“Ông ta… ông ta muốn
làm gì?” Trong lòng Mạnh Yên giận dữ, có lầm hay không, loại người hèn
hạ này còn tới tìm Phương Phương đưa ra yêu cầu này, có mục đích gì?
“Ban đầu không phải là ông ta không cần cậu sao? Không phải ông ta có
con trai ruột sao? Làm sao còn quay đầu lại tìm cậu?”
Ánh mắt Lâm Phương Phương nhìn vào khoảng không, không đau khổ cũng không vui: “Con trai ông ta chết rồi, bị xe đụng chết rồi.” Đối với một đứa em trai
cùng cha khác mẹ chưa từng sống chung, cô không có bất kỳ tình cảm nào,
cho nên cũng không khổ sở.
Cái gì? Cô có nên nói ác giả ác báo
không? Lúc trước ba Lâm vì tiểu tam cùng con trai mà bỏ vợ bỏ con gái,
nhưng hôm nay cuối cùng gặp báo ứng. Nhưng đứa bé là vô tội nhất , trong lòng Mạnh Yên có chút rối rắm.
Xua đi những ý nghĩ ngổn ngang
trong đầu, Mạnh Yên chép miệng: “Vậy cậu định làm như thế nào? Tha thứ
cho ông ta? Trở lại bên cạnh người cha đó sao?”
“Ông ta rất đáng
thương, còn khóc, nói ông ta có lỗi với tớ, cầu xin tớ tha thứ cho ông
ta. Tớ thấy trong lòng cũng rất khó chịu.” Trong mắt Phương Phương cũng
có một chút ánh nước xẹt qua, nhớ đến bóng dáng già nua của cha, mái tóc bạc màu, vừa giận lại vừa đau lòng.
Mạnh Yên vỗ cánh tay của cô: “Vậy cậu mềm lòng?” Đây là một đứa ngốc, người ta khóc một tiếng, cô liền quên quá khứ?
“Tớ rất muốn tha thứ cho ông ta.” Vẻ mặt Phương Phương giãy giụa, cắn môi
dưới: “Có thể tưởng tượng năm đó ông ta làm thế nào đối với mẹ con chúng tớ, lòng của tớ cũng rất lạnh.” Đối với chuyện cũ cô vẫn luôn ghi tạc
vào trái tim, trước sau chưa bao giờ quên. Ba cô hờ hững tuyệt tình
trong mấy năm nay cô vẫn nhớ rõ.
“Tớ nghĩ nếu con trai ông ta
không chết, ông ta cũng sẽ không nghĩ đến cô con gái này đâu.” Mạnh Yên
lạnh lùng mở miệng: “Những năm này ông ta cũng không cho cậu một phân
tiền, không có tới thăm cậu một lần.” Thứ người như thế có thể gọi là
cha sao? Có người cha máu lạnh đến như vậy không? Nhưng hôm nay đứa con
trai chết rồi, cảm thấy trống không, nhớ tới đứa con gái bị ông ta vứt
bỏ, muốn quay đầu nhìn lại, thật con mẹ nó không biết xấu hổ. Nếu đổi
lại là cô, đã sớm cầm cây chổi đuổi người. Còn khóc lóc cầu xin? Năm đó
ông ta đã làm gì? Phương Phương khóc rống tuyệt vọng thì ông ta đối đãi
như thế nào? Thứ người cặn bã như thế lại còn không biết xấu hổ?
“Tớ biết, mà tớ rất mâu thuẫn.” Tính tình Phương Phương mềm mại, đối với bất kỳ người nào cũng sẽ không ghi hận.
“Ai, cái gì cậu cũng tốt, chỉ có mềm lòng thôi.” Mạnh Yên chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép, thật muốn gõ đầu của cô: “Cậu xem đó mà làm thôi, vô
luận như thế nào, đừng làm tổn thương tình cảm của chú Giang với mẹ cậu, bọn họ mới là người thật lòng yêu thương bảo vệ cậu” Loại chuyện nhà
thế này cô còn có thể nói thế nào? Dù sao cô cũng là một người ngoài.
Phương Phương đã là một người trưởng thành, đã có sự phán đoán của riêng mình. Cô chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở cô ấy mấy câu.
Trong
lòng Phương Phương bừng tỉnh, Đúng vậy, chú Giang cùng mẹ cô mới là
người dưỡng dục cô nên người, cô cũng không phải là người có mới nới cũ. Cô cần suy nghĩ thật kỹ: “Tớ hiểu mà, Tiểu Yên. Nghe cậu nói, trong
lòng tớ cũng dễ chịu hơn.”
“Có chuyện không nên giấu ở trong
lòng, nói cho tớ nghe một chút.” Mặc dù trong lòng Mạnh Yên có chút tức
giận, nhưng cô luôn tương đối mềm lòng: “Tuy rằng tớ cũng không nhất
định có thể giúp, nhưng nghe cậu bày tỏ có lẽ sẽ làm được.”
“Cám
ơn cậu, Tiểu Yên.” Trong lòng Phương Phương cảm động, vô luận xảy ra
chuyện gì, Mạnh Yên cũng sẽ đứng ở bên cạnh trợ giúp cô, chăm sóc cho
cô.
“Giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy.” Mạnh Yên không chút để ý cúi đầu húp nước, thức ăn này có chút cay.
Cơm nước xong tinh thần Phương Phương rõ ràng tốt hơn nhiều, cùng Mạnh Yên
đến cửa hàng chọn hồi lâu, chọn được một cái điện thoại màu đỏ sẩm hơn
hai ngàn. Yêu thích cầm điện thoại di động không nhịn được vuốt ve.
“Đi đường cẩn thận một chút.” Mạnh Yên lo lắng đề phòng nhìn ánh mắt của cô dính vào điện thoại di động, đường cũng không nhìn, không nhịn được kéo cô một cái: “Nhìn đường một chút đi, trở về lại nghiên cứu tiếp.”
Phương Phương nghe lời cất điện thoại di động, thuận miệng hỏi: “Tuần này cậu trở về sao? Nếu không cùng nhau trở về?”
Mạnh Yên gật đầu một cái, tuần này là muốn trở về. Thời gian thực vui vẻ, lại nửa tháng.
Thật khéo, cuối tuần này Giang Vũ cũng trở về nhà.
Sau khi Mạnh Yên nghe nói lập tức đi qua, tìm một cái cớ kéo cậu đi ra ngoài, đến tiệm trà ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, Mạnh Yên đã không nhịn được đặt câu hỏi: “Cậu xảy ra chuyện gì? Ra mắt bạn gái?”
“Ai nói?” Giang Vũ kỳ quái nhướng nhướng mày, cậu của hôm nay bỏ đi nét
ngây thơ của thiếu niên, có khí thế phấn khởi của thanh niên, là một
người có thể thu hút được các cô gái và chàng trai khác.
Còn lâu
Mạnh Yên mới bình tĩnh cùng cậu vòng quanh, hai người quen thuộc như
vậy, có một số việc không cần quá kiêng dè. Dứt khoát hỏi tới: “Có
chuyện như vậy hay không?”
Giang Vũ cũng không có chút nào tức
giận, tính tình của cô rất rõ ràng, biết cô cũng không có ác ý, chỉ là
quan tâm cậu mà thôi: “Không có, tớ không có ra mắt bạn gái.”
Mạnh Yên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy làm sao sẽ truyền ra tin tức này?” Cô không nghi ngờ Giang Vũ lừa cô, có lúc quá quen thuộc, có nói lời thật hay
không liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Giang Vũ suy nghĩ một
chút, gương mặt không chút để ý: “Có thể bạn học gọi điện thoại đến nhà
tớ, bà nội tớ nhận, bọn họ liền hiểu lầm.” Lúc học trường cấp ba không
cho cậu yêu đương, hôm nay lại khích lệ cậu tìm bạn gái, thật làm cho
cậu dở khóc dở cười.
Mạnh Yên nhíu nhíu mày: “Cậu nói thật đi, có phải cậu không còn thích Phương Phương nữa?” Người này làm việc có thể
làm giòn giã lưu loát một chút hay không? Tránh cho cô vì bọn họ lo
lắng.
Sắc mặt Giang Vũ cứng đờ, lập tức khôi phục khuôn mặt tươi
cười: “Phương Phương là em gái của tớ, tớ đương nhiên thích em ấy rồi.”
“Cậu đừng cho tớ đi vòng vèo, đừng nói là cậu không hiểu ý của tớ.” Mạnh Yên thở phì phò nhìn cậu chằm chằm: “Cậu đừng nghĩ gạt được tớ, chuyện cậu
thích Phương Phương không lừa được tớ đâu.” Lừa gạt làm cái gì? Cô đã
sớm biết.
“Tiểu Yên, cậu đừng làm khó tớ.” Nụ cười trên mặt Giang Vũ biến mất không còn một mảnh.
“Tớ có làm khó dễ cậu đâu?” Mạnh Yên thật muốn cạy đầu của cậu ra, nhìn đầu của cậu làm sao lại mọc ra? “Tớ là muốn giúp cậu, bây giờ Phương Phương còn chưa có bạn trai, cũng không có người trong lòng, nếu như cậu không nói, sợ rằng phải chậm trễ.”
Ngất, làm thế nào cô lại cảm giác
mình là thái giám đây? Hoàng đế không gấp thái giám đã gấp, đây là
chuyện gì? Nhưng cô thật sợ hai người bọn họ sẽ chỉ gặp thoáng qua, sẽ
bỏ qua nhau.
Giang Vũ cười khổ một tiếng: “Tớ cùng cậu ấy làm anh em là tốt rồi, những thứ khác không thể nào.”
“Tại sao? Có vấn đề gì không?” Mạnh Yên nhanh chóng dậm chân, có thể nói
thẳng lý do ra hay không? “Các người cũng không phải là anh em máu mủ,
rốt cuộc cậu cố kỵ những thứ gì?”
Giang Vũ thấy trên trán cô cũng đổ mồ hôi, trong lòng có chút xíu cảm động, không hề lừa gạt cô nữa:
”Ba tớ nói, hi vọng chúng tớ làm anh em tốt.”
“Có ý tứ gì?” Ngàn
nghĩ vạn nghĩ không ngờ sẽ là lý do này, Mạnh Yên há to miệng: “ Tại sao Chú Giang nói như vậy? Chẳng lẽ chú ấy biết tâm tư của cậu rồi hả?” Chú ấy phản đối hai người này ở chung một chỗ? Nhưng không phải chú ấy cũng rất thích Phương Phương à?
Giang Vũ khổ sở gật đầu một cái, thì
ra là từ lúc học cấp ba cậu đã rất thích Phương Phương rồi, người khác
không biết, nhưng có câu ‘không ai hiểu con trai bằng cha’, Giang Hải
Thiên đã biết, cũng đã nói chuyện thẳng thắn cùng Giang Vũ cả buổi. Chủ
yếu là ý nói nhà họ Giang là một gia đình lâu đời, chuyện này nếu xử lý
không tốt, sợ rằng cả gia đình sẽ tan rã. Lại nói nếu cuối cùng không
thể tiến tới được với nhau, tất cả mọi người sẽ rất khó chịu.
Nghe những lời này, Giang Vũ chần chờ. Cậu không muốn làm cho cái gia đình
này có một ngày bị tan rã thêm lần nữa, của tất cả mọi người đều hài
lòng với cuộc sống hôm nay. Ông bà nội Giang đối với tình trạng hiện nay càng thêm vui vẻ không thôi. Cậu không hy vọng chỉ vì tư tâm của cậu mà làm phá hủy tất cả, càng không hy vọng cục diện sau này sẽ thành khó
xử. Hơn nữa Phương Phương đối với cậu cũng chán nản, nếu như cảm thấy
cậu mang lại nhiều phền toái như vậy, còn không bằng giấu đi tất cả,
không làm cho bất cứ ai thêm phiền. Cho nên cậu mới không biểu đạt tình
cảm của mình, chôn giấu thật sâu.
Nghe lời này, Mạnh Yên không
biết nên nói thế nào mới phải. Tính tình Giang Vũ ôn hòa hay vì người
khác suy nghĩ, có lúc băn khoăn quá nhiều. Đây là một ưu điểm cũng là
khuyết điểm. Phương thức biểu đạt tình cảm của mỗi người bất đồng, có bá đạo có kín kẽ, không cái nào so sánh cái nào được, nhưng quan trọng
nhất là trong lòng cậu có vui vẻ hay không?
Mạnh Yên thật không
biết nói như thế nào, thật sự cục diện này khiến cô chút hết cách: “Tiểu Vũ, cậu có thể chịu được nếu tương lai Phương Phương kết hôn sao?” Cô
vẫn muốn hỏi rõ ràng, hi vọng tương lai cậu sẽ không hối hận.
Ánh mắt Giang Vũ của ảm đạm, mím chặt môi: “Tớ muốn là có thể, xem cậu ấy như em gái ruột của mình, tự nhiên có thể chịu được.”
Hơi sức cả người của Mạnh Yên như một quyền đánh vào bông, người trong cuộc đều nói như vậy, cô là người đứng xem còn có thể làm gì? “Hi vọng tương lai cậu không phải hối hận.”
Trong lòng Giang Vũ co rút đau đớn, khóe miệng miễn cưỡng nâng lên: “Đừng nói chuyện của chúng tớ nữa, cậu
và anh như thế nào rồi?”
Nói đến người khác dễ dàng, đến phiên mình liền nhức đầu muốn chết, gương mặt Mạnh Yên bất đắc dĩ: “Vẫn như vậy.”
Giang Vũ nhìn cô hồi lâu, đột nhiên ném ra ‘quả bom’ nặng kí: “Tiểu Yên, mùa
xuân năm nay cô và dượng cùng với anh nhỏ* sẽ đến cùng gia đình tớ mừng
năm mới với nhau.” (Mèo: ahuhu mình không biết GV gọi em của DTN là gì
hết.)
“Cái gì? Bọn họ. . . . . .” Mạnh Yên ngây ngẩn cả người, ở
trong ấn tượng của cô người nhà họ Diệp trừ Diệp Thiên Nhiên, cũng chưa
từng gặp ai. Đột nhiên xảy ra chuyện này?
“ Lần đầu tiên bọn họ
tới, nhà chúng tớ đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị.” Trong mắt Giang Vũ có
chút lo lắng, chuyện này sợ rằng sẽ rất phiền toái: “Trong lòng cậu phải có sự chuẩn bị.”
“Chuẩn bị?” Mạnh Yên mơ hồ nói như vẹt.
Giang Vũ khẽ thở dài một tiếng: “Nghe hàm ý của cô tớ, giống như đối với cậu
có một chút thái độ.” Chuyện tình cảm của cậu cũng không thuận lợi,
nhưng cậu hi vọng Mạnh Yên cùng Diệp Thiên Nhiên có thể thuận lợi một
chút, hai người bọn họ đều là người cậu thích nhất. Nhưng hôm nay xem
ra, tiền đồ nhấp nhô.Đây là những chuyện gì?
Mạnh Yên bĩu môi:
”Không hài lòng tớ? Dường như tớ không làm gì cả mà.” Mẹ Diệp chưa từng
thấy cô, liền đối với cô không hài lòng, cái này có phải sơ sài quá hay
không? Tối thiểu phải gặp cô, mới có thể cho điểm ấn tượng chứ.
Giang Vũ cười: “Cậu lừa gạt con trai của người ta.” Cậu nghe nói nhà họ Diệp vì chuyện này ồn ào rất dữ dội.
“Không phải tớ lừa có được không?” Mạnh Yên nghe được cái này lập tức lên án,
tuyệt không thừa nhận: “Chính anh ấy tự ở lại chỗ này.” Cô cũng không có thuyết phục nửa câu giữ lại.
“Nếu không phải vì cậu, chắc chắn
anh ấy sẽ không học trường này.” Có đôi khi không cần mở miệng, người
hữu tâm tự nhiên sẽ chủ động lưu lại. Nhưng hình như cha mẹ người ta lại không nghĩ như vậy, chỉ biết trách cứ ‘ngọn nguồn’ làm cho con trai bọn họ cứng đầu cứng cổ. Giang Vũ nhíu mày: “Đúng rồi, tiết lộ một chút tin tức nữa cho cậu.”
Mạnh Yên thấy bộ dạng cậu ra vẻ thần bí, tim
đập mạnh một cái, trực giác báo có chuyện không tốt: “Cái gì, nói mau.”
Nếu như có thể cô muốn che kín hai lỗ tai để không xảy ra chuyện gì,
nhưng có khả năng sao? Tóm lại phải đối mặt với nó.
Giang Vũ nói
tin tức nghe lén được cho Mạnh Yên: “Sở Khả Nhi trên danh nghĩa là con
gái nuôi nhà họ Diệp, thực tế là con dâu tương lai của nhà họ Diệp, hai
nhà từ nhỏ đã có ước định.”
Trong lòng cậu, đối với Sở Khả Nhi
không có thiện cảm, với này việc cũng rất bài xích. Nếu tương lai Sở Khả Nhi trở thành chị dâu của cậu, cả người cậu lập tức không thoải mái.
Nhưng cậu không phải là người của nhà họ Diệp, không có quyền lên tiếng.
Mạnh Yên trợn mắt há hốc mồm: “Không thể nào? Bây giờ còn có chuyện như
vậy?” Còn ước định? Chỉ phúc vi hôn? Có lầm hay không? Thời đại này còn
có chuyện như vậy?
Giang Vũ có ý tốt nhắc nhở: “ Tình cảm hai nhà Sở - Diệp thâm hậu, người lớn hai nhà lại là bạn thân chí cốt, chuyện
này sợ rằng rất khó.” Giốngnhư bọn họ, cậu đều hết lòng tuân thủ lời
hứa. Không trách được khi đó gương mặt Sở Khả Nhi rất chắc chắn.
“Ba mẹ tớ bên này còn chưa có giải quyết xong, lại ra xuất hiện thêm một
chuyện như vậy.” Mạnh Yên chép miệng, nhớ tới những chuyện này giống như cũng chưa nghe Diệp Thiên Nhiên nhắc đến: “Thiệt là, có phải anh họ cậu còn không biết chuyện này?”
“Đoán chừng là như vậy, mới quyết
định hai ngày nay.” Giang Vũ cũng là về đến nhà mới biết. Đối với nhà họ Giang mà nói, cũng là chuyện lớn, đại biểu cho việc hai nhà khôi phục
lại quan hệ.
Mạnh Yên chỉ cảm thấy trước sau đều có địch, trước
mắt tối đen. Cô muốn hộc máu, cô nói làm sao yêu đương lại khó như vậy?
Người khác cũng nói N lần yêu, nhưng cô mới nói lần đầu tiên, liền gặp
nhiều trắc trở như vậy. Đây rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ là vấn đề nhân phẩm?
“Cậu cũng không cần lo lắng như vậy, tớ sẽ giúp cậu nói
chuyện.” Giang Vũ thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng có chút lo lắng: “Nhưng mà lời nói của tớ có thể không có tác dụng.”
Cậu là
đứa cháu mà cô yêu nhất, nhưng chuyện trọng đại thế này chỉ sợ sẽ không
nghe theo cậu. Trong mắt bọn họ, cậu chỉ là một đứa bé, một đứa bé không hiểu chuyện.
Không phải là nói nhảm sao? Không có biện pháp,
Mạnh Yên lôi kéo tay của cậu nhờ giúp đỡ: “Cậu đem tình huống của nhà họ Diệp nói cho tớ nghe một chút, phải đúng bệnh tớ mới hốt đúng thuốc.”
“Tớ biết cũng không nhiều lắm.” Hết cách rồi, những năm này đều là liên lạc qua điện thoại, cậu cũng chỉ qua nhà họ Diệp một lần, còn là khi còn
bé.
Mạnh Yên khoát khoát tay, một đôi mắt sáng như nước tội nghiệp nhìn cậu: “Không có việc gì, cậu biết thì nói đi.”
“Tiểu Yên, cậu không muốn buông tay sao?” Giang Vũ hiểu rõ Mạnh Yên là một cô gái thông minh nhưng ở phương diện tình cảm cũng không có dũng cảm. Gặp phải ngăn trở sẽ lùi bước, phải dựa vào Diệp Thiên Nhiên ở phía sau đẩy một cái.
Mạnh Yên nắm chặt hai quả đấm, tựa hồ động viên cho
mình: “Chỉ cần một ngày Diệp Thiên Nhiên không buông tay, tớ sẽ kiên
trì.” Đây là cô tạo ra ranh giới cuối cùngcho mình, cô muốn dũng cảm một lần, kiên trì một lần. Vì anh và vì tương lai của cô, cô sẽ cố gắng.
Giang Vũ nhìn cô hồi lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp: “Cậu so với chúng
tớ dũng cảm hơn nhiều.” Cho dù sợ bị thương, cũng sẽ cắn răng đi về phía trước. Điểm này cậu không làm được, nhưng cô lại làm được. Dựa vào cái
này, cậu cũng sẽ toàn lực trợ giúp cho bọn họ vượt qua ‘kiểm tra’.
Tác giả có lời muốn nói: Thời tiết lạnh quá, thái độ của các người cũng
lạnh nhạt quá. Lòng của tôi cũng lạnh muốn chết, tất cả đều không để ý
đến tôi. Ai, chẳng lẽ là do tôi PR có vấn đề? Nếu các người lạnh nhạt
như vậy, vậy tôi cũng len lén lười biếng, về sau đổi lại hai ngày. . . . . . Hiện tại không lưu hành mỗi ngày đổi mới rồi. . .