Đời Này Không Đổi Thay

Chương 35


Thấy Nguyễn Vi ra sức phủ nhận, Diệp Tĩnh Hiên đặt cốc nước xuống bàn, tiếp tục lên tiếng: “Vì em nên anh đã từng điều tra anh ta. Vào đúng thời điểm em đến thành phố Mộc, Nghiêm Thụy mới tung tin cho thuê nhà. Trước đó, anh ta chưa bao giờ có ý định cho thuê. Người khác đến hỏi thuê, anh ta không nhận lời trong khi em hỏi thì đồng ý luôn. Đây là một hành động hết sức đáng nghi. Bề ngoài, anh ta tỏ ra rất tốt bụng, chăm sóc em chu đáo nhưng chắc chắn anh ta có ý đồ khác. A Nguyễn, đây không phải là sự trùng hợp. Đằng sau Nghiêm Thụy có ai đó đang thao túng vụ này, hoặc nói một cách khác, ngay cả anh cũng chưa điều tra ra, Nghiêm Thụy là loại người thế nào.”
Nguyễn Vi ngồi xuống trước bàn trang điểm, ép bản thân bình tĩnh. Cô suy ngẫm hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân tại sao Nghiêm Thụy lại che giấu thân phận và giữ cô bên mình. Tại sao anh ấy lại không có động tĩnh gì trong suốt ba năm qua.
Nhận ra tâm trạng hoang mang và sốt ruột của Nguyễn Vi, Diệp Tĩnh Hiên bóp nhẹ vai cô, để cô thả lỏng bản thân. Nguyễn Vi ngẩng đầu nhìn anh: “Còn chuyện gì nữa không? Anh mau nói hết với em đi.”
“Hồi Hoa tiên sinh còn nắm quyền, anh đã từng nhìn thấy Nghiêm Thụy ở Lan Phường. Anh cũng đã điều tra nhưng chẳng tìm ra hồ sơ của anh ta trong Kính Lan Hội.” Thấy cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, anh nói tiếp: “Anh ta đã đối xử tốt với em trong mấy năm qua, đây chính là nguyên nhân khiến anh không động đến anh ta. Em cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với Nghiêm Thụy vì tất cả những việc anh ta làm đều xuất phát từ mục đích của mình.”
Nguyễn Vi chợt nhớ tới chuyện Diệp Tĩnh Hiên bị ngất xỉu ở Lan Phường. Nghiêm Thụy chỉ gọi một cuộc điện thoại là có thể tìm ra bệnh viện Diệp Tĩnh Hiên đang cấp cứu. Khi ấy, cô đã hoài nghi nhưng do tâm trạng sốt ruột, Nghiêm Thụy lại giải thích một cách hợp tình hợp lý nên cô đã bỏ qua sự việc đó.
Bầu không khí trở nên trầm lắng, Phương Thạnh biết ý liền đi đến bên Diệp Tĩnh Hiên, hạ giọng báo cáo tình hình phía Hội trưởng. Diệp Tĩnh Hiên đã sớm đoán sẽ có ngày hôm nay nên không hề bất ngờ về vụ chữ “Lan.” Anh bình thản bảo Phương Thạnh ra ngoài.
Nhà họ Diệp gần chân núi, diện tích rất lớn, bốn bề vô cùng yên tĩnh. Bọn họ định cư ở đây mấy chục năm, dù phong ba bão táp lớn đến mấy cũng có thể vượt qua. Lúc này, trong phòng chỉ có tiếng chuông đồng hồ báo tích tắc. Diệp Tĩnh Hiên lặng thinh, còn Nguyễn Vi nghĩ mãi cũng không thông. Nghiêm Thụy đã chăm sóc cô ba năm, tình cảm của anh ấy đối với cô không thể nào là giả dối, những lời anh ấy nói lúc nằm viện cũng hết sức chân thật. Cuối cùng, cô cầm di động đi ra ngoài: “Em sẽ hỏi anh ấy cho rõ ràng.”
Diệp Tĩnh Hiên không ngăn cản. Nguyễn Vi đi vào thư phòng, tựa bên cửa sổ gọi điện thoại cho Nghiêm Thụy. Dường như đang đợi điện thoại nên anh bắt máy rất nhanh. Chắc anh đang ở sân bay, bởi đầu bên kia khá ồn ào. Nghiêm Thụy lên tiếng trước: “Nhìn thấy em cùng Diệp Tĩnh Hiên rời khỏi nghĩa trang, anh đã biết câu trả lời của em rồi.” Khi chờ đợi một người đã trở thành thói quen, anh không muốn mình thua một cách thảm hại. Vì thế, anh vẫn cất giọng ôn hòa như thường lệ.
Nghiêm Thụy vốn là thầy giáo, nghề nghiệp đã giúp anh tạo được thói quen luôn bao dung người khác. Vốn định thăm dò nhưng khi nghe anh thốt ra câu này, Nguyễn Vi cảm thấy ý đồ của mình rất nực cười. Cô biết, chỉ cần cô mở miệng hỏi, Nghiêm Thụy sẽ không giấu diếm. Do đó, cô thẳng thắn ngả bài: “Rốt cuộc anh là người như thế nào?”
Đầu bên kia im lặng hồi lâu. Dường như không ngờ Nguyễn Vi lại hỏi câu này, Nghiêm Thụy im lặng một lúc mới trả lời: “Anh thừa nhận, ba năm trước cho em thuê nhà không phải là tình cờ. Tuy nhiên….”
“Anh đã lừa dối em suốt ba năm ư?” Nguyễn Vi đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn vô thức cất cao giọng. Trong ba năm qua, cô luôn coi anh là người bạn thân thiết. Anh cũng là người duy nhất cô không đề phòng.
Nguyễn Vi không biết nói gì hơn. Người ở đầu bên kia cũng im lặng, chỉ có tiếng loa thông báo chuyến bay tới thành phố Mộc đã bị hoãn. Đợi cô hồi phục tâm trạng bình tĩnh, Nghiêm Thụy mới lên tiếng: “Anh không có thân phận gì khác. Mỗi lời anh nói với em trong ba năm qua đều là thật lòng. Mọi thứ em nhìn thấy cũng là thật.”
Anh đâu cần vì một lời nói dối mà đi dạy học, cũng không cần lồng lộn lên đáp trả khi bị đâm một nhát dao. Quả thực anh không phải là người của Kính Lan Hội.
Nguyễn Vi hỏi lý do tại sao anh lại tiếp cận mình, Nghiêm Thụy chỉ nói là có người nhờ.
“Là người đã giúp anh tìm ra bệnh viện Diệp Tĩnh Hiên cấp cứu đúng không? Chính người đó bảo anh tung vòng hạt trầm hương lộc huyết à? Đối phương là ai mà có di vật của Hoa tiên sinh?” Nguyễn Vi hỏi tới tấp.
“Anh không thể tiết lộ. Nhưng anh bảo đảm, ngoài chuyện đó ra, anh không lừa dối em bất cứ điều gì.” Đã đến nước này, Nghiêm Thụy cũng chẳng giấu giếm nữa: “Em hãy nói lại với Diệp Tĩnh Hiên, có người nhờ anh công khai vật đó nhằm mục đích nhắc nhở mọi người nên kiêng dè, đừng tùy tiện động thủ. Kính Lan Hội dưới trướng Hoa tiên sinh bình ổn mười mấy năm, bây giờ không thể nói đánh là đánh. Giới hắc đạo đang theo dõi sát sao, phía cảnh sát cũng nhăm nhe cơ hội. Một khi thế cân bằng bị phá vỡ, sự ảnh hưởng sẽ rất nghiêm trọng.”

“Rốt cuộc là ai thế? Hoa phu nhân đúng không?” Nguyễn Vi tiếp tục truy vấn.
“Điều này không quan trọng. Bởi vì đối phương không muốn nên anh thật sự không thể tiết lộ.”
Nguyễn Vi cảm thấy nực cười. Cô phải vật lộn với chính mình lâu như vậy, không ngờ mọi chuyện đã sớm có sự sắp xếp từ trước.
Dưới sân đã bật đèn, chiếu sáng cả vườn hoa tường vi. Cô vẫn nhìn chằm chằm xuống dưới, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Chỉ trong một đêm, tất cả đều vượt khỏi quỹ đạo theo một hướng hết sức nguy hiểm và không thể dự đoán kết cục.
Toàn bộ sự việc đều có nguyên nhân trước sau, rõ ràng có kẻ lạnh lùng và thờ ơ dõi theo mọi việc. Bất kể là ai thì người đó cũng có tâm tư thâm sâu ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Nguyễn Vi đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô có tác dụng gì trong ván cờ này? Cô chỉ là một người phụ nữ từng phản bội Diệp gia. Nếu có kẻ muốn giữ lại mạng sống của cô, vậy thì mục đích thật sự của đối phương chỉ có thể là Diệp Tĩnh Hiên và Hội trưởng. Người đó chắc chắn có liên quan đến Kính Lan Hội nhưng ẩn nấp trong bóng tối bấy lâu. Có thể khống chế cả Diệp Tĩnh Hiên trong ván cờ của mình, đối phương quả thực không phải nhân vật tầm thường.
Nguyễn Vi siết chặt điện thoại. Tuy không rõ mục đích cuối cùng của đối phương nhưng cô có thể xác định một điều, chỉ cần cô trốn ở nhà họ Diệp ngày nào, Diệp Tĩnh Hiên sẽ phải đứng mũi chịu sào ngày đó.
Nghiêm Thụy thở dài, cất giọng dịu dàng: “Em nên đi cùng anh mới phải. Diệp Tĩnh Hiên đã đặt cược cả nhà họ Diệp để bảo vệ em. Cậu ta đúng là thằng điên… Nhưng về phương diện này, anh không thể không khâm phục cậu ta.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Hiện giờ bên ngoài tin đồn đang rầm rầm nên anh cũng nghe ngóng được chút ít. Kính Lan Hội mà đấu đá nội bộ thì không phải chuyện đùa đâu. Mọi người đều đem mạng sống ra đấu, kiểu gì cũng một mất một còn. Em vẫn định ở lại sao?”
Nguyễn Vi nhắm mắt, khẽ thốt ra một câu: “Em xin lỗi.”
Nghiêm Thụy mỉm cười: “Chẳng hiểu tại sao lần nào anh định đưa em đi cũng không được toại nguyện.” Vốn là người theo chủ nghĩa vô thần nhưng bây giờ anh cũng bắt đầu tin vào cái gọi là ý trời.
Nguyễn Vi còn nhiều điều muốn bộc bạch nhưng giọng điệu bình thản của Nghiêm Thụy khiến cô cảm thấy không cần nói bất cứ điều gì nữa.
“Anh sẽ không quay về đây nữa. Thật ra ba năm trước anh đã có ý định ra nước ngoài, bởi vì em nên mới ở lại.” Nghiêm Thụy đã qua tuổi yêu đương cuồng nhiệt nên có cách nhìn thoáng về chuyện này, vì thế lúc chia tay không đến nỗi quá đau khổ.
Bây giờ, anh cũng không cần sự áy náy hoặc cảm kích của Nguyễn Vi. Anh chỉ hy vọng cô được sống theo ý nguyện của mình. Dù con đường cô lựa chọn có nguy hiểm, anh cũng tự nguyện buông tay. Đây là sự tôn trọng của anh dành cho cô.
Hai người im lặng một lúc, Nguyễn Vi hỏi chuyến bay hoãn đến mấy giờ, cô muốn ra sân bay tiễn anh. Nghiêm Thụy mỉm cười: “Em không cần đến đâu, chúng ta tạm biệt nhau qua điện thoại cũng được.”
Nguyễn Vi cứ đòi đi tiễn, bởi không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại anh. Nghiêm Thụy thở dài: “Anh sợ nhìn thấy em, anh lại không muốn đi nữa.”
Cuối cùng, Nguyễn Vi giơ tay che mắt. Tựa như đọc được tâm trạng của cô, anh lại nói: “Anh và em chỉ có ba năm, trong khi em và cậu ấy có cả cuộc đời. Em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh.”
Dù Nghiêm Thụy không nhìn thấy nhưng cô vẫn gật đầu. Sự xuất hiện của anh có thể không đơn thuần nhưng vào thời điểm cô tồi tệ nhất, chỉ có anh ở bên cạnh. Anh đã giúp cô đứng dậy, từng bước thoát khỏi bóng đen của quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.
Cô còn định hỏi điều gì, Nghiêm Thụy đã lên tiếng: “Tạm biệt em.” Sở trường duy nhất của thời gian là ép con người học cách đối mặt với sự chia ly. Bởi vì anh lớn tuổi hơn cô nên hai từ “tạm biệt” nên do anh nói trước.
Thấy anh định cúp máy, Nguyễn Vi liền gọi “Nghiêm Thụy….” nhưng bỗng dưng cô chẳng biết nói gì.
Nghiêm Thụy cất giọng nhẹ nhõm: “Em chú ý chăm sóc bản thân.”
Cô vẫn im lặng, anh lại tiếp lời: “Em cứ giữ chìa khóa nhà. Đúng rồi… Anh mang cái cốc đó đi nhé.”
Đều là những chuyện lặt vặt trong cuộc sống thường ngày, Nghiêm Thụy dặn dò từng li từng tí một. Cuối cùng, anh hạ giọng: “Sau này nếu có thời gian, em có thể đi tìm anh. Anh sẽ dẫn em đi ngắm hoa tulip như đã hứa.”
“Vâng.”
Nghiêm Thụy nói lời từ biệt rồi cúp máy. Cho đến giây phút cuối cùng, anh cũng không nói nhớ cô, muốn gặp lại cô, thái độ bình thản y hệt con người của anh. Anh đã xuất hiện bằng phương thức tình cờ, lúc rời đi cũng hết sức gọn gàng và dứt khoát.
Gặp nhau thế nào không quan trọng, quan trọng là từ biệt ra sao. Có những người đàn ông và phụ nữ dù không thành đôi nhưng mỗi khi hồi tưởng lại, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp thì những thứ họ bỏ ra coi như không uổng công vô ích. Nguyễn Vi biết, giữa cô và Nghiêm Thụy không có tình yêu nhưng vẫn là một mối duyên tốt đẹp, có đầu có cuối.
Cùng thời gian đó, Nghiêm Thụy tới quầy phục vụ ở phòng chờ sân bay, hỏi có thể đổi bài hát khác hay không. Cô nhân viên đồng ý, anh nói tên bài hát. Bản tình ca nhanh chóng vang lên, là một giọng nữ vô cùng ngọt ngào và dễ đi vào lòng người.
Nếu đây là tình yêu là ca khúc cũ mà Nghiêm Thụy tình cờ nghe được ở trên taxi. Trước kia anh chẳng để ý, bây giờ bỗng dưng muốn nghe lại một lần.
Cô ca sĩ đang thủ thỉ: Giữa chúng ta dường như tồn tại vì tình yêu, thực ra có nên thế không? Mong anh được vui vẻ, giống như mối tình si của em đối với anh….
Nghiêm Thụy nhắm mắt, thở một hơi dài. Tình thâm khó dứt, anh cứ nghĩ mình ổn, nhưng hóa ra trái tim đau hơn anh tưởng.Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Vi bất động hồi lâu. Cô đứng bên cửa sổ, dõi mắt lên bầu trời đã bị mây đen giăng kín. Cô có linh cảm, đây là có lẽ là thời khắc yên bình cuối cùng trước khi xảy ra đại loạn.
Bên dưới có người đi ra vườn hoa. Nhận ra là A Lập, Nguyễn Vi chợt nhớ tới Phương Thạnh nói sẽ bảo A Lập cắt hoa về cho cô.
Mưa đã ngừng rơi nên Nguyễn Vi cũng muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Cô nhanh chóng xuống dưới sân. Lúc này, A Lập đã cắt một bó hoa rất to. Nguyễn Vi hơi ngại vì vừa về nhà đã làm phiền người khác. Tuy nhiên, đây không phải là việc quan trọng nên cô nói lời cảm ơn anh ta.
A Lập cúi đầu, cất giọng cung kính: “Tôi không phiền. Tam ca còn bằng lòng đem cả gia tộc và tính mạng để đổi lấy chị Vi, một đóa hoa có là gì?”

Nguyễn Vi hiểu ý anh ta. A Lập là đàn em của Phương Thạnh, đi theo nhà họ Diệp từ nhỏ như Tiểu An nên có ác cảm với cô cũng là lẽ thường tình. Nguyễn Vi không đáp lời, ôm bó hoa chuẩn bị quay về phòng.
Vừa mới tạnh mưa nên xung quanh không một bóng người. A Lập lặng lẽ đi theo Nguyễn Vi nhưng vừa đi hai bước, anh ta đột nhiên mở miệng: “Chị Vi! Tôi biết năm xưa chị có nỗi khổ riêng, nhưng chị có thể nhẫn tâm nhìn Tam ca cứ tiếp tục như vậy sao? Chắc chị cũng đã chứng kiến cảnh Tam ca lên cơn đau đầu… Vậy mà anh ấy cố nhẫn nhịn, không chịu làm phẫu thuật. Chị nên nghĩ cho anh ấy một chút.”
Nguyễn Vi đứng bất động, siết chặt bó hoa. Gai đâm cả vào tay mà cô không hề có cảm giác. Những điều A Lập vừa đề cập cũng là nỗi day dứt trong lòng cô. Nếu có cách, cô sẽ cố gắng hết sức. Chỉ là bây giờ cô không biết phải làm thế nào.
Nguyễn Vi quay người về phía A Lập. Anh ta ngập ngừng muốn nói điều gì đó. Cô ngó nghiêng xung quanh rồi hạ giọng: “Ở đây không có ai, anh mau nói đi!”
“Nhà họ Diệp tuy độc bá ở tỉnh Nam nhưng không hề tạo thành mối uy hiếp với Lan Phương nên hai bên vẫn giữ mối quan hệ bình thường. Cội nguồn của cuộc xung đột xuất phát từ việc Hội trưởng bắt Tam ca giao chị Vi và con chip nhưng Tam ca không chịu. Hội trưởng bị mất thể diện, lại nghi ngờ Tam ca nên mới lôi cả nhà họ Diệp ra xử.” A Lập ngẩng đầu nhìn lên tầng trên rồi ra hiệu Nguyễn Vi đi theo mình. Bọn họ đi vòng qua vườn hoa, tới một góc khuất.
Biết tính Diệp Tĩnh Hiên nên Nguyễn Vi thở dài: “Tam ca đã quyết tâm làm phản, Hội trưởng cũng hành động rồi. Chắc chắn anh ấy sẽ không chịu tiến hành phẫu thuật vào thời điểm này.”
A Lập dừng bước, quay sang Nguyễn Vi: “Vì vậy, toàn bộ đầu mối sự việc này chính là chị. Nếu chị có thể khiến Hội trưởng thu tay, nhiều khả năng cuộc xung đột sẽ được tháo gỡ, Tam ca cũng có thể làm phẫu thuật.” Anh ta cúi đầu: “Tôi không ngại nói một câu vượt quá quyền hạn của mình, dù sao nhà họ Diệp cũng đã nuôi dưỡng chị, Tam ca vì chị mất đi nửa mạng sống… Chắc chị hiểu ý tôi rồi chứ?”
Mình không thể trở thành gánh nặng của Diệp Tĩnh Hiên. Nguyễn Vi nhủ thầm, gượng cười nói với anh ta: “Tôi biết. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện.”
A Lập không hề tỏ ra mừng rỡ. Anh ta vẫn nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới rút tờ giấy, đưa cho cô: “Tôi đã bố trí đâu vào đấy rồi.”
Nguyễn Vi gấp nhỏ tờ giấy, tay vẫn ôm bó hoa. Hai người phảng phất chỉ đi dạo một vòng, lại nhanh chóng quay về tòa nhà chính.
Sắp đến cửa ra vào, A Lập đột nhiên gọi Nguyễn Vi. Cô ngoảnh đầu, tưởng anh ta có chuyện gì muốn nói, nào ngờ anh ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô.
Thật ra trước đó Nguyễn Vi đã nghĩ tới vấn đề này, chỉ là một mình cô không thể rời khỏi nhà họ Diệp nên chẳng biết làm thế nào. A Lập đã chỉ ra một biện pháp, cô nên cảm ơn anh ta mới phải. Thế là cô lắc đầu, nói nhỏ: “Anh mau đứng dậy đi!”
“Chị Vi! Tôi thay mặt lão gia và anh em trong nhà cảm ơn chị. Tôi biết…,” A Lập cúi gằm mặt, bờ vai run run, “Tôi biết chị rất yêu Tam ca. Nhưng Tam ca sinh ra ở nhà họ Diệp nên phải gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc. Anh ấy không chỉ có mình chị.”
Con người sống ở đời không chỉ có tình yêu mà còn bị ràng buộc bởi nhiều thứ. Sống mũi cay cay nhưng Nguyễn Vi im lặng, bước tới đỡ A Lập đứng lên. Hai người tiếp tục đi vào ngôi nhà chính.
Thím Phúc đang chuẩn bị nấu bữa tối. Nhìn thấy Nguyễn Vi, liền hỏi cô thích ăn món gì. Nguyễn Vi tùy tiện nhắc tới hai món rau rồi bảo bà tìm lọ hoa giúp cô. Cô lại hỏi Diệp Tĩnh Hiên đang ở đâu, thím Phúc bảo anh đang cùng Phương Thạnh ở thư phòng trao đổi công việc.
Cuộc đụng độ mỗi lúc một gần. Hội trưởng đã gửi thông điệp cuối cùng cho nhà họ Diệp. Bọn họ đều biết sắp xảy ra biến cố nhưng ai nấy đều giữ im lặng. Cả khu nhà vẫn sinh hoạt như bình thường, người làm đều ở vị trí của mình, không hề hỗn loạn.
Nguyễn Vi định bê lọ hoa lên tầng trên. Nghĩ thế nào, hỏi thím Phúc: “Nhà có quả vải không thím?”
“Có. Khi nào mọi người ăn cơm xong, tôi sẽ mang lên.”
Nguyễn Vi gật đầu. A Lập không đi theo cô, đứng dưới phòng khách nói nhỏ: “Tối nay chị Vi nhớ nghỉ ngơi cho sớm.”
Nguyễn Vi bê lọ hoa về phòng ngủ, đặt trên bàn trang điểm. Thật ra, hoa tường vi không thích hợp trưng bày ở đây nhưng vì màu tím của nó rất đặc biệt nên tạo thành một vẻ trang nhã cho căn phòng. Cô ngồi lên giường, mở tờ giấy ra xem. Sau khi ghi nhớ thời gian và địa điểm, cô liền bỏ tờ giấy vào bồn cầu rồi xả nước. Cô đã nghĩ thông suốt nên tâm trạng hết sức bình tĩnh.
Đến giờ ăn cơm, Diệp Tĩnh Hiên quay về phòng ngủ tìm Nguyễn Vi, phát hiện cô đang ngồi ngắm chiếc đồng hồ cổ ở góc phòng. Chiếc đồng hồ kêu tích tắc đều đều, nhiều lúc nghe mà phát bực mình. Đã mấy lần anh định bảo người làm dọn đi nhưng đều bị Nguyễn Vi ngăn lại. Rõ ràng đã rất quen thuộc nhưng bây giờ nhìn chiếc đồng hồ, cô đột nhiên cảm thấy từng giây từng phút của ngày hôm nay đặc biệt quý giá.
Diệp Tĩnh Hiên gọi cô. Nguyễn Vi liền bừng tỉnh. Chợt nhớ tới cuộc trò chuyện với Nghiêm Thụy, cô lên tiếng: “Nghiêm Thụy không chịu tiết lộ người đứng đằng sau anh ấy là ai.”
Diệp Tĩnh Hiên châm một điếu thuốc. Nguyễn Vi bảo anh đừng hút nhưng anh tựa như không nghe thấy. Anh mở cửa ban công, đứng ở đó vừa hít một hơi vừa cất giọng trầm trầm: “Là ai cũng không quan trọng. Một khi Trần Dữ đã có gan ra tay với anh, anh sẽ không thể ngồi yên chịu chết. Đã đánh là phải đánh tới cùng, bất kể kẻ đứng đằng sau là ai thì hắn cũng đừng hòng ngăn cản.”
Anh hút liên tục. Nguyễn Vi đi mở hết cửa ban công cho thông thoáng. Khi ngang qua người anh, cô bị sặc khói thuốc, ho khù khụ. Thế là cô ngẩng đầu, nói: “Anh mà hút nữa là em cũng sẽ hút cùng anh.”
Diệp Tĩnh Hiên ngẩn người, khóc cười không xong. Cô là người duy nhất luôn có cách trị anh. Anh mỉm cười bất lực, dập tắt thuốc, ném vào thùng rác. Sau đó, anh tiến lại gần cô, mở miệng hỏi: “Em không đi cùng Nghiêm Thụy sao?”
Nguyễn Vi lặng lẽ gật đầu. Đã đến nước này, Diệp Tĩnh Hiên cũng chẳng có tâm trạng đặc biệt. Dù cô đi hay ở lại, anh đều đã chuẩn bị tinh thần.
Diệp Tĩnh Hiên xoa mặt cô. Nguyễn Vi ôm thắt lưng anh. Anh lại vuốt tóc cô, lên tiếng: “Anh dọn đến Lan Phường là nhằm mục đích chuẩn bị…… Đã mấy năm rồi, sớm muộn gì cũng trở mặt. Hơn nữa, bản thân Trần Dữ cũng khó giữ được chức Hội trưởng. Người thực sự đi theo anh ta không nhiều, em không cần lo lắng.”
Biết anh an ủi mình, Nguyễn Vi ngẫm nghĩ rồi nói với anh: “Trước kia, em thường mơ thấy ác mộng… Em chết trong trận hỏa hoạn vào năm mười tuổi.”
Diệp Tĩnh Hiên không cho cô nói tiếp nhưng cô lắc đầu, tỏ ý mình không sợ hãi mà chỉ tình cờ nhớ lại chuyện đó mà thôi: “Không sao đâu… Khi ấy, em đã tìm mọi cách để ngăn chặn cơn ác mộng, nhưng vừa rồi em mới phát hiện…. thật ra như thế cũng tốt.”
Cô không bao giờ có thể ngờ, mười năm sau, sự lựa chọn mà cô phải đối mặt đáng sợ hơn giấc mơ đó gấp nhiều lần. Giữa hai người có quá nhiều chuyện xảy ra, dù yêu nhau sâu đậm nhưng số phận vẫn khiến họ chia cắt.
Lồng ngực Diệp Tĩnh Hiên phập phồng. Anh thì thầm bên tai cô: “Đừng nói những lời ngốc nghếch thế. A Nguyễn! Em hãy nhớ kỹ, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, có lẽ không thể cứu em nhưng anh nhất định sẽ ở bên em mãi mãi.”

Nguyễn Vi cắn môi, ép nước mắt chảy ngược vào trong. Cô không nỡ rời xa anh nhưng trong hai người, kiểu gì cũng phải có một người đi trước.
Thím Phúc lên mời họ xuống ăn cơm. Món ăn ở tỉnh Nam rất đơn giản. Hễ thời tiết ẩm ướt là mọi người quen ăn cay. Nguyễn Vi đã lâu không được thưởng thức đồ ăn quê nhà nên rất hưng phấn. Diệp Tĩnh Hiên chẳng có khẩu vị, chỉ chạm đùa một chút rồi ngồi đợi cô. Thấy Nguyễn Vi ăn nhiều đồ cay đến mức mồ hôi nhễ nhại, anh không nhịn được cười, rút giấy ăn lau mặt cho cô, bảo cô giống con mèo tham ăn.
Anh còn trêu cô: “Em ăn uống như thuồng luồng, nhà họ Diệp không nuôi nổi đâu.”
Nguyễn Vi giơ chân đá anh. Diệp Tĩnh Hiên la lên: “Á! Chân khỏi rồi nên em giỏi thật đấy.”
Diệp Tĩnh Hiên rót ly rượu vang trắng, bảo người làm bật tivi nên phòng ăn không còn lạnh lẽo như trước. Kênh truyền hình đã phát bộ phim điện ảnh Odyssey chuyển thể từ sử thi của đại thi hào Homer. Odyssey trải qua trận đánh dài ngày ở thành Troy, sau đó chiến thắng ma nữ, hàng phục yêu quái ở biển. Chàng đã từ chối lời mờ ở lại của Thần nữ, cuối cùng cũng trở về quê nhà sau bao ngày xa cách. Sự dũng cảm và kiên trì của Odyssey khiến người đời khâm phục, nhưng đáng nói hơn cả là tình yêu của chàng. Lời thoại ấn tượng nhất là câu: Mười chín năm đổi lấy một ngày về, cửu tử nhất sinh, trải qua bao cuộc bể dâu, chàng nói: “Nàng đang đợi ta.” Chỉ vì một người mà Odyssey trở thành đại anh hùng, đánh tan tác kẻ địch.
Diệp Tĩnh Hiên lắc lắc ly rượu trong tay. Màn hình ti vi đang chiếu đến trận đánh hoành tráng ở thời xa xưa, anh chẳng có hứng thú, tùy tiện mở miệng: “Thế này gọi là truyền kỳ gì chứ, thực hiện chẳng khó chút nào.”
Nguyễn Vi đang ăn món ngao. Nghe anh nói vậy, sống mũi cô đột nhiên cay cay. Cô cố gắng nuốt trôi, không nói một lời. Bọn họ cùng xem hết bộ phim. Nguyễn Vi cố tình ăn rất nhiều, đến mức bụng ấm ách khó chịu. Hành động phân tán sự chú ý này khiến trong lòng cô không buồn nữa.
Sau bữa tối, Diệp Tĩnh Hiên dặn Phương Thạnh có chuyện gì để mai tính rồi cùng Nguyễn Vi về phòng. Người giúp việc mang đến một đĩa phi tử cười mà cô thích.
Tắm xong, Nguyễn Vi ngồi bên cạnh giường, bóc vải ăn ngon lành, mặc kệ tóc còn ướt. Diệp Tĩnh Hiên bảo cô sấy tóc nhưng cô lờ đi. Anh cầm khăn mặt giúp cô lau khô, cô nghiêng đầu sang một bên né tránh. Cuối cùng, anh điên tiết, túm lấy cánh tay cô.
“Em định làm phản đấy à?” Diệp Tĩnh Hiên kéo mạnh cô về phía mình. Nguyễn Vi cười nắc nẻ, ngã vào lòng anh. Hai người nô đùa như trẻ nhỏ. Anh cầm đĩa vải của cô giơ lên cao, cô liền nhảy lên giật lại nhưng không được. Cuối cùng, quả vải rơi hết xuống giường, Nguyễn Vi mới dừng lại, ngồi xuống nhìn anh.
Diệp Tĩnh Hiên không gọi người vào thu dọn mà cầm một đầu tấm ga trải giường hất mạnh, khiến quả vải rơi hết xuống đất. Bắt gặp ánh mắt không hài lòng của anh, Nguyễn Vi đành nhượng bộ. Cô đưa quả vải đã bóc vỏ trên tay cho anh: “Anh ăn đi!”
Diệp Tĩnh Hiên thở dài bất lực. Sắc mặt Nguyễn Vi vẫn rất nhợt nhạt. Mấy hôm nay cô không được nghỉ ngơi tử tế, lại vì anh cả ngày nơm nớp lo sợ, ăn xong bữa cơm mới tỏ ra phấn chấn một chút. Vào thời khắc này, cô mặc váy ngủ màu đỏ, để lộ thân hình mảnh khảnh. Bộ dạng của cô khiến anh không khỏi xót xa.
Diệp Tĩnh Hiên cúi xuống ăn vải. Nguyễn Vi muốn đi sấy tóc nhưng anh không cho, còn nhân tiện ngậm đầu ngón tay của cô rồi đè cô xuống giường.
Người Nguyễn Vi vẫn còn hơi nước, vừa mềm mại vừa ươn ướt, tựa như động vật nhỏ không xương. Diệp Tĩnh Hiên ngấu nghiến đôi môi cô rồi hôn một đường từ trên xuống cổ, đồng thời thò tay vào trong váy ngủ của cô.
Căn phòng vẫn bật đèn sáng trưng, vừa vặn chiếu trên đầu Nguyễn Vi khiến cô chói mắt. Thế là cô đẩy người anh: “Hôm nay cả hai ta đều mệt, anh đừng….” Cô xoay cằm anh, dỗ dành: “Anh ngủ sớm đi, em sẽ nằm đây với anh.”
Diệp Tĩnh Hiên “ừ” một tiếng, nhưng ánh mắt không hề có ý nhượng bộ. Anh vòng tay qua người cô, tựa hồ muốn giam cô trong lòng mình, không cho cô thoát.
Ngọc Hân - diễn đàn LêQiuyĐôn.
Bộ váy ngủ màu đỏ càng tôn nước da trắng của Nguyễn Vi, khiến cô như bông hoa rực rỡ dưới ánh đèn. Ánh mắt Diệp Tĩnh Hiên dần trở nên tối thẫm, cái nhìn trắng trợn của anh khiến toàn thân Nguyễn Vi nóng ran.
Tiếp theo, anh chặn miệng cô bằng một nụ hôn mãnh liệt, nhanh chóng tuột váy khỏi người cô.
Nguyễn Vi liền giữ tay anh, cất giọng dịu dàng: “Hôm nay anh mới lên cơn…” Nhưng Diệp Tĩnh Hiên không cho cô cơ hội nói hết câu.
Gương mặt nghiêng ngược sáng của anh khiến cô không thể rời mắt. Anh cắn cổ cô, ánh mắt bùng cháy một ngọn lửa. Vào thời khắc này, dáng vẻ của anh khiến cô mê đắm, lí trí trôi dạt phương nào. Cô không còn nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài người đàn ông trước mặt.
Đến cuối cùng, toàn thân Nguyễn Vi rã rời. Cô chẳng bao giờ có thể đấu lại Diệp Tĩnh Hiên, lần nào cũng van nài anh tha cho mình. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên hạ thấp người, thổi vào cổ cô. Hành động vô thức của anh khiến cô đờ người, phảng phất làn hơi này có thể thẩm thấu đến cốt tủy, hòa tan vào máu thịt của cô.
Diệp Tĩnh Hiên khẽ cất giọng trầm khàn: “Anh không nỡ để em lại một mình… Anh Nguyễn, chúng ta sinh một đứa con trai đi. Ngộ nhỡ anh không tỉnh lại, sau này con sẽ bảo vệ em.”
Cổ họng Nguyễn Vi tắc nghẹn, không ngờ chấp niệm của anh lại dữ dội đến thế. Đêm hôm đó, niềm hoan lạc mà anh mang lại giống một lưỡi dao xé nát trái tim cô. Cô khóc đến lạc cả giọng trong vòng tay anh.
Cô muốn nhớ mãi dáng vẻ điên cuồng của anh đêm nay. Cuối cùng, cô đã có thể quên quá khứ, quên đi những nỗi phiền muộn để cùng anh hòa tan trong biển tình. Tận đáy lòng, cô mong trời vĩnh viễn không bao giờ sáng.


Bình Luận (0)
Comment