Đôi Nhạn Quay Về

Chương 36

Type: um-um

Phong Lưu nhàn nhã nói: “ mùa đông, ăn lẩu là hợp nhất,  mà đã nói đến lẩu thì vẫn là Đức Bảo Cư ở phía tây kinh thành ngon nhất. Nước dùng được nấu theo công thức gia truyền, vừa đậm vừa thơm, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là thịt dê của nhà họ. Một con dê chỉ chọn được một, hai cân thịt để nấu, nạc mỡ vừa đủ, tay nghề dao thớt vô cùng cao siêu, thái miếng thịt dê mỏng như tờ giấy, nhúng vào nước dùng một cái là chín ngay. Nước chấm đi kèm cũng đặc biệt không kém, cho thêm ớt vùng Xuyên Thục, ăn vào vừa ấm bụng vừa kích thích vị giác.” 

Món lẩu đó đương nhiên Thanh Hề chưa từng được ăn, chỉ có đám đàn ông hành tấu bên ngoài mới có cơ hội nếm thử mĩ vị đó. Nàng chỉ nghe thôi đã ứa nước miếng. Nhưng vô duyên vô cớ sao Phong Lưu lại nhắc đến chủ đề này? Thanh Hề ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.

“Bữa cơm này, nếu nàng chịu ăn năm gắp rau, ăn xong xem sổ sách, nếu có thể tìm ra ba chỗ sai lệch thì ta sẽ dẫn nàng đến Đức Bảo Cư ăn lẩu dê.”

Thanh Hề vui mừng đến phát điên, nhìn Phong Lưu với vẻ khó tin. Hắn nói là muốn dẫn nàng ra ngoài phủ đi ăn nhà hàng ư, Đây rõ ràng không phải là việc mà một Quốc Công Gia lạnh lùng và nghiêm khắc có thể làm.

“ Thật ư Đình trực ca ca?“ Thanh Hề vui đến phát khóc, hỏi.

“ Đừng vội mừng.” Phong Lưu không ngần ngại giội cho Thanh Hề một gáo nước lạnh.

Thế nhưng câu nói này không thể dập tắt tâm trạng vui mừng phấn khởi của Thanh Hề. Nàng dứt khoát bỏ qua đĩa thịt dê, ăn đủ năm gắp rau cải.

“No nhanh thế sao?” Phong Lưu ấn vào bụng Thanh Hề, vẫn thấy mềm, rõ ràng là vẫn chưa no.

“Thiếp để dành bụng để tối nay ăn món ngon mà.” Thanh Hề nũng nịu nói rồi vội vã bảo Lâm Lang dâng trà súc miệng, chỉ sợ Phong Lưu ép nàng ăn thêm.

Cả buổi chiều Thanh Hề miệt mài cặm cụi xem sổ sách. Chúng chẳng kém gì đọc Tây Sương Ký(*), im lặng đến nỗi Phong Lưu phải ngạc nhiên.

(*)Tây sương ký (truyện ký mái tây) còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (Truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác vào thời Nguyên, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thuỵ. 

Đến khi mặt trời ngả về hướng tây, Thanh Hề ôm đống sổ sách đến trước mặt Phong Lưu, hướng hỏi nói: “Thiếp tìm ra rồi, đừng trực ca ca.” Đừng nói ba chỗ, có là ba mươi chỗ sai nàng cũng tìm ra được, có điều không nên tỏ ra quá xuất sắc, nếu không sau này sẽ khó gặp được vận may như hôm nay, thế nên Thanh Hề giấu tài.

Phong Lưu nhướng mày, ra hiệu bảo nàng tiếp tục.

Thanh Hề chỉ ra hai chỗ sai, phân tích đâu ra đấy, đến chỗ thứ ba lại càng khiến Phong Lưu phải kinh ngạc vì khả năng học một biết mười của nàng, Nghĩ bụng trước đây đúng là đã đánh giá thấp nàng rồi.

“Đình trực ca ca xem chỗ này đi, cửa hàng tơ lụa bán vải dệt Tùng Giang mà đề giá ba xu một thước.” (*)

(*)1 thước = 1,3 mét

“Ồ, thế thì có gì không đúng?” Phong Lưu dù biết nhưng vẫn hỏi.

“Tất nhiên là không đúng rồi, thậm chí còn là một lỗi sai rất lớn.” Thanh Hề từng bị gả vào nhà nghèo, từng đau đầu vì cơm áo gạo tiền, sao có thể không biết giá của vải dệt Tùng Giang. Nhưng sự thật này tuyệt đối không thể hé lời, vì ở kiếp này, nàng vẫn là một người nhà giàu bố thí cho kẻ nghèo. Nàng thường dùng vải vải dệt Tùng Giang để lau tay, dùng một lần rồi bỏ nên không thể biết giá trị của nó. 

“Tuy thiếp không biết vải dệt Tùng Giang bao nhiêu tiền một thước nhưng ngày trước, lúc may quần áo cho Tuấn ca Nhi, nghe nói a hoàn nhà đó đã xin lĩnh loại vải này để may tất. Tạ tỉ tỉ biết chuyện, liền nổi trận lôi đình, mắng cho con a hoàn một trận té tát, chỉ thiếu điều đuổi đi. Nếu chỉ có ba xu một thước thì thiếp nghĩ Tạ tỉ tỉ  tuyệt đối không keo kiệt đến nỗi nổi giận đâu. 

“Xem ra Thanh Hề nhà ta cũng rất thông minh.” Phong Lưu khen ngợi một câu hiếm hoi.

“Quá khen, quá khen.” Thanh Hề ngước đôi mắt long lanh nhìn Phong Lưu đầy vẻ mong chờ. 

“Được, ta đố nàng một câu nữa, nếu nàng đoán ra vì sao chưởng quầy tơ lụa phải bán tống bán tháo vải Tùng Giang thì tháng hai tới, khi chùa Bảo Quốc mở hội, ta sẽ dẫn nàng đi chơi.”

Khoảnh khắc này, Thanh Hề cảm thấy Phong Lưu quả thực lợi hại, nói câu nào là trúng chỗ hiểm của nàng câu ấy. Nàng ao ước được đi chơi hội ở chùa bảo Quốc từ rất lâu rồi.

“Còn tối nay thì sao?” Thanh Hề cắn môi, hỏi.

“Ta đã nuốt lời bao giờ chưa?” Phong Lưu hỏi lại.

Thanh Hề vui đến mức nhào đến ôm Phong Lưu, thơm một cái lên má hắn, ngay sau đó được chứng kiến vẻ sững sờ hiếm hoi trên mặt hắn.

“Ra ngoài chơi cũng được nhưng không được về muộn quá, chắc chắn mẹ sẽ đợi cửa nàng”

Thanh Hề cảm kích Thái phu nhân không để đâu cho hết. “ Không đâu, trước khi đi mẹ đã bảo tối nay thiếp ở lại đây.”

Phong Lưu xoa mũi, không nói gì nữa, chỉ cười nhìn Thanh Hề, nhìn đến nỗi khiến nàng ngượng ngùng xấu hổ.

Cuối cùng, Thanh Hề Đóng giả làm gã sai vặt đi cùng Phong Lưu ra ngoài. Dù sao nàng cũng 17 tuổi rồi, không thể che giấu được những đường cong nữ tính trên cơ thể, thế nên chỉ có thể đóng giả làm chân sai vặt. Thời đại này nghiêm cấm quan viên tìm đến kĩ viện, nhất là ở kinh thành, dưới chân thiên tử, nhưng có thể tìm con hát để mua vui. Chính vì thế con em quý tộc quan lại khi ra ngoài, có ai theo một thư đồng hay sai vặt cải trang nam giới? Mà như vậy thì Thanh Hề cũng tránh khỏi bị chú ý.

Mặt tiền của Đức Bảo Cư không lớn lắm, chỉ có hai tầng, khách khứa ngồi kín, đèn đuốc sáng trưng, ồn ào náo nhiệt. Trừ ngày Tết, Thanh Hề cũng chưa thấy Phủ Quốc công náo nhiệt như thế này bao giờ.

Tiểu nhị vừa nhìn thấy quản sự Quách An đi bên cạnh Phong Lưu liền vồn vã nghênh đón, nói: “A, Quách gia đến rồi, mời vào, mời vào. Hôm nay mới có hàng tươi từ thảo nguyên phương Bắc, đang định báo cho ngài thì ngài đã đến rồi. Mời các vị khách quý vào trong.” 

Tiểu nhị không phải là không muốn nịnh hót Phong Lưu, Chỉ có điều vị khách quý mặt lạnh như tiền này tuy đã đến mấy lần nhưng không hề ưa nịnh, sau mấy lần đụng phải băng, tiểu nhị đương nhiên đã rút kinh nghiệm. được quản sự của Phủ Quốc công đi theo hầu hạ liệu có được mấy người?

“Còn phòng riêng không?” Quách An hỏi.

“Còn ạ, khách quý đến, dù không còn cũng phải kiếm cho ra phòng riêng chứ.” Tiểu nhị hết lời lấy lòng.

Chốc lát đã bố trí xong một phòng riêng trên tầng hai, Thanh Hề còn nghe thấy trưởng quầy xin lỗi mấy người khách vì hủy phòng của họ. Phòng riêng này vừa khéo lại trông ra vườn hoa nhỏ phía sau Đức Bảo Cư, phong cảnh khá đẹp. Quách An sai tiểu nhị đặt một tấm bình phong lớn ở giữa phòng, mỗi bên đặt một bộ bàn ghế.

Quách An còn dặn riêng tiểu nhị, hôm nay không tiếp bất cứ ai,  khách đến xin gặp cũng từ chối. món lẩu của Đức Bảo Cư nức tiếng Kinh Thành, rất nhiều quan lại, quý tộc mặc thường phục đến chỗ này, lần nào cũng bắt gặp người quen, rỗi rãi có thể tiếp đón, không rỗi rãi thì phải từ chối.

Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ, không lâu sau đã bưng lên hai nồi lẩu bốc khói nghi ngút cùng một bàn đầy thức ăn,  còn có cả rượu Ngọc Đường Xuân mà Phong Lưu hay uống.  Tuy hắn tới không thường xuyên nhưng sở thích của quý nhân, tiểu nhị tuyệt đối không dám quên. Chẳng trách Đức Bảo Cư nổi tiếng toàn thành. 

“Hâm thêm một bình  Bách Hoa Mật mang lên đây.” Phong Lưu lên tiếng.

Tiểu nhị tuy băn khoăn nhưng vẫn vâng dạ. Rượu Ngọc Đường Xuân khá nặng, là thức uống mà khách nam chuộng nhất vào mùa đông, còn Bách Hoa Mật thì vừa nhẹ vừa ngọt, chỉ có khách nữ mới thích.  nhưng đây vẫn chưa phải là điều kỳ lạ nhất, điều làm tiểu nhị thấy khó hiểu nhất là một đoàn bốn người mà lại chia ra ngồi hai bàn, Vị khách mặt lạnh kia một mình một bàn, bên cạnh là thằng hầu mặt hoa da phấn, chuyện này có vẻ quái dị. Ăn lẩu là phải đông vui, dù có mang nặng tư tưởng phân biệt giai cấp đến mấy thì cũng không cần thiết phải một mình một nồi như vậy, tiểu nhị cảm thấy thật khó hiểu.

Nhưng những chuyện đó không đến lượt tiểu nhị quan tâm, gã cũng mặc kệ, hâm rượu rồi bưng lên.

Rượu và thức ăn đã dọn xong, Thanh Hề mới ngồi xuống bên trái Phong Lưu, nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút và những miếng thịt dê mỏng như tờ giấy, Chỉ hận không kìm được nước miếng.

Trườc mặt Phong Lưu, Thanh Hề cũng chẳng cần giữ kẽ, nhúng một miếng thịt dê vào nồi, quả nhiên béo mà không ngấy, tươi mà không tanh, vừa thơm vừa mềm như tan trong miệng, nước chấm có hương vị tuyệt vời, khiến người ta ăn không biết chán.

No nê rồi, Thanh Hề lại nhăn mặt. 

“Sao thế, đau bụng à?” Phong Lưu có chút lo lắng.

Thanh Hề nũng nịu nhìn Phong Lưu, nói: “Không phải, chỉ là vừa nghĩ đến việc sau này không được ăn lẩu dê của Đức Bảo Cư nữa là thiếp đau đến đứt ruột đứt gan.”

“Được voi còn đòi tiên.” Phong Lưu trừng mắt lườm Thanh Hề, sao hắn có thể không nhận ra tâm tư nhỏ bé của nàng. 

Thực ra Phong Lưu cũng ít nhiều ân hận vì đã dẫn Thanh Hề ra ngoài ăn lẩu dê, cũng không hiểu nhất thời hồ đồ thế nào mà lại hứa với nàng. Việc làm không hề giống với tác phong thường ngày này của Phong Lưu khiến Quách An và Thính Tuyền vô cùng kinh ngạc. Bị kẻ dưới nhìn bằng ánh mắt kì cục, hắn cảm thấy rất khó chịu. 

Bây giờ nhìn thấy Thanh Hề ăn ngon miệng, đến cả rau xanh cũng vì có nước lẩu thơm ngon mà ăn thêm mấy đũa, trong lòng Phong Lưu cũng thấy được an ủi đôi phần, nào biết nàng lại tham lam đến thế. 

Nhìn bộ mặt nhăn nhó của nàng, Phong Lưu thấy rất tức cười, cũng không nỡ mắng nàng, chỉ dịu dàng nói: “Kinh thành hội tụ món ngon nam bắc, còn rất nhiều nhà hàng khác có đồ ngon hơn Đức Bảo Cư.” Thực ra hắn còn định nói thêm “lẽ nào ta phải dẫn nàng đi hết một lượt”, nhưng chưa kịp nói đã bị Thanh Hề cướp lời. 

“Thật sao? Sau này Đình Trực ca ca phải thường xuyên dẫn thiếp đi ăn món ngon đấy.” Sự chờm ong trong ánh mắt nàng còn sáng hơn cả sao trời. 

Dứt lời, nàng gắp một miếng thịt dê, nhúng vào nồi lẩu rồi chấm nước chấm, đặt vào bát của Phong Lưu nhằm lấy lòng hắn. 

Phong Lưu tự nhủ: Vừa rồi nàng ăn say sưa, sao không nhớ đến gắp cho ta một miếng? Nhưng làm thế thật thì lại hóa ra so đo với trẻ con. 

“Đình Trực ca ca?” Trải qua hai kiếp, Thanh Hề đã học được tuyệt chiêu làm nũng. Nàng ghé sát vào người Phong Lưu, nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn hắn. 

Phong Lưu cảm nhận bầu ngực căng đầy của nàng gần như dán chặt vào cánh tay mình thì tâm lý dao động, không cách nào mở miệng từ chối được. 

Thanh Hề biết tính Phong Lưu lạnh lùng nghiêm khắc, không thể ép hắn quá đà, chỉ cần hắn không từ chối là được rồi. Để sau này vẫn được ra ngoài, nàng hết sức kềm chế không yêu cầu Phong Lưu đưa đi dạo phố đêm, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn. 

Khi hai người về đến Tứ Tịnh Cư thì đã là canh hai. Phong Lưu đến thư phòng. Dưới sự thúc ép của Lâm Lang, Thanh Hề đành phải uống một bát canh hỗ trợ tiêu hóa, ngồi trên giường, tay cầm sách mà hồn phách để cả vào nồi lẩu dê thơm ngon khó cưỡng của Đức Bảo Cư. 

Sau đó, Phong Lưu về phòng. Thanh Hề ra sức hầu hạ hắn, khiến hắn nhìn thấy bộ dạng giảo hoạt tiểu nhân của nàng mà buồn cười, thế nhưng trong lòng thì thoải mái không ít. Một bên gắng sức không bằng hai bên phối hợp, Phong Lưu nhớ đến cảm giác kích thích khi gần gũi Thanh Hề, tâm tư lại xao động. 

Thân hình Thanh Hề quả thực rất đẹp, da dẻ trắng hồng như tuyết, mịn màng như lụa, ngực nở eo thon, da thịt mềm mại, khiến người ta vừa chạm vào đã muốn ôm. Phong Lưu hôn lên lưng Thanh Hề, không bỏ sót tấc da thịt nào, sau đó đè nàng xuống, ân ái một hồi. 

Chuyện hôm sau khỏi nói cũng biết, Thanh Hề lại đi thỉnh an muộn.
Bình Luận (0)
Comment