Đối Phương Muốn Thông Báo Với Anh Rằng Vứt Mẹ Trúc Mã Đi

Chương 6

Qua vài ngày, Lý Bồi Lý đại thiếu gia cuối cùng cũng dành ra được chút thời gian rảnh rỗi từ trên giường bạn gái hạ mình tới gặp Tạ Dịch với Ngụy tiên sinh. Lý đại thiếu gia vô cùng nổi tiếng chỉ đích danh Tạ Dịch đi đón mình.

“Dựa vào cái gì mà đòi ông đây đi đón, xa như thế!” Tạ Dịch mặt mày khó chịu nhào qua ôm lấy Ngụy tiên sinh vừa cúp máy điện thoại Lý Bồi, “Lý đại thiếu gia hắn là tổng thống vũ trụ hay sao? Cậu ta nói đi liền phải đi hả!”

Ngụy tiên sinh sờ sờ đầu anh: “A Dịch nếu không muốn đi thì thôi, ở nhà chờ, đợi tôi đi đón cậu ta về liền quay lại nhà đón cậu.” Từ chung cư đến sân bay quả thực có chút xa, Tạ Dịch lại bị say xe nhẹ, hắn không muốn Tạ Dịch khó chịu.

“Ưmm” Tạ Dịch cọ cọ trong lòng Ngụy tiên sinh, “Thôi vậy, tôi đi cùng anh, cũng phải lái xe hơn một giờ đồng hồ, anh đi một mình sẽ nhàm chán aaa…” Ngày mai là cuối tuần kì thực Tạ Dịch không muốn ở nhà một mình, đi đón Lý Bồi chỉ là việc phụ, đúng, việc phụ thôi!

“Vậy được rồi,” Ngụy tiên sinh nghĩ nghĩ nói, “Cậu có thể bị say xe, chúng ta đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt mang lên xe cho cậu ăn, trong nhà không có.”

“Ừm, được!” Tạ Dịch ngẩng đầu cắn lên mũi Ngụy tiên sinh một cái, “Đi thôi đi thôi!” Anh tính tình nôn nóng, lập tức từ trong lòng Ngụy tiên sinh nhào ra ngoài, chạy tới hành lang gần cửa ra vào đi giày, đợi đến khi Tạ Dịch mở cửa, Ngụy tiên sinh mới từ trong phòng cầm áo khoác đi ra.

“Aizz, anh nhanh lên!”

Ngụy tiên sinh lấy chìa khóa xe trong túi áo khoác, do dự hỏi: “Lái xe đi hay là đi bộ?”

“Đi bộ đi bộ, dù sao cũng không xa lắm.” Tạ Dịch nói, thấy Ngụy tiên sinh còn đứng trong phòng khách không nhúc nhích, liền không kiên nhẫn nhìn hắn, “Đi nhanh nhanh lên, thật là chậm chạp, hừ! Không thèm để ý tới anh nữa!”

Ngụy tiên sinh nhanh chóng xỏ giày đi ra, lúc khóa cửa bất đắc dĩ cười cười: “Muốn ăn đồ ăn vặt như vậy hả?”

“Nói bậy! Không phải là muốn ăn, là anh quá chậm chạp!” Tạ Dịch trừng mắt nhìn hắn, dứt khoát chạy chậm đến cửa thang máy ấn nút đi xuống, vừa vặn thang máy đến tầng nhà, anh quay lại làm cái mặt quỷ liền vào thang máy, “Chậm chết đi được! Ngụy Tiên Sâm vừa chậm vừa lười!”

Ngụy tiên sinh một chút cũng không vội, bởi vì hắn biết Tạ Dịch sẽ chờ hắn.

Quả nhiên Tạ Dịch mặt đầy ghét bỏ ấn nút mở cửa thang máy, thấy hắn không nhanh không chậm đi vào, hừ một tiếng trong mũi mới ấn nút xuống tầng dưới.

Ngụy tiên sinh xoa xoa đầu anh, “Lại làm sao rồi?”

“Không phải anh tên là Ngụy Tần sao? Tần với Cần đồng âm, cần cù cần cù, vậy mà không thấy anh nhanh lên lần nào, đổi gọi thành Ngụy chậm mới đúng.” Ra khỏi chung cư Tạ Dịch vẫn một bộ đầy mặt mất hứng, Ngụy tiên sinh biết anh không phải tức giận thật, anh chỉ là đang làm nũng mà thôi.

(Chú thích: Cần cù viết là 勤快 – qinkuai, 快 nghĩa là nhanh, mà Tần đồng âm với Cần – đọc là ‘qin’ nên ý Tạ Dịch 勤快 nghĩa là Tần nhanh nhẹn, còn anh Tần này chậm quá, nên đổi thành Tần chậm chạp đi:D)

Giờ đã là bảy tám giờ tối, trong tiểu khu ánh sáng không đủ thấy rõ dưới chân, Ngụy tiên sinh sợ Tạ Dịch bị ngã nên nắm chặt tay anh, nghĩ nghĩ lại nói: “Thực ra cũng không gọi sai.”

“Hả?” Tạ Dịch quay đầu nhìn hắn.

“Ngụy Tần Ngụy Tần, không hẳn là cần cù mà cũng không hẳn là nhanh, tất nhiên ý nghĩa chính là không cần siêng năng mà cũng không cần nhanh rồi.”

“……………” Nói đùa kiểu này một chút cũng không thấy buồn cười, Tạ Dịch hất tay Ngụy tiên sinh ra làm bộ muốn đánh hắn, tay vừa giơ lên lại bị tóm về, Ngụy tiên sinh kéo Tạ Dịch vào trong lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán anh.

Làm bao nhiêu chuyện vừa vô lễ hung hăng vừa ngỗ nghịch với Ngụy tiên sinh – ngài Tạ Dịch ấy vậy mà lại đỏ mặt, anh thẹn quá thành giận đạp Ngụy tiên sinh một cước, lủi ra khỏi trong lòng hắn, bước nhanh vài bước cho đến khi cách khoảng năm sáu mét, mới xoay người lại mắng: “Chậm chết đi được, đi nhanh lên!”

Ngụy tiên sinh cười cười đi theo.

Lý Bồi đến quả thực làm cho Tạ Dịch càng thêm bực mình, tên này không chỉ chèn ép anh trong lời nói, trong tối ngoài sáng ám chỉ cái chỗ phía dưới kia của anh, mang việc Tạ Dịch nói mình nằm trên coi thường không còn một mống, đến khi Ngụy tiên sinh nói hắn quả thực là người nằm dưới, Tạ Dịch nhìn bản mặt như gặp phải quỷ của Lý Bồi mà tức đến suýt ngỏm.

Cho nên từ tiệc đón khách liền biến thành cuộc chiến so rượu của Tạ Dịch với Lý Bồi. Ngụy tiên sinh ngồi một bên cản cũng không cản nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hai tên đem bia đổi thành rượu đế, mỗi người uống cạn một chai.

Ngụy tiên sinh không quá ưa thích uống rượu, cũng không biết nên uống thế nào, mà hắn lại càng không biết, người say rượu không phải ai say cũng đề lăn xuống ngủ.

Lý Bồi tuy rằng say, nhưng biết độ quý của rượu, Ngụy tiên sinh sau khi vác cậu ta vứt vào phòng khách sạn thì vô cùng yên tâm rời đi, chỉ là khi hắn xuống tầng, thấy trong xe của mình không có bóng dáng người kia, toàn thân bị dọa đến vã mồ hôi lạnh.

Một mình hắn chăm sóc hai tên ma men tất nhiên là không có cách nào phân thân, vì thế nên mới làm phiền nhân viên khách sạn trông chừng Tạ Dịch ngồi trong xe hắn, sau đó kéo Lý Bồi lên phòng. Không nghĩ tới đến khi mình đi xuống, Tạ Dịch vốn đang nằm ngủ trong xe lại không thấy bóng dáng, ngay cả nhân viên phục vụ giúp hắn trông người cũng không thấy đâu.

Trong nháy mắt ấy, Ngụy tiên sinh còn cho rằng Tạ Dịch bị người khác bắt đi, có lẽ bọn bắt cóc thấy Tạ Dịch dáng người đẹp đẽ….

Ngay lúc Ngụy tiên sinh miên man suy nghĩ sợ tới mức tim đập thình thịch thì nghe thấy âm thanh nói chuyện cách phía sau mình không xa.

“Aizz, tiên sinh, ngài đừng có chạy lung tung, ngài quay về xe ngủ có được không.” Người nói chuyện như sắp khóc đến nơi, Ngụy tiên sinh vội vàng chạy tới, chỉ thấy Tạ Dịch ngồi xổm trên mặt đất động tác quái dị nhảy nhảy về phía trước…giống hệt như con ếch.

Cậu nhân viên phục vụ nét mặt sụp đổ ngồi xổm trên mặt đất, mấy lần muốn tiến đến dìu Tạ Dịch dậy đều bị anh vung đấm dọa sợ.

Ngụy tiên sinh vừa trải qua sự khiếp sợ, lúc này thấy Tạ Dịch chỉ nghĩ nhanh chóng chạy qua chắn trước người Tạ Dịch, Tạ Dịch cứ thế ngồi xổm ngửa mặt nhìn hắn.

Ngụy tiên sinh rất cao, Tạ Dịch phải ngẩng cao cổ, nhưng anh đã say đến mức mắt lờ đờ mông lung, căn bản cũng không nhận ra người chắn trước mặt mình là người nào, “Tránh ra! Hừ, chó ngoan không cản đường, đánh mi nhaa!”

Tạ Dịch giơ nắm tay, cúi đầu đổi phương hướng nhảy về phía trước, Ngụy tiên sinh không có cách nào chỉ có thể ngồi xổm xuống theo cậu nhân viên, vừa ngồi xuống liền thấy một bên mắt cậu nhân viên tím bầm một mảng, xem ra đúng là bị người ta cho một đấm.

Hắn nhìn cậu nhân viên xin lỗi một tiếng, vươn tay muốn ôm lấy Tạ Dịch, lập tức bản thân cũng bị ăn một đấm, phục vụ còn sống chưa từng gặp qua con ma men nào khó nhằn như vậy, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.

“A Dịch, chúng ta về nhà thôi, cậu say rồi.”

Tạ Dịch nghe tên của mình cuối cùng ngừng tay, anh quay đầu nhìn về phía Ngụy tiên sinh, lớn tiếng mắng: “Anh, anh là ai hả? A Dịch bảo bối là để anh gọi sao?”

Nơi này có người ngoài, Ngụy tiên sinh rõ ràng chỉ gọi anh là A Dịch, lúc nào thì gọi bảo bối cơ chứ, hắn bất đắc dĩ cười cười, biết Tạ Dịch hiện tại không thể hiểu ý mình, thầm nghĩ ôm anh đi trước. Nhưng Tạ Dịch khi uống say lại cực kì cảnh giác, nắm đấm còn cứng, Ngụy tiên sinh ăn mấy đấm mà còn chưa vác được người đi. Cậu nhân viên phục vụ mặt tràn ngập đồng tình nhìn hắn, so với cậu chỉ mới ở cạnh người kia một lát, người này quả thực càng xui xẻo hơn, người đàn ông say rượu kia một chút lý trí cũng không có, mà hắn căn bản lại không biết trốn, con ma men đấm vài quả hắn đều hứng chịu.

Mất bao nhiêu công sức mới làm cho Tạ Dịch tin tưởng hắn là Tần Tần của anh, sau mới có thể đem người này ôm vào trong xe, Ngụy tiên sinh nhìn Tạ Dịch nằm ở ghế phó lái giống như ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn. Xong xuôi mọi việc quay sang cảm ơn cậu nhân viên phục vụ, bồi thường tiền thuốc men, Ngụy tiên sinh mới khởi động xe lái đi.

Có điều không được bao lâu, Ngụy tiên sinh mới phát hiện sự việc còn chưa kết thúc.

Hắn vừa lái xe vừa dành ra thời gian chú ý đến tình hình của Tạ Dịch, lúc đi đến khu vực khá hoang vắng trên đường Ngụy tiên sinh lại quay đầu xem xét Tạ Dịch, liền thấy Tạ Dịch hai mắt mở to nhìn hắn chằm chằm.

Ngụy tiên sinh cười cười với anh, “Cậu tỉnh rồi hả A Dịch? Có thấy khó chịu ở đâu không? Sắp về nhà rồi.”

Kỳ lạ là Tạ Dịch không trả lời hắn, anh chỉ vươn tay qua, bàn tay đặt ở phía dưới của Ngụy tiên sinh.

Ngụy tiên sinh hoảng sợ, tay lái suýt chút nữa liền đánh lên bồn hoa ven đường, đến khi hắn vất vả ổn định lại xe, tay Tạ Dịch đã kéo khóa quần hắn xuống mà mò vào trong.

“A, A Dịch?” bộ vị của Ngụy tiên sinh nằm trong tay Tạ Dịch không hề bất ngờ mà có phản ứng, dường như bàn tay Tạ Dịch vừa chạm vào, hắn liền cứng.
Bình Luận (0)
Comment