Đôi Nhạn Quay Về

Chương 22

Type: thienyet98

Lúc này, Phòng Điểm Ngọc đang ở trong phòng đọc sách, Thanh Hề vừa bước vào liền thấy đúng là “buồn ngủ lại gặp chiếu manh”. Nàng cất tiếng hỏi: “ Chị Điểm Ngọc đang xem sách gì thế?”.

Điểm Ngọc thấy là Thanh Hề tới, vội vàng đặt cuốn sách xuống, vừa mời ngồi vừa rót nước cho nàng. Hai người tâm sự với nhau.

“Thật không ngờ chị Điểm Ngọc lại thích đọc sách như vậy”.

“Ta chỉ đọc chơi thôi chứ nào biết được mấy chữ”. Phòng Điểm Ngọc ngượng ngùng đáp.

“Người xưa thường nói đọc sách là tốt, dù là sách gì cũng có ích. Quốc công gia cũng thường bảo rằng đọc sách giúp người ta thêm hiểu biết, dặn em phải thường xuyên đọc”.

“Ồ?” Điểm Ngọc có vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Người ta đều nói phụ nữ không tài mới có đức, sao Quốc công gia lại thích phụ nữ đọc sách nhỉ?”

“Mấy kẻ nói phụ nữ không tài mới có đức chắc chắn là những gã đàn ông vừa thiếu tài vừa kém đức, bọn họ sợ nữ giới chúng ta đọc sách rồi học cao hiểu rộng hơn họ chứ gì. Quốc công gia đượng nhiên không nghĩ như vậy”.

Thanh Hề đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Tứ Tịnh Cư của Quốc công gia có một kho sách riêng, có rất nhiều sách quý hiếm. Nếu chị Điểm Ngọc thích thì chúng ta có thể cùng đến đó xem”.

Phòng Điểm Ngọc vội vã lắc đầu, cô ta tự biết thân phận thấp kém của mình, sao dám đến Tứ Tịnh Cư. Hiềm một nỗi Thanh Hề lại quyết tâm phải kéo cô ta đến Tứ Tịnh Cư cho bằng được.

Bình thường, Phong Lưu và Phòng Điểm Ngọc gần như không chạm mặt nhau. Thanh Hề nghĩ rằng người con gái tài mạo song toàn như Phòng Điểm Ngọc, Phong Lưu chắc chưa gặp nhiều; nếu được chính mắt nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Trên đời này có người đàn ông nào không háo sắc?

Điểm Ngọc sống chết không lay chuyển được Thanh Hề, đành phải theo nàng đi. Thực ra trong lòng Thanh Hề cũng thấp thỏm bất an, tuy Phong Lưu nói rằng nàng có thể đến Tứ Tịnh Cư đọc sách nhưng chẳng rõ có cho phép thật hay không. Chưa kể dạo gần đây mỗi lần gặp hắn, hắn đều nghiêm mặt, không dạy dỗ việc này thì là dặn dò việc nọ, thật sự khiến người ta sợ hãi.

Nghe ngóng được Phong Lưu đã về phủ, Thanh Hề liền kéo Điểm Ngọc đi như bay đến Tứ Tịnh Cư, nhưng đến cổng rồi, nàng lại có chút do dự. Nàng lau hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào váy rồi nói với Phòng Điểm Ngọc: “Chị Điểm Ngọc, chị có sợ Quốc công gia không?”

Phòng Điểm Ngọc đã gặp Phong Lưu mấy lần nhưng chưa bao giờ nói chuyện với hắn, cô ta chỉ cảm thấy hắn rất anh tuấn khôi ngô, phải cái tính cách quá nghiêm túc, lạnh lùng; ngoài ra không còn ấn tượng gì khác.

Chưa chờ Điểm Ngọc đáp lời, Thanh Hề đã chột dạ, cười nói: “Chị đừng lo, thực ra Quốc công gia không đáng sợ một chút nào”.

Phòng Điểm Ngọc thấy bàn tay Thanh Hề run rẩy thì không khỏi bán tín bán nghi.

Thanh Hề hít một hơi thật sâu rồi mới dẫn Điểm Ngọc đi tiếp, trong bụng thầm nghĩ hy vọng Điểm Ngọc nể tình nàng liều chết xả thân mà cố gắng đến cùng.

Đến trước cửa Tứ Tịnh Cư, Thanh Hề nói với thư đồng canh cửa: “Ngươi đi bẩm với Quốc công gia rằng ta đến mượn mấy cuốn sách”.

Thư đồng vâng lời, không bao lâu sau đã chạy ra mời Thanh Hề: “Bẩm, Quốc công gia mời phu nhân vào thư phòng ạ”.

Thanh Hề gật đầu, quay lại kéo tay Phòng Điểm Ngọc cùng đi vào.

Vừa vào đến cửa, nàng đã đánh tiếng: “Đình Trực ca ca, thiếp đến mượn mấy cuốn sách, không ngờ chị Điểm Ngọc cũng thích đọc sách, thế là thiếp liền đưa chị ấy cùng tới đây”.

Dứt lời, nàng liền túm Phòng Điểm Ngọc đang cố trốn sau lưng nàng lên phía trước. “Quốc công gia, đây chính là chị Điểm Ngọc”.

Phòng Điểm Ngọc vội vàng thỉnh an Phong Lưu, sau đó im lặng đứng sang một bên, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

Ánh mắt của Phong Lưu dời khỏi người Điểm Ngọc, chuyển lên khuôn mặt của Thanh Hề. Hắn lạnh nhạt nói: “Hôm nay ta phải tiếp khách, đợi hôm khác nàng đến mượn sách đi”.

Nghe thấy lời này, cơ thể cứng đờ của Phòng Điểm Ngọc thả lỏng thấy rõ, còn Thanh Hề thì lại tỏ vẻ vô vùng thất vọng, khó khăn lắm nàng mới gom đủ dũng khí để dẫn người ta tới, thế mà Phong Lưu lại không muốn tiếp. Đúng lúc nàng định đi về thì Phong Lưu lại lên tiếng giữ người: “Bảo Cần Họa đưa chị Điểm Ngọc của nàng về, ta còn có chuyện cần dặn dò nàng”.

Thanh Hề quay người lại như một con rối, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Dõi mắt nhìn bóng dáng Phòng Điểm Ngọc xa dần, nàng chỉ hận không thể mọc cánh để bay theo cô ta.

Tuy thời gian Thanh Hề và Phong Lưu ở bên nhau không được coi là nhiều nhưng Thanh Hề ít nhiều cũng cảm nhận được cảm xúc của Phong Lưu đã thay đổi. Hôm nay chắc chắn vận may không mỉm cười với nàng rồi.

Phong Lưu thấy Phòng Điểm Ngọc đã đi rồi, mới đứng dậy bước đến ngồi cạnh cửa sổ hướng nam, nói; “Thính Tuyền, ngươi lui ra đi, không được sự cho phép của ta, không cho ai đến gần Tứ Tịnh Cư”.

“Vâng, thưa Quốc công gia”. Thính Tuyền vâng dạ lui ra.

Thanh Hề run lẩy bẩy chực ngã.

Phong Lưu trầm tư ngồi trên giường sưởi, hồi lâu không lên tiếng, hắn không bảo Thanh Hề ngồi xuống mà chỉ nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng, khiến nàng toát đầy mồ hôi hột.

“Là ý của mẹ hay ý của nàng?” Một lúc lâu sau, Phong Lưu mới hỏi.

Thanh Hề tự nhủ hỏng bét rồi, đều tại nàng tự cho mình là thông minh, coi người khác như kẻ ngốc. Phong Lưu sao có thể không nhận ra ý định của nàng.

Nàng không biết nên trả lời thế nào cho phải. Trực giác mách bảo nàng nói là ý của thái phu nhân nhưng ngay từ đầu thái phu nhân đâu có đồng ý, tất cả đều là nàng tự biên tự diễn, ngộ nhỡ Phong Lưu chạy đi hỏi thái phu nhân thì lại càng hỏng việc. Chính vì thế, Thanh Hề hết cắn môi lại vặn vẹo ngón tay một hồi mà vẫn không dám đáp lời.

“Như vậy là ý của nàng sao?” Giọng nói của Phong Lưu bỗng trở nên nhẹ nhàng hẳn, nhưng Thanh hề lại cảm thấy chẳng khác gì khoảnh khắc trời yên biển lặng trước cơn giông tố, khiến người ta run rẩy tận đáy lòng.

“Vâng, chỉ vì thiếp…” Thanh Hề cuống quýt giải thích.

Nhưng Phong Lưu căn bản không muốn nghe lời giải thích của nàng, giọng nói càng như gió thoảng: “Nàng thấy con người Phòng phu nhân thế nào?”

Thanh Hề lặng người không đáp.

“Bà ấy là người trọng sĩ diện đến mức mười năm trước, chỉ vì một câu miệt thị khinh thường của nàng mà không chịu tới phủ ta lần nào nữa, nàng cho rằng bà ấy sẽ đống ý để con gái mình làm thiếp sao?” Càng nói, Phong Lưu càng lớn tiếng. “Nếu muốn như vậy thì sao bà ấy không gả Điểm Ngọc cho tên La Chí Kiệt luôn đi, để thành người một nhà với Tấn Vương?”

Chuyện đó Thanh Hề biết nhưng nàng không nghĩ rằng Phong Lưu cũng đã biết. Có những người chẳng cần phải đích thân đi nghe ngóng, chỉ cần dựa vào thái độ của kẻ khác thôi cũng đoán được tám, chín phần. Phong Lưu chính là người như vậy.

“Nàng dựa vào đâu mà dám chắc Phòng phu nhân sẽ chấp nhận sự sắp đặt của nàng, nàng muốn ép người ta lấy thân báo đáp ư?” Những lời nói của Phong Lưu càng lúc càng sắc nhọn như dao.

Thanh Hề không gánh được tội danh “ép người ta lấy thân báo đáp”. Nàng cuống cuồng nói: “Không, thiếp không có ý đó, nếu chị Điểm Ngọc không chịu thì thiếp… thiếp cũng không ép chị ấy. Chỉ là thiếp và chị ấy khá thân thiết…”

“Nàng vẫn không hiểu.” Phong Lưu tức giận đập bàn đánh “rầm” một tiếng. “Chuyện này một khi đã nói ra, dù nàng không có ý ép buộc người ta báo đáp nhưng Phòng cô nương sẽ nghĩ sao đây? Nếu cô ấy không bằng lòng thì sau này sẽ chẳng muốn qua lại với phủ quốc công nữa. Chẳng phải nàng rất yêu quý chị Điểm Ngọc của nàng sao, nàng không sợ làm tổn thương cô ấy ư?”

Thanh Hề khóc thút thít, tự mình kiểm điểm, đúng là nàng chưa từng nghĩ đến cho Điểm Ngọc, nàng chỉ cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân tốt, Điểm Ngọc sẽ không phải lo lắng sợ hãi nữa, vào phủ quốc công rồi, nàng sẽ đối xử với cô ta như chị em, chuyện này chỉ có lợi không có hại. Nhưng từ đầu tới cuối, nàng chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của Điểm Ngọc để suy nghĩ, rốt cuộc làm như vậy có thực sự tốt cho cô ta hay không.

“Thiếp sai rồi, thiếp không nên làm như vậy, thiếp đã không suy nghĩ cho chị Điểm Ngọc.” Thanh Hề òa khóc nức nở, hai vai run rẩy trông vô cùng tội nghiệp.

Phong Lưu thở dài một tiếng, dang tay ôm lấy nàng, nói: “Sao nàng cứ mãi không chịu trưởng thành, không chịu suy nghĩ cho thấu đáo như vậy chứ.” Không chịu trưởng thành là một cách nói khác của ích kỷ.

Thanh Hề ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn hắn, nghẹn ngào nói: “Thiếp vì… vì…” Nghĩ đến đây, náng càng không kìm lòng được, khóc dữ dội hơn.

“Vì sao?” Phong Lưu một tay ôm chặt vai Thanh Hề, tay còn lại đưa lên khẽ vuốt tóc nàng.

“Vì mẹ muốn có cháu bế, vì phủ quốc công cần một thế tử.” Thanh Hề cay đắng nói, tự hận mình không dám kể hết sự thật với Phong Lưu.
Bình Luận (0)
Comment