Đời Này Không Đổi Thay

Chương 37


Nghe Lão Lâm gọi mình là “Diệp tam,” Diệp Tĩnh Hiên biết ngay đối phương là bậc trưởng bối của Kính Lan Hội. Tuy nhiên, anh không quen biết cũng chẳng rõ lai lịch của ông ta. Anh cất giọng lạnh lùng: “Tôi mặc kệ ông là người của ai. Dựa vào cái gì mà ông xen vào chuyện của tôi và Trần Dữ?”
Từ trước đến nay, Diệp Tĩnh Hiên nói năng không bao giờ kiêng nể. Lão Lâm cũng không tỏ ra tức giận, vẫn cung kính trả lời: “Dựa vào việc cô Nguyễn đang ở trong tay chúng tôi.”
Tất cả mọi người đều ngây ra. Trần Dữ giở trò lừa bịp cả buổi tối nhưng vẫn bị thua tả tơi nên vào giờ khắc này, anh ta càng chẳng có gì để nói. Diệp Tĩnh Hiên sa sầm mặt, bất thình lình đập mạnh báng súng vào trán anh ta.
Lão Lâm cất giọng điềm tĩnh: “Mau thả Hội trưởng ra!” Nói xong, ông tay quay người đi ra ngoài, đồng thời bổ sung một câu: “Bây giờ cô Nguyễn không ở Hủ viện. Nếu còn muốn gặp cô ấy thì cậu hãy buông súng xuống và đi theo tôi.”
Bây giờ đã là nửa đêm, ngọn gió mát lạnh mang theo mùi hương hoa không rõ từ phương nào thổi tới, nhưng vẫn không khiến tâm trạng của con người dịu đi chút nào.
Hải Đường Các đã bị đóng cửa gần một năm nay. Đây là nơi ở của Hoa tiên sinh quá cố nên ngoài Trần Dữ, không ai biết tại sao Lão Lâm lại dẫn mọi người đến đây. Khi đi vào, họ phát hiện trong sân đã bật đèn sáng.
Khu nhà được xây dựng theo lối kiến trúc cung đình, sân vườn vuông vắn, tường đỏ mái ngói, dưới gốc cây hải đường có một chiếc ghế mây.
Trần Dữ bất giác dừng bước, đảo mắt xung quanh. Nơi này chỉ thiếu mùi thuốc bắc, còn lại y hệt trước kia. Lão Lâm dẫn bọn họ đi về phía bắc của khu nhà.
Diệp Tĩnh Hiên vẫn giữ Trần Dữ làm con tin. Không phải sợ đối phương giở trò mà anh cần bảo đảm sự an toàn của Nguyễn Vi trước. Anh dừng lại, hỏi Lão Lâm: “Cô ấy đang ở đâu?”
Trần Dữ lau máu trên trán, khẽ chửi thề một câu. Phía sau anh ta toàn là người nhà họ Diệp, thắng bại đã quá rõ ràng nên anh ta đành chịu.
Lão Lâm chỉ tay về căn phòng ở phía trước rồi bảo những người khác rời khỏi nơi này. A Lập sống chết cũng không rời đi nhưng Diệp Tĩnh Hiên quan sát một lượt rồi nói với anh ta: “Các chú ra ngoài trước đi.”

Cuối cùng, trong sân chỉ còn lại Lão Lâm, Diệp Tĩnh Hiên và Trần Dữ. Diệp Tĩnh Hiên thản nhiên đi theo ông già. Bất kể đối phương cố làm ra vẻ huyền bí để lừa bịp hay thật sự có âm mưu, đã đến nước này, dù phải vào hang hùm, anh cũng không nề hà. Họ đã muốn chơi thì anh sẽ chơi đến cùng. Phương Thạnh vì anh mà thiệt mạng nên một khi sự việc chưa kết thúc, anh tuyệt đối không dừng lại.
Còn một điều Diệp Tĩnh Hiên nghĩ mãi cũng không thông. Sau khi đến thành phố Mộc, nếu Nguyễn Vi không rơi vào tay Trần Dữ thì ai đã đưa cô đi?
Não bộ của anh đột nhiên vụt qua một ý nghĩ. Nhưng anh chưa kịp đào sâu thêm, Lão Lâm đã chỉ tay về căn phòng ở phía trước: “Tiên sinh mời hai vị vào trong đó.”
Hoa tiên sinh không những vẫn còn sống mà có vẻ tương đối khỏe mạnh. Trần Dữ chẳng mảy may tỏ ra bất ngờ, có nghĩa anh ta đã sớm biết chuyện này. Lúc hai người đi vào, Hoa tiên sinh đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Tiên sinh mặc áo sơ mi màu xanh đen đơn giản, cổ tay đeo cái vòng trầm hương lộc huyết.
Người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi này gần như đã trở thành huyền thoại của Kính Lan Hội. Nghe thấy tiếng động, anh không hề có phản ứng. Anh nhìn trời ngắm đất một lúc, lại xoay xoay hạt trầm hương ở cổ tay rồi mới quay người, tùy tiện nói với bọn họ: “Lâu lắm tôi không về Lan Phường, căn nhà để không nên chẳng có sinh khí. Chúng ta bàn chuyện ở đây đi.”
Lão Lâm cúi đầu, đáp: “Vâng thưa Tiên sinh. Tôi ra ngoài trước.”
Về sự thật Hoa tiên sinh vẫn còn sống, Diệp Tĩnh Hiên đương nhiên bất ngờ nên nhướng mày quan sát đối phương. Người đàn ông trước mặt và Hoa tiên sinh anh từng gặp trong quá khứ chẳng có gì khác biệt. Anh ta thậm chí chẳng cần mở miệng, chỉ cần đưa mắt nhìn là không ai dám ho he.
Diệp Tĩnh Hiên nghĩ mãi cũng không nhớ ra tên của người đàn ông này. Bao năm qua, chẳng có người nào dám gọi cả tên họ của anh ta.
Trần Dữ cung kính mở miệng: “Hoa tiên sinh báo trước một câu….. Tôi sẽ cho người đi đón.”
Hoa tiên sinh vẫn chẳng để ý đến anh ta. Diệp Tĩnh Hiên cố gắng kìm nén thắc mắc, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống. Trần Dữ liền biến sắc mặt: “Từ trước đến nay không ai dám ngồi nói chuyện với Tiên sinh.”
Diệp Tĩnh Hiên cảm thấy câu này buồn cười, tôi tớ quả nhiên mãi mãi vẫn chỉ là tôi tớ. Anh “hừ” một tiếng: “Trên đời thiếu gì chuyện không ai dám làm. Mà có người nào biết Hoa tiên sinh còn sống đâu?”
Không ngờ Diệp Tĩnh Hiên hỗn láo như vậy, Trần Dữ trợn mắt, định tiếp tục giáo huấn nhưng Hoa tiên sinh không có hứng thú tranh cãi với hai người. Anh ta phẩy tay: “Được rồi, chú cũng ngồi xuống đi.”
Trần Dữ vẫn đứng bất động. Hoa tiên sinh tựa người vào thành ghế, cất giọng nhẹ như gió thoảng: “Hai người đấu thì đấu, đánh thì đánh nhưng Kính Lan Hội có luật, chuyện gì cũng đều có giới hạn nhất định.”
Cả buổi tối hai bên đối đầu căng thẳng, vậy mà Hoa tiên sinh như đang nói tới một trò hề. Anh ta nhìn sang Diệp Tĩnh Hiên: “Trước kia, tôi có ý đề bạt cậu. Giúp cậu loại bỏ chướng ngại vật là A Thất nhằm mục đích cho cậu cơ hội chứ không phải để cậu chơi ngông.”
Diệp Tĩnh Hiên cất giọng thản nhiên: “Bây giờ tôi vẫn còn ngồi ở đây là do nể mặt Tiên sinh. Tôi cũng không vòng vo tam quốc….” Anh gõ gõ ngón tay xuống thành ghế, nói rành rọt từng từ một: “Tiên sinh hãy giao Nguyễn Vi lại cho tôi.”
Người đàn ông trước mặt lần hạt tròn trầm hương trên cổ tay, ánh mắt dừng lại ở Diệp Tĩnh Hiên: “Cậu cứ yên tâm, người phụ nữ của cậu rất an toàn. Cũng vì ngày hôm nay nên tôi mới giữ mạng sống của cô ta suốt những năm qua.”
Câu nói này khiến Diệp Tĩnh Hiên thông suốt mọi chuyện trong giây lát. Ba năm trước anh xảy ra chuyện ở Phương Uyển, Kính Lan Hội muốn truy sát Nguyễn Vi. Cô thay đổi thân phận rồi trốn đi nơi khác, còn cố tình chọn nơi nguy hiểm nhất là thành phố Mộc. Có người nhờ Nghiêm Thụy giữ cô bên mình, không phải nhằm mục đích hại cô, mà bảo vệ mạng sống của cô.
Ngẫm lại mới thấy, việc Nghiêm Thụy nắm trong tay vòng hạt trầm hương lộc huyết không phải vì anh ta có bản lĩnh ghê gớm mà là do Hoa tiên sinh bày mưu đặt kế.
Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên không thể ngồi yên. Người đàn ông này xảo quyệt và quyết đoán, bụng dạ thâm sâu khó lường, nhiều thủ đoạn không nói làm gì, quan trọng nhất là anh ta có tầm nhìn xa trông rộng.
Mọi người chỉ coi Nguyễn Vi là tay trong của cảnh sát, là kẻ phản bội của Kính Lan Hội. Chỉ một mình Hoa tiên sinh biết rõ, Trần Dữ sớm muộn cũng thua về tay Diệp Tĩnh Hiên, cũng không thể giữ được chiếc ghế Hội trưởng. Vì vậy, Nguyễn Vi chính là con át chủ bài. Chỉ cần giữ cô trong tay, Diệp Tĩnh Hiên sẽ nhượng bộ bất cứ điều gì.
Ngay cả màn kịch “chết vì bệnh hiểm nghèo” của mình, Hoa tiên sinh cũng tính toán không sai một ly, hoàn toàn che mắt thế gian. Đang ở trên đỉnh cao mà anh ta tự nguyện rút lui, còn đem tâm huyết bao năm dâng cho người khác. Cuối cùng Diệp Tĩnh Hiên cũng hiểu nguyên nhân tại sao Hoa tiên sinh có thể khiến một bang hội lớn như Kính Lan Hội được yên ổn suốt mười mấy năm trời.

Đoán Diệp Tĩnh Hiên đã hiểu rõ ngọn nguồn, Hoa tiên sinh lại nói: “Cậu không cần phải thắc mắc về Nghiêm Thụy. Tôi và Nghiêm Thụy quen nhau từ trước khi tôi gia nhập Kính Lan Hôi… Cậu ấy không phải là người của bang hội. Lúc đó, tôi muốn tìm một người có lý lịch trong sạch để tiếp cận Nguyễn Vi nên mới nhờ cậu ấy.”
“Tôi từng gặp anh ta ở Lan Phường.” Diệp Tĩnh Hiên lên tiếng.
“Có một khoảng thời gian, mẹ Nghiêm Thụy mắc bệnh động mạch vành rất nặng. Bởi vì tôi quen nhiều chuyên gia tĩnh mạch nên cậu ấy mới đến Lan Phường nhờ tôi giới thiệu bác sĩ giỏi cho cậu ấy. Cũng chính vì lẽ đó, cậu ấy mới thiếu tôi một món nợ ân tình.”
Chỉ bằng dăm ba câu, Hoa tiên sinh đã nói rõ mọi chuyện. Trần Dữ và Diệp Tĩnh Hiên tìm mọi thủ đoạn đấu đá sứt đầu mẻ trán, nhưng đối với anh ta, họ cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Ba năm bàng quan theo dõi ván cờ, sau đó anh ta điềm nhiên chiếu tướng bằng một nước.
Ai cũng biết Hoa tiên sinh mắc căn bệnh không có cách nào chữa khỏi. Diệp Tĩnh Hiên nghĩ, người như anh ta, quả nhiên khó sống thọ.
Vẻ mặt Diệp Tĩnh Hiên dịu đi nhiều, Trần Dữ cũng không còn ấm ức. Chợt nhớ ra điều gì, Hoa tiên sinh lấy bộ ấm chén trên giá xuống rồi bảo Lão Lâm mang đi rửa. Sau khi rửa sạch, Lão Lâm lại đun nước pha trà. Cả quá trình đó, không một ai lên tiếng. Nước trà tỏa mùi hương thoang thoảng, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng. Chẳng ai ngờ, sự việc tiến triển đến nước này mà họ vẫn còn có thể ngồi uống trà, hàn huyên chuyện cũ.
Sau khi pha xong, Lão Lâm rót ra ba chén rồi đưa cho Hoa tiên sinh trước. Nhưng Hoa tiên sinh chỉ tay về phía Trần Dữ: “Hiện giờ cậu ta mới là Hội trưởng.”
Trần Dữ cung kính cúi đầu, chẳng dám nhận ly trà. Diệp Tĩnh Hiên chẳng có hứng thú nên nói ngay: “Tôi không uống trà, miễn phần của tôi đi.”
“Cậu uống hay không là một chuyện, nhận hay không là chuyện khác. Cũng giống trình tự pha trà, có đầu có cuối, không thể đảo ngược.” Hoa tiên sinh cất giọng điềm tĩnh.
Trần Dữ vội giơ tay cầm tách trà. Diệp Tĩnh Hiên cuối cùng cũng nhượng bộ.
Hoa tiên sinh không uống, chỉ cúi đầu nhìn rồi nói với Lão Lâm: “Chú hãy đổi cái hộp khác kín hơn đi, trà sắp bay hết mùi rồi.”
“Vâng, thưa Tiên sinh.” Nói xong, Lão Lâm lui ra ngoài.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Nhìn hai người đàn ông lặng lẽ uống trà, Hoa tiên sinh mới nhớ ra vẫn chưa giải quyết một việc quan trọng, cũng là mục đích của chuyến đi hôm nay. Anh ta liền mở miệng: “Mỗi bên nhượng bộ một chút. Diệp Tĩnh Hiên hãy dẫn người của cậu về tỉnh Nam. Còn Trần Dữ từ nay về sau không được động đến người phụ nữ đó.”
Trần Dữ cau mày: “Không thể giữ lại mạng sống của con bé “họa thủy” ấy. Cô ta biết nhiều chuyện của Kính Lan Hội, còn không chịu nhả con chip…”
“Nếu con chip còn nằm trong tay Nguyễn Vi thì cô ta hoàn toàn có thể dùng nó làm quân bài để bảo vệ bản thân.” Cuối cùng Hoa tiên sinh cũng tỏ ra bực dọc. Anh ta nhìn Trần Dữ chằm chằm: “Chú ngốc không có nghĩa người khác cũng ngốc như chú.”
Trần Dữ cúi đầu, lắp bắp: “Tiên sinh… là tôi suy nghĩ không thấu đáo.”
Người đàn ông đột nhiên thay đổi thái độ, nghiêm giọng: “Tôi nhắc lại một lần, bây giờ chú mới là Hội trưởng. Bởi vì không suy nghĩ thấu đáo nên chú gây chuyện ầm ĩ, bắn nhau trên đường phố hay sao? Lúc trước tôi đã khuyên bảo mà chú không chịu nghe. Tôi nhờ người tung vòng trầm hương lộc huyết để nhắc nhở chú, thế mà chú vẫn làm theo ý mình.”
“Tiên sinh….”
Nói xong, Hoa tiên sinh không thèm để ý đến Trần Dữ nữa, tựa hồ trong phòng không tồn tại người đàn ông này.
Anh ta quay sang Diệp Tĩnh Hiên: “Ván cờ hôm nay cậu thắng rồi. Kính Lan Hội sẽ xóa bỏ chữ “Lan” cho cậu. Tôi sẽ để cậu đưa Nguyễn Vi đi, nhưng cậu phải cam kết một điều. Từ nay về sau, nhà họ Diệp lui hết về tỉnh Nam, không bao giờ được đặt chân đến Lan Phường nữa.”

Diệp Tĩnh Hiên đặt tách trà xuống bàn, nhìn Trần Dữ chằm chằm, khiến đối phương nổi giận, hét lớn: “Cậu đừng có mà được voi đòi tiên.”
Diệp Tĩnh Hiên quan sát anh ta từ đầu đến chân, miệng nở nụ cười nhạo báng. Cuối cùng, anh hỏi Hoa tiên sinh: “Tiên sinh bỏ không ít công sức vào một ván cờ suốt ba năm để ràng buộc tôi… Xét cho cùng, cũng nhằm mục đích bảo vệ Trần Dữ phải không?”
Hoa tiên sinh thở dài: “Người tôi bảo vệ là Hội trưởng.”
Diệp Tĩnh Hiên nhếch miệng cười: “Việc gì Tiên sinh phải làm vậy? Dù không có nhà họ Diệp đi chăng nữa, anh ta cũng chẳng thể sống lâu.”
“Diệp Tĩnh Hiên!” Trần Dữ gầm lên, định lao tới. Nhưng bắt gặp ánh mắt của Hoa tiên sinh, anh ta đờ người, chẳng dám động thủ.
Cuối cùng đêm dài cũng trôi qua, bầu trời đã hửng sáng. Diệp Tĩnh Hiên vô thức chìm trong suy tư. Trước kia cũng có lúc anh thực sự muốn đoạt quyền. Ai ngồi lên vị trí Hội trưởng của Kính Lan Hội, kẻ đó sẽ là bá chủ giới hắc đạo. Đối với người đàn ông, chiếc ghế này có sức cám dỗ rất lớn. Chỉ cần lúc đó anh không đi tìm Nguyễn Vi, bỏ mặc sự sống chết của cô, tất cả sẽ trở nên vô cùng đơn giản. Đáng tiếc, cô là A Nguyễn của anh. Cô không xinh đẹp, không hoàn hảo, cũng chẳng vâng lời. Anh thậm chí còn thử tìm cách quên cô hay tìm hình bóng của cô qua người phụ nữ khác, nhưng tất cả đều vô ích.
Tình yêu là vậy. Yêu một người sẽ khiến bạn bỗng dưng xuất hiện điểm yếu, nhưng cũng khiến bạn có thêm bộ áo giáp vững vàng. Diệp Tĩnh Hiên đã sớm nhận ta, anh đã không còn hứng thú với cái ghế Hội trưởng từ lâu. Chỉ có điều, anh thấy lạ ở một điểm, tại sao Hoa tiên sinh cứ nhất quyết giữ lại tên Hội trưởng vô dụng này.
Hoa tiên sinh nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi thích nói chuyện với người thông minh như cậu, đỡ phải dài dòng.”
Anh ta cũng nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Diệp Tĩnh Hiên: “Tôi không quan tâm đến việc Trần Dữ sống hay chết. Chỉ có điều, dù vô dụng thì cậu ta cũng là Hội trưởng do tôi bổ nhiệm. Kẻ nào động đến cậu ta, cũng chính là không nể mặt tôi.” Anh ta nhướng mày, khóe mắt thấp thoáng ý cười: “Tôi vẫn còn sống sờ sờ đây này.”
Trời tờ mờ sáng, sương mù dày đặc bao phủ xuống đường phố và nhà cửa ở Lan Phường. Một cuộc nội loạn chấm dứt tại đây. Trần Dữ đã rời khỏi Hải Đường Các. Bên ngoài có quá nhiều chuyện cần anh ta giải quyết.
Sáng sớm tinh mơ, trên nóc nhà có hai con chim họa mi hót líu lo. Một làn gió nhẹ thổi qua, khiến vài phiến lá tung bay. Con đường ở ngoài kia vẫn vô cùng yên tĩnh, tựa như không hề xảy ra cuộc xung đột đêm qua.
Diệp Tĩnh Hiên cùng Hoa tiên sinh đi ra ngoài. Anh cười cười: “Loại cáo già như Tiên sinh quả nhiên… làm gì có chuyện thật sự bỏ rơi phu nhân và đứa bé.”
Diệp Tĩnh Hiên đang nhắc tới quá khứ của Hoa tiên sinh. Anh ta và bà xã mất sáu năm trắc trở, khó khăn lắm mới có thể về bên nhau. Nghe câu này, người đó nửa cười nửa không: “Suy cho cùng là không nỡ buông tay. Cậu cũng thế còn gì.”
Nói xong, Hoa tiên sinh ngồi lên ô tô. Anh ta mở cửa kính dặn Lão Lâm báo cho Diệp Tĩnh Hiên biết thời gian và địa điểm đón người.
Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên gọi anh ta, gương mặt lộ vẻ cung kính hiếm thấy: “Hoa tiên sinh.”
Dù anh không nói rõ nhưng đối phương lập tức hiểu ý. Anh ta đâu cần lời cảm ơn của anh: “Không phải tôi giúp cậu mà ngược lại thì đúng hơn. Trên đời này xuất hiện một người phụ nữ có thể trói buộc một thằng điên như cậu thì đối với thiên hạ cũng là điều tốt lành.”
Diệp Tĩnh Hiên nhìn đối phương, cười nói: “Tiên sinh cũng thế cả thôi.”


Bình Luận (0)
Comment