Đợi Năm Nào

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bút lực này, hình thức kết cấu này, vẫn chưa đủ tốt.”

Trong vương phủ vừa mới xây dựng xong, Hiên Viên Hối đang ngưng thần vận bút, Triệu Hủ buổi chiều uống nhiều rượu, nghiêng người dựa lên bằng kỷ, ngồi bên cạnh vừa ăn điểm tâm vừa xoi mói.

Bằng kỷ 

26p9000o68p89860r059

“Ừm, bức này tuy có tốt hơn, nhưng chữ của vương gia tuy mượt mà hữu lực, văn lại thất chi ngốc khắc (ngốc nghếch), so với tiền nhân, có phần thiếu chút linh khí thần vận.”

“Ngươi đi mà viết đi?” Hiên Viên Hối bị hắn nhiễu đến không viết được, một mạch ném bút, lạnh lùng nhìn hắn.

Triệu Hủ cũng không sợ, nhặt bút kia lên, định tâm, viết thêm câu “Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa, khả liên xuân bán bất hoàn gia” bên cạnh câu “Hồng nhạn trường phi quang bất độ, ngư long tiềm dược thủy thành văn” y vừa viết.

“A, ta từng thấy chữ viết của ngươi, không phải từ nhỏ ngươi tập Ngụy giai (kiểu viết chữ nhà Nguỵ)sao, bây giờ lại sử dụng kiểu chương thảo?” Hiên Viên Hối ngạc nhiên hỏi.

Triệu Hủ nhíu mày: “Tự nghĩ đi.”

“Ồ, bài Xuân giang hoa nguyệt dạ này là thiên cổ kỳ văn, ý cảnh trong trẻo minh khiết, thanh lệ sâu thẳm, ngươi không cảm thấy dùng lối viết chương thảo có hơi lỗ mãng, không đủ lịch sự tao nhã sao?”

Triệu Hủ lại cầm lên một khối bánh Long Phượng, chậm rãi nói: “Lúc thanh tỉnh mà thưởng phong nguyệt chỉ cảm thấy lạnh lẽo cô tịch, lúc say thưởng phong nguyệt lại cảm thấy trống trải mênh mông, còn nếu là lúc nửa mê nửa tỉnh, ta càng nghĩ, chỉ có hai chữ có thể miêu tả được một hai.”

Hiên Viên hối bị hắn làm cho choáng váng: “Hả?”

“Vô thường.” Triệu Hủ híp híp mắt.

Bầu không khí trì trệ, cho dù Hiên Viên Hối không am hiểu thế sự, cũng bị trọng lượng của hai chữ này làm kinh ngạc.

“Ta say rồi, nếu lỡ nói lời gì mạo phạm, xin vương gia khoan thứ.

‘Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ (Nhân sinh đời đời vô tận)

Giang nguyệt niên niên vọng tương tự (Trăng trên sông thì năm nào cũng vậy)

Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân (Chẳng biết là trăng đang đợi ai)

Đãn kiến trường giang tống lưu thủy’ (Chỉ thấy sông dài đưa nước chảy)

Nói vậy không phải là vô thường sao?”

Triệu hủ thở dài một tiếng: “Cái gọi là quyến lữ, là yêu cũng vô thường, hận cũng vô thường; cái gọi là ly nhân, là tụ cũng vô thường, tán cũng vô thường; cái gọi là đế tộ, là hưng cũng vô thường, suy cũng vô thường. Nhưng giang sơn này, nhật nguyệt này, lại là thiên thu vạn tái, không vui không buồn. So sánh như thế, những chấp niệm này những tâm cơ này của chúng ta, đều chỉ vì những cái vật vô thường kia, không phải là đáng tiếc đến mức buồn cười? Vậy nên nói lại, vương gia chưa thấy rõ, ta vừa viết không phải là theo lối chương thảo, mà là tùy hứng viết, bất luận viết theo thể nào, chỉ là ‘Tùy tâm’ phù hợp với cái ý ‘Vô thường’.”

Nghe hắn nói xong, Hiên Viên Hối đầu tiên là sững sờ, xong trầm tư chốc lát nói: “Ta không có học vấn tốt như ngươi, ta chỉ biết ‘Sinh cũng vô thường, chết cũng vô thường’, nếu như không đạt được gì, ta làm sao mà xứng đáng với một lần được sống này?”

Dù cho đoạn đường này nguy hiểm như thế, khó khăn như thế, hai đầu lông mày của y vẫn mang quý khí huy hoàng của long tử phượng tôn, càng có lăng lệ nhuệ khí chỉ thuộc về thiếu niên.

“Tiểu tử khinh cuồng.” Triệu Hủ chỉ vào y, hoàn toàn quên mình chỉ lớn hơn người ta cùng lắm là hai tuổi.

Hiên Viên Hối dò xét hắn một chút, thu xếp lại giấy tuyên: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta nên đi nghỉ ngơi thôi.”

Triệu Hủ đứng dậy duỗi lưng một cái, còn chưa sải rộng bước chân đã nghiêng ngả.

Sớm xem thường tửu lực kém cỏi của hắn, Hiên Viên hối nhận mệnh nâng vai hắn lên, mang về phòng: “Ba chén đã say, vẫn còn dày da mặt tự xưng là trượng phu vĩ đại…… Ta thấy tiểu nương tử nấu rượu bán rượu ở Túc Châu so với ngươi còn mạnh hơn.”

Triệu Hủ bịt miệng y: “Đây là tiểu lang quân nhà ai, nói chuyện không nể mặt mũi như thế, còn không bằng ra ngoài nuôi thêm sói?”

Hiên Viên Hối cắn nhẹ tay hắn: “Ở đâu lại có tức phụ như thế này, rõ là cưới đến tận tổ tông!”

Bị y chọc cười, Triệu Hủ thuận thế nhéo nhéo gương mặt y, ngã lên trên giường, thấy ngoài cửa khép hờ không có ai mới nói: “Vương gia thế nhưng là chuẩn bị tối nay đi gặp Chỉ Cức?”

“Vương phi cũng hiểu ta.” Hiên Viên Hối phí sức rút giày của hắn ra, chảy một thân mồ hôi: “Nghĩ không ra ngươi lại nặng thế.”

Triệu hủ cười cười, tự thoát áo ngoài: “Vậy mà đã kêu nặng? Lực tay Vương gia mạnh bao nhiêu, chắc không phải chỉ có một nửa đi?”

“Thôi thôi thôi.” Hiên Viên Hối nằm xuống bên cạnh hắn, phân phó cho Thủ Ninh bên ngoài: “Giờ Hợi ba khắc gọi ta và Vương phi dậy.”

Nguyệt hắc phong cao, bên ngoài một căn nhà dân cực kì bình thường, một cỗ xe lụa mỏng chậm rãi ngừng lại, bước xuống xe là hai nam tử khoác áo khoác.

Chính là khinh xa của Túc Vương phu phu.

“Chỉ Cức tiên sinh đã tỉnh chưa?” Triệu Hủ vừa ném áo khoác cho Bạch Hồ vừa hỏi.

Bạch Hồ cười nói: “Thưa công tử, hôm nay đúng lúc, Chỉ Cức tiên sinh vừa mới tỉnh dậy.”

“A?” Hiên Viên Hối vội vã không nhịn nổi đẩy cửa đi vào.

Chỉ thấy một nam tử tuấn tú ngồi trên giường gỗ lê, hai mắt quấn đầy băng vải trắng, sắc mặt trắng bệch, lộ vẻ đã phải chịu tổn thương rất nặng.

Dù cho biết mắt hắn không thể thấy, Hiên Viên Hối vẫn quy củ xá dài trên mặt đất: “Tiểu Vương Hiên Viên Hối kiến quá Chỉ Cức tiên sinh. (kiến quá này cứ tạm hiểu là ra mắt, lần đầu gặp)

Triệu Hủ nói theo: “Túc vương phi Triệu Hủ, kiến quá tiên sinh.”

“Tại hạ chỉ là một phế nhân, không đảm đương nổi lễ lớn như thế của Vương gia Vương phi.” Chỉ Cức lãnh đạm nói.

Hiên Viên Hối còn muốn khách khí vài câu, lại bị Triệu Hủ kéo tới cùng ngồi lên ghế.

Triệu Hủ cười nói: “Chúng ta cũng chỉ là làm hết cấp bậc lễ nghĩa. Tiên sinh người chưa khoẻ, không bằng chúng ta tranh thủ lúc tiên sinh tỉnh táo, vào thẳng chủ đề thì như thế nào?”

“Chính là hợp ý ta.” Chỉ Cức ngồi thẳng người, miệng nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm: “Mật thám ám vệ, cho tới bây giờ luôn là lưỡi đao sắc bén nhất, ra khỏi vỏ tất nhiên thấy máu, kiến huyết phong hầu. Vương hầu tướng lĩnh, phàm là có chút bản sự, ai lại không muốn có?”

Triệu hủ mỉm cười: “Ta cùng Vương gia cũng không ngoại lệ.”

“Không sai, vì đại kế, Tiểu Vương nguyện không tiếc bất cứ giá nào, mời tiên sinh giúp ta.” Hiên Viên Hối hợp thời khẩn thiết nói.

Chỉ Cức cười lạnh: “Lệ Cạnh môn mấy trăm nhân mạng của ta, còn có song bảng này đều là bị phá trên tay bọn chúng. Lúc trước ta chết rồi thì thôi, nhưng ta chạy thoát được miệng hổ, đã không còn tham sống sợ chết nữa, còn lý gì tới bọn chúng!”

“Tốt!” Triệu Hủ vỗ tay khen: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn, quả nhiên là đại trượng phu!”

Hiên Viên Hối yên lòng: “Chúng ta đã vì tiên sinh tạo hơn năm mươi gian thạch thất, có thể chứa hơn năm trăm người. Còn từ chợ người bí mật mua đến mười mấy đồng tử đồng nữ ở Cửu Châu, toàn bộ thuộc quyền điều khiển của tiên sinh. Về phần tiền tài vật, chỉ cần tiên sinh mở miệng, chúng ta sẽ kiệt lực thỏa mãn.”

“Tốt, vậy kính xin vương gia vì ta tìm mấy người này trước.”

Bạch Hồ chuẩn bị giấy bút, Triệu Hủ tự mình ghi lại.

“Trường An giáo phường nương tử Vân Tú, ẩn cư tại Sơn Nam đạo Phụng Tiết huyện tiều phu Mạc Khai, Lĩnh Nam tây đạo Dung Châu Hoàng Thuỷ, vân du bốn phương lang trung Dương Hạnh……”

Mỗi lần hắn đọc một cái tên, thần sắc Hiên Viên Hối lại mừng rỡ thêm một phần, thân gặp nạn lớn mà đối với tin tức của thuộc hạ vẫn nhất thanh nhị sở, Chỉ Cức tiên sinh này, đúng là người tài ba.

Triệu Hủ cố gắng nhớ tên trên bốn tờ giấy, cẩn thận thổi thổi mực ấn: “Tại hạ gia học uyên thâm, biết chút y đạo, nếu tiên sinh yên tâm, có thể để tại hạ bắt mạch?”

Hơi suy nghĩ một chút, Chỉ Cức đưa tay cho Triệu Hủ, Triệu Hủ bắt mạch xong, trầm ngâm nói: “Ta học thuật không tinh, tiên sinh hai mắt sợ là bất lực, nhưng mà chứng bệnh thích ngủ này, ta có bảy thành nắm chắc.”

Chỉ Cức thần sắc vẫn nhàn nhạt, vậy đành làm phiền Vương phi khai căn.

__________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Vương gia: u can u up.

Vương phi: *Cười* Được nha, ta thượng, để ta thượng.
Bình Luận (0)
Comment