Đợi Năm Nào

Chương 35

Lúc trước Hiên Viên Hối mượn vùng đất Nhã Lỗ Khắc, chủ yếu để làm ba chuyện: một là nhập cư đóng quân khai hoang, không chỉ trồng trọt ngũ cốc thóc gạo, còn nhập gia tuỳ tục, lệnh người chăn nuôi nhốt dê bò; hai là mở ra thương lộ, lấy danh nghĩa thương nhân Hồi Hột, thực ra là thương lữ vãng lai Tây Vực Trung Nguyên tâm phúc của Vương phi, không chỉ có giao dịch châu báu hương liệu, còn ở trong bóng tối trữ hàng số lượng lớn quan trọng nhất là thép; ba là xây dựng công sự, ba năm qua Triệu Hủ từ chợ người Tây Vực mua không ít nô lệ, chọn lựa người thân thể cường tráng biên vào quân đội, gọi là thú quân, bởi không được Khả Hãn cho phép, không dám gióng trống khua chiêng luyện binh, thú quân chuyển thành dịch phu, làm một con đường nối thẳng Nhã Lỗ Khắc đến biển cư diên. Nếu không phải sợ quân canh phòng nội cảnh Khải triều phát hiện, e rằng từ lâu đã xây dựng rầm rộ, nối thẳng từ biển cư diên đến Túc Châu.

Lần này Hiên Viên Hối đưa ra ý luyện binh, kì thực là vô cùng liều lĩnh —— dù cho Khả Hãn là cữu cữu của y, dân tộc Hồi Hột xưng thần với triều đình, phiên vương tự luyện binh đã là mưu nghịch, không tố giác đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, huống hồ còn mượn đất của hắn?

Hiên Viên Hối vừa nói xong, cũng đổ một thân mồ hôi lạnh, chỉ dùng toàn bộ khí phách mà chống đỡ.

Quốc sư vẫn như trước không nói một lời, lẳng lặng nhìn y, màu gỉ sét trong mắt nửa ngày không mang theo sóng lớn.

Hiên Viên Hối không đúng thời điểm mà nhớ tới những khi Triệu Hủ ngưng thần nghiền ngẫm, hắn sẽ không lộ ra vẻ mặt hờ hững như vậy với mình, mà thường mang theo châm biếm nhàn nhạt, kiểu như đã hiểu rõ tất cả nên coi trời bằng vung…

Chỉ có một điểm tổng tương đồng, đó chính là Hiên Viên Hối ở trước mặt bọn họ đều như không chỗ che thân.

Nghĩ vậy Hiên Viên Hối bèn cúi đầu, quỳ rạp trên mặt đất nói: “Thỉnh quốc sư tác thành.”

“Tu sĩ chỗ các ngươi, nguyện vọng điều gì?”

Hiên Viên Hối khá là kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Trường sinh?”

“Cũng không phải.”

Hiên Viên Hối trầm ngâm nói: “Thanh tịnh.”

“Vừa có vọng tâm, vừa kính sợ thần; vừa kính sợ thần, vừa mong có vạn vật; có vạn vật thì sinh tham; sinh tham thì phiền não; phiền não vì vọng tưởng, ưu khổ cả người; gặp trọc nhục, lưu lạc sinh tử; chìm trong bể khổ, vĩnh viễn không nói hết.”

Quốc sư bỗng nhiên thay đổi nói tiếng Hán, tuy không phải thanh âm nhã nhặn của Trường An Lạc Kinh, nhưng cũng có thể nghe rõ ràng.

Hiên Viên Hối lặng lẽ chốc lát, nhàn nhạt nói: “Như thế nào là bể khổ? Thế nào là đúng đạo? Bể khổ của Tiểu vương chính là nhìn sơn hà sụp đổ, sinh dân lưu lạc mà không thể ra sức.”

Y hơi khép mí mắt: “Đạo của tiểu vương chính là trong nước yên bình, quốc thái dân an.”

Dường như tự biết mình tiền đồ khó lường, nguyện vọng hi vọng có lẽ chỉ là chuyện viển vông, Hiên Viên Hối nói xong chỉ yên tĩnh lại.

“Đó chính là đạo thánh vương của các ngươi.” Quốc sư rốt cục giương mắt nhìn y: “Có thể dùng vương đạo trị thiên hạ dễ dàng, dùng vương đạo được thiên hạ…”

Hiên Viên Hối cười cười, lấy bội kiếm của mình, hai tay dâng tặng.

Quốc sư tường tận một hai, lắc đầu: “Nguyên binh khí của các ngươi ta chẳng hề thông hiểu, nhưng ta nghĩ đây nhất định là danh kiếm.”

“Quốc sư tinh mắt, đây là Thái A kiếm, uy đạo kiếm. Dục vọng của ta dùng uy đạo được thiên hạ, vương đạo trị thiên hạ!”

Quốc sư nhìn Thái A một chút, trả lại y, lại nói: “Tự mình luyện binh chính là tội nặng, một khi bị phát hiện, triều đình Trường An không chỉ danh chính ngôn thuận thanh trừ Túc Châu, thậm chí còn trách tội hãn quốc ta. Việc này, Vương gia đã có suy tính?”

Hiên Viên Hối nghiêm nghị nói: “Nếu dám hướng Khả Hãn đề nghị, tiểu vương cùng Vương phi tất nhiên là có tính toán, kính xin quốc sư yên tâm, nếu như bại lộ, chắc chắn sẽ không làm liên lụy Khả Hãn.”

“Trước tiên không nói các ngươi định dốc hết sức đảm đương như thế nào, làm sao để lừa dối, chỉ nói nếu như Khả Hãn đồng ý, Vương gia sẽ chuẩn bị nói gì với Khả Hãn? Chỉ là ngựa, e sợ không đủ đi?”

Thấy ông không làm vẻ bay bổng xuất trần thế ngoại cao nhân nữa, chịu bàn điều kiện, Hiên Viên Hối không khỏi lỏng xuống, cười nói: “Không biết quốc sư có cao kiến gì không?”

“Sao không kết làm thông gia hai họ cho tốt?” Toàn thân Quốc sư nghiêng về phía trước một ít, trong mắt tràn đầy mùi đầu độc: “Từ đó về sau, Hán hậu đều là công chúa dân tộc Hồi Hột, này chẳng phải quá đẹp? Bây giờ Khả Hãn đang có một tiểu nữ tuổi mới mười lăm, công chúa cùng Vương gia tuổi chênh lệch không bao nhiêu, còn có thêm tình nghĩa huynh muội, nếu như có thể thân càng thêm thân kết làm uyên minh, e rằng Khả Hãn chắc chắn đối với đại nghiệp của Vương gia hết sức giúp đỡ.”

Đồng tử Hiên Viên Hối cấp tốc co rút lại một chút, vội nói ngay: “Chuyện khác thì dễ bàn, chỉ có chuyện này tiểu vương tuyệt đối không thể đáp ứng.”

Quốc sư lơ đễnh cười nói: “Đã sớm nghe qua Vương gia cùng Vương phi phu thê hài hòa, tình định thiên kim, hôm nay xem ra, đồn đại không uổng. Chỉ là Vương gia phải biết rằng, Vương phi dù cho có hiền lương mẫn đạt, cũng không thể sinh dưỡng, coi như hắn có thể phụ Tá vương gia đặt xuống vạn dặm giang sơn, sau này giang sơn sẽ do ai đến trông coi? Vương gia vì thiên hạ nhận hết khổ sở, tiêu hao hết tâm huyết, cuối cùng là tiện nghi cho tôn thất khác, Vương gia lẽ nào lại cam lòng?”

Hiên Viên Hối mím môi không nói, y tự nhiên không thể nói cho người của dân tộc Hồi Hột biết ngầm định của mình với Triệu Hủ, chỉ lắc đầu nói: “Ngày cùng Vương phi kết hôn, tiểu vương từng hướng trời tuyên thề, vĩnh viễn không bao giờ phụ. Nếu như vì đại nghiệp mà vứt bỏ thê tử như cám bã, thì bất luận thiên hạ nhìn ta ra sao, tự lương tâm ta sợ cũng sẽ hiếm thấy một ngày an bình. Huống chi, hôm nay ta vì luyện binh mà bỏ quên Dương Quang, ngày khác ta cũng có thể vì cái khác bỏ quên Hãn quốc, quốc sư, chính là như vậy?”

Quốc sư tựa hồ còn chưa chết tâm, lại nói: “Nghe nói người Hán có lời bình thê giải thích, nếu như Vương gia thực sự sợ hãi miệng người đời, công chúa cũng có thể làm quý thiếp.”

Hiên Viên Hối ngồi nghiêm chỉnh: “Ý tốt của Quốc sư, tiểu vương cảm kích khôn cùng, chỉ là việc thú thiếp, không cần bàn lại.”

Thấy quốc sư suy tư, Hiên Viên Hối lại nói: “Nếu như quốc sư đương thật nghĩ kết làm hai họ là tốt, đời đời thông hôn, giả như Hối ở đây nhận lời, mỗi một Khả Hãn kế vị, tất sẽ có một tôn thất nữ.”

Quốc sư híp mắt nói: “Như vậy ngược lại cũng có thể được.”

“Chỉ là…” Hiên Viên Hối chần chờ nói: “Đất Hán phong tục trái ngược Hãn quốc, không có chuyện phụ tử huynh đệ cộng thê, lúc trước thường có tôn thất nữ Hiên Viên thị vì không muốn tái giá âu sầu mà chết thậm chí tự sát, Hối nguyện hướng quốc sư cầu một ân điển, hoặc quay về trung thổ, hoặc ở goá thủ tiết, hoặc thay đàn đổi dây, có thể để tôn thất nữ được tự do hay không?”

“Vương gia ngược lại là thương cảm.” Quốc sư gật đầu: “Khả Hãn cũng là từ bi, đợi ta hồi vương đình sau bẩm báo với ngài, ngài chắc chắn ân chuẩn.”

Đây cũng là đáp ứng.

Hiên Viên Hối không kịp suy nghĩ người quốc sư này đến cùng có thể chi phối triều cục Hồi Hột đến trình độ nào, nhân tiện nói: “Nếu như thế, ta sẽ để một người ở lại làm đặc sứ. Lần này tiểu vương cải trang mà đến, không tiện ở lâu, sẽ có ngày trở lại vương đình, bái phỏng cữu cữu!”

Quốc sư nhàn nhạt nói: “Vương gia một đường cẩn thận.”

Hiên Viên Hối làm một cái đại lễ, thời điểm ra khỏi trướng, liền nghe thấy lời nói quốc sư mờ ảo truyền ra: “Gửi lời hỏi thăm Vương phi.”

Sau khi y vội vàng rời đi, quốc sư vẫn tĩnh tọa hồi lâu, mãi mới vén màn lên, chậm rãi bước đi thong thả đến đồng cỏ.

Chỉ thấy đầy trời tinh tú, vô biên vô hạn.

Ông ngưng thần nhìn lên —— Khải triều hướng tây bắc ánh sáng hoa tử vi đế tinh tiệm thịnh, lục tinh bao bọc chung quanh Câu Trần, gắn bó chặt chẽ.

_______________________________________

Tác giả có lời muốn nói: từ chối công chúa dân tộc Hồi Hột một mặt là bởi vì cùng Triệu Hủ ước định, một phương diện khác là ở cổ đại nếu như hậu cung quá nhiều dị tộc sẽ làm cho huyết thống lẫn lộn, đặc biệt là dị tộc nữ tử thành hoàng hậu thái hậu sẽ khống chế hậu cung kết quả tương đối đáng sợ, ví dụ hoàng thái cực Thuận Trị Khang Hi thời kì Mông Cổ Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị đối thanh đình có ảnh hưởng.

Kỳ thực quốc sư đêm xem thiên tượng cảm thấy được Hiên Viên Hối rất có tiền đồ nên đến khảo sát, khảo sát trước chỉ là uy hiếp y một chút.

Tống sử · Thiên văn chí: “Câu Trần lục tinh, Ngũ Đế chi hậu cung dã, đại đế chi chính phi dã ”. Nhạc Vĩ viết: ‘Chủ hậu cung.’ Vu Hàm viết: ‘Chủ thiên tử hộ quân.’  Kinh Châu Chiếm viết: ‘Chủ Đại Tư Mã.’ Hoặc nói chủ lục quân tướng quân. Hoặc nói chủ Tam công, tam sư, vì vạn vật chi mẫu. (???)
Bình Luận (0)
Comment