Đời Này Không Đổi Thay

Chương 17



Sáng hôm sau, bác sĩ vào khám theo thông lệ, Nguyễn Vi tranh thủ đi ra ngoài mua đồ ăn. Khi quay về, cô y tá trực ban tiết lộ có người đến thăm Nghiêm Thụy. Cô ta còn nói đùa, anh quan hệ rộng thất đấy, bảo cô phải hết sức cẩn thận.
Nguyễn Vi tưởng là bạn của Nghiêm Thụy, nhưng về phòng bệnh lại nhìn thấy Bùi Hoan đang đứng ngoài cửa, đằng sau là tài xế và một người đàn ông tay cầm giỏ hoa quả và túi quà. Người phụ nữ này từng là nhân vật của công chúng nên thường đeo kính râm đen che gần nửa khuôn mặt. Nhìn thấy cô, Bùi Hoan tháo kính, nở nụ cười tươi.
Bùi Hoan cầm tay Nguyễn Vi: “Hôm qua là thứ Tư, chị đi lấy hoa nhưng cửa hàng đóng cửa. Chị hỏi thăm mới biết thầy Nghiêm đang nằm viện.”
Bùi Hoan bảo người đưa đồ cho Nguyễn Vi. Cô lắc đầu: “Chị khách sáo quá, chúng ta vào trong nói chuyện đi. Chắc anh ấy cũng dậy rồi.”
Trước kia, Bùi Hoan thường đến cửa hàng hoa tìm Nguyễn Vi nên từng gặp Nghiêm Thụy một, hai lần. Bây giờ Nghiêm Thụy bị thương, Bùi Hoan đến thăm còn mang nhiều quà, có vẻ hơi long trọng, khiến Nguyễn Vi thật sự không dám nhận.
Nghiêm Thụy ngược lại không tỏ ra bất ngờ, còn mở miệng cảm ơn, thành ra Nguyễn Vi cũng không tiện từ chối.
Bùi Hoan đến bên giường bệnh, hỏi thăm tình hình, lại nói : “Thầy Nghiêm lái xe nhất định phải cẩn thận. Anh xem, Nguyễn Vi sợ đến mức gầy rộc đi kia kìa.”

Nghiêm Thụy cười: “Tai nạn bất ngờ, may mà tôi phúc lớn mệnh lớn.”
Ba người đang trò chuyện, đột nhiên có ý ta đi vào, gọi Nguyễn Vi ra ngoài thông báo những việc cần chú ý khi chăm sóc bệnh nhân. Cô vỗ nhẹ lên tay Bùi Hoan, ra hiệu đối phương cứ ngồi chơi, nói: “Em đi một lát rồi về ngay.”
Đi đến cửa, Nguyễn Vi mới chợt nghĩ ra. Bùi Hoan chỉ là bạn của cô, để hai người xa lạ ở lại phòng bệnh, bầu không khí sẽ ngượng ngập. Thế là cô dừng bước, quay đầu về phía họ.
Bùi Hoan cảm thấy thích thú, cố tình trêu cô: “Em mau đi đi. Chị có gia đình rồi, không mảy may hứng thú với thầy Nghiêm của em.”
Nguyễn Vi phì cười: “Chị toàn nói linh tinh thôi.” Cô đi ra ngoài, tiện tay khép cửa.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Bùi Hoan cũng không khách sáo, ngồi xuống chếc sofa bên cạnh, chỉ vào đống đồ vừa mang đến: “Chắc anh cũng hiểu tính anh ấy, không bao giờ có chuyện tặng đồ cho người khác. Hôm nay, anh ấy bảo tôi mang hai cuốn sách tuyệt bản và một số thứ cho anh.”
Bùi Hoan vừa nói vừa đưa hộp gỗ đóng kín đến trước mặt Nghiêm Thụy: “Đây là món quà một người biếu để lấy lòng anh ấy, trong giới đều biết là đồ của anh ấy. Anh ấy muốn anh giữ cái này. Sau này nếu người của Kính Lan Hội đến làm phiền, anh hãy lôi ra cho họ thấy. Có thể khiến bọn họ tạm thời kiêng dè, đối với bên nào cũng hữu ích.”
Biết người ấy tâm tư thâm sâu, bất cứ việc gì cũng sắp xếp thỏa đáng, Nghiêm Thụy thở dài: “Làm phiền phu nhân phải đích thân đến đây một chuyến. Nhờ phu nhân chuyển lời cảm ơn của tôi đến Tiên sinh. Còn nữa… là tôi tự nguyện nhảy xuống vũng bùn. Tiên sinh đã sớm khuyên bảo nhưng tôi cứ tranh giành với Diệp Tĩnh Hiên. Về việc nhận nhát dao này, tôi không trách ai cả.”
Nhìn ta cửa không thấy bóng dáng Nguyễn Vi, Bùi Hoan liền đứng dậy, đi đến bên giường bệnh, nói nhỏ: “Không. Thủ phạm đâm anh không phải là Diệp Tĩnh Hiên.”
Nghiêm Thụy khẽ chau mày: “Đối phương ra tay quá nhanh, tuy không nhìn rõ nhưng tôi có thể khẳng định là người của Kính Lan Hội.”
Bùi Hoan lắc đầu: “Vụ này bề ngoài có vẻ là sự trả thù của Diệp Tĩnh Hiên. Tôi cũng nói thế nhưng Tiên sinh bảo tôi hỏi anh: “Nếu đúng là Diệp Tĩnh Hiên muốn anh chết, liệu anh có thể giữ lại mạng sống sau nhát dao đó hay không?”
Người đàn ông trên giường bệnh trầm ngâm một lúc mới mỉm cười cảm thán: “Quả nhiên… không ai có thể sáng suốt hơn Tiên sinh.”
Bùi Hoan cũng cười: “Anh đừng nịnh anh ấy nữa. Khó khăn lắm anh ấy mới có được cuộc sống yên lành, thế mà bang hội không ngừng xảy ra chuyện, muốn nhàn rỗi cũng chịu.” Cô được dịp than vãn: “Số anh ấy đúng là số lo chuyện bao đồng. Mọi người cứ đến hỏi ý kiến, chính là quấy rầy anh ấy. Lần sau các anh gọi điện đến, tôi sẽ không cho anh ấy nghe.”
Nghiêm Thụy quay sang đống quà tặng, quả nhiên là cuốn sách tuyệt bản mà anh tìm kiếm đã lâu, còn cả hai hộp gỗ trầm hương, nhìn qua cũng biết là đồ quý giá. Giá trị là thứ yếu, quan trọng là tâm ý của người tặng.

Anh lại hỏi Bùi Hoan: “Tôi không phải là người trong giới, chẳng xung đột lợi ích với ai. Nếu không phải Diệp Tĩnh Hiên thì là kẻ nào?”
Bùi Hoan tỏ ra đắc ý. Người đàn ông ở nhà đã phân tích với cô nên cô mô phỏng giọng điệu nhàn nhạt của người đó: “Anh thử nghĩ xem, Nguyễn Vi phản bội Kính Lan Hội, sở dĩ cô ấy vẫn còn yên lạnh đến ngày hôm nay là vì có Diệp Tĩnh Hiên chống lưng. Hiện giờ có người dùng anh để gây chia rẽ, khiến cô ấy rời khỏi anh ta. Nếu Diệp Tĩnh Hiên trở mặt, không bảo vệ Nguyễn Vi nữa, vậy thì ai là người có lợi trong vụ này?”
Nghiêm Thụy lập tức hiểu ra vấn đề: “Là Hội trưởng.”
“Vì thế Tiên sinh mới cảm thấy có lỗi với anh. Hai ngày trước Trần Dữ gọi điện cho anh ấy xin ý kiến, anh ấy chẳng thèm để ý đến anh ta. Kết quả, Trần Dữ đấu không lại Diệp Tĩnh Hiên nên mới dùng đến hạ sách này.” Bùi Hoan càng nói càng tức giận: “Trần Dữ đã ngồi lên ghế Hội trưởng mà hành sự vẫn không dùng đầu óc như ngày nào.”
Cô đoán bây giờ Trần Dữ đang dương dương tự đắc với kế hoạch của mình, nhưng trên thực tế chẳng có tác dụng gì, ngược lại chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Nghiêm Thụy bảo Bùi Hoan hãy yên tâm, vì dù sao anh cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Bùi Hoan thở dài: “Tự nhiên lại khiến anh bị liên lụy. Anh ấy cũng muốn đến thăm nhưng bệnh viện động người, anh ấy không tiện xuất hiện nên bảo tôi đi thay.”
“Tôi và Tiên sinh quen biết bao năm nay rồi, Tiên sinh không cần khách sáo với tôi.”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Nguyễn Vi đã quay về. Bùi Hoan lập tức chuyển sang đề tài khác.
Nghe nói tình hình sức khỏe của Nghiêm Thụy vẫn ổn, hai ngày nữa là có thể xuất viện, Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm. Cô lại hỏi Nguyễn Vi về cửa hàng hoa. Nguyễn Vi vẫn chưa quyết định, đành nói: “Em tạm thời đóng cửa một thời gian. Đợi vết thương của anh ấy lành rồi tính sau.”
Bùi Hoan đứng dậy ra về. Nguyễn Vi tiễn xuống dưới đại sảnh. Hai người trò chuyện vài câu, Bùi Hoan chợt hỏi: “Em định tiếp tục sống với thầy Nghiêm đấy à?”
Nguyễn Vi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Em đã nhận lời anh ấy.”
Nghĩ đến chuyện vài năm sau, hai người có thể kết hôn và có một cuộc sống bình thường, tẻ nhạt, Bùi Hoan chợt có chút cảm khái.
Hai người đúng ở cổng bệnh viện chờ tài xế lái xe tới. Bùi Hoan vô tình mà hữu ý liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh. Cô đột nhiên giơ tay ôm vai Nguyễn Vi, thì thầm: “Chị thích ông xã chị từ nhỏ, mười mấy tuổi đã ở bên cạnh anh ấy. Sau đó, chị cũng thử trốn tránh vì nghĩ, trong cuộc đời có rất nhiều con đường, việc gì mà mình phải chọn ngõ cụt. Nhưng em biết không, đến khi em thật sự rời khỏi người em yêu, nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc không tìm thấy anh ấy, cảm giác đó… khiến mình đau đớn mức buốt giá tự cốt tủy, muốn khóc mà không khóc nổi. Đấy mới gọi là đáng tiếc.”
Nguyễn Vi nhắm mắt. Tâm tình mà khó khăn lắm cô mới có thể cất giấu đã bị Bùi Hoan bóc trần. Bản thân có thể giả vờ kiên cường nhưng khi người khác nói ra, cô mới phát hiện mình vẫn chưa thể vượt qua, chỉ là nhẫn nhịn đến tê liệt mà thôi.

Xe của Bùi Hoan đã đến, cô mỉm cười: “Được rồi, là lỗi của chị, tự dưng khiến em buồn. Chị về đây. Khi nào thầy Nghiêm xuất viện, chị lại đến tìm em.”
Nguyễn Vi gật đầu: “Lần sau chị không phải mang đồ đâu ạ.”
Bùi Hoan lên xe, nhanh chóng rời đi. Rõ ràng cùng độ tuổi, nhưng mỗi khi Bùi Hoan xuất hiện đều khiến người khác không thể rời mắt. Cô ấy có diện mạo trẻ trung, xinh đẹp, đi đâu cũng có người đi theo. Dù có tính cách của một người được nâng niu, chiều chuộng từ nhỏ nhưng cô không hề đáng ghét, thậm chí còn khiến người khác muốn đối xử tốt với cô.
Có tình yêu, người phụ nữ mới dũng cảm. Yêu và được yêu, người phụ nữ mới hạnh phúc. Người đàn ông mà Bùi Hoan yêu coi cô là phần quan trọng nhất của sinh mệnh. Người ấy bảo vệ Bùi Hoan đến mức ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ.
Nguyễn Vi thì sao? Cô đứng trọng đại sảnh bệnh viện, cửa kính phía đối diện phản chiếu một hình bóng tiều tụy và nhợt nhạt. Vào thời khắc Diệp Tĩnh Hiên ngã xuống ở Phương Uyển, cô tựa như chết rồi. Sau này biết anh còn sống, cô từng có ý nghĩ quay về với anh. Thế nhưng, cô vẫn chưa trả lại con chip mà mình đánh cắp, bây giờ anh sống ở Lan Phường, trong tay đầy quyền lực, chỉ cách mục tiêu một bước chân. Hơn nữa, bên cạnh anh còn có Hạ Tiêu. Cô chẳng còn lý do gì ở bên anh.
Những ngày sau đó đặc biệt yên bình, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nguyễn Vi không liên lạc với Diệp Tĩnh Hiên nữa, anh cũng biến mất khỏi thế giới của cô.
Nguyễn Vi cũng không có tâm trí nghĩ ngợi lung tung. Cả ngày bận rộn đi đi về về giữa nhà và bệnh viện. May mà vết thương của Nghiêm Thụy hồi phục rất nhanh, anh đã có thể xuống giường, đi chầm chậm ngoài hành lang. Nguyễn Vi mua một bình hoa đặt trong phòng bệnh, để cắm hoa mọi người mang đến, khiến phòng bệnh không còn đơn điệu mà tràn ngập sinh khí.
Buổi chiều, Nghiêm Thụy nằm ở giường nghỉ ngơi, Nguyễn Vi ngồi trên thành cửa sổ đọc sách. Phòng bệnh nằm ở tầng hai, ngay dưới sân trồng một cây hòe, cành lá xum xuê, trông rất mát mắt.
Tình cờ đọc được câu: “Hai người khổ sở dây dưa, chi bằng buông tay, để mỗi người có được hạnh phúc của mình…,” Nguyễn Vi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ lòng. Cô úp quyển sách vào vụng, tựa người vào cửa kính, dõi mắt xuống bên dưới.
“Hai người khổ sở dây dưa…” Nguyễn Vi đọc thầm, ánh mắt vô tình dừng lại ở vườn hoa nhỏ. Lúc này, phần lớn bệnh nhân đã về phòng nghỉ trưa, vườn hoa chỉ lác đác một vài người. Dưới hàng cây râm mát có một người đang ngồi. Dù bị cành lá che khuất nhưng chỉ nhìn thoáng qua, Nguyễn Vi cũng nhận ra, đó là người mà cô vĩnh viễn không thể nào quên. Cô lập tức chạy một mạch xuống tầng dưới.
Khi Nguyễn Vi tới nơi, chỗ đó đã không một bóng người, chỉ còn lại đống hoa tím ngắt. Nguyễn Vi tiến lại gần, nhặt hoa tường vi lên. Bởi vì quá nhiều nên cô gần như không ôm nổi. Lần này, cô biết tự lượng sức mình, không đuổi theo Diệp Tĩnh Hiên. Anh đã không muốn lộ diện thì cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm thấy.
Đột nhiên nhớ đến câu nói của anh hôm chia tay: “Hôm nay không có hoa tặng em, ngày mai tôi sẽ tặng bù,” Nguyễn Vi ngồi xuống ghế, đếm từng bó hoa, không nhiều không ít, vừa đủ mười một bó. Thì ra cô mới rời xa Diệp Tĩnh Hiên mười một ngày, vậy mà khi quay đầu nhìn lại, cô có cảm giác đã qua nửa đời người.


Bình Luận (0)
Comment