Mạnh Yên từ trường thi đi ra, nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Sửa sang lại sách vở rốt cuộc toàn bộ cũng kết thúc, mười năm khổ học vào giờ khắc này tất cả đã thành quá khứ. Về phần có thể đậu vào trường học mà mình thích hay không, vậy thì phải xem ý trời. Điều cô có thể làm được cũng đã làm, cô đã rất nỗ lực, không thẹn với lòng.
Diệp Thiên Nhiên mở cửa xe giúp cô, để cho cô lên xe: “Có mệt hay không? Có đói bụng không?”
Mạnh Yên lắc đầu một cái: “Không mệt cũng không đói bụng, hơi buồn ngủ thôi.”
Diệp Thiên Nhiên có chút đau lòng, sắc mặt của cô rất mệt mỏi: “Vậy anh đưa em về nghỉ nha, ba ngày sau anh sẽ tới đón em.”
Mạnh Yên mờ mịt mở to hai mắt: “Đón em? Đi đâu?”
“Công ty thực tập, em quên rồi sao?” Diệp Thiên Nhiên đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần đem cô nhóc này kéo đi: “Anh đã sắp xếp cho em làm việc chung với trợ lý An, em thấy thế nào?”
Trong lòng Mạnh Yên không vui bĩu môi: “Đều đã sắp xếp tốt rồi, em còn có thể nói cái gì?”
Diệp Thiên Nhiên không có một chút buồn bực nào: “Nếu em không muốn đi, không sao, anh sẽ giải thích cùng anh An.”
“Thôi, nếu sắp xếp xong xuôi, em liền đi.” Mạnh Yên chỉ là không đồng ý anh tự mình an bày tất cả, cô đối với chuyện này cũng không bài xích. Thấy thái độ của anh ôn hòa trong lòng cũng bình tĩnh lại: “Dù sao không bận chuyện gì, ở nhà cũng nhàn rỗi.”
Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt gật đầu: “Như vậy cũng đúng, phải tiếp xúc với xã hội thật nhiều, tiếp xúc nhiều công ty.”
Mạnh Yên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: “Vậy em nghỉ ngơi ở đâu? Những phòng ốc kia cũng chưa sửa sang, không thể ở được.” Cô không muốn ở trong phòng thô sơ, trừ than đá điện nước đơn giản bên ngoài, không có gì cả.
Gương mặt Diệp Thiên Nhiên tỏ vẻ đương nhiên: “Còn căn nhà ở đường Cửu Giang mà.”
Mạnh Yên mân mê miệng: “Đó là nhà của anh, em không ở được đâu.” Đến căn nhà kia ở, tính làm gì? Cảm giác kỳ quái như thế nào? =,=
“Giữa chúng ta còn phân anh em sao?” Diệp Thiên Nhiên đã sớm suy tính để cho cô vào ở, sau khi sửa sang phòng ốc xong, cô chưa bao giờ ở bên trong một ngày nào, căn nhà kia vốn là của hai người bọn họ. “Một mình em ở, anh không ở trong kia.”
Mặc dù anh cũng rất muốn ở cùng, nhưng tình trạng hôm nay trước nên chậm rãi đi.
Mạnh Yên bình tĩnh nhìn anh hai giây: “Vậy anh nghỉ ngơi ở đâu? Trong trường học còn có chổ cho người ở sao?”
“Cùng chú Ân bọn họ chen chúc thôi.” Diệp Thiên Nhiên nháy mắt trêu cười nói: “Nếu em nói em không dám ở một mình, anh sẽ ở cùng em.”
Đầu Mạnh Yên ngẩng lên: “Em có cái gì mà không dám ở? Em đang muốn yên tĩnh một mình đây.” Lời vừa ra khỏi miệng cũng có chút hối hận, đây không phải là đồng ý anh sao?
Diệp Thiên Nhiên trong lòng mừng rỡ, nhưng mà trên mặt lại nghiêm trang: “Nếu sợ, rủ Phương Phương cùng nhau ở đi, vừa lúc cô ấy cũng thực tập.”
Năm nay Lâm Phương Phương nghỉ hè với mấy bạn học cùng lớp rồi đi làm ở công ty quần áo, vô cùng bận rộn, cũng không có thời gian ra ngoài chơi.
Mạnh Yên suy nghĩ một chút: “Thôi, cậu ấy và bạn học cùng thuê phòng, kiên quyết kéo cậu ấy tới cũng không tốt.” Cô không sợ ở chung với một người khác, nhưng mà ăn cơm quét dọn vệ sinh ... Có chút phiền phức.
Nói xong, Diệp Thiên Nhiên cho xe chạy chuẩn bị đưa cô trở về.
Mạnh Yên không khỏi kêu lên: “Không đợi tiểu Vũ hả?”
Diệp Thiên Nhiên nhíu mày: “Cậu ta so với em ra ngoài sớm hơn, đã về nhà của mình rồi.” Nhưng thật ra Giang Vũ muốn cho bọn họ có cơ hội chung đụng với nhau, đối với cậu em họ thức thời này, trong lòng Diệp Thiên Nhiên rất hài lòng. Chờ anh chuẩn bị thi lên đại học, sẽ đưa một món lễ lớn cho cậu.
Mạnh Yên ngủ suốt ba ngày ba đêm, ngủ rồi ăn ăn rồi ngủ, cuối cùng cũng hăng hái trở lại. Chương trình học của học sinh trung học thật sự quá kinh khủng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi đầy đủ cũng không được bảo đảm.
Diệp Thiên Nhiên theo ước định tới đón cô cùng đi vào nội thành, Mạnh Yên thu thập mấy bộ quần áo đơn giản lên xe.
Lý Thiến không yên lòng dặn dò mấy câu, nói cô có chuyện gì thì gọi điện thoại về.
Ba ngày trước Mạnh Yên đã thương lượng cùng bọn họ, Mạnh Ngọc Cương đối với đứa bé muốn đi công ty thực tập luôn cầm phiếu tán thành, dù sao tương lai phải ra ngoài xã hội, tiếp xúc sớm một chút cũng là chuyện tốt. Không thể vĩnh viễn làm công chúa nhỏ trong tháp ngà*, cái gì cũng không biết.
#Mèo: “Tháp ngà” trong văn chương có nghĩa là cái tháp làm bằng ngà voi, ở đây ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức trong sách vở và ý nghĩ chủ quan, là nơi mà trong đó người trí thức, nghệ sĩ nương náu mình, thoát ly đời sống thực tế. Mèo có đọc một bài báo ghi với tựa đề “Tri thức không thể quẩn quanh trong tháp ngà khoa học” là từ đó mà ra.
Lý Thiến hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là giao tất cả cho Diệp Thiên Nhiên.
Diệp Thiên Nhiên mỉm cười đáp, đồng ý chủ nhật sẽ đưa Mạnh Yên về nhà đoàn tụ với bọn họ. Thật ra thì, Mạnh Yên ở nhà cũng là một mình, cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Chẳng qua trong lòng cảm giác không giống nhau thôi.
Một đường lái xe đến căn nhà nhỏ trên đường Cửu Giang, đã lâu rồi Mạnh Yên không có tới nơi này, nhìn bày trí quen thuộc làm cô có chút hoảng hốt.
“Vào đi nào, sững sờ ở cửa làm gì?” Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên bình tĩnh đem Mạnh Yên đang ngẩn người kéo vào: “Trong nhà cái gì cũng có, đồ dùng hàng ngày đều ở trong tủ, trong tủ lạnh có đặt mấy món ăn đã nấu xong, chắc là em đói bụng rồi, đặt ở trong lò vi ba một lát là có thể ăn. Còn có đồ ăn vặt ở trong ngăn kéo tủ TV. . . . . .” Anh không ngừng giải thích tỉ mỉ, chỉ sợ lúc sinh hoạt cô ngớ ngẩn không tìm được đồ.
Trong lòng Mạnh Yên có chút cảm động: “Anh chuẩn bị xong hết rồi sao?”
“Dĩ nhiên rồi, thế nhưng ba ngày nay anh cũng không có uổng phí.” Gương mặt Diệp Thiên Nhiên đắc ý hả hê, rơi vào trong mắt Mạnh Yên ngược lại có mấy phần trẻ con đáng yêu: “Đúng rồi, cách ba ngày dì lao công sẽ tới quét dọn vệ sinh, còn đây là điện thoại của em.”
Mạnh Yên lẩm bẩm nói nhỏ: “Anh nghĩ rất chu đáo.”
Diệp Thiên Nhiên lại gần cười đùa hí hửng: “Nếu như rất cảm động thì cho anh ôm một đứa con đi.”
“Đi.” Mạnh Yên nghiêng người nhìn anh, một chưởng vỗ bay anh, chút xíu cảm động cũng biến mất.
Diệp Thiên Nhiên không khỏi cười to: “Cầm quần áo treo trong tủ phòng ngủ, rồi anh dẫn em ra ngoài đi dạo, làm quen hoàn cảnh một chút, tránh cho em bị lạc.” Hai người thật vất vả mới có thể thoải mái chung đụng như vậy, tâm tính Mạnh Yên so với trước kia mở rộng rất nhiều. Thật không dễ dàng gì!
“Cái này không cần đi, em không có ngốc như vậy.” Mạnh Yên khinh bỉ nhìn anh một cái: “Khi nào đến công ty?”
“Ngày mai tám giờ, anh tới đón em, nhớ đừng ngủ quên nhé.” Diệp Thiên Nhiên cười kéo cô đến cửa phòng ngủ: “Trên tủ đầu giường có đồng hồ báo thức, buổi tối trước khi ngủ em chỉnh thời gian thật tốt.” Ngay cả cái này anh cũng suy nghĩ đến.
“Không cần phiền toái như vậy, anh chỉ cho em tuyến xe buýt nào là được rồi.” Trong lòng Mạnh Yên vẫn là có chút không được tự nhiên: “Em có thể tự mình đi.” Mặc dù mềm lòng, thái độ cũng mềm hoá rồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy vẫn còn một chút xấu hổ.
Diệp Thiên Nhiên lấy một lý do chính đáng: “Dù sao cũng thuận đường mà, xe cũng là của công ty.”
Anh đã nói đến như vậy, cô còn có thể như thế nào? Đi vào phòng ngủ sửa sang lại hành lý mang tới.
Giường đệm đều được đổi mới, khăn trải giường cùng với áo gối đều đồng bộ màu nhạt in hoa màu hồng phấn, có cảm giác ấm áp như được cưng chiều. Bên trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, có khác một chút, hình như giống với căn phòng ở nhà*. (#Mèo: *nhà này là nhà MY nha)
Mạnh Yên cầm quần áo treo vào tủ quần áo trống không, bên kia là đồ của anh. Cô tỉ mỉ sửa sang lại quần áo, những bộ quần áo này đều là đồ mới tinh, là Lý Thiến từ trong nhà xưởng mang ra ngoài làm hàng mẫu. Cũng không biết là anh sửa sang lại như thế nào?
Mẹ cô có một thói quen, mỗi lần sản xuất ra một mẫu trang phục cho hàng loạt thiếu nữ, không cần bắt buộc theo khuôn người mẫu, chỉ làm theo số đo của con gái nhỏ. Cho nên tất cả mẫu quần áo đều được may đo cắt sẵn theo dáng người của Mạnh Yên.
Lần này Mạnh Yên muốn đi công ty thực tập, Lý Thiến đương nhiên là muốn vì con gái ăn mặc xinh đẹp một chút, muốn cho con gái nhỏ đẹp mặt ra ngoài gặp người. Trước kia học cao trung không dám cho cô mặc quần áo đẹp đẽ, chỉ sợ cô bị phân tâm, cũng sợ nam sinh khác theo đuổi cô. Chỉ cho cô mặc đồng phục học sinh, chủ nhật nghỉ ngơi là mặc đồ thể thao. Hôm nay cũng thi xong rồi, nên để cho con gái ăn mặc thật xinh đẹp.
Đối với mấy cái này Mạnh Yên luôn không để ý tới, mẹ cô cho cô mặc cái gì, không có cái gì mà không được. Cô mặc quần áo đẹp đẽ cho ai nhìn đây?
Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên thản nhiên tựa ở cửa ra vào nhìn cô sửa soạn: “Tiểu Yên, trong thư phòng có máy vi tính, cũng có lắp đặt sẵn dây cáp, em có thể lên mạng lướt net.”
“Biết.” Mạnh Yên liếc lên trên tủ đầu giường có một cái giá, phía trên đặt một hàng sách chỉnh tề: “Những quyển sách này đều là của anh sao? Em có thể xem không?”
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên có chút không vui: “Dĩ nhiên có thể, có rất nhiều cho em chọn lựa, cho em đọc để giết thời gian.” Cô nhóc thối, muốn kéo dài khoảng cách, nghĩ cùng đừng nghĩ.
“Cám ơn.” Mạnh Yên chỉ có thể nói câu này, anh tỉ mỉ đến mức này, xem ra đối với cô thật để tâm.
“Tiểu Yên.” Giọng nói Diệp Thiên Nhiên có chút tức giận: “Anh không thích nghe em nói từ này, giữa chúng ta không cần lạnh nhạt như vậy.” Cô có cần dùng những lời như vậy để nhắc nhở anh tình trạng của hai người hôm nay không? Bọn họ đang là ‘chiến tranh lạnh’, không phải là người quen thuộc nhất đã chia tay thành người xa lạ.
Mạnh Yên yên lặng một hồi, đôi tay vô ý thức sờ tới sờ lui, cắn môi dưới, vẻ mặt có chút lo lắng: “Anh. . . Anh ở trong công ty làm chức vị gì?”
Lòng Diệp Thiên Nhiên mền nhũn, nhỏ giọng trả lời: “Trợ lý cho chú Ân.” Anh không thể nào tức giận mãi với cô được, chỉ cần thấy dáng vẻ cô luống cuống tay chân sẽ đặc biệt mềm lòng.
Mạnh Yên len lén nhìn anh một cái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra người khác cũng không biết thân phận của anh.”
“Đúng.” Diệp Thiên Nhiên bắt được ánh mắt trộm nhìn của cô, tâm tình lập tức khá hơn, cô vẫn để ý đến anh: “Anh cũng không có công bố thân phận của em, như vậy sẽ thật phiền toái.” Không khéo thu hút các tầm mắt đầy toan tính, đó là chuyện anh không thích nhất.
“Em hiểu rõ.” Mạnh Yên gật đầu một cái: “Em thích nấp ở phía sau màn hơn, nếu như nghe người khác gọi em một tiếng cô chủ, không chừng em sẽ bị nổi da gà.”
Đột nhiên Diệp Thiên Nhiên hô một tiếng vang dội: “Cô chủ.” Khóe miệng lại lộ vẻ ý cười xấu xa.
Cả người Mạnh Yên giật mình, cái người này tại sao lại như vậy? Ghét, dám trêu chọc cô. Giơ lên quả đấm nhỏ nhào qua đánh anh, anh cười hì hì tránh trái tránh phải, trêu chọc cô phát điên.
Đợi cô đuổi theo đến không thở kịp, Diệp Thiên Nhiên mới dừng lại bước chân đến ôm cổ cô: “Được rồi, để cho em đánh lại nhé. “
Mạnh Yên nhắm quả đấm vào ngực anh, hung hăng đánh mấy cái. Thật ra bình thường cô không rèn luyện thân thể, nào có hơi sức gì? Rơi vào trên người Diệp Thiên Nhiên tự nhiên là không đau, chẳng qua vì phối hợp với cô, mới làm bộ kêu đau.
Bên tai nghe anh liên tục kêu thảm thiết, lúc này Mạnh Yên mới hết giận để quả đấm xuống, hả hê hất đầu: “Xem anh còn dám khi dễ em hay không?”
“Không dám, cũng không dám nữa.” Diệp Thiên Nhiên làm bộ đáng thương cầu xin tha thứ: “Cho nên em đừng giận anh nữa, tha thứ cho anh một lần thôi.” Anh mượn cơ hội này nói xin lỗi, nắm chặt cơ hội cầu hòa. Nếu tiếp tục ‘chiến tranh lạnh’, như vậy quá giày vò người.
Người này quá. . . . . . Quá đáng ghét, quá biết lợi dụng cơ hội. Mạnh Yên bĩu môi, tha thứ cho anh, cảm giác trong lòng có chút không thoải mái. Không tha thứ cho anh, hình như cô đã mềm lòng.
Diệp Thiên Nhiên nhìn thấu trong lòng cô đang giãy giụa, cho cô bậc thang đi xuống: “Như vậy đi, mỗi ngày anh sẽ làm bao cát cho em, nếu em không vui có thể đánh anh, đánh đến khi em hết giận mới thôi, có được hay không?”
Mạnh Yên tức giận nghiêm mặt: “Em dã man như vậy sao?” Cái gì mà đánh anh? Cô chính là thiếu nữ thùy mị đoan trang đấy!
Diệp Thiên Nhiên xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật đáng yêu nha: “Không có không có, Tiểu Yên của anh là cô gái dịu dàng đáng yêu nhất trên đời này mà.”
Mạnh Yên chụp được tay của anh, tiếp tục gây khó dễ cho anh: “Anh là ai hả?”
Trong đầu Diệp Thiên Nhiên hiện ra ánh sáng: “Anh nói sai rồi, anh mới là của em.” ^^
“Miệng lưỡi trơn tru.” Mạnh Yên bĩu môi, nhưng không có phủ nhận. (#Mèo: Cô khoái thấy mồ luôn mà giả bộ.)
Diệp Thiên Nhiên không khỏi mừng rỡ, cô nhóc này coi như là ngầm cho phép: “Vậy coi như là chúng ta hòa hợp lại nha, về sau nếu em giận anh, thì trực tiếp nói với anh, lần đầu tiên anh làm ‘bạn trai’, không được chu đáo, có lúc đầu óc sẽ không biết suy nghĩ như thế nào mới tốt. Chỉ cần em nói rõ ràng với anh, anh sẽ sửa liền.” Rốt cuộc đợi đến khi cô bớt giận, thật là một năm dài đăng đẳng. Về sau anh cũng không dám làm chuyện sai trái nữa, lần dạy dỗ này đã khắc quá sâu rồi.
Mạnh Yên nhíu cái mũi nhỏ lại, đối với lời của anh hoàn toàn xem thường: “Em cũng là lần đầu tiên làm ‘bạn gái’ nha, nhưng em lại cảm giác mình làm tốt vô cùng.”
Lúc này Diệp Thiên Nhiên vui choáng váng, mặc kệ cô nói cái gì đều đúng, nịnh nọt: “Em thông minh hơn anh mà.”
Mạnh Yên bị dỗ mặt mày hớn hở, đưa tay véo hai bên má của anh: “Về sau không cho anh cùng bất kỳ cô gái nào quá thân cận, đặc biệt là cái em gái gì đó....” Lời này vừa nói ra, coi như là chính thức giải hòa rồi.
“Được, bất kì cô gái nào anh đều giữ khoảng cách.” Trong lòng Diệp Thiên Nhiên hồi hộp, đàng hoàng gật đầu: “Một năm này anh chỉ gặp Khả Nhi hai lần, nhưng mỗi lần đều dẫn theo bạn cùng phòng đi chung.” Nếu không phải là chú Sở bảo anh đi xem con gái bảo bối của chú ấy một chút, anh thật sự không muốn đi, nhưng anh đã có kinh nghiệm, tuyệt đối không một mình tiếp xúc. Bên cạnh có nhiều người như vậy, muốn gây sức ép cái gì!
Mỗi lần thấy vẻ mặt Sở Khả Nhi tủi thân u oán, cả người anh liền không thoải mái. Anh lại không thiếu cô ta cái gì, làm sao lại lộ ra vẻ mặt này. Giống như anh phụ bạc cô ta vậy, muốn người khác nghĩ như thế nào? Cho nên có thể tránh thì tránh, tránh không được thì kéo một đám người đi theo.
Mạnh Yên cũng không phải là người không biết phải trái, nghe anh đem chuyện đầu đuôi gốc ngọn nói rõ ràng, cũng không tức giận. Nhưng mà nhắc nhở anh về sau cẩn thận một chút, không muốn để người khác nói bậy bạ.
Dĩ nhiên Diệp Thiên Nhiên gật đầu đồng ý.