Buổi sáng chủ nhật, Mạnh Yên từ từ gắp thức ăn vào trong miệng.
"Tiểu Yên, không xong rồi." Phương Phương chạy vào nhà họ Mạnh kêu to, âm thanh chói tai khiến đôi đũa trong tay Mạnh Yên cũng rơi trên đất.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Mạnh Yên có chút bất đắc dĩ cúi người xuống nhặt đũa lên, mới vừa ăn được một miếng điểm tâm.
"Anh họ ngã bệnh." Gương mặt Phương Phương sốt ruột, giọng nói vô cùng gấp gáp, "Không chịu uống thuốc không chịu đi bệnh viện khám bệnh, cậu mau đi khuyên anh ấy đi."
"Cái gì?" Mạnh Yên chợt đứng lên, "Sức khỏe anh ấy luôn luôn rất tốt, sao lại ngã bệnh?"
"Có thể tâm trạng không vui, nên sức khỏe. . . cũng không tốt." Phương Phương đảo mắt, "Anh ấy chính là như vậy, nói bệnh thì bệnh, ai biết được."
"Tại sao vậy? Anh..." Trong lòng Mạnh Yên hoảng loạn không có chú ý tới nét mặt của bạn, nghĩ thầm: Người nọ rất cố chấp, ngã bệnh lại không đi khám, vậy phải làm sao bây giờ?
"Mau đi theo tớ." Phương Phương vừa kéo tay của cô vừa chạy ra ngoài, "May ra cậu nói, có thể anh ấy sẽ nghe."
Lòng Mạnh Yên như lửa đốt chạy tới nhà họ Giang, Giang Vũ đã chờ ở ngoài cửa.
"Tiểu Vũ, anh họ cậu đâu?" Mạnh Yên nhìn một vòng, không thấy ai.
Giang Vũ chỉ vào trên lầu, "Anh ấy ở trong phòng, không chịu rời giường đi bệnh viện, anh..."
Không đợi anh nói xong, Mạnh Yên đã xông thẳng hướng Diệp Thiên Nhiên gian phòng. Bởi vì quá nóng lòng, căn bản không có chú ý tới phía sau hai người đã dừng bước, lộ ra cười gian.
Rèm cửa sổ quá dầy, bên trong gian phòng một mảnh mờ tối. Mạnh Yên theo tầm mắt mông lung nhìn tới chiếc giường, "Này, anh họ."
Diệp Thiên Nhiên không ngủ, chẳng qua là đang ngẩn người. Lúc anh ở trong phòng đã nghe tiếng bước chân của cô, trong lòng có chút vui sướng, cô tìm đến anh giảng hòa sao? Mấy ngày nay chiến tranh lạnh khiến cho cả người không được tự nhiên, trong lòng vắng vẻ. !!!
Mạnh Yên chạy tới mép giường, "Anh họ, anh sao rồi? Khó chịu ở đâu?"
Diệp Thiên Nhiên không hiểu, cái gì khó chịu?
"Anh họ, anh họ, anh nghe thấy em nói không?" Mạnh Yên đẩy anh, thấy anh không có phản ứng trong lòng sốt ruột, "Mau dậy đi bệnh viện, ngã bệnh thì nên đi khám bác sĩ."
Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới chợt hiểu ra, thì ra là... Nhất định là bọn Giang Vũ làm chuyện tốt. Miệng anh giật giật chuẩn bị muốn nói chuyện, nhưng trong đầu có một ý nghĩ thoáng qua, giả bộ ngủ không lên tiếng như cũ.
Mạnh Yên cũng sốt ruột, tại sao gọi cũng không phản ứng? Thảm rồi, có phải nóng quá nên ngất rồi? Nghĩ như vậy, tay tìm kiếm trán của anh.
Chẳng qua là ánh sáng quá mờ, cô chỉ sờ tới một chỗ ấm, cũng không biết sờ tới chỗ nào?
Lòng Diệp Thiên Nhiên ngứa ngáy, giống như có con gì bò tới bò lui trong lòng.
"Anh họ, anh lên tiếng đi, anh họ." Mạnh Yên mờ mịt sờ tới sờ lui trên mặt anh, hình như là lỗ mũi, hình như là mắt, vậy cái này có phải là cái trán?
"Sao em ở đây?" Bây giờ, Diệp Thiên Nhiên không nhịn được.
"Anh họ, anh đã tỉnh?" Mạnh Yên vui mừng, "Cảm thấy chỗ nào không thoải mái, em dẫn anh đi khám bệnh."
Diệp Thiên Nhiên lạnh lùng nói, "Anh không ngã bệnh, liên quan gì tới em?" Trong lòng lại rất vui vẻ, coi như cô nhóc này còn có chút lương tâm.
"Sao anh lại nói vậy, một chút cũng không biết điều. Có chuyện gì chờ sau khi khỏi bệnh hãy nói." Mạnh Yên sờ tới cánh tay của anh, ơ, hình như là không mặc áo...
"Sờ lung tung cái gì?" Cả người Diệp Thiên Nhiên tê rần, ngoài miệng lại nửa điểm không chịu yếu thế. .
"Em đâu có sờ lung tung." Mạnh Yên đỏ mặt, chẳng qua tối quá cô không nhìn thấy, cô quan tâm nói, "Em muốn đỡ anh ngồi dậy."
"Không cần em đỡ." Giọng nói Diệp Thiên Nhiên cứng rắn.
"Anh này... Tức chết đi được, mau dậy đi." Mạnh Yên hung dữ ngắt một cái lên tay anh.
“Này, đau quá, đau ." Diệp Thiên Nhiên nhe răng há miệng kêu lên.
"Biết đau, vậy còn được, không có bị sốt mà hồ đồ." Tay Mạnh Yên càng dùng sức, "Rời giường đến bệnh viện."
"Không phải em không muốn để ý anh sao? Bây giờ xem anh là gì?" Diệp Thiên Nhiên ủy khuất nghẹn khí.
"Những chuyện này chờ anh hết hãy nói, được không?" Mạnh Yên tức muốn chết, cô gấp gáp vì anh bệnh như vậy. Anh lại không quan tâm mà lôi thôi. Có lầm hay không? Ai mới là bệnh nhân?
"Không được, nói rõ ràng trước." Diệp Thiên Nhiên xem xét tình hình thế nào, tự nhiên không chịu bỏ qua cho.
"Anh... Anh..." Mạnh Yên thật sự muốn bóp chết anh. .
Diệp Thiên Nhiên càng lên mặt, "Không phải ghét anh sao? Không phải là không muốn để ý anh sao? Em còn tới làm gì?"
"Ai, sao em lại ghét anh?" Mạnh Yên vỗ một cái trên người anh, phát ra tiếng vang rõ ràng, "Là anh không muốn để ý em."
"Nào có? Là em không để ý anh."
"Rõ ràng là anh."
Hai người trẻ con đẩy tới đẩy lui, đột nhiên Mạnh Yên phát hiện có cái gì không đúng, kêu lên, "Không phải anh ngã bệnh sao? Sao còn có tinh thần như vậy?"
"Ai nói anh ngã bệnh?" Trong giọng nói Diệp Thiên Nhiên có ý cười.
Lúc này Mạnh Yên mới phát hiện, nắm quả đấm trong lòng tức giận, "Nếu không còn chuyện gì, em đi." Hai tên khốn kiếp kia chờ cô, thế nào cũng phải xử lý bọn họ mới được.
"Muốn đi?" Vậy cũng không dễ dàng như vậy. Diệp Thiên Nhiên đưa tay dùng một chút lực, cả người cô liền nằm ở trên người anh, "Trước nói chuyện nói rõ ràng."
"Buông em ra." Mạnh Yên tức giận cắn răng nghiến lợi, đây cũng là một tên khốn kiếp."Anh với em không có gì đáng nói."
"Thật sự không có gì đáng nói?" Diệp Thiên Nhiên biết Mạnh Yên quan tâm anh, tâm tình phấn khởi, bắt đầu trêu chọc cô, "Nói xin lỗi thì anh sẽ tha thứ cho em."
"Thúi lắm." Khí huyết Mạnh Yên mở miệng thô bạo.
Diệp Thiên Nhiên cười tủm tỉm nói, "Sao lại nói tục như thế?"
"Anh còn nói." Mạnh Yên càng tức giận, "Ghét, buông em ra."
"Không thả, em nói xin lỗi đi." Lúc này Diệp Thiên Nhiên lại giống như người vô lại, ôm không chịu buông tay.
"Có lầm hay không? Là anh không đúng." Mạnh Yên đối với chuyện anh đổi trắng thay đen mà tức giận phát điên, thật muốn đánh anh một trận, "Là anh không để ý em trước, là anh lớn tiếng mắng em, là anh..."
"Lúc nào thì anh lớn tiếng mắng em?" Diệp Thiên Nhiên vừa nghe, mặc kệ, "Em còn vu oan anh."
"Anh còn đổ thừa?" Đầu óc Mạnh Yên trở nên rối loạn, bất chấp tất cả là chỗ nào há miệng cắn.
Cô nhóc xấu xa này, lại cắn người, còn cắn mạnh như vậy, cô là chó sao? Nhưng chẳng biết tại sao, tim của anh lại ngọt ngào, hạnh phúc. Không nhúc nhích bởi vì cô cắn bởi vì cô phát tiết. (chịu đựng).
Cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi, Mạnh Yên mới nhả răng ra."Hừ, xem anh còn dám đổ thừa không, đây là trừng phạt."
"Đây là trừng phạt?" Giọng nói Diệp Thiên Nhiên có quá nhiều cảm xúc, giống như vui mừng giống như buồn cười lại giống như không biết làm sao, "Vậy cũng tốt, nhưng mà sau này em đừng nên dùng chiêu này với người khác."
"Anh cho rằng ai cũng đáng ghét giống anh sao?" Mạnh Yên không để ý, ngay cả nằm ở trên người anh cũng không có nhiều phản ứng. Ở trong lòng cô, anh giống như người thân và bạn bè.
"Được, anh đáng ghét nhất, anh nói xin lỗi, là anh không tốt." Diệp Thiên Nhiên ngửi được mùi hương thơm ngát của cô, trong lòng mềm mại, chủ động nhượng bộ, "Nhưng mà em phải đồng ý với anh, sau này không được cắn người khác."
"Em không có bệnh, sao lại đi cắn người khác? Anh đã nhận lỗi, em rất hào phóng, tha thứ cho anh." Mạnh Yên được tiện nghi còn khoe mẽ.
Diệp Thiên Nhiên liếc mắt, "Vậy đa tạ Mạnh đại tiểu thư."
"Nói cũng vô dụng, em muốn thực tế." Mạnh Yên thấy anh nói xin lỗi, cũng hết giận, bụng cảm thấy đói bụng.
"Em muốn gì?" Bộ dạng Diệp Thiên Nhiên mặc cho bị người ta trừng phạt khiến Mạnh Yên khẽ phấn khích.
"À, mời em đi ăn hoành thánh và sủi cảo." Cô đột nhiên muốn ăn những thứ này, mùi vị sủi cảo và hoành thánh trong nước dùng ngon miệng hòa lẫn với mùi thơm ngào ngạt, mới suy nghĩ đã chảy nước miếng. Cô thật là một đứa bé ngoan, muốn ăn món đơn giản để anh tiết kiệm.
"Em chưa ăn điểm tâm?"
"Ăn cái gì?" Mạnh Yên bĩu môi, "Sáng sớm Phương Phương đến gạt em, làm hại em cũng không thời gian ăn."
"Vậy à." Diệp Thiên Nhiên đau lòng, "Vậy hai chúng ta đi ăn, không mời hai tên lừa gạt kia ăn."
"Ha ha, ý kiến hay." Mạnh Yên chỉ cần vừa nghĩ tới nghênh ngang đi ăn đồ ngon trước mặt bọn họ, thấy bộ mặt tội nghiệp của họ không khỏi cười ra tiếng."Có thể buông tay được chưa?"
Thật vất vả mới làm hòa, Diệp Thiên Nhiên không dám chọc giận cô, mặc dù cảm giác ôm cô vào trong ngực thật tốt, nhưng vẫn không nỡ buông tay ra.
"Em đi xuống trước, anh thay quần áo nhanh lên." Mạnh Yên rời đi, Diệp Thiên Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng mơ hồ kia, tâm tình tốt lên.
"Anh họ, Tiểu Yên, đừng như vậy." Giang Vũ đáng thương đi theo phía sau gọi. .
Mạnh Yên cười híp mắt quay đầu lại, gương mặt vô tội, "Ai da, sao cậu còn đi theo? Đã nói không mời hai người ăn, mau ở nhà đi."
"Tiểu Yên, chúng ta là bạn tốt, sao cậu có thể đối xử với bọn tớ như vậy?" Phương Phương kéo tay của cô, trên mặt còn cười nịnh bợ, "Dẫn chúng ta cùng đi ăn nữa."
"Sau này tớ sẽ không bao giờ ... lừa cậu nữa." Phương Phương vỗ ngực bảo đảm, "Tiểu Yên, có được không vậy? Mời chúng ta cùng đi, dù sao cậu cũng có tiền."
"Lần này là anh họ mời, không phải là tớ." Mạnh Yên chớp mắt vài cái, "Cậu năn nỉ tớ cũng vô dụng."
"Anh ấy nghe lời cậu, có được không? Tiểu Yên." Lúc này Phương Phương bắt đầu dây dưa.
Mạnh Yên đảo mắt, hai người này lại quấn lấy, chẳng qua cầu xin cô rất lâu, cô cũng trêu cợt đủ rồi."Được rồi, nếu như còn có lần sau, cậu... Hừ."
Ba tiếng hừ lạnh khiến Phương Phương chảy mồ hôi lạnh, "Quyết sẽ không có lần sau."
Giang Vũ thấy Mạnh Yên mềm lòng, cũng lại gần, "Tớ cũng sẽ không có lần sau."
Mạnh Yên cũng không khách khí với cậu, lấy tay gõ gõ đầu của cậu, "Nghe nói kế này là cậu nghĩ ra, hả?"
Một tiếng ‘hả’ kéo dài, cả người cậu run rẩy, trợn mắt nhìn Phương Phương, kẻ phản bội này."Tớ sai rồi, lần sau không dám."
Mạnh Yên cũng chơi đã, lòng từ bi bỏ qua cho bọn họ, "Được rồi, cùng đi chứ." Dù sao không phải là cô bỏ tiền, nhiều người đi ăn cùng cô cũng không có ý kiến.
Diệp Thiên Nhiên nhìn ba người bọn họ vui đùa ầm ĩ, khóe miệng cũng cong lên.