Đến tối Lý Thiến trở về nhìn thấy thịt để trên bàn, khó hiểu hỏi con gái, "Ở đâu mà có?”
"Là con mua."
"Lấy tiền ở đâu?" Lý Thiến hơi tức giận, đứa nhỏ này sẽ không nói dối chứ ?
Mạnh Yên thành thật kể hết, lòng Lý Thiến không ngừng chua xót, con gái còn nhỏ tuổi đã nghĩ cách kiếm tiền, là bọn họ làm cha mẹ không tốt.
Thấy vẻ mặt bà phức tạp không nói lời nào, Mạnh Yên kéo kéo ống tay áo, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Lý Thiến sờ sờ đầu nhỏ của cô, giọng nói nặng nề, "Tiểu Yên, trách ba mẹ sao? Là ba mẹ không cho con cuộc sống sung sướng."
"Mẹ, sao con có thể trách ba mẹ chứ, hai người sinh con ra, còn cho con ăn học đầy đủ, con đã cảm thấy rất hạnh phúc." Mạnh Yên cười vô cùng thỏa mãn, có cha mẹ ở bên cạnh là hạnh phúc lớn nhất rồi.
"Về phần tiền này, chúng ta có thể dùng hai tay kiếm."
Trong lòng Lý Thiến có chút an ủi, "Nhiệm vụ của con là học tập thật tốt, kiếm tiền là chuyện của người lớn phụ trách."
"Mẹ, mẹ yên tâm, con cam đoan thành tích của con sẽ không thụt lùi." Mạnh Yên hơi gấp, hiếm khi tìm được cách kiếm tiền, tuy rằng tiền kiếm không nhiều lắm, nhưng có thể tích tiểu thành đại.
"Nhưng mà..."
"Mẹ, tin tưởng con đi, nếu sau khi khai giảng thành tích giảm xuống, con sẽ không tốn công kiếm tiền nữa." Mạnh Yên nghiêm túc cam đoan nói, cô phân biệt rõ ràng chuyện chủ yếu và chuyện thứ yếu.
"Đó là con nói nhé, đến lúc đó cũng không được đổi ý." Thấy con gái kiên quyết như vậy, Lý Thiến chỉ có thể đồng ý.
"Dạ." Mạnh Yên hé ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, "Con nói với người ngoài là mẹ gia công."
Lý Thiến hiểu rõ gật đầu nói, "Cứ nói như vậy, miễn cho người ngoài suy nghĩ nhiều." Chẳng qua sao suy nghĩ của đứa nhỏ này lại sâu sắc như thế? Ngay cả chuyện như vậy cũng cân nhắc.
Thu phục được mẹ rồi Mạnh Yên nhẹ nhàng thở ra, từ nay về sau có thể ở nhà quang minh chính đại gia công trang phục, không cần lén lút.
Mẹ Lâm cũng không nói gì với Lâm Phương Phương, chỉ lặp lại yêu cầu trước sau như một của bà. Lúc đó cha mẹ đều áp dụng phương pháp buông thả, già trẻ đều học cách làm việc như nhau, không có người quản cũng không có người giám sát. Giống như hiện tại có cha mẹ nào canh giữ chặt chẽ bên cạnh con cái học hành chứ.
Một tháng sau, Mạnh Yên đếm tiền vụn vặt, mới mười lăm đồng, ít đến đáng thương. Như vậy không đủ để làm chuyện lớn rồi. Làm thế nào để kiếm được đệ nhất dũng kim [1] đây ?"
[1] First pot of gold : Là khái niệm xây dựng sự nghiệp. Cũng chỉ lần đầu tiên kiếm được thù lao hậu hĩnh hoặc bắt tay vào làm 1 hạng mục kinh tế nào đó và kiếm được tiền lời.
Nếu như lần đầu xây dựng sự nghiệp mà không có duyên thì rất có thể sẽ đổi lấy kết cục thất bại.
Trong đầu bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, kéo Lý Thiến vừa về nhà nói hồi lâu, rốt cục thuyết phục được bà.
Chờ Lý Thiến nghỉ ngơi hôm nay, sáng sớm dắt Mạnh Yên đến xưởng may tìm dì Ngô.
Mấy ngày nay, Mạnh Yên đã sớm thăm dò tình hình ở chỗ dì Ngô, đừng nhìn bà chỉ là quản lý kho hàng, nhưng bà lại là một trong những người quản đốc đứng đầu của xưởng may, người có quyền lực lớn nhất cũng có thể xem như người nhà.
Dì Ngô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thiến, khen ngợi hai mẹ con không thôi. Lý Thiến ngoài miệng cũng rất khiêm tốn nhưng cũng đắc ý trong lòng. Hai người nói chuyện qua lại rất hợp ý.
Nói hồi lâu, Lý Thiến mới nói vào chủ đề chính, đó là muốn xem đồng phục thứ phẩm tồn kho. Bình thường quần áo dư cũng có, nhưng không nhiều. Có chuyện công nhân làm ra thứ phẩm thì lại dư khá nhiều.
Dì Ngô rất kinh ngạc, "Em Lý, cái này có gì đẹp chứ, không ai muốn nên đều vứt ở trong kho hàng."
"Em muốn tìm một ít để sửa đổi cho con gái mặc." Lý Thiến có chút ngượng ngùng cúi đầu, người thành thật mà nói dối thì mặt còn đỏ hơn.
Dì Ngô vừa nghe vỗ đùi cười nói, "Em gái, em thật là khéo. Được, chị dắt hai người đi xem, chọn vài thứ không thu tiền của em."
"Cám ơn chị." Lý Thiến thấy thuận lợi như vậy, trong lòng rất vui mừng.
Dì Ngô dẫn hai người vào sâu trong kho hàng, vừa thấy, wow, rất nhiều hàng tồn kho, đều ném ngổn ngang ở trong góc, nhìn qua giống như đống rác.
Mạnh Yên tiện tay cầm lấy vài món, nhìn nhìn sờ sờ chất liệu vải, mắt sáng lên, những thứ này có chất liệu không tệ, có cả chỗ bị tróc, có chỗ bị rách.
Lý Thiến nhìn con gái, thấy cô tràn trề hứng thú vừa chọn vừa kiểm tra, lập tức chọn lấy hai mươi ba món rồi đi ra ngoài.
"Những thứ này con cũng muốn?"
"Đúng, mẹ, mẹ mau nói với dì Ngô, chúng ta sẽ đưa tiền cho xưởng." Mạnh Yên hết sức phấn khởi gật đầu, những thứ này trong mắt cô đều là đồ tốt.
Lý Thiến đành gật đầu, xoay người nói chuyện với dì Ngô. Dì Ngô vừa nghe, nhanh chóng đồng ý, cũng không cần tự mình đi nói với quản đốc của xưởng may. Những hàng này bán không được, để trong này còn chiếm chỗ, nhìn còn khiến cho người ta phiền lòng. Thêm một thời gian nữa thì vật liệu may mặc cũng bị nấm mốc làm hư hết.
Cuối cùng lấy cùng một giá tiền bán cho mẹ con Lý Thiến, ước chừng lấy bốn mươi bộ. Trước khi đi dì Ngô còn nhiệt tình đóng gói lại để sau yên xe đạp giúp mẹ con cô, "Em gái, xung quanh em nếu có người nào muốn mua thì giới thiệu tới đây, bọn chị thanh lý hàng tồn kho cũng tốt."
Lý Thiến đồng ý, liên tục tạm biệt rồi đặt con gái trên yên xe rồi đạp về nhà.
Về đến nhà, bỏ đồ vào trong phòng, Lý Thiến nhìn một đống quần áo có chút lo lắng, "Lấy nhiều như vậy có ích lợi gì?"
Mạnh Yên cũng không nói nhiều, cầm lấy một bộ quần áo nhìn mấy lần, ở ngực trái có một vết rách nhỏ như ngón tay. Cô cầm kéo cắt hết quần áo cũ trong nhà không mặc nữa thành hình tròn, tiếp tục may từng nút áo ở giữa trở thành hình dáng một bông hoa nhỏ xinh xắn, sau đó dán đóa hoa này lên vết rách nhỏ lúc nãy. Vốn quần áo bình thường không có gì lạ lập tức nhìn có phong cách đẹp hơn.