Lang Gia quận có một Vương viên ngoại, qua tuổi năm mươi mới có một đứa con gái, nên yêu thương như châu như ngọc, hận không thể nâng hết bảo vật trên đời đến trước mặt nàng.
Tiểu thư này tên là Nhu Nương, tuy là nữ nhi khuê các xinh đẹp động lòng người, tính tình lại khí khái hào hùng khoáng đạt, làm người lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn chưa tới tuổi cập kê, người đến cửa cầu hôn đã có thể xếp từ cửa thành đông tới cửa thành tây rồi.
Nhưng ai cũng không biết nỗi lòng của Nhu Nương, lời này lại phải nhắc tới từ mười năm trước.
Viên ngoại trước kia cũng từng thi tới tiến sĩ, sau bởi vì bất mãn Đặng thị chuyên quyền mới từ quan, ẩn cư tại Lang Gia quận dạy học. Về sau tuệ nhãn biết anh tài, giúp đỡ một thư sinh họ Chu.
Thư sinh nghèo vào kinh đi thi đạt cao trung khôi thủ, về sau chuyển tới các châu huyện, chưa đến bốn mươi, đã làm Lang Gia quận trưởng, dứt khoát chuyển nhà tới làm láng giềng với ân sư ngày trước.
Quận trưởng này vừa vặn có con trai tên Chu Vân, so với Nhu Nương lớn hơn ba tuổi, là một hậu sinh thông minh hiếu học trong mắt người ngoài.
Thầy trò hai người hợp lại kế, thẳng thắn muốn thân càng thêm thân, tốt càng thêm tốt, định ra việc hôn nhân.
Chu Vân nghe nói việc này, hưng phấn đến một đêm không ngủ, chẳng biết tại sao, từ lần đầu hắn thoáng nhìn thấy Nhu Nương qua rèm châu, trong lòng của hắn lúc nào cũng vui vẻ.
Thế là hắn mua chuộc anh cả và nha hoàn của Nhu Nương, cũng không phải muốn trộm gặp riêng nàng, chỉ là nghĩ hết khả năng mỗi ngày càng thêm đối tốt với nàng một chút.
Bánh ngọt Hải Đường, gà lá sen, cuốn tơ bạc; trâm vàng, trâm ngọc, trâm dao; tương tú, gấm Tứ Xuyên, gấm Tô; mẫu chữ khắc, truyền kỳ, thoại bản……
Ăn mặc các loại, phàm là có thể nghĩ đến, có thể tìm đến đều liên tục không ngừng đưa vào vương phủ.
Vương viên ngoại mở một con mắt nhắm một con mắt cũng phải cảm khái, dạng con rể này sợ là đốt đèn lồng cũng khó tìm.
Nhưng Nhu Nương lại không thích hắn, nếu có gia yến, hai người xa xa nhìn nhau một chút, nàng ngay lập tức sẽ dời ánh mắt đi.
Chu Vân đối với nàng vô cùng tốt, nàng biết, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn thấy hắn, nàng đều sinh ra bực bội thù hận không nói được.
Dạng ác cảm này, đạt đến đỉnh điểm vào đúng tiết thượng tỵ năm nàng đến tuổi cập kê.
(tiết thượng tỵ tổ chức ngày 3 tháng 3 mục đích trừ tà)Không biết là do cố ý an bài hay là đơn thuần xảo ngộ, nàng cùng nha hoàn gặp nhóm huynh trưởng đi cùng Chu Vân nơi ngõ hẹp.
Chu Vân vốn là người nhạy bén, nhưng xa xa nhìn nàng ngay cả lời cũng sẽ không nói, chỉ lúng túng một bên mỉm cười với nàng.
Nhu Nương mấp máy môi, mặt vẫn lạnh như cũ, mang theo nha hoàn đi khỏi ngõ hẹp.
Chu Vân nhìn bóng lưng thướt tha của nàng, không khỏi nhăn đầu lông mày —— Chán ghét trong mắt Nhu Nương không có một chút giả tạo nào, không dung cho hắn một cơ hội may mắn.
Hay có lẽ là Nhu Nương cảm thấy gặp nam giới bên ngoài không ra thể thống gì, cảm thấy mình quá mức càn rỡ?
Từ ngày đó về sau, Chu Vân cũng không nghĩ thêm biện pháp để liếc nhìn nàng từ xa nữa, chỉ đưa chút đồ ăn ngon đồ chơi vui như cũ.
Thẳng đến lúc cách hôn kỳ còn mấy chục ngày, Chu Vân từ mật thám bên cạnh Nhu Nương mới biết được: Nhu Nương không chỉ không muốn gả cho hắn, còn dự định đào hôn.
Hắn về sau không bao giờ nhớ lại cảm giác lúc đó nữa, bị vị hôn thê mình cảm mến từ nhỏ vứt bỏ như giày rách, phẫn nộ không? Có lẽ, nhưng không hiểu hơn chính là sự bi thương không phù hợp với tuổi tác của mình.
Chu Vân trằn trọc một đêm, lúc tảng sáng mới chậm rãi thiếp đi.
Hai ngày trước khi thành thân, Nhu Nương mang theo hai nha hoàn biết võ, cùng mặc nam trang vội vã đi tới cửa thành.
“Tiểu thư.” Nha hoàn Thanh Loan có chút do dự: “Thật không nói với lão gia một tiếng ạ?
Nhu Nương lắc đầu: “Vậy thì không đi được.”
Lại phi nước đại ra khỏi cửa thành mười dặm, đã thấy có mấy người cùng một chiếc xe ngựa dừng ở trường đình, Nhu Nương thoạt đầu cũng không lưu ý, chỉ nghĩ là người nào đó tiễn đưa nhau, lại không nghĩ nghe thấy có người kêu to: “Vương Ý công tử dừng bước.”
Vương Ý chính là tên giả Nhu Nương dùng nam trang xuất hành!
Nhu Nương ghìm chặt dây cương, quay đầu nhìn, phát giác chính là Chu Vân cùng mấy gã sai vặt, trong lúc nhất thời sợ hãi đan xen, không biết là nên chạy như điên, hay là dứt khoát đầu thú.
Ngay lúc nàng chần chờ, Chu Vân đã giục ngựa tới, dừng ở trước mặt nàng.
Dưới ánh hoàng hôn, gương mặt của hắn lộ ra chẳng rõ ràng, nhưng lại lộ ra vẻ bi thương khắc cốt: “Ngươi đã không muốn gả cho ta, cùng phụ thân ngươi nói chuyện là được, cần gì đến mức như thế này, tại sao phải khổ như vậy!”
Nhu Nương rũ mí mắt, phiền muộn thống khổ không vứt đi được một lần nữa xông lên đầu, khiến sắc mặt nàng có hơi trắng bệch.
Sắc mặt Chu Vân cũng không tốt gì, trầm giọng nói: “Lúc trước ta đã bảo Vân Yên đóng làm ngươi giả bệnh, phụ thân cùng mẫu thân ngươi đi tới nhà ngoại tổ, phải hai ngày nữa mới về. Ngươi mang quá ít người, trên đường đi nếu như gặp phải cường nhân, chỉ sợ khó mà tự vệ. Chỗ ta có mấy gia đinh võ nghệ cao cường, đều là tin được, khế bán thân của bọn họ ta cũng cho ngươi, ngươi cứ việc sai khiến.”
Dứt lời, liền có mấy tráng hán im lặng không lên tiếng đứng sau lưng Nhu Nương.
“Còn có xe ngựa này, bên trong có chút lương khô mứt hoa quả nước trà.” Chu Vân lấy ra túi tiền nhỏ từ trong tay áo: “Bên trong có chút ngân lượng, lo trước khỏi hoạ.”
Hắn nói một hơi nhiều như vậy, Nhu Nương lại một chữ không nên lời, khó tránh khỏi tâm càng tàn như tro, đành đưa túi tiền kia vào tay Thanh Loan: “Để lấy niềm vui của ngươi, ta đã tận lực, bất đắc dĩ là ta mong muốn đơn phương. Ta dù không thể như ý, chỉ nguyện ngươi tâm tưởng sự thành, không ưu phiền nữa.”
Nhu Nương cuối cùng cũng có phản ứng, từng giọt nước mắt to nhỏ thi nhau rơi xuống, cảm thấy tim đập nhanh như bị nghiền vỡ nát, không nói ra được bao nhiêu đau đớn.
Chu Vân nhìn cũng đau lòng, nhưng cũng không biết nói gì nữa, đành phải quay đầu ngựa: “Sắc trời đã tối, ngươi nhanh lên đường đi.”
Nói xong, hắn dẫn người ra roi thúc ngựa, đi vào thành.
Cũng không biết Nhu Nương có đi hay không, đi khi nào, Chu Vân bỏ lại hạ nhân, một thân một mình cưỡi ngựa đi tới một ngọn núi cạnh lăng Lang Gia vương, đến đỉnh núi cúi đầu nhìn, mới phát giác trên vạt áo tràn đầy nước mắt.
Khi còn nhỏ, hai phủ hẹn nhau cùng đi dạo, từng leo qua núi này, còn nhớ rõ lúc ở chân núi, Nhu Nương bỗng khóc tê tâm liệt phế, mình khi đó dỗ nàng, còn bị nàng đẩy ra……
Nghĩ sự chán ghét đối với mình có lẽ là bắt đầu từ lúc đó……
Chu Vân dắt ngựa, lẳng lặng nhìn chân trời mây trôi, nhìn như già tới bốn mươi tuổi.
“Thiếu gia, thiếu gia!” Gã sai vặt bên người chẳng biết tại sao đột nhiên kêu to lên tiếng.
Chu Vân còn chưa kịp mắng, đã thấy cách đó không xa Nhu Nương đang cưỡi ngựa tới, thở hồng hộc nhìn mình.
“Ngươi……”
Nhu Nương tung người xuống ngựa, đi đến trước mặt mình, đột nhiên cho một bạt tai.
Chu Vân bị đánh ngã nghiêng ngả, hoàn toàn không rõ đến cùng lại đắc tội nàng chỗ nào.
Nhu Nương ném túi tiền kia lên người hắn, quay người lên ngựa, vậy mà hơi cười với Chu Vân.
Chu Vân không kịp chuẩn bị, sững sờ tại chỗ, nhìn nàng đi xa, nhịn không được cười nhẹ thành tiếng.
…
Qua vài độ xuân phong, bên bờ Khúc Giang ngồi đầy y quan, chính là thời điểm tổ chức hạnh viên yến.
Đế hậu phân việc, thân không rảnh, Hoàng thái tử Hiên Viên Minh Di thay mặt thiết yến, Thái tử Thái Bảo Thôi Tĩnh Hốt hầu hạ.
Lúc tân khoa Bảng Nhãn Chu Vân tiến lên nâng cốc chúc mừng, Thôi Tĩnh Hốt rõ ràng sững sờ, vẫy gọi tuyên hắn qua.
“Ngươi là người ở đâu?”
Tể tướng hỏi tới, Chu Vân tự nhiên như lâm đại địch, cung kính nói: “Bẩm Các lão, hạ quan người Lang Gia quận.”
Thôi Tĩnh Hốt như có điều suy nghĩ, cười nói: “Ngươi đã thành hôn chưa?”
Tiến sĩ trẻ tuổi cho tới bây giờ luôn khiến người ưu ái, rất nhiều người muốn bắt làm con rể, Hiên Viên Minh Di bên cạnh nói trong tộc Thôi Tĩnh Hốt có một tiểu thư vừa tuổi, xong mỉm cười bưng chén rượu xem kịch, nhớ để về cung hồi bẩm phụ hoàng, nói Thôi Thái Bảo công tư dụng, lấy quyền mưu tư.
Chu Vân lại nói: “Năm trước hạ quan đã cưới vợ.”
“A.” Thôi Tĩnh Hốt lên tiếng, có chút không đành.
“Các lão?” Hiên Viên Minh Di lên tiếng nhắc nhở, Thôi Tĩnh Hốt mới phản ứng được, thấy mình bỏ mặc Chu Vân một bên đã lâu, liền cười nói: “Thanh niên tài tuấn, phu thê tình thâm, quả thực khiến cho người ta hâm mộ, thưởng!”
Chu Vân run rẩy nơm nớp lui ra, Thôi Tĩnh Hốt sau yến hạnh viên lại tiến cung.
Bất quá hai tháng sau, đại điển thiên tử vạn thọ, vì chiêu hiển ân đức thiên gia, Trường An bảy ngày liên tiếp cấm đi lại ban đêm.
Trên dòng Khúc Giang một chiếc thuyền hoa chậm rãi xẹt qua mặt nước, bốn phía che kín mành lụa mỏng màu xanh, để người khác không nhìn rõ tình hình bên trong.
Hai vị cha ngồi bên trên, Hiên Viên Minh Di cầm quạt xếp đẩy trướng mạn ra, xa xa nhìn quanh: “Nhi thần không hiểu sao có cảm giác, lần này xuất cung, hai vị không giống đi chơi mà giống như đi tìm người hơn.”
“Cớ gì nói ra lời ấy?” Hiên Viên Hối đang rót rượu cho Triệu Hủ, nghe vậy chỉ nhíu mày.
Hiên Viên Minh Di quay lại cười cười, góc mặt kia quả thực cực kỳ giống Triệu Hủ lúc tuổi còn trẻ, khiến Hiên Viên Hối nhất thời xuất thần.
“Nhi thần chẳng qua là cảm thấy cổ quái, từ lúc hạnh viên yến xong, Bác Lăng hầu vào cung, phụ hoàng bắt đầu tâm sự nặng nề, hôm nay xuất cung cũng có chút vội vàng, thực sự không giống bình thường.”
Triệu Hủ liếc nhìn: “Mọi thứ đều phải suy nghĩ đến cùng, có gì suy đoán thầm nghĩ trong lòng cũng không sao, đừng suốt ngày nói ra khoe khoang, lỗ mãng!”
Hiên Viên Minh Di lập tức thu liễm thần sắc, cúi đầu đứng một bên, thấy ly của Triệu Hủ đã rỗng, lại lóc cóc rót đầy.
“Ngươi……” Hiên Viên Hối vừa muốn giảng hòa cho đứa con đáng thương, đột nhiên dừng lại, xốc mành lều lên.
Một đôi bích nhân đang dắt tay nhau đứng ở mép nước thả đèn, nam tử nhã nhặn tuấn tú, nữ tử đoan trang xinh đẹp, nữ tử thả đèn vào trong nước xong yên lặng cầu chúc. Nam tử kia vẫn đứng ở sau lưng nàng yên lặng nhìn xem, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Hai mắt Hiên Viên Hối không khỏi có chút đỏ lên, chẳng lẽ có luân hồi chuyển thế, làm sao cả dung mạo cũng không thay đổi?
Triệu Hủ đứng bên cạnh y, nắm vai y, chuyện cũ trước kia như mây khói, ta chỉ biết đây là tân khoa Bảng Nhãn Chu Vân, còn có thê tử thanh mai trúc mã yêu thương từ nhỏ đến lớn của hắn là Nhu Nương.
Hiên Viên Hối thoải mái cười: “Mười bảy năm.”
“Đúng vậy.” Triệu Hủ hôn tóc mai của y.
Hiên Viên Minh Di đứng bên cửa sổ làm bộ ngắm phong cảnh, lo lắng nói: “Toàn tâm toàn ý, chuyện tốt hai họ, tam sinh hữu hạnh, tứ giác câu toàn, ngũ thế kỳ xương, lục hợp thì ung, thất khiếu linh lung, bát hoang thăng bình, Cửu Châu yến thanh……
Hắn nhìn đối bích nhân kia, lại quay đầu cả gan quét mắt ghét bỏ song thân, “cạch” một tiếng khép lại quạt xếp: “Thập toàn thập mỹ.”