Đôi Nhạn Quay Về

Chương 52

Type: Mai Sophie

Phong Lưu cúi xuống cắn nhẹ vào cổ Thanh Hề, hôn nàng, nói: “Nàng đổi nước hoa à?”

Vừa dứt lời, Phong Lưu liền giật mình kinh hãi, nhìn thấy Thanh Hề biến thành hai con rắn quấn chặt lấy hắn. Hắn giật mình tỉnh giấc, căng mắt ra nhìn thì thấy Lương Thần đang nằm trong lòng mình, sau lưng còn có một thân hình mềm mại khác.

Sáng sớm hôm đó, Thanh Hề còn chưa kịp đi thỉnh an thái phu nhân thì đã bị tiểu đồng ở Tứ Tịnh Cư đến mời đi.

Trên đường đi, Thanh Hề thấp thỏm không yên. “Ngươi có biết Quốc công gia tìm ta sớm thế này có việc gì không?”

Tiểu đồng mới tám, chín tuổi, hỏi gì cũng không biết, Thanh Hề chỉ có thể tiếp tục lo lắng. Đến Tứ Tịnh Cư, nàng không thấy Lương Thần và Mỹ Cảnh ra đón, bèn vén rèm bước vào, chỉ thấy Phong Lưu đầu tóc ướt rượt, đang ngồi dựa vào chiếc ghế dài cạnh cửa sổ phía nam, dáng vẻ mệt mỏi cứ như say rượu chưa tỉnh.

“Đình Trực ca ca, chàng mới về ư?” Sở dĩ Thanh Hề hỏi như vậy là vì nàng tưởng Phong Lưu mới về phủ, vừa tắm xong nên sớm như vậy đã tìm nàng.

Nhìn thấy Thanh Hề, Phong Lưu mới bỏ bàn tay đang day trán xuống, gọi: “Nàng lại đây.”

Thanh Hề thấy thần sắc Phong Lưu vô cùng mệt mỏi, lông mày nhíu tịt lại, bèn thận trọng tiến đến trước mặt, lập tức bị hắn kéo đến ngồi trong lòng.

Phong Lưu ôm chặt lấy Thanh Hề, ghé sát mũi vào người nàng ngửi. Hắn có vẻ rất thỏa mãn, hai mắt nhắm lại một lúc lâu.

Thanh Hề cho rằng hắn gặp phải chuyện khó giải quyết ở bên ngoài, bản thân nàng chẳng giúp gì được, chỉ có thể thương xót hắn. Nàng liền nhổm người dậy, day huyệt thái dương cho hắn. Cảm thấy thoải mái, lông mày Phong Lưu dần giãn ra.

Rất lâu sau, Phong Lưu mới nắm lấy tay Thanh Hề, ôm nàng vào lòng, nhìn thấy nàng xinh đẹp như hoa, hai má ửng hồng như cánh hoa đào, hắn bất chợt nhớ lại giấc mơ đêm qua. Không biết nếu Thanh Hề thực sự ngã lên một thảm hoa thì sẽ diễm lệ đến mức nào.

Nhớ đến chuyện đó lại thấy không vui, Phong Lưu lại nhíu mày, nói: “Không thể giữ lại hai hầu gái bên cạnh ta nữa, nàng xem chỗ nào thích hợp thì đưa chúng đi.”

Thanh Hề giật mình. Lương Thần và Mỹ Cảnh là hai hầu gá do đích thân thái phu nhân phá tới, điều này Thanh Hề biết vì ban đầu chính là thái phu nhân và nàng cùng chọn.

“Sao thế, hai đứa ấy hầu hạ không chu đáo ư?” Thanh Hề dè dặt hỏi.

Phong Lưu thấy Thanh Hề vẫn lơ mơ không hiểu thì thầm thở dài một tiếng, nghĩ bụng may mà không gả nàng vào nhà khác, nếu không hắn không hiểu nàng sẽ bị người ta qua mặt đến mức nào. “Sau này khi ta chuyển về Lan Huân Viện, cũng không cần a hoàn hầu hạ. Đã có nàng chăm sóc, ta không cần người khác.” Không hiểu sao Phong Lưu lại không muốn nói thẳng chuyện hôm qua với Thanh Hề, thế nên hắn chỉ nói qua loa cho xong chuyện.

Thực ra trong lòng Thanh Hề hiểu rất rõ, Phong Lưu là người nhân hậu, nếu không có chuyện gì thì tuyệt đối không đuổi người hầu đi, có điều nàng không ngờ Phong Lưu lại đối xử với Lương Thần và Mỹ Cảnh như vậy. Là hắn không thèm ăn vụng hay muốn ăn vụng mà không thành? Thanh Hề có chút bối rối, không dám chắc, suy cho cùng thì tối hôm qua hắn cũng say rượu.

Thế rồi nàng lại nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: “Tối qua, hai người đó hầu hạ Đình Trực ca ca không chu đáo?”

Phong Lưu thấy Thanh Hề nước mắt lưng tròng, ánh nhìn xen lẫn thăm dò và nghi ngờ thì biết nàng đã hiểu, sẵn cơn giận chưa có chỗ trút, hắn liền phát vào mông nàng một cái, mắng: “Nàng nghĩ lung tung đi đằng nào vậy?”

Thanh Hề kêu lên một tiếng, nhăn nhó xoa mông, nói: “Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận.”

Phong Lưu bị nàng chọc cười, nhưng ngay lập tức đã lấy lại vẻ nghiêm nghị, nói: “Quy tắc trong phủ không thể bỏ, ở đâu ra loại a hoàn tùy tiện trèo lên giường chủ như thế! Nàng là chủ nhân, những chuyện này nên quản cho chặt, lần này ta ra mặt đuổi chúng đi, lần sau sẽ là nàng, thế nên ta mới bảo tiểu đồng gọi nàng tới.”

Thanh Hề nhìn Phong Lưu, không biết là nên vui hay nên buồn. Nàng biết Phong Lưu là người chính trực ngay thẳng, không có tật trăng hoa ong bướm, nhưng nếu hắn cứ thế này thì đến bao giờ mới có con nối dõi. Bất chợt, nàng nhớ đến Thương Nhược Lan, nếu để cô ta làm thiếp của Phong Lưu, Thanh Hề thà chấp nhận Lương Thần và Mỹ Cảnh còn hơn.

“Thiếp thấy hai người họ không tồi, xuất thân cũng trong sạch, trước giờ Đình Trực ca ca không có nàng hầu, sau này về Lan Huân Viện cũng không có a hoàn nào đắc lực hầu hạ, nếu đã vậy thì…” Thanh Hề thận trọng thăm dò.

Phong Lưu thấy Thanh Hề có vẻ ngập ngừng thì nhướng mày, có chút nghi ngờ. Đây tuyệt đối không thể là thái độ mà một người vợ như Thanh Hề sẽ có, thế là sau một hồi nghi hoặc, hắn hỏi: “Có phải nàng lại phạm lỗi gì?”

Hỏi thế là có ý gì, Thanh Hề lớn tiếng kêu oan: “Sao Đình Trực ca ca lại hỏi thế?”

Không phải là Phong Lưu đa nghi mà là vì hành động của thái phu nhân và Thanh Hề đều có chút kì lạ. Không thể phủ nhận Lương Thần và Mỹ Cảnh đều rất ưa nhìn, thậm chí là có phần quá xinh đẹp đối với một hầu gái, đưa hai con hầu xinh đẹp như vậy đến chỗ con trai tuyệt đối không phải là việc mà thái phu nhân thường làm, chưa kể vợ hắn lại là Thanh Hề, thái phu nhân không thể làm việc khiến nàng bị ấm ức như thế được. Nếu nói là do thái phu nhân lo lắng chuyện hương hỏa thì còn hiểu được, nhưng thá độ của Thanh Hề thì quá khả nghi.

“Có phải nàng lại hồ đồ phạm lỗi rồi?” Ngữ khí của Phong Lưu có vài phần khẳng định, hơn nữa, hắn còn gần như chắc chắn Thanh Hề đã phạm một tội tày trời. Lần trước, vì hắn cất giữ mấy bài thơ của Thương Nhược Văn mà Thanh Hề đã hại cô ta bị khó sinh, khiến đứa bé kia bị chết ngạt; bây giờ Lương Thần và Mỹ Cảnh làm chuyện thế này nàng lại bỏ qua. Đây không còn là chuyện yêu hay không yêu mà có liên quan đến tính cách của Thanh Hề, nàng không bao giờ cho phép kẻ khác động vào đồ đạc hay người của nàng. Phong Lưu nhìn nàng lớn lên, sao có thể không hiểu nàng.

Thanh Hề vừa oan ức vừa tủi thân, nàng cảm thấy Phong Lưu chưa từng tin tưởng nàng, lúc nào hắn cũng coi nàng là một đứa trẻ ngang ngược.

Thấy Thanh Hề không nói gì, Phong Lưu liền nghiêm mặt, nắm lấy cằm Thanh Hề, bắt nàng nhìn thẳng vào mặt hắn, đanh giọng nói: “Nếu nàng làm sai chuyện gì thì tốt nhất kể rõ cho ta nghe, ta còn có thể tha thứ cho nàng, nhược bằng giấu giếm, đừng trách ta đưa nàng đến chùa sám hối.”

Nghe thấy những lời lạnh lùng này của Phong Lưu, Thanh Hề lại càng khó chịu. Nàng nằm vật ra ghế, òa khóc. “Đình Trực ca ca lại muốn đưa thiếp đến chùa Từ Ân sao? Ca ca biết đó là nơi như thế nào, vậy mà vẫn nhẫn tâm đưa thiếp đến đó ư?”

Chùa Từ Ân? Phong Lưu nghe có vẻ lạ tai, sau đó mới nhớ ra lần trước vì chuyện của Thương Nhược Văn, hắn đã từng có ý định đưa Thanh Hề đến đó. Hắn chỉ đại khái biết là nơi nhiều phụ nữ nhà danh gia vọng tộc phạm lỗi bị đưa đến để tu dưỡng tâm tính, cụ thể là thế nào thì hắn cũng không rõ lắm. Ai rảnh rỗi mà đi tìm hiểu mấy nơi đó, huống chi Phong Lưu mười lăm tuổi đã tòng quân nơi biên cương, ngày nào cũng lo lắng chuyện quốc gia đại sự, chùa Từ Ân kia chẳng qua là hắn tình cờ nghe thấy người ta nhắc đến thôi.

Phong Lưu thấy Thanh Hề khóc lóc thảm thiết, nghẹn ngào đến mức không thở được thì thực sự không đành lòng, nhưng cũng không iết an ủi nàng thế nào. Hắn sợ mình mà mềm lòng thì tức là đã dung túng cho thói ngang bướng của nàng, khiế nàng phạm lỗi không biết hối cải, thế nên chỉ cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng.

Thanh Hề vùng vằng giật chiếc khăn tay từ tay Phong Lưu. “Nói đi nói lại vẫn là Quốc công gia không chịu tin thiếp, nhưng thiếp nào có phạm lỗi gì, dạo này đến cả tiền cũng chẳng dám tiêu hoang.” Thanh Hề ấm ức nói.

Phong Lưu nghe thấy Thanh Hề gọi mình là Quốc công gia thì bỗng thấy tự ái một cách khó hiểu. “Được, vậy là nàng thực lòng muốn ta thu nhận Lương Thần và Mỹ Cảnh làm nàng hầu?”

Thanh Hề vần vò chiếc khăn tay, nàng nào có thật lòng muốn thế, nàng còn hận không thể tặng cho mỗi đứa một cái bạt tai nữa kìa. Nàng ôm đầu khóc. “Nhưng thiếp không còn cách nào khác.”

Phong Lưu vuốt lưng Thanh Hề, xoa đầu nàng, hỏi: “Có phải vì chuyện con cái không?”

Thanh Hề kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phong Lưu, nghĩ bụng chẳng lẽ hắn đã iết chuyện đó rồi.

Phong Lưu nhìn ánh mắt của Thanh Hề, liền biết mình đã đoán trúng, hắn thở dài, nói: “Nàng hà tất phải lo lắng chuyện này, chúng ta ở riêng lâu như vậy, nàng sinh được con mới là lạ. Ta vốn định chờ nàng lớn thêm một chút mới sinh con, như vậy sẽ tốt hơn cho sức khỏe của nàng, không ngờ lại khiến nàng lo lắng như thế.”

“Nhưng nhỡ… nhỡ thiếp không sinh được con thì sao?” Thanh Hề như chết đuối vớ được cọc, bám lấy Phong Lưu, hỏi.

Đây là lần thứ hai Phong Lưu nghe thấy Thanh Hề hỏi như vậy, nghĩ bụng nàng thực sự đã lo lắng quá mức rồi, thế là hắn liền cười, vuốt tóc nàng, nói: “Cho dù nàng không sinh được con thì con của nhị đệ, tam đệ và tứ đệ, có đứa nào không thể nhận làm con được, chẳng phải đều mang họ Phong sao?”

Thanh Hề không ngờ Phong Lưu lại có suy nghĩ đó, cứ như nhìn thấy tia sáng le lói ở phía cuối đường hầm, nàng cảm động hôn chụt một cái lên má Phong Lưu. Phong Lưu chỉ cười tính khí trẻ con của Thanh Hề. Hắn đã từng nghe nhiều người lớn tuổi nói về chuyện phụ nữ sinh con, ai cũng bảo càng mong ngóng thì lại càng khó có tin mừng, thế nên hắn không muốn Thanh Hề phải chịu quá nhiều áp lực.

Cuối cùng, Thanh Hề khó xử nói: “Nhưng mà Lương Thần, Mỹ Cảnh đều do mẹ đưa tới, thiếp…” Thanh Hề thực sự không muốn bị thái phu nhân hiểu lầm nàng không chấp nhận Lương Thần và Mỹ Cảnh, vì nếu không phải bọn họ thì cũng sẽ có Lương Thần, Mỹ Cảnh thứ hai, thứ ba khác.

Về chuyện sinh con nối dõi, Phong Lưu cũng không rõ ý tứ của thái phu nhân, dù sao cũng là người thừa kế tước vị Tề Quốc công, hắn đương nhiên hiểu được chỗ khó của Thanh Hề, sợ tình cảm giữa thái phu nhân và nàng sẽ xảy ra rạn nứt. Phong Lưu nói: “Vậy thì cứ giữ chúng lại Tứ Tịnh Cư, nhưng nàng hãy tìm nhị đệ muội chọn hai a hoàn khác, tuổi tác đừng lớn quá, sau này không để Lương Thần và Mỹ Cảnh hầu hạ trong phòng nữa là được.”

Quả nhiên là một biện pháp thỏa đáng, Thanh Hề liền gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment