Đời Này Không Đổi Thay

Chương 32


Sau ba năm xa cách, cùng Nguyễn Vi cũng có ngày quay về tỉnh Nam. Lúc cô xuống máy bay, trời đã tối mịt. Cuối mùa hè, tỉnh Nam thường có mưa nên khi đi ra khỏi sân bay, cô không thấy nóng như mình tưởng.
Nguyễn Vi bắt taxi về nhà bố nuôi. Lúc được bố nuôi cứu thoát, cô mới mười tuổi. Vì không muốn quay về nhà họ Diệp nên cô giả bộ bị mất trí nhớ, chỉ nhớ mỗi tên mình. Bố nuôi Triệu Tư Minh đưa cô đi bệnh viện, bác sĩ kết luận do cô sợ hãi quá độ, khuyên bố nuôi đừng em cô nhớ lại. Bởi vì khó khăn lắm mới cứu cô ra khỏi hiện trường vụ án nên Triệu Tư Minh không nhẫn tâm đưa cô vào trại trẻ mồ côi, cuối cùng cho cô một gia đình mới.
Triệu Tư Minh là cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy, một nghề vô cùng nguy hiểm. Khi ấy, ông chưa kết hôn, cũng rất hiếm khi ở nhà. Sau khi ông hy sinh, một mình Nguyễn Vi đứng ra lo hậu sự. Ông để lại căn nhà cũ cho cô nhưng cô hiếm khi về đó.
Trên đường về, Nguyễn Vi phát hiện mấy năm nay tỉnh Nam phát triển rất nhanh. Khu vực ven biển mọc ra nhiều khu kinh tế mới, còn nội thành xuất hiện nhiều nhà cao tầng. Chỉ có khu dân cư lâu đời ở phía đông thì vẫn như xưa, lưu lại vết tích từ thời thực dân, nhất là kiến trúc kiểu Âu.
Nguyễn Vi gọi điện cho Nghiêm Thụy báo tin bình an. Cô nói, đợi làm xong hộ chiếu, ba ngày sau cô sẽ quay về thành phố Mộc. Lần này, Nguyễn Vi không chịu cho Nghiêm Thụy đi cùng mình, anh cũng không miễn cưỡng.
Đoán nhà đã lâu ngày không có người ở nên rất bụi bặm, Nghiêm Thụy khuyên cô ra khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe. Không muốn anh lo lắng nên cô đồng ý làm theo ý kiến của anh. Tuy nhiên, sau khi cúp máy, cô quyết định về thẳng nhà.
Căn hộ của bố nuôi nằm trong khu tập thể xây từ mấy chục năm trước. Để không nhiều năm, trong nhà phủ từng lớp bụi. Nguyễn Vi bận rộn đến nửa đêm mới dọn dẹp sạch sẽ. Tuy vô cùng mệt mỏi nhưng khi lên giường, cô vẫn không tài nào chợp mắt.
Bên ngoài cửa sổ vẫn là cây long não năm nào. Tỉnh Nam mưa nhiều nhưng cũng nắng nóng nên thích hợp với sự sinh trưởng của cây long não. Cách mấy năm, cây cao lớn, rậm rạp. Đã qua mùa hoa nhưng mùi hương vẫn thoang thoảng đâu đây. Nếu nhắm mắt tĩnh tâm, cô có thể ngửi thấy, y hệt trong quá khứ.
Nguyễn Vi nằm trên giường dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Khung cửa này, gian phòng này… ngay cả bản thân cô cũng chìm trong mùi hương quen thuộc, không thể thoát ra ngoài.

Năm xưa bố nuôi mang cây giống về cho cô, nói là đồng nghiệp tặng. Hai bố con trồng dưới sân rồi ông đi làm nhiệm vụ. Nguyễn Vi từ nhỏ thường tiếp xúc với hoa cỏ nên chăm sóc cây long não rất chu đáo, định tạo điều bất ngờ cho bố nuôi. Tuy nhiên, ông đã vĩnh viễn không trở về.
Lúc bấy giờ, cảnh sát vì muốn tìm chứng cứ chứng minh Kính Lan Hội buôn lậu nên đuổi theo trên biển. Kết quả, họ bị nhà họ Diệp phát hiện. Hai bên nổ súng kịch liệt, bố nuôi hy sinh trong cuộc giao tranh đó. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, cuộc đời nhiều khi không tránh khỏi hai chữ “số phận.”
Nguyễn Vi xuống giường, đi ra phòng khách. Sát tường có kê một bàn thờ nhỏ, trên treo di ảnh của bố đẻ lẫn bố nuôi của cô. Cô thắp nén hương, ngồi trước bàn thờ một lúc. Cho tới khi trời gần sáng, cô tựa vào thành ghế, ngủ chập chờn. Trong đầu không ngừng vang lên câu nói của bố ruột trước lúc lâm chung.
Ông không cho cô ở lại Kính Lan Hội, không cho cô đi theo Tam ca. Lúc bấy giờ, cô vẫn còn nhỏ, chẳng có khái niệm về mấy chuyện của người lớn như kết hôn nên không để ý lời dặn dò của bố. Nào ngờ số phận an bài, cuối cùng cô vẫn phải rời xa Diệp Tĩnh Hiên.
Trong lòng Nguyễn Vi như bị tảng đá lớn đè nặng. Cô có rất nhiều điều muốn nói với hai người bố nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào.
Cuối cùng không thể gắng gượng, Nguyễn Vi chìm vào giấc ngủ. Đến trưa ngày hôm sau, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô ngồi bật dậy, đi vào nhà bếp tìm con dao rồi lặng lẽ tiến lại gần cửa ra vào, quan sát bên ngoài qua lỗ mắt mèo. Nhìn thấy bà lão hàng xóm, cô thở phào nhẹ nhõm, mở cửa chào hỏi.
Mấy năm không gặp, bà lão ở nhà bên cạnh sống một mình, con trai và con gái đều ở chỗ khác. Cũng may là bà vẫn khỏe mạnh, có thể tự đi chợ nên không cần ai chăm sóc. Thấy trên tay bà xách túi đồ, Nguyễn Vi liền đi đến cầm giúp.
Bà lão rất vui mừng gặp lại cô, kéo tay cô nhiệt tình hỏi han: “Bà biết ngay mà. Nhà Tiểu Triệu không có người ở từ lâu, sao lại thấy túi rác ngoài cửa. Đúng là cháu về thật!”
Bà lão ngắm nghía cô từ đầu đến chân, đột nhiên hỏi: “Cháu lấy chồng rồi đúng không nhỉ? Mấy năm trước bà nghe cháu gả vào gia đình rất khá. À… bà nhớ có một lần cháu về lấy đồ, hôm ấy là chồng cháu đưa về đúng không? Cậu ta đâu rồi? Cháu có con cái gì chưa?”
Nguyễn Vi ngây ra một lúc mới có phản ứng. Hồi đó đúng là Diệp Tĩnh Hiên từng đưa cô về nhà, nhưng anh đợi ở dưới sân. Đây là khu tập thể kiểu cũ, hàng xóm láng giềng có mối quan hệ thân thiết. Nguyễn Vi không ngờ, bà lão vẫn còn nhớ đến chuyện đó.
Cô lắc đầu: “Cháu chưa kết hôn ạ. Sau này, bọn cháu đã chia tay nhau.”
Bà lão hết sức kinh ngạc. Vốn định đi vào nhà nấu cơm, nghĩ thế nào bà lại gọi Nguyễn Vi, dặn dò: “Nhìn cậu thanh niên đó cũng biết là gia thế tốt. Nhưng mà nhà giàu thường hay lắm chuyện… tỉnh Nam là vậy. Cháu lấy được người chồng có điều kiện tốt, tự nhiên sẽ nhiều chuyện hơn. Nói chung, cháu phải nghĩ thoáng một chút mới được. Theo kinh nghiệm của bà, cháu nên sớm sinh một đứa con, sẽ càng ổn định vị trí của cháu. Cứ mặc kệ đám hồ ly tinh ở ngoài, chúng nó làm sao có thể tranh nổi với cháu. Kiểu gì cậu ấy chẳng biết, cháu mới là người tốt nhất.”
Nguyễn Vi khóc cười không xong. Tuy nhiên, cô vẫn cảm ơn lòng tốt của bà lão, xách đồ vào cho bà rồi cáo từ, đi làm hộ chiếu.
Vì không muốn đi qua nhà họ Diệp nên cô cố tình bảo taxi chạy đường vòng. Cô cũng ép bản thân không nghĩ tới Diệp Tĩnh Hiên. Từ đầu đến cuối, cô không ngừng tự nhủ mình chỉ về đây để làm hộ chiếu mà thôi.
Lúc mới xuống máy bay, cô cho rằng bản thân đã làm rất tốt. Nhưng hôm nay ra cửa, ngay cả bà hàng xóm cũng nhắc tới anh, khiến cô muốn tránh cũng chẳng được. Dường như kể từ khi cô đặt chân đến tỉnh Nam, tất cả cục diện đã được sắp đặt từ trước.
Nguyễn Vi chợt nhớ tới chuyện mình thường quên cài dây an toàn, trong khi Diệp Tĩnh Hiên rất để tâm. Lần nào anh cũng vòng tay qua thắt dây an toàn cho cô. Hai người cách nhau rất gần, thế là anh thường làm như vô tình mà hữu ý chạm vào môi cô. Cô đỏ mặt xấu hổ, đẩy người anh như con mèo gặp chuyện ấm ức.
Sau đấy có một lần, cô hiếu kỳ hỏi anh nguyên nhân. Anh mới nói cho cô biết, chính vì quên cài dây an toàn nên mẹ anh mới qua đời trong vụ tai nạn ô tô năm xưa. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ giọng điệu của anh lúc đó. Bởi vì sự việc xảy ra đã quá lâu nên mỗi khi nhắc đến mẹ, anh không còn đau lòng, chỉ có chút cảm khái. Nhân lúc gặp đèn đỏ phải dừng xe, anh vuốt ve má cô, cất giọng dịu dàng: “Trong cuộc đời anh có hai người phụ nữ mà anh cần bảo vệ. Mẹ anh đã mất, giờ chỉ còn mình em.”

Nguyễn Vi biết, con người sống trên đời đâu phải chuyện gì cũng như ý nguyện. Sau một khoảng thời gian điên cuồng, cuộc sống cuối cùng rồi lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng như nước. Cô không ép bản thân quên đi mà cất giấu mỗi lời nói, mỗi việc làm của Diệp Tĩnh Hiên xuống tận đáy lòng. Sau đó, cô sẽ tiếp tục cuộc sống, sẽ sống thật tốt.
Hôm nay không mấy thuận lợi. Nguyễn Vi từng đổi thân phận, chứng minh thư bây giờ là Cục công an sau này cấp cho cô. Để làm được hộ chiếu, cô phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Sau vụ Phương Uyển, nhiều người đã được điều đi nơi khác, thân phận của cô lại được bảo mật nghiêm ngặt, vì thế hôm sau cô phải đến một chi cục khác xin giấy chứng nhận.
Xong xuôi mọi việc, Nguyễn Vi đặt vé chuyến bay về thành phố Mộc vào bảy giờ tối hôm sau. Buổi sáng thức dậy không có việc gì làm, cô ra ngoài đi dạo. Cô cũng không quên gọi điện cho Nghiêm Thụy, báo tin mọi việc thuận lợi.
Nghiêm Thụy có lẽ đang ở ngoài nên hơi ồn ào. Bây giờ anh đang được nghỉ, không phải đến trường, Nguyễn Vi tiện miệng hỏi anh đang làm gì.
Nghiêm Thụy mỉm cười đáp: “Đuổi theo em. Anh sợ sau khi về tỉnh Nam, em sẽ không đi theo anh nữa.”
Nguyễn Vi ngẩn người, tưởng anh đến tỉnh Nam tìm mình, cô vội lên tiếng: “Tối nay em bay về thành phố Mộc rồi.”
“Anh đùa ấy mà.” Nghiêm Thụy có vẻ thích thú trước thái độ kinh ngạc của cô. Anh lại nói: “Hay là em quan sát xung quanh đi. Có khi anh đang ở bên kia đường cũng không biết chừng.”
Nguyễn Vi đang đứng đợi taxi. Thời tiết nóng bức trong khi đường phố đông đúc, cô không có thời gian đùa giỡn với anh. Nghiêm Thụy cười một lúc mới lên tiếng: “Được rồi, anh không dọa em nữa. Một người bạn của anh đang sinh sống ở Hà Lan đã tư vấn lịch trình giúp chúng ta. Sắp đến lễ hội hoa nổi tiếng ở đó, bây giờ chúng ta đi vẫn kịp đấy. Sau đó, chúng ta có thể đi Spoorbuurt ở miền bắc Hà Lan. Đây là nơi trồng hoa tulip đẹp nhất trên thế giới.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Nếu em thích nơi đó thì chúng ta có thể ở lại, không quay về đây nữa.”
Nguyễn Vi đã lên taxi. Vừa vặn người tài xế hỏi muốn đi đâu, cô cũng không né tránh, nói ra địa danh: “Nghĩa trang An Nam.” Nơi đó có mộ Nguyễn Vi lập riêng cho Diệp Tĩnh Hiên.
Người ở đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu. Nguyễn Vi nói với anh: “Trước khi lên đường, em muốn qua đó xem thế nào. Em định bỏ ngôi mộ này. Hồi đó chỉ là vấn đề của riêng em, anh ấy không hề hay biết. Bây giờ anh ấy vẫn yên lành, cứ để ngôi mộ thì không hay cho lắm.”
Nghiêm Thụy dường như vừa tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện, giọng anh rõ ràng hơn nhiều: “Em hãy đợi anh. Anh sẽ đi cùng em.”
Nguyễn Vi tưởng anh nói đùa nên không hề bận tâm: “Ba năm qua em chưa từng về tỉnh Nam nên không có điều kiện đến đó. Em chỉ đi một lát thôi, sẽ không để lỡ chuyến bay buổi tối.”
Nghiêm Thụy đặc biệt nghiêm túc: “Em hãy nói cho anh biết nghĩa trang An Nam nằm ở đâu, anh sẽ đến đó tìm em.”
Biết anh không yên tâm nhưng cô muốn làm cho xong. Im lặng vài giây, cô cất giọng nhỏ nhẹ: “Nếu còn giữ lại ngôi mộ của anh ấy, thì dù cùng anh đi Amsterdam, em vẫn không thoát khỏi bóng đen của quá khứ. Anh hãy để em tự giải quyết… nhanh thôi…. Anh cứ ở nhà chờ em nhé.”
Nghiêm Thụy vẫn tỏ ra kiên quyết: “Anh đâu có ngăn cản em. Hôm nay chưa chắc em đã tìm được người dỡ bỏ ngôi mộ. Em hãy đợi anh, chúng ta cùng xử lý. Cùng lắm em đổi vé, chúng ta về thành phố Mộc muộn hơn một ngày cũng được.”
“Chuyện này đơn giản thôi, anh đâu cần phải đi xa như vậy.” Cô thở dài: “Anh cũng nói, có khả năng sau này chúng ta không quay về nữa. Đây là việc làm cuối cùng của em ở tỉnh Nam nên em muốn tự xử lý.”

Nghe Nguyễn Vi nói vậy, Nghiêm Thụy cũng không miễn cưỡng. Trước khi cúp máy, anh chợt cảm thán một câu: “Anh có linh cảm hôm nay để em đi một mình, nhất định anh sẽ hối hận.”
Lúc này, trời bất chợt đổ cơn mưa rào, giọt mưa rơi ào ào xuống cửa xe, phía trước một màn trắng xóa.
Cô chuyển đề tài nhẹ nhõm hơn: “Đúng rồi, em định mang cái cốc hình bông hoa tulip theo nhưng lúc thu dọn hành lý, em lại quên mất. Anh nhớ bỏ vào giúp em nhé!”
“Ừ. Em có mang theo ô không đấy?”
Nguyễn Vi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, mưa dường như nặng hạt hơn. Cô mỉm cười: “Em mang rồi. Thời tiết ở tỉnh Nam thất thường, hay có mưa bất chợt nên lúc nào em cũng mang theo bên mình. Anh nghe thấy rồi à?”
“Ừm, anh mới xem dự báo thời tiết. Trời mưa đường trơn ướt, em nên cẩn thận một chút.” Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Thụy cũng vừa vặn ra khỏi sân bay.
Lúc Nguyễn Vi đến nơi, mưa đã ngớt. Cô giương ô, đi chầm chậm dọc theo lối nhỏ lát đá nằm giữa hai hàng tùng bách tán thẳng tắp. Nghĩa trang của tỉnh Nam đều nằm ở khu ngoại ô. Nghĩa trang An Nam được xây dựng bên cạnh một khu rừng rộng lớn, xung quanh rất yên tĩnh. Bởi vì mưa gió nên bầu trời âm u và nặng nề đến mức khiến con người cảm thấy khó thở.
Nguyễn Vi đi xuống dốc một đoạn. Nước mưa đã gột rửa sạch những tấm bia đá. Mỗi một ngôi mộ là điểm dừng chân cuối cùng của đời người. Mà con người chỉ khi nào đối mặt với sinh tử, mới biết trái tim mình đang ở đâu.
Nguyễn Vi rất nhớ Diệp Tĩnh Hiên, mỗi bước chân đi đều nhớ đến anh. Cô di chuyển rất chậm, từng bước đều chìm trong hồi ức.
Năm xưa, sau khi xây xong ngôi mộ này, cô lập tức rời khỏi tỉnh Nam. Cô tận mắt chứng kiến Diệp Tĩnh Hiên bị trúng đạn, chưa từng nghĩ anh vẫn còn sống, cũng không bao giờ có ý định sẽ dỡ bỏ ngôi mộ. Ba năm qua, cô đã gặp vô số điều bất ngờ. Nhưng khi đến trước ngôi mộ của anh, cô bị chấn động đến mức đứng không vững.
Mộ của anh… đã bị đào bới. Tấm bia đá nằm chỏng chơ một bên, phần đất bên dưới vốn không có gì bị xới tung.
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Vi là lùi lại phía sau, đảo mắt xung quanh. Mưa vẫn không ngừng rơi, cô chỉ thấy một màu trắng ảm đạm.
Trong lòng hoảng hốt, cô liền ném cái ô xuống đất, cúi xuống tìm cái hộp mình chôn dưới mộ năm xưa. Nhưng nơi đó trống không, chẳng có thứ gì cả.
Bởi vì trời mưa nên mặt đất bùn lầy bẩn thỉu. Nguyễn Vi ôm tấm bia đá, ra sức lau sạch. Sau đó, cô đứng dậy chạy đi tìm người quản lý nghĩa trang để hỏi rõ ngọn ngành.


Bình Luận (0)
Comment