Đôi Nhạn Quay Về

Chương 8

Type: Lương holly

Hôm nay, Phong Lưu từ nha môn trở về, gặp phải trận tuyết lơn đầu mùa, từ đầu đến chân đều phủ đầy tuyết, hơi ấm từ cơ thể hắn tỏa ra khiến tuyết tan chảy, thấm ướt cả áo quần giày ủng. Người hầu sợ hắn bị nhiễm lạnh, cũng không chờ về Tứ Tịnh Cư nữa mà hầu hạ hắn đến thẳng Lan Huân Viện.

Thực ra Phong Lưu cũng có ý đến thăm Thanh Hề, hắn sợ trời đông giá rét, người hầu hầu hạ không cẩn thận, khiến nàng bị cảm lạnh. Nàng trước giờ vốn sợ nhất là bị lạnh.

Lúc đó, Thanh Hề đang ở chỗ thái phu nhân, đến khi về Lan Huân Viện, chỉ thấy nhà cửa vắng lặng như tờ, kim rơi còn nghe thấy tiếng chứ không ồn ào náo nhiệt như mọi ngày. Nàng lấy làm lạ, lại thấy Lâm Lang cứ thấp tha thấp thỏm đứng chờ ở ngoài cửa phòng. Vừa thấy Thanh Hề, nó lại vội vàng nháy mắt ra hiệu, có lẽ là muốn bảo nàng tạm lánh đi nơi khác.

Nhưng chủ tớ nhà nàng nào đã trải qua tình huống này bao giờ mà ngầm hiểu được ý nhau. Thanh Hề cười, trêu bọn người hầu: “Sao hôm nay yên ắng vậy, lại mới bị Lâm Lang tỷ tỷ giáo huấn à?”

Lâm Lang lắc đầu quầy quậy nhưng Thanh Hề đã bước chân vào trong phòng rồi. Vừa nhìn vào đã thấy Phong Lưu đang ngồi bên cửa sổ của giường sưởi hướng nam, thế là thắc mắc trong lòng nàng đã được giải đáp, chả trách nhà cửa lại yên tĩnh đến vậy.

Tuy nhiên, Thanh Hề không sao hiểu được tâm trạng của Phong Lưu lúc này, xưa đến nay, lúc nào mặt hắn cũng lạnh như băng, tức giận cũng không để lộ ra biểu cảm gì. 

Nàng tiến đến, nhanh nhẹn chào một tiếng: “Đình Trực ca ca.” Lúc ngẩng đầu lên tờ biên lai cầm đồ trên bàn trà trước mặt Phong Lưu đập ngay vào mắt khiến nàng giật mình tái mặt.

Thanh Hề lén lén nhìn sang chỗ Lâm Lang, chỉ thấy nó cũng đang hoảng hốt vô cùng. Biểu cảm của hai người lọt vào mắt Phong Lưu, hắn liền hiểu rõ sự tình. Ban đầu, hắn còn nghi ngờ bọn người hầu lấy trộm đồ của Thanh Hề mang đi cầm, nào ngờ nàng cũng biết chuyện này. 

Phong Lưu liếc nhìn Lâm Lang, nói: “Các ngươi lui cả đi, ta có chuyện muốn nói với phu nhân.”

Lâm Lang nơm nớp lo sợ nhìn Thanh Hề nhưng không thể không lui xuống.

Thanh Hề cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn Phong Lưu nhưng từng lời hắn nói thì nàng nghe rõ mồn một: “Nàng biết chuyện này đúng không, là đứa hầu nào làm?”

Câu này không còn nghi ngờ gì nữa chính là chỉ ra lối thoát cho Thanh Hề. Nàng mở miệng, toan đổ hết tội lỗi lên đầu Lâm Lang, nhưng nghĩ đến chuyện nó vất vả vì nàng bấy lâu nay, sao nàng nỡ làm như vậy, phút chốc nàng cảm thấy thật hổ thẹn vì đã nảy ra một suy nghĩ đê hèn như vậy. Thế là nàng ấp úng đáp: “Là...thiếp sai người đi cầm.”

Phong Lưu đập bàn đánh “rầm” một cái, khiến tách trà vỡ tan tành, ngay đến cái bàn cũng bị lõm một vết hình bàn tay. Thanh Hề sợ đến mức mặt mũi tái dại, lùi về sau một bước, thật không dám tưởng tượng một chưởng đó mà đánh lên người nàng thì sẽ thế nào. 

“Nàng thiếu ăn hay thiếu mặc mà phải làm trò này hả? Lẽ nào nàng muốn thiên hạ đều biết phu nhân của Tề Quốc công ta túng thiếu đến mức phải đi cầm cố đồ trang sức?” phong Lưu tức giận quát.

Dưới ánh mắt bừng bừng phẫn nộ của Phong Lưu, Thanh Hề bủn rủn hết cả tay chân, dường như đứng còn không vững, nước mắt lã chã tuôn rơi. Tự thân nàng cũng biết mình làm như thế là không đúng. “Đều là lỗi của thiếp, Quốc công gia muốn trừng phạt như thế nào, Thanh Hề cũng xin chịu.”

“Trừng phạt? Nàng tưởng ta không dám phạt nàng sao?” Phong Lưu chỉ cảm thấy câu vừa rồi của Thanh Hề chính là nhắm vào hắn, vì từ trước tới giờ hắn đều không nhẫn tâm trừng phạt nàng. Lần trước nàng phâm lỗi, hắn không những đã bao che, thậm chí còn đích thân đi xin lỗi Phong Cẩm, lại đồng ý tìm một chức quan cho em trai Thương Nhược Văn và dành rất nhiều lợi ích cho nhà họ Thương nữa.

Không phải Thanh Hề nghĩ rằng Phong Lưu không dám phạt nàng, chỉ đơn giản là biết rằng lần này mình đã sai nên muốn chịu phạ, thế nên mới ngậm ngùi ứa nước mắt, cắn môi không nói gì.

Phong Lưu thấy nàng cắn chặt đến mức môi sắp bật máu thì cố nén lửa giận, nói: “Thôi được rồi, đừng cắn môi nữa, cẩn thận để lại sẹo.”

Thanh Hề không khỏi sững sờ, không ngờ hắn lại để tâm tới cả chuyện này.

Phong Lưu gọi Lâm Lang vào, hỏi: “Nói đi, sao chủ các ngươi lại đi cầm đồ, hả? Có phải bọn kẻ dưới các ngươi xúi bậy không?” Hắn luôn nghĩ là do bọn người hầu dở trò, nếu không thì với thân phận Thanh Hề, nàng sao có thể thiếu tiền cho được? Hàng năm, hắn đều mừng tuổi nàng không ít, chưa kể đến của hồi môn và tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng.

Lâm Lang vội vàng đáp: “Nô tì không dám, nô tì không dám, đều tại nô tì hầu hạ phu nhân không chu đáo.”

“Mang sổ chi tiêu của phu nhân đến cho ta xem.” Các khoản chi tiêu hàng tháng đều được ghi rõ ràng, chỉ cần xem qua là biết chuyện thế nào. Lâm Lang tất nhiên không dám dấu diếm, cuốn sổ chi tiêu cực kỳ nhức mắt của Thanh Hề rất nhanh đã được dâng lên đến trước mặt Phong Lưu. Càng xem, hàng lông mày của hắn càng nhíu chặt lại. 

“Ngươi lui xuống đi.” Phong Lưu phẩy tay đuổi Lâm Lang đi rồi mới chau mày nhìn Thanh Hề.

Nàng lập tức biết bản thân đã gặp họa, liền vội vàng nịnh bợ: “Để thiếp đi pha tách trà cho Đình Trực ca ca, lúc trước đã cùng mẹ học mấy ngày, ca ca cũng thưởng thức xem tay nghề của thiếp như thế nào nhé.”

Phong Lưu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ xum xoe nịnh nọt của Thanh Hề, trước giờ chỉ thấy nàng cao ngạo, ương bướng, có chịu cuối đầu trước ai bao giờ, thế là sững sờ gật đầu.

Thanh Hề nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng, lại gọi người hầu vào thu dọn mảnh chén vỡ và bàn trà, thay một cái bàn mới, cứ như vậy kéo dài thời gian, thiết nghĩ cơn giận của Phong Lưu cũng nguôi được phần nào.

Tới khi nàng trở về phòng, tận tay dâng tách trà mới cho Phong Lưu, quả nhiên sắc mặt hắn đã tốt hơn một chút. Hắn uống một ngụm trà, lông mày liền giãn ra một chút. “Nàng xem nàng đã mua những gì đây, cứ cái đà này thì núi của cũng hết, chả trách lúc nàng quản việc nhà, ta lại phải bù cho nàng nhiều tiền đến vậy.”

Thanh Hề đỏ mặt, không dám ngụy biện. 

“Nàng nhìn đi, chỉ riêng tháng tám, nàng mua một lốc những mười cái quạt. Nàng dùng hết ngần ấy cái quạt sao?” Xem ra cơn giận của Phong Lưu vẫn chưa nguôi hết.

Thanh Hề tự nhủ trong lòng, ngài là đàn ông, làm sao hiểu được những chuyện này, nghĩ vậy nàng liền tranh luận: “Mười cây quạt này đương nhiên có tác dụng khác nhau, ví dụ như cây có nan làm bằng gỗ đàn hương phối với bộ xiêm y bằng lụa màu xanh lá trúc là hợp nhất, còn cây quạt tròn có cán bằng ngà voi là để phối với bộ xiêm y bằng lụa đỏ; cây quạt nào phối với bộ đồ nào đều phải chọn lựa kỹ càng. Hơn nữa, có phải thiếp mua đủ số quạt tương úng với từng bộ quần áo đâu. Chưa hết, ngay cả tua quạt cũng rất tinh tế...” Những lời sau đó đều bị sắc mặt càng lúc càng lạnh của Phong Lưu nhấn chìm.

“Thế ra nàng đang cảm thấy ta chưa cho nàng mua đủ số quạt tương ứng với số xiêm y là đang bạc đãi nàng?” Trong lời nói của Phong Lưu rõ ràng ẩn chứa sự nguy hiểm.

Thanh Hề vội vã lắc đầu. “Không phải, không phải, thiếp cũng biết tính mình tiêu hoang, nếu không phải là bất đắc dĩ thì thiếp cũng không phạm sai lầm này, đợi gom góp đủ tiền rồi thiếp sẽ chuộc đồ về. Tháng này thiếp cũng chưa tiêu một lượng bạc nào.”

Phong Lưu nhớ lại nội dung trong quyển chi tiêu, lời này là thật, mười ngày nay đúng là Thanh Hề chưa tiêu một đồng nào, so với quy luật ba ngày một lần rút hầu bao trước kia thì quả thật đã kiềm chế nhiều rồi.

“Nàng không có tiền sao không đến hỏi ta mà lại làm mấy chuyện vớ vẩn như vậy?” Phong Lưu vẫn băng khoăn ở điểm này. 

Thanh Hề hé miệng, nghĩ bụng ai dám hỏi xin tiền ngài chứ, nhưng không dám nói ra.

Phong Lưu cũng biết nàng sợ hắn, liền chau mày, nói: “Sai lầm này ta không muốn nhìn thấy lần thứ hai, phạt nàng chép Nữ giới và Nữ tắc(1) mỗi cuốn một trăm lần, chưa chép xong thì chưa được phép ra khỏi phủ, khi nào xong thì mang đến Tứ Tịnh Cư cho ta xem. Còn nữa, trước khi chép đủ số sách đó, nàng không được tiêu một đồng một cắc nào.”

1. Nữ giới và Nữ tắc là hai bộ sách do vợ của Đường Thái Tông là Trưởng Tôn Hoàng Hậu biên soạn, nội dung tổng hợp những điển tích về công lao của người phụ nữ thời cổ đại và các quy định giới điều dành cho nữ giới thời phong kiến.

Tiễn Phong Lưu về rồi, Thanh Hề vỗ vỗ ngực, một lúc lâu sau mới ổn định được nhịp thở.

“Phu nhân, Quốc công trách phạt người ư?” Lâm Lang vừa thấy bóng Phong Lưu đi khuất, liền vội vàng chạy vào nhà hỏi.

“Nữ giới, Nữ tắc mỗi cuốn chép một trăm lần, chưa xong thì chưa được rời khỏi phủ.” Thanh Hề bĩu môi nói.

“Thật là hú hồn hú vía” Lâm Lang cũng vỗ ngực, nói “nhìn bộ dạng hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống của Quốc công gia, nô tì còn tưởng...tưởng...” Dù biết là sẽ không có chuyện xấu xảy ra nhưng Lâm Lang không ngờ Thanh Hề lại có thể qua ải này dễ dàng như vậy.

“Thôi được rồi, mau đi mài mực đi, chép nhanh không ta lại bị phạt thêm.” Thanh Hề nói rồi thở dài một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment