Nơi ở của Hứa Trường Kha nằm trong một khu biệt thự mới đi vào nên sử dụng nên rất vắng vẻ và kín đáo, chẳng có mấy người sinh sống. Phương Thạnh làm việc rất hiệu quả, chẳng bao lâu đã tìm ra mục tiêu. Vừa đến nơi, Diệp Tĩnh Hiên liền nghe thấy tiếng hét thảm thương của Nguyễn Vi. Sắc mặt anh biến đổi trong giây lát.
Phương Thạnh thót tim. Biết không thể ngăn cản Diệp Tĩnh Hiên, anh ta đành ra lệnh đàn em đi giải quyết đám thuộc hạ của Hứa Trường Kha trước, còn mình cùng Diệp Tĩnh Hiên xông vào tìm Nguyễn Vi.
Sợ anh nổi điên sẽ gây chuyện gì đó, Phương Thạnh luôn miệng nhắc anh cần phải bình tĩnh. Diệp Tĩnh Hiên làm gì có thời gian bận tâm đến điều này, lập tức đẩy Phương Thạnh sang một bên. Anh dường như không dám dừng lại, nỗi sợ hãi khiến sống lưng anh lạnh toát. Anh cảm thấy chỉ chậm một giây, anh sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại Nguyễn Vi. Tham vọng, tiền bạc, quyền lực và danh lợi chẳng qua chỉ là cái cớ lừa thiên hạ lúc nhàn rỗi mà thôi. Trong quá khứ, anh từng bỏ lỡ một lần nên hôm tìm lại được cô, anh đã thề độc. Anh sẽ không giẫm chân lên vết xe đổ một lần nữa, dù có phải đổi cả mạng sống của mình.
Ngôi biệt thự quá lớn nên bọn họ nhất thời không rõ Nguyễn Vi bị nhốt ở nơi nào. Chợt nhớ ra Ma Nhĩ vẫn còn trên ô tô, Phương Thạnh lập tức chạy đi dẫn nó vào nhà. Ma Nhĩ nhớ mùi của chủ nhân, dẫn họ thẳng lên tầng hai của ngôi biệt thự.
Hứa Trường Kha tỏ ra bình tĩnh. Dường như đã sớm biết mình không thể thoát chết nên một mình hắn ngồi chờ sẵn trước bàn thờ của em trai. Diệp Tĩnh Hiên không nói một lời, cũng chẳng để ý đến hắn. Anh đảo mắt một vòng nhưng không tìm thấy bóng dáng của Nguyễn Vi.
Ngôi biệt thự này gồm ba tầng, có rất nhiều phòng, tìm nữa e sẽ mất thời gian mà thôi. Anh bảo thuộc hạ đưa Ma Nhĩ vào trong này, xem nó có thể phát hiện ra điều gì đó.
Vừa dặn dò xong, Diệp Tĩnh Hiên chợt nhìn thấy vũng máu dưới đất. Anh đột nhiên không thể khống chế bản thân, não bộ vụt qua vô số ý nghĩ điên cuồng và tàn nhẫn, khiến anh gần như suy sụp. Anh hít một hơi sâu, cố gắng giữ sự tỉnh táo. Vì chưa tìm ra Nguyễn Vi nên anh ra sức kìm nén để không băm vằm Hứa Trường Kha.
Diệp Tĩnh Hiên đạp Hứa Trường Kha xuống đất, giẫm chân lên ngón tay hắn, đồng thời cất giọng lạnh lùng: “Cô ấy đâu?”
Anh di mạnh gót giày, khiến đối phương hít một hơi. Tuy nhiên, hắn bật cười thành tiếng: “Tam ca! Con bé đó suýt nữa hại chết mọi người, anh còn muốn bảo vệ nó hay sao?”
Diệp Tĩnh Hiên quay người ra hiệu thuộc hạ mau dẫn Ma Nhĩ đi tìm người. Tự dưng anh linh cảm thấy điều gì đó bất thường. Đàn em thân tín của Hứa Trường Kha đều biến mất, để một mình hắn ở đây kéo dài thời gian. Không biết chúng định giở trò gì?
Diệp Tĩnh Hiên chẳng dám nghĩ tiếp. Anh vừa chĩa súng vào đầu Hứa Trường Kha vừa cất giọng lạnh lẽo: "Chú có nói không?”
“Chỉ là một người đàn bà mà thôi.” Hắn gầm lên: “Năm xưa lão gia từng nói, không cho Tam ca tìm cô ta. Tam ca cứ làm theo ý mình nên mới khiến nhiều anh em mất mạng.”
Diệp Tĩnh Hiên lập tức nổ súng. Căn phòng chỉ còn lại tiếng kêu đau đớn của Hứa Trường Kha. Anh ngắm bắt rất chuẩn. Trên cánh tay đối phương xuất hiện một lỗ chảy máu ròng ròng nhưng tinh thần của hắn vẫn rất tỉnh táo.
“Tôi cho chú cơ hội cuối cùng.”
Hứa Trường Kha dẫu sao cũng lăn lộn trong giang hồ mười mấy năm nên rèn được khí phách không chịu khuất phục. Hắn nhìn Diệp Tĩnh Hiên, khóe miệng nhếch lên. Anh lập tức nhả một viên đạn trúng vai hắn.
Hứa Trường Kha hét lên một tiếng. Sau đó, hắn cất giọng chế nhạo: “Tôi… tôi và Tiểu Ân trung thành với Tam ca như vậy. Năm đó em trai tôi mới mười chín tuổi. Nó có lỗi gì chứ? Thế mà anh vì một người đàn bà….” Hắn đột nhiên gầm lên: “Tam ca! Nhà họ Diệp chỉ có mình anh…. Cả tỉnh Nam đều trên đôi vai anh, anh không thể lỡ dở vì một người đàn bà.”
Diệp Tĩnh Hiên vốn không mềm lòng. Nhưng vừa định khiến người đàn ông nằm dưới đất vĩnh viễn câm miệng, anh đột nhiên dừng động tác khi nghe thấy câu cuối cùng của hắn.
Tâm huyết mấy đời của nhà họ Diệp… Tất cả mọi người sống trong nhà đều là người nhà họ Diệp, những người kề vai sát cánh với bố con anh cũng là người nhà họ Diệp. Trong quá khứ, anh và họ đồng sinh cộng tử, vậy mà bây giờ lại ra nông nỗi này.
Diệp Tĩnh Hiên là con trai độc nhất của nhà họ Diệp, Phương Thạnh, Tiểu Ân và cả Hứa Trường Kha đều là những người anh em lớn lên cùng anh. Nhà họ Diệp lắm quy tắc, địa vị cao thấp rõ ràng, nhưng đám con nít chơi với nhau đâu có phân biệt. Thời niên thiếu, họ thường cùng nhau trốn học đi chơi, từng gây ra những chuyện ầm ĩ.
Phương Thạnh đứng bên cạnh lên tiếng: “Tam ca! Từ trước đến nay, anh ta cũng không mắc lỗi lầm gì. Anh ta chỉ tức giận vì cái chết của em trai mà thôi. Xin Tam ca hãy giữ lại mạng sống của anh ta.”
Diệp Tĩnh Hiên ném khẩu súng xuống đất, quay người đi ra ngoài.
Hứa Trường Kha gần như nổi điên. Thấy Ma Nhĩ đã tìm ra phương hướng, đứng sủa ăng ẳng bên ngoài cánh cửa thông với phòng thờ, hắn bật cười ha hả: “Trước khi chết, chú Nguyễn cũng đã dặn cô ta không được gả cho anh. Tam ca hãy từ bỏ đi… đừng u mê mãi như vậy.”
Cánh cửa đã mở ra, Diệp Tĩnh Hiên chẳng còn tâm trí để ý đến Hứa Trường Kha nữa. Ma Nhĩ lập tức lao vào nhưng bên trong cuồn cuộn khói đen. Động vật vốn sợ lửa, nó lại sốt ruột nên không ngừng rít lên.
“Bên dưới cháy rồi!” Phương Thạnh hét lên, đồng thời kéo Ma Nhĩ lại. Vừa nhìn qua, anh ta đã lập tức hiểu ra vấn đề: “Đàn em của Hứa Trường Kha đưa chị Vi xuống nhà kho… Bây giờ nơi đó bốc cháy, chúng ta không thể vào trong.”
Diệp Tĩnh Hiên đẩy bọn họ, thò đầu quan sát. Bên trong có một cầu thang nhỏ dẫn xuống nhà kho. Đối phương cố ý phóng hỏa, khiến cầu thang gỗ cháy bừng bừng.
“Không được. Chúng ta không thể mạo hiểm, phải tìm cách khác.” Phương Thạnh cất giọng sốt ruột. Tuy nhiên, Hứa Trường Kha vốn có ý định thiêu sống Nguyễn Vi. Một khi nhà kho bốc cháy là thì dù tìm được cách khác cũng không còn kịp nữa.
Chẳng ai ngờ Hứa Trường Kha cực đoan đến mức này. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Tĩnh Hiên không chút do dự, bảo thuộc hạ mang nước đến dội vào áo khoác của mình.
“Tam ca!” Là người hiểu Diệp Tĩnh Hiên nhất, Phương Thạnh lập tức nhận ra ý đồ của anh. Anh ta hốt hoảng đứng chắn ở khung cửa: “Tam ca cứ đợi ở đây, em sẽ dẫn người xuống đó.”
“Tránh ra!” Diệp Tĩnh Hiên lên tiếng, giọng điệu có ba phần uy hiếp, bảy phần bực dọc, tựa như đây là chuyện khỏi cần đắn đo suy nghĩ.
Phương Thạnh liền túm cánh tay anh: “Tình hình rất nguy hiểm, Tam ca không thể xuống đó. Để em đi, em bảo đảm sẽ cứu được chị Vi.”
Mấy thuộc hạ xúm lại van nài. Ngọn lửa mỗi lúc một lớn, ai xuống dưới cũng có khả năng đánh đổi mạng sống, bọn họ làm sao có thể để Diệp Tĩnh Hiên mạo hiểm. Tuy nhiên, mọi người cũng biết không khuyên nổi anh.
Khói đen mù mịt khiến Diệp Tĩnh Hiên không thể mở mắt. Anh mặc áo ướt, chẳng nói chẳng rằng nhảy xuống cầu thang. Anh không còn thời gian đắn đo nữa. Trong quá khứ, anh đã từng một lần vứt bỏ Nguyễn Vi trong biển lửa, tạo thành bóng đen tâm lý đối với cô. Hứa Trường Kha nắm rõ điểm này nên hôm nay mới cố tình phóng hỏa, để cô chết cũng không được yên lành. Trong khi anh chỉ có thể bất lực chứng kiến cô bị đày đọa. Lời nói của Nghiêm Thụy quả nhiên không sai chút nào. Đi theo anh, Nguyễn Vi sẽ mãi mãi sống trong tình trạng nơm nớp lo sợ, cuối cùng sẽ bị tổn thương.
Diệp Tĩnh Hiên dùng khăn ướt bịt mũi, ép bản thân tỉnh táo. Càng xuống dưới, anh càng cảm thấy nóng đến mức không chịu nổi. Ánh lửa loang loáng khiến anh không nhìn thấy đường, chỉ có thể tiến bước theo bản năng. May mà nơi này không lớn lắm, mò một lúc, anh cũng tìm thấy cửa nhà kho.
“A Nguyễn!” Diệp Tĩnh Hiên gọi tên cô, dùng sức đẩy mạnh nhưng cánh cửa đã bị khóa. Anh căng mắt quan sát xung quanh, phát hiện ngay đằng sau có một chiếc ghế đổ dưới đất. Anh lập tức cầm ghế phang mạnh vào cửa. Cũng may cái khóa kiểu cũ không mấy chắc chắn nên cánh cửa nhanh chóng bật tung.
Nhà kho tương đối chật hẹp, khói bốc mù mịt khiến Diệp Tĩnh Hiên ngạt thở. Bên trong tối om, anh liên tục gọi “A Nguyễn” nhưng không có tiếng trả lời.
Diệp Tĩnh Hiên lại lần mò. Cổ họng anh đau rát. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí càng khó thở, hơi nóng bao trùm khắp mọi nơi. Anh biết mình có thể bị cháy bất cứ lúc nào. Anh cũng biết trên vai mình còn bao nhiêu gánh nặng, quá khứ và tương lai của cả gia tộc nằm trong tay anh, anh sống không vì chỉ bản thân… . Tuy nhiên, vào thời khắc này, Diệp Tĩnh Hiên đã không còn bận tâm đến những điều đó. Trong đầu anh bỗng xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ. Nếu hôm nay không thể đưa Nguyễn Vi ra ngoài, vậy thì anh sẽ đi theo cô. Mặc kệ tỉnh Nam, mặc kệ con chip, mặc kệ Kính Lan Hội, cho dù chỉ còn lại một hơi thở, anh cũng sẽ chia cho cô một nửa.
Nhà kho rất lộn xộn, đồ ở trên giá rơi hết xuống đất. Khó khăn lắm Diệp Tĩnh Hiên mới có thể mò vào góc trong cùng. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng kêu yếu ớt. Diệp Tĩnh Hiên lao qua bên đó, ôm chặt lấy Nguyễn Vi. Cô gần như rơi vào trạng thái hôn mê. Còn chút ý thức cuối cùng, cô không ngừng gọi “Tam ca.” Diệp Tĩnh Hiên liền đáp lại, vỗ vỗ mặt cô, để cô tỉnh táo. Cảm nhận được nỗi sợ hãi từ trong tiềm thức, Nguyễn Vi co rúm người, không chịu ngẩng đầu.
Diệp Tĩnh Hiên đành bế cô lên. Sự đụng chạm khiến Nguyễn Vi lấy lại một chút ý thức, cô đột nhiên mở mắt.
Trên thực tế, cô chẳng nhìn thấy thứ gì, nhưng cô biết ai đang ở đây. Vòng tay của Diệp Tĩnh Hiên đã trở thành một dấu ấn, khắc sâu vào xương tủy cô. Cô đã không thể phân biệt nổi đây là chân thực hay ảo giác, chỉ có thể rúc vào lòng anh.
Nguyễn Vi không ngừng nói ngắt quãng một câu: “Tam ca, em vâng lời, em không khóc…. Xin anh đừng bỏ mặc em ở đây…”
Năm mười tuổi, cô đã từng gọi anh. Khi ấy cô nghĩ, Diệp Tĩnh Hiên ghét nhất thấy cô khóc. Vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn vâng lời, chắc thế nào anh cũng quay đầu. Nhưng anh cứ thế bỏ đi, không chút do dự. Một chân rất đau nên Nguyễn Vi muốn đuổi theo anh mà chạy không nổi. Cô thậm chí còn không hiểu, đó là do bị trúng đạn. Hôm nay cơn ác mộng lặp lại, cô rơi vào hoàn cảnh y hệt quá khứ.
Diệp Tĩnh Hiên cũng chẳng khá hơn là bao. Lời nói của cô khiến anh sống không bằng chết. Tuy nhiên, anh cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ cách cứu cô ra ngoài. Tay Nguyễn Vi bị buộc bằng sợi dây thép vào giá sắt cố định trong nhà kho. Anh dùng sức kéo nhưng dây không đứt, xung quanh lại chẳng có dụng cụ để cắt. Trong khi đó, ngọn lửa đang lan rất nhanh, gần đến chỗ hai người.
Nguyễn Vi ho dữ dội. Diệp Tĩnh Hiên liền áp mặt cô vào ngực mình. Cô yếu ớt gọi tên anh: “Tĩnh Hiên!”
Diệp Tĩnh Hiên vỗ đầu cô, rồi lại lần mò xung quanh tìm vật sắc nhọn để cắt dây. Nguyễn Vi huých khuỷu tay vào người anh: “Anh mau đi đi!”
Diệp Tĩnh Hiên không để ý đến cô, tiếp tục tìm dụng cụ ở cái giá sau lưng. Ngọn lửa lọt qua đống giá sắt, táp vào chỗ bọn họ. Nguyễn Vi hoảng loạn co rúm người, thều thào: “Cứ mặt kệ em… Em xin anh… Anh mau đi đi!”
Diệp Tĩnh Hiên bỏ cuộc, quay người ôm chặt cô. Anh dùng áo ướt trùm lên hai người. Toàn thân Nguyễn Vi run bần bật, trạng thái tinh thần đã gần đạt đến mức cực hạn. Còn chút sức lực cuối cùng, cô ra sức đẩy Diệp Tĩnh Hiên, ngầm bảo anh hãy rời khỏi nơi này.
Diệp Tĩnh Hiên che mặt Nguyễn Vi, để cô không bị sặc khói. Trước tình cảnh hai người sắp bị thiêu cháy, anh đột nhiên trở nên bình tĩnh. Anh vỗ vai an ủi người phụ nữ trong lòng, nói rất ngắn gọn: “Đừng sợ, anh sẽ không đi đâu cả.”
Cô thả lòng toàn thân, giọt lệ dâng tràn khóe mi. Năm xưa cô còn nhỏ nên hy vọng anh không rời đi. Bây giờ thì ngược lại, cô nguyện dùng tính mạng để đổi lấy sự an toàn của anh.
Con người thường có nhiều ước vọng xa vời, động một tý là nhắc tới trọn đời trọn kiếp. Khi rơi vào bước đường cùng, phải đối mặt với cái chết, cuối cùng cô cũng nhận ra một điều, cô chỉ mong anh sống tốt. Cô nguyện trả bất cứ giá nào để đổi lấy điều đó.
Dù gần nghẹt thở nhưng Diệp Tĩnh Hiên vẫn ghé sát tai Nguyễn Vi, chầm chậm thốt ra từng từ một: “Anh bảo không yêu là nói dối em đấy.”
Quay đi quay lại bao nhiêu năm, hai người đều vì đối phương một cách ích kỷ, cho dù cái giá phải trả là sự tổn thương, dù nói dối nhau nhưng suy cho cùng, họ đều xuất phát từ tình yêu.
Nguyễn Vi khẽ gật đầu, áp mặt vào lồng ngực anh, thì thầm: “Em biết…. Em biết…..”
Trong căn phòng tối, ánh lửa chói mắt khiến tâm trí của cô quay về năm mười tuổi. Biết cô sợ hãi, Diệp Tĩnh Hiên ôm chặt người cô, nói nhỏ: “Em đừng khóc…. Chúng ta có thể chết bên nhau…. như vậy cũng tốt.”
Nếu bị cháy thành tro, hai thân thể sẽ hòa vào làm một, không phân biệt được ai với ai. Như thế cũng coi là bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Viền mắt cay xè, ý thức dần mơ hồ, cô cố gắng nói chuyện với anh để bản thân đừng thiếp đi nhưng không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào.
Trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên có người xông vào, cất cao giọng gọi bọn họ. Diệp Tĩnh Hiên bị sặc khói, không thể lên tiếng. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, lập tức nhặt thứ gì đó ở bên cạnh ném ra ngoài.
Phương Thạnh dẫn thuộc hạ xông vào. Nhìn thấy ngọn lửa đã lan gần đến góc trong cùng, anh ta liền lao tới. Để mặc ngọn lửa táp vào lưng mình, anh ta và Diệp Tĩnh Hiên ra sức kéo đứt sợi dây, cuối cùng cũng giải phóng đôi tay của Nguyễn Vi khỏi giá sắt.
Diệp Tĩnh Hiên bế cô, Phương Thạnh đi trước mở đường. Thuộc hạ cầm bình chữa cháy ở bên ngoài, cố gắng khống chế ngọn lửa.
“Tam ca đi trước đi!” Diệp Tĩnh Hiên ho khù khụ, Phương Thanh giơ tay định đỡ Nguyễn Vi nhưng anh không chịu, cứ kiên quyết bế cô lao qua biển lửa, lên ô tô chờ sẵn ở bên ngoài.
Trên đường đến bệnh viện, anh không ngừng gọi tên cô. Nguyễn Vi lúc thì tỉnh táo, lúc rơi vào trạng thái hôn mê. Nhưng hễ có ý thức là cô gọi anh một tiếng “Tam ca.”
Diệp Tĩnh Hiên biết cô rất đau đớn. Ra ngoài ánh sáng mới nhìn rõ, cổ chân cô bị dao đâm, vẫn đang rỉ máu. Hứa Trường Kha đã cố tình đâm vào chân trái của Nguyễn Vi, khiến nỗi đau nhân lên gấp bội.
Diệp Tĩnh Hiên lại gọi tên cô. Nguyễn Vi đã lịm đi. Dù biết đây chỉ là hành vi an ủi bản thân nhưng anh vẫn cố gắng động viên để cô có thể kiên trì. Diệp Tĩnh Hiên không biết làm thế nào mới có thể khiến cô dễ chịu một chút. Chứng kiến cô ra nông nỗi này, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Nhưng vì cô còn cần anh nên anh phải ép bản thân giữ bình tĩnh.
Phương Thạnh ngồi đằng trước, gọi điện thoại bảo đàn em giải quyết hậu sự. Đã có người dân ở khu biệt thự báo cảnh sát nên bọn họ phải nhanh chóng rời đi.
Phương Thạnh đã thông báo trước với bệnh viện nên khi ô tô đến nơi, ngoài cửa đã có y tá chờ sẵn. Diệp Tĩnh Hiên cuối cùng cũng đặt người phụ nữ trong lòng xuống xe đẩy băng ca. Lập tức cô được đưa vào trong bệnh viện. Đây là bệnh viện tư nhân nằm ở ngoại ô thành phố. Bệnh viện này khá kín đáo và vắng người nên tương đối an toàn.
Diệp Tĩnh Hiên đã sớm đoán sẽ có ngày này. Con đường Kính Lan Hội không dễ đi nhưng kể từ khi sinh ra, anh đã chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Cho dù anh đứng ngoài cuộc thì với danh tiếng của nhà họ Diệp, cũng sẽ có người không để anh ung dung tự tại.
Vì thế anh mới bất cần, mới quyết định xông pha, một đường tới Lan Phường. Anh rất khinh thường mấy trò lươn lẹo, đối với người ngoài bao giờ cũng tỏ ra cứng rắn. Với anh, mọi thứ trên thế gian này chỉ thuộc về hai loại, bản thân muốn hay không muốn. Duy chỉ có Nguyễn Vi là ngoại lệ. Anh phải bảo vệ cô. Anh không thể để xảy ra tình trạng ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi. Vậy mà….
Diệp Tĩnh Hiên đứng bất động ngoài hành lang. Anh yêu Nguyễn Vi từ thời niên thiếu, nhưng rất nhiều sự việc ngoài ý muốn đã chia cắt hai người mười năm trời. Hiện giờ anh đã không có đường lui. Anh tình nguyện mạng đổi mạng, chỉ mong cô một đời bình an. Từ trước đến nay, anh không bao giờ tin vào số phận nhưng ở giây phút này, anh mới hiểu, có những chuyện đúng là không thể cưỡng ép. Trên thế gian có bao đôi nam nữ sống hạnh phúc, nhưng cô và anh không nằm trong số đó.
Phương Thạnh bị gọi đi xử lý vết thương. Anh ta không yên tâm nên bảo bác sĩ kiểm tra cho Diệp Tĩnh Hiên trước. Tuy nhiên, Diệp Tĩnh Hiên không hề để ý đến anh ta mà cứ đi theo xe đẩy băng ca.
Cho tới khi Nguyễn Vi được đưa vào phòng cấp cứu, Diệp Tĩnh Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, đứng tựa lưng vào tường ngoài hành lang. Cuối cùng cũng có thể yên tâm, mọi sợi dây thần kinh đang căng lên như dây đàn lập tức thả lỏng. Anh nhìn chằm chằm nền nhà, cặp lông mày khẽ nhíu lại.
Phương Thạnh tinh ý nhận ra điều bất thường, lập tức chạy về phía anh. Tuy nhiên, còn chưa kịp mở miệng, Diệp Tĩnh Hiên đã ôm trán, cúi gập người, sau đó ngã xuống.
“Tam ca!” Phương Thạnh hốt hoảng kêu lên một tiếng.