Thi xong, trường học liền bắt đầu cho nghỉ đông.
Mạnh Yên đeo túi xách đến công ty đầu tiên, gặp mặt cùng những người đứng
đầu trong công ty, hiểu rõ chút tình huống rồi vẫy tay về nhà.
Ân Hạo nghĩ tới một chuyện, gọi cô lại: “Tiểu Yên, nghe nói ngài Thủ trưởng sẽ đến?”
Mạnh Yên xoay người hỏi: “Làm sao chú biết?” Chuyện đó cô vẫn không nói cho người khác nghe.
Trong mắt Ân Hạo có vài tia lo lắng: “Lần trước lúc uống rượu cùng Triệu thị
trưởng, nghe ông ấy có nhắc tới.” Anh biết lai lịch nhà họ Diệp, còn có
ngọn nguồnhai nhà Diệp - Sở. Ban đầu anh không nói ra, nhưng thật ra
trong lòng cũng không đồng ý cô và Diệp Thiên Nhiên ở bên nhau. Dáng dấp đầy đặn đến động lòng người, những năm này chung sống với nhau, phẩm
hạnh của Mạnh Yên anh đều thấy ở trong mắt, cô còn có ân với nhà ông,
cái này tâm ý cũng liền lệch.
Trong lòng Mạnh Yên bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng vậy, cả nhà bọn họ cũng sẽ tới đây.”
“Đừng lo lắng.” Ân Hạo suy nghĩ một chút mở miệng: “Ngài thủ trưởng là người
rất có phong độ Đại tướng, người cũng rất thẳng thắn thoải mái.” Người
khó nhất, chỉ sợ là Thủ trưởng phu nhân, đó mới là người khó dây dưa
nhất.
Mạnh Yên nghe xong, biết anh hiểu rõ nội tình, cũng không
che giấu nữa, gương mặt đầy chán nản: “Ông ấy thẳng thắn thì có ích lợi
gì, người ta không thích cháu.”
“Làm sao lại như vậy? Không phải
các người chưa từng gặp nhau sao?” Ân Hạo không nhịn được an ủi mấy câu: “Năm nay cả nhà chú không trở về mừng năm mới với ông bà, chờ ngài Thủ
trưởng tới nơi này, cháu gọi điện thoại báo cho chú biết một tiếng, chú
gặp mặt ngài Thủ trưởng để chào hỏi ngài ấy cũng tốt.”
Vốn là
muốn về quê với ông bà, nhưng nghe chuyện như thế, anh liền thay đổi chủ ý. Tuy rằng cũng không nhất định có thể giúp được cô, nhưng vẫn muốn
góp một phần tâm sức.
“Được, vậy đến lúc đó cháu sẽ thông báo cho chú.” Lúc bắt đầu Mạnh Yên còn có chút nghi ngờ, rõ ràng nghe Nam Nam
nói mùa xuân phải trở về ăn tết. Nhưng đảo mắt vừa nghĩ, hiểu ngụ ý của anh, mắt nóng lên, trong lòng cảm động. Nhưng anh không có nói rõ, cô
cũng giả vờ không biết: “Đúng rồi, nghe nói quán lẩu của thím Ân buôn
bán không tệ, chúc mừng nha.”
Vợ chồng nhà họ Ân suy tính hồi
lâu, vẫn là quyết định khai trương quán lẩu. Xin Mạnh Yên giúp đỡ bày
mưu tính kế, Mạnh Yên đem những hiểu biết ở kiếp trước viết ra làm một
bản kế hoạch.
Vợ chồng bọn họ tranh thủ trước đầu đông khai
trương quán lẩu. Nhân viên phục vụ đều là mời người trong gia đình, ở
gần cũng dễ dàng, còn có thể giúp đỡ giải quyết vấn đề nghề nghiệp của
một số người. Ân Hạo lại nhớ kỹ những chuyện này, đây cũng là một trong
những nguyên nhân khiến Mạnh Yên nhìn anh với con mắt khác.
Mà
vốn để khai trương quán lẩu đều là đi mượn, Diệp Thiên Nhiên cũng xuất
ra một phần. Cô chỉ nghe Diệp Thiên Nhiên nói là muốn gia nhập, không
cần trả tiền. Về phần bao nhiêu cô cũng không có hỏi, dù sao cô cũng
không muốn dính dáng vào chuyện này quá nhiều.
Cô vốn là không
thiếu tiền thuê phòng, nhưng bọn họ chết sống cấp cho. Cô liền thu tượng trưng một chút, đợi sang năm làm ăn khấm khá, thu nhiều hơn chút nữa.
Ân Hạo nhớ tới lúc khai trương rầm rộ, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Còn
không phải là cháu nghĩ ra biện pháp tốt đó sao, có rãnh rỗi nhớ qua ăn
cơm. Nam Nam cũng nhớ cháu.”
Lúc khai trương anh mời Triệu Thị
trưởng làm khách khai mạc, người trong công ty cũng tới đây tham gia náo nhiệt, còn có rất nhiều công ty các ngành các nghề cũng tặng giỏ hoa
tới đây chúc mừng bọn họ. Hôm đó người người chen chúc nhau đến nước
chảy cũng không lọt. Đến lúc đóng cửa thì mọi người mới đứng dậy rời
khỏi.
Chẳng qua tất cả đều có hồi báo, tạo ra danh tiếng, được nhiều người yêu thích.
“Được, có rãnh cháu sẽ qua.” Mạnh Yên chưa đi qua lần nào cả, ngày khai trương hôm đó cô có một khóa trình rất quan trọng, không thể trốn được: “Bảo
Nam Nam có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cháu, không có việc gì cũng
được, cháu có thể dẫn em ấy đi chơi.”
“Con trai chú thích chơi
với cháu nhất, cũng may mà cháu có kiên nhẫn chơi cùng.” Nói đến con
trai yêu, tất cả trong mắt Ân Hạo đều là ấm áp.
Anh rất yêu thích cô bé này, trừ nguyên nhân bên ngoài, còn có một nguyên nhân khác là cô luôn miệng gọi chú Ân, còn có thể trêu đùa cùng Ân Hạo. Nhìn ở trong
mắt nghe vào tai của anh, thời gian lâu dài, cũng yêu thương Mạnh Yên
như con cháu.
“Nam Nam thật đáng yêu.”
Mà Diệp Thiên Nhiên còn ở trong bộ đội không về được, cô có chút mất hứng, hai người rất lâu không có gặp mặt.
Trên đường trở về Mạnh Yên gọi điện thoại cho ba mẹ, gần tới cuối năm, bọn
họ vội vàng rối tinh rối mù. Vì vậy cô cũng không trở về nhà, trực tiếp
đến xưởng may quần áo.
Bảo vệ thấy cô từ đằng xa, giúp cô mở cửa
ra. Mạnh Yên cười chào hỏi, lúc này mới đi vào. Dọc theo đường đi không
ngừng có người chào hỏi cô, thật ra thì cô cực ít tới đây, hơn nữa vẻ
mặt cô có hơi mờ mịt, đối với những người này cô hoàn toàn không có ấn
tượng gì. Nhưng cô vẫn rất lễ phép mỉm cười.
Đi tới cửa phòng làm việc ở lầu ba, thư ký Tiểu Trương đã lên đón: “Tiểu Yên, Lý tổng đang
họp, em vào phòng làm việc đợi bà ấy nhé.” Cô mới vào làm việc ở nhà
xưởng, làm việc mấy năm mới lên đến chức vụ này, đối với người nhà họ
Mạnh đều quen thuộc.
Mạnh Yên đẩy cửa phòng làm việc thấy không có ai, quay đầu hỏi: “Mẹ tôi rất bận sao?”
“Gần đến giờ cuối năm, là bận nhất.” Tiểu Trương cực kỳ nhiệt tình giải
thích: “Yêu cầu phải kiểm kê, tổng kết lại số kế toán,..v..v… mỗi ngày
đều phải đi họp.”
Mạnh Yên hiểu gật đầu một cái, đến gần phòng
làm việc. Phòng làm việc này càng ngày càng khí phái, tất cả nội thất
bên trong đều nhập từ châu Âu, tiếp đãi khách thật là chu đáo hơn người. Mẹ cô thật đúng là chịu bỏ vốn gốc ra, không tệ nha.
Duy nhất
không tốt chính là cái gì cũng được dọn dẹp chỉnh tề, ngay cả quyển tạp
chí cũng không lật tới. Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là lấy
một quyển tiểu thuyết từ trong túi xách ra đọc. Đọc được hơn một tiếng
đồng hồ, mẹ cô còn chưa họp xong. Mạnh Yên sốt ruột thu dọn sách lại,
ném túi xách vào trong ngăn bàn làm việc khóa kỹ.
Cô chạy ra khỏi phòng làm việc, đến bàn làm việc của Tiểu Trương thì ngừng lại: “Tôi đi ra ngoài đi một chút, chị không cần để ý đến tôi, lo làm việc của chị
đi.”
Tiểu Trương biết vị đại tiểu thư này là con gái nhỏ duy nhất của Lý Thiến, là bảo bối nâng ở lòng bàn tay. Tự nhiên không dám chọc
giận cô, nghe lời lập bảng báo cáo.
Mạnh Yên tùy ý đi dạo vài
vòng, kiến trúc ở ba tầng nàycái gì cũng có đầy đủ hết, đi qua phòng
họp, cô dừng bước, ghé vào bên cửa sổ thủy tinh nhìn mấy lần.
Trong phòng họp có mười mấy người, vẻ mặt đều rất nghiêm túc, giống như đang
thương lượng cái gì. Lý Thiến ngồi ở vị trí đầu tiên, một thân gọn gang
chuyên nghiệp có vẻ lão luyện tràn đầy sức sống, bà cũng không mở miệng
nói chuyện, chỉ nghiêng tai lắng nghe cấp dưới lên tiếng, càng ngày càng có khuôn cách của một bà chủ lớn.
Mạnh Yên dừng chân nhìn một
hồi, lại đến bồn hoa trước mặt đi dạo một chút, lúc này mới trở về phòng làm việc ở lầu ba. Vừa tới cửa phòng làm việc, Tiểu Trương như gặp được cứu tinh: “Tiểu Yên, cái đó...... Bà nội của em mang người vào
phòng làm việc.”
Hai người hung thần ác sát kia thế nào lại là mẹ chồng của Lý tổng và chị dâu cả, chênh lệch một trời một vực rồi, hoàn
toàn là người không cùng cấp bậc.
Trong lòng Mạnh Yên lộp bộp một tiếng: “Cái gì? Tại sao có thể cho họ vào đi đây?”
Có lầm hay không? Kể từ lần ồn ào đó, hai nhà không bao giờ lui tới nữa.
Chuyện này cũng đã qua vài năm, thế nào đột nhiên xuất hiện rồi hả? Còn
chạy đến trong nhà xưởng? Lại muốn có ý định gì? Bảo vệ phía dưới làm
sao sẽ để cho họ đi vào? Xem ra phải chỉnh đốn quy định một chút. Ai
cũng cho vào, xảy ra chuyện thì làm sao?
Mạnh Yên chỉ cần nghĩ tới họ đã cảm thấy phiền, hiện tại tốt hơn, lại muốn gặp mặt. Thật là đáng ghét muốn chết.
Tiểu Trương thấy sắc mặt cô không đúng, trong lòng hoảng sợ: “Chị không ngăn được, căn bản họ không nghe chị.” Họ mạnh mẽ xông vào, làm thế nào cô
cản lại? Lại nói đây là thân thích của nhà họ Mạnh, cô nào có gan này?
Mạnh Yên đảo tròn mắt phân phó nói: “Đi mời mẹ tôi tới đây xử lý.”
Tiểu Trương nghe lời chạy như bay.
Mạnh Yên đẩy cửa vào phòng làm việc, thấy bà nội Mạnh đang nằm nghiêng nằm
ngửa trên ghế sa lon bằng da thật màu đen, vẻ mặt đắc ý hết nhìn đông
tới nhìn tây, Qúy Tú Mai đang lục lọi đồ ở khắp nơi.
“Khụ khụ.”
Mạnh Yên thanh ho khan vài tiếng, làm hai người giật mình tỉnh lại. Thôi đi, cũng không biết bà nội Mạnh đắc ý cái gì?
Quý Tú Mai lúng túng thu tay lại: “Tiểu Yên tới.”
Mạnh Yên nhàn nhạt giễu cợt nói: “Bác gái đang làm cái gì? Người không biết
còn tưởng bác là ăn trộm lẻn vào đây trộm đồ đấy chứ?” Ở trên người Quý
Tú Mai không hề có hai chữ “lịch sự” nào cả. Tự nhiên ở trong phòng làm
việc lục lọi khắp nơi? Có lầm hay không?
Quý Tú Mai ngẩng đầu:
”Làm sao có thể? Người nào không biết bác là người thân với gia đình
cháu?” Dựa vào quan hệ này, bảo vệ cũng không dám cản trở họ, trực tiếp
thả họ tiến vào.
Mạnh Yên cũng không đáp lại, chỉ ngẩn đầu nhìn
không chớp mắt về một hướng: “Phòng làm việc này có gắn camera theo dõi, cái gì cũng có thể quay lại được.”
Quý Tú Mai có chút hoảng hốt: “Bác chỉ là tùy tiện xem một chút, không hề làm cái gì.” Bà mới lục
tìm, nhưng không tìm thấy vật gì có giá trị.
Bà nội Mạnh không nhịn được: “Mạnh yên, cháu đang làm cái gì, đó là bác gái của cháu, có tiểu bối nói chuyện như vậy sao?”
“Bà nội, có chuyện gì không?” Mạnh Yên miễn cưỡng ngồi trên ghế giám đốc ở
phía sau bàn làm việc. Không chút để ý nhìn hai người trước mắt, bà nội
Mạnh so với trước kia già đi rất nhiều, nhưng thần sắc trên mặt vẫn như
cũ làm cho người ta chán ghét. Người này già rồi, cũng không học được
một chút lòng yêu thương, vẫn hung ác như thế, người nào chịu được bộ
dạng này? Trên tai, trên cổ, trên tay Quý Tú Mai đều là đồ trang sức
vàng ròng, chỉ sợ người khác không biết bà ta có tiền, giống như mấy nhà giàu mới nổi.
Bà nội Mạnh chính là nhìn đứa cháu gái này không
vừa mắt, thấy thế nào liền ghét, có thể tưởng tượng hôm nay tới có mục
đích, nhịn lửa giận xuống. Giọng điệu cường ngạnh: “Bà muốn gặp mẹ
cháu.”
Mạnh Yên duỗi lưng một cái: “Vậy đợi lát nữa, mẹ đang
họp.” Nhưng trong lòng đang thầm nghĩ, những năm này không thấy, thế nào bà ta lại như kiểu ‘vàng không sợ lửa’ vậy? Chẳng lẽ quên chuyện đã
qua? Cũng đến tai như vậy, lại còn không biết xấu hổ tới cửa? Lần này
lại muốn làm gì? Dù sao không phải là chuyện tốt. Hai người này xuất
hiện đại biểu phiền toái đếm không hết chuyện.
Bà nội Mạnh mở trừng hai mắt, chân nhếch lên: “Tao là mẹ chồng của mẹ mày, nó phải lập tức đến gặp tao.”
Tư thái của bà già này Mạnh Yên đã sớm thấy, cũng miễn dịch: “Bà nội, có
chuyện gì thông báo trước một tiếng, không cần lỗ mãng liều lĩnh tới, mẹ con không thể so với những bà nội trợ nhàn rỗi không có việc làm kia.”
Nói xong cố ý liếc mắt Quý Tú Mai, theo cô biết, Quý Tú Mai vẫn không có ra ngoài đi làm.
Trong lòng Quý Tú Mai giận dữ, tay chỉ vào Mạnh Yên kêu lên: “Mạnh Yên, lời này của cháu là có ý gì?”
Mạnh Yên cũng không sợ bà: “Bác gái à, cháu nói sai cái gì sao?” Đây là địa
bàn của cô, cô cũng không muốn ăn nói khép nép. Đối với họ nhường nhịn, sẽ làm họ cho là sợ, chỉ biết được voi đòi tiên. Đối phó thứ người như
thế, không cần cho sắc mặt tốt.
“Mày......” Quý Tú Mai muốn xông đến mắng cô, nhưng nghĩ đến chưa đạt được mục đích, cứng rắn kìm nén lại, mặt đỏ lên.
Lý Thiến đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này nhíu mày: “Mẹ, chị dâu
cả, các người vì sao lại tới?” Không có chuyện gì thì không đến thăm,
đoán chừng là người đến không có ý tốt, bà cũng phải cẩn thận đối phó.
Nhưng Quý Tú Mai lại có thái độ đối với con gái mình, trong lòng bà rất
không thoải mái.
Quý Tú Mai vội thả tay xuống, nặn ra gương mặt
nở nụ cười: “Em dâu, chúng ta dù sao cũng là người một nhà. Trước kia có mất hứng cái gì cũng đừng để ở trong lòng.”
Lý Thiến cũng không
ngồi xuống, đứng thẳng hỏi, “Chị dâu có chuyện gì cứ nói đi, người trong công ty của còn đang chờ em đi họp.” Nếu không phải là nể mặt Mạnh Ngọc Cương, bà thật sự không muốnđể ý những người này. Thật vất vả yên
tĩnh mấy năm, lại nhô ra làm sao? Bọn họ không muốn cho gia đình bà sống yên ổn hay sao?
Bà nội Mạnh thấy gương mặt bình tĩnh Lý Thiến,
ngay cả nụ cười cũng không cho, trong lòng khó chịu: “Đi họp đi họp, họp cái cức chó gì?” So với bà già này còn quan trọng hơn sao?
Bà ta lại quên trước kia bà và Lý Thiến trở mặt cãi nhau, giờ này ngày này họ còn có thể đứng ở chỗ này, Lý Thiến đã cho họ mặt mũi. Nếu biết ý nghĩ
trong lòng bà ta, đã sớm bảo An ninh ra mặt đuổi người. Cũng không biết
có phải bà nội Mạnh mắc bệnh mất trí nhớ hay không?
“Mẹ, có lời
gì từ từ nói, không nên kích động.” Quý Tú Mai hết sức an ủi bà bà, lại
quay đầu nhiệt tình cười: “Em dâu à, chúng ta là có chuyện mới đến tìm
em, cháu gái em sắp kết hôn rồi, là chị đặc biệt tới đây mời hai em đến
uống rượu mừng.”
“A Tuệ sắp kết hôn rồi? Nhanh như vậy à?” Lý
Thiến đối với một nhà anh cả đều rất ghét, duy chỉ có đối với cô cháu
gái này là không có ác cảm. Đứa bé kia là người duy nhất không có đối
với cô hung tợn. Nhớ đứa bé kia so Mạnh Yên lớn hơn ba tuổi, lúc này
kết hôn có phải là quá sớm hay không?
Gương mặt Quý Tú Mai đắc ý: “Như thế nào mau? Đối phương cũng chờ nóng nảy, không thể chờ đợi muốn
kết hôn với A Tuệ nhà chị.”Dáng vẻ hả hê làm cho người ta chán ghét vô
cùng.
=== ====== ====== ====== ===
Tác giả có lời muốn nói: Rất không biết xấu hổ tự khen ngợi mình, nhà phía nam rất chăm chỉ nha.~[/size]