Nghê không những không có vẻ cảm động, trái lại nằm úp sấp đến thấp hơn, đầu kề sát với mặt đất.

“Thuộc hạ hành sự bất lực, tội đáng muôn chết!”

Hiên Viên Hối kìm một phen dịu dàng thắm thiết vốn đã nghĩ sẵn chuẩn bị tốt, mắt hiện lên chút tức giận, không biết nhớ tới cái gì cố nén xuống, quét mắt qua Triệu Hủ.

Ánh mắt kia lại còn có chút oan ức, Triệu Hủ ở một bên xem vui không thể tả, rốt cuộc nhớ tới giải vây: “Toan Nghê, Vương gia đã không trách ngươi, ngày sau chú ý một chút là tốt rồi. Đúng rồi, Vương gia vừa mới dặn dò, thời điểm chúng ta tới phủ đô đốc, ngươi đi làm việc cho vương gia, lần này, cũng đừng lặp lại…”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”

Triệu Hủ hướng Bạch Tô phía sau dặn dò: “Mang cây bảo đao lúc trước mua của người kia tới đây.”

Hiên Viên Hối nhíu mày nhìn hắn, đúng như dự đoán, Triệu Hủ đối Toan Nghê cười nói: “Trước Vương gia thấy đây là bảo đao không tệ, còn nói là cực kì coi trọng ngươi, ta cũng đã thể nghiệm và quan sát thượng ý nên mua thưởng ngươi. Bảo đao đưa anh hùng, không cần từ chối.”

Toan Nghê cảm động đến rơi nước mắt mà nhìn Hiên Viên Hối, người sau khá là không dễ chịu, ho nhẹ một tiếng: “Đây là tâm ý của ta cùng Vương phi, cũng coi như là bồi tội sáng nay.”

“Tốt.” Triệu Hủ lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, kín đáo đưa cho Toan Nghê: “Ngươi tới chỗ này gặp một người tên là Bạch Hồ, hắn sẽ giải thích tỉ mỉ cho ngươi.”

Toan Nghê vẫn còn quỳ lén lút liếc nhìn Hiên Viên Hối.

Kỳ thực trong lòng cảm thấy được lợi, Hiên Viên Hối cười cười: “Từ nay về sau, ta cùng với Vương phi là một thể, Vương phi dặn dò, các ngươi làm theo là được, ngươi tự đi đi.”

“Lĩnh mệnh!”

Hiên Viên Hối cực kỳ tự nhiên bắt được cánh tay của Triệu Hủ, kéo hắn lên xe ngựa, ôn nhu nói: “Đêm qua chơi đùa chậm, cẩn thận chút.”

Triệu Hủ mặt đầy xoắn xuýt mà nhìn y, thầm nghĩ cái trò uống máu ăn thề kia đúng là tà môn vu thuật, nếu không làm sao ra ngoài thành một chuyến trở về, Hiên Viên Hối đột nhiên khai khiếu rồi, quả thực làm cho người ta không có cách nào tiếp thu.

Kéo màn xe xuống, khép cửa xe lại, Hiên Viên Hối mới hỏi: “Bạch Hồ là người phương nào? Ngươi muốn Toan Nghê đi làm cái gì?”

“Vương gia cũng không khách khí thật.” Mặc dù cảm thấy y thuận cán hỏi lại có chút buồn cười, Triệu Hủ cũng không muốn che giấu: “Khi còn ở Trường An, ta bố trí tay chân an bài ít việc. Vương gia có biết Lệ Cạnh môn không? Đó là nơi thế tổ lưu lại để bảo hộ hoàng tộc, không ngờ thống lĩnh đời trước Ngũ Đố lại bị Đặng đảng tìm cơ hội mưu hại, không chỉ bỏ mình, mệt hơn là Lệ Cạnh môn cũng bị xoá sổ, ngoại trừ số ít đào thoát được, phần lớn người của Lệ Cạnh môn thảm tao độc thủ (chịu chết dưới độc). Ám vệ thám tử còn sống sót trong đó tất nhiên có không ít là tâm hệ Hiên Viên chính thống, đối với Đặng đảng căm hận thấu xương, nếu như có thể lung lạc bọn họ, không chỉ làm lớn mạnh thế lực Túc Châu, càng khẩn yếu hơn chính là…”

Hiên Viên Hối đã rõ ràng: “Lệ Cạnh môn dù sao cũng đã trăm năm, còn không biết có bao nhiêu dư đồ bí mật, cho dù không thể động đến, cũng không thể để rơi vào tay Đặng đảng.”

“Chính là, lúc trước ta để Bạch Hồ ở giữa liên lạc, mấy ngày trước đây ta mới nhận được thư của hắn, nói là tìm được một người Lệ Cạnh môn bị mù, nhưng hành động bất tiện, trước mắt đành lưu lại Trường An.”

Hiên Viên Hối chẳng hề thấy thất vọng: “Không sao, có một sẽ có hai. Nếu chúng ta muốn lấy được, Đặng đảng hẳn là cũng muốn lấy được, vẫn cần bảo vệ tốt hắn mới phải.”

Triệu Hủ gật đầu: “Hơn nữa, ta còn đang suy nghĩ một chuyện khác, là quan hệ quanh Đặng thái hậu, Đặng đảng cùng hoạn quan giao tình không ít, thậm chí nghe nói thám tử Đặng đảng đều từ quyền hoạn bên người thái hậu khống chế. Nếu như chúng ta có thể xếp vào người cũ…”

“Việc này sợ là phải để Độc Cô mẫu phi lo liệu.” Hiên Viên Hối nhíu nhíu mày nhăn mũi, thoạt nhìn đặc biệt có bộ dạng thiếu niên.

Triệu Hủ ngáp một cái, đã có chút mệt mỏi, vừa vặn bên này lại có một không – bớt – lo Tiểu vương gia không thèm săn sóc: “Được rồi, việc thám tử mật thám toàn bộ giao cho ngươi, ngoại sự hỏi Túc vương, nội sự hỏi Thập Cửu mà.”

Triệu Hủ nguýt y một cái tàn bạo: “Được Vương gia coi trọng, ta thực sự là tám đời mốc meo!”

“Không không không, là ngươi tích tám đời phúc báo, năm trăm năm thiện quả.”

Lười đôi co với y, Triệu Hủ chuyển đề tài: “Chúng ta rời kinh thành cũng lâu như vậy rồi, Vương gia cùng Thẩm Mịch có thư từ qua lại?”

Hiên Viên Hối sầm mặt lắc đầu: “Kỳ thực vừa tới Kỳ Châu, lão đã mượn cớ thân thể không khỏe, sợ là thời gian tới nơi so với chúng ta chậm hơn một chút.”

Triệu Hủ cười cười: “Trong dự liệu, dù sao yếu nhân gia cùng chúng ta đi Túc Châu nói mát là ăn hạt cát, làm không tốt còn liên lụy tính mạng một nhà già trẻ, lòng sinh không cam cũng là nhân chi thường tình.”

“Sớm muộn có ngày…” Hiên Viên Hối lạnh lùng nói “Ta muốn làm cho cả Túc Châu đều đổi thành người của ta, không cần rút tay rút chân như đi trên băng mỏng nữa.”

“Vương gia, Vương phi, xin di giá.”

Hai người ổn định tâm thần, Hiên Viên Hối bày ra dáng dấp quân tử nho nhã lễ độ văn nhược, đạp băng ghế thêu xuống xe trước, lại cực kỳ ôn tồn dìu Triệu Hủ.

“Kính chào Túc vương, Túc vương phi!” Ước chừng có trăm tên binh sĩ đều mang giáp trụ cùng nhau đứng thành hai hàng, tiếng hô vang thẳng tới mây xanh.

Triệu Hủ không biết trên mặt mình có biến sắc không, thấy thần sắc Hiên Viên Hối vẫn như thường, chỉ gật gật đầu.

“Tuyên vương cho mời!”

Hiên Viên Hối nhàn nhạt nói: “Dẫn đường.” bàn tay y nắm thật chặt, ngón tay siết chặt làm cánh tay Triệu Hủ đau đớn.

Nhưng hắn nhưng không cách nào trách y, chỉ vì quỳnh lâu kim khuyết của An Tây phủ đô đốc, quả thực được chế tác tinh tế — xin hỏi ngài hôm qua mới được phong quận vương, vì sao nguyên một cái nhà, một viên ngói một viên gạch đều làm theo kiểu của thân vương?

Chẳng lẽ nào biết chắc đến cuối cùng thì ngài cũng là long tử phượng tôn?

Hiên Viên Hối chỉ cảm thấy mỗi một bước đi, là tâm lại co thắt, mơ hồ ngộ ra, nghĩ có lẽ hôm nay y gặp chính là Vương Mãng của Khải triều.

“Mạt tướng kính chào Túc vương điện hạ, chưa từng viễn nghênh, xin hãy tha lỗi.”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu vương gia chính là có chút động kinh hỉ nộ bất định, đại gia không muốn ghét bỏ y ~

Vương Mãng là một quyền thần nhà Hán, người về sau trở thành vị Hoàng đế duy nhất của nhà Tân, làm gián đoạn nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. 
Bình Luận (0)
Comment