Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 55

Ngày hôm sau, tôi chỉ xin nghỉ buổi tối. Buổi chiều lúc đi làm, tôi tình cờ thấy Trương Văn dẫn theo một cô gái tới quán cà phê, xem ra hắn cũng không biết tôi làm việc ở chỗ này. Thực ra chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng chuyện làm tôi thích thú nhất chính là, cô gái mà hắn dẫn theo —— chính là cô gái ở trong bức ảnh kia!

Có điều cô gái đó lại không hoàn toàn giống với bức ảnh, không mặc trang phục học sinh trang nhã mà ăn mặc giản dị, thanh cao. Trương Văn cùng cô ấy vừa đến liền đi vào một căn phòng riêng. Để có thể xem trò hay, tôi đẩy đồng nghiệp ra phục vụ họ, bản thân lại trốn vào một chỗ không dễ bị lộ.

Mấy tiếng đồng hồ sau, cô gái rời quán cà phê trước, nhưng Trương Văn lại không có ý định rời đi, mà còn gọi rượu. Tôi đoán việc bàn bạc không được như ý muốn, nên lúc này không nên lộ diện, nghĩ bụng cố gắng chờ Trương Văn uống chút rượu, tâm tình tốt hơn rồi gặp cũng được. Khoảng chừng nửa tiếng sau, đồng nghiệp lo lắng tìm tôi, "Vưu Dung, bạn của cậu uống đến ói ra rồi kìa! Cậu mau đi xem chút đi!"

Trước khi bước vào phòng tôi đã chuẩn bị tâm lý Trương Văn vừa thấy tôi sẽ tức giận ngút trời, ai ngờ khi hắn nhìn thấy tôi lại bình tĩnh cực kỳ, đầu lưỡi có chút thắt lại, "Cô đến... Vừa đúng lúc, lại đây, uống rượu… với tôi." Hai mắt Trương Văn gần như không mở ra nổi, tôi nhìn mấy bình rượu trên bàn, âm thầm cảm thán hắn ta không giống bác sĩ Võ hay Vũ Đạo, tửu lượng thấp thế này cơ mà.

Tôi biết giờ có khuyên can cũng uổng công nên ngồi xuống uống rượu với anh ta. Anh ta loạng choạng rót cho tôi ít rượu, "Quần áo lần trước… cô làm lem màu, tôi nên… quăng từ sớm! Phai màu thì hay rồi!" Không lẽ cô gái này thật sự là mối tình đầu của anh ta?

Vẻ mặt Trương Văn cô đơn, dường như hơi tỉnh lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Cô ấy tốt nghiệp xong liền đi Pháp, lúc trước cô ấy hy vọng tôi đi cùng cô ấy, nhưng vì... hiện giờ tôi không thể không làm giáo viên thể dục cho trường!" Trương Văn lại uống một chén liệt rượu, quay đầu yên lặng nhìn về phía tôi, ánh mắt càng lúc càng phức tạp. Hắn bỗng nhiên ôm bả vai của tôi, nắm chặt đến mức tôi cảm thấy đau, quát lên: "Tôi phải ở cạnh mẹ, không thể đi đâu được cả, từ nhỏ đã thế rồi! Tôi và cô rốt cuộc giống nhau chỗ nào chứ? Chỗ nào?"

Sau đó đẩy tôi ra, tiếp tục uống, vẻ mặt đầy đau đớn, "Bây giờ cô đã về rồi, tôi vẫn không thể rời đi!" Trương Văn nắm chặt nắm tay, trên tay gân cũng đã nổi lên. Uống một lúc nữa, Trương Văn đã say mèm, anh ta cũng không nhận ra tôi nữa. Anh ta nhìn tôi đầy tình ý, đột nhiên ôm chặt thắt lưng, "Chu Trân, em đợi anh một năm nữa! Chỉ một năm nữa thôi!" Sau đó liền khóc như đứa trẻ. Sự đau khổ lúc này của Trương Văn làm tôi không thể trách cứ được, mà hình ảnh Trương Văn khóc rống lên lại khiến tôi hồi tưởng lại khoảnh khắc tan nát cõi lòng khi nghe thấy Vũ Đạo là anh trai của mình mấy tháng trước, hình ảnh Trương Văn trước mắt dần dần hòa vào, trùng lấp với mình, tôi cảm thấy đau thấu tâm can. Có người nói mối tình đầu là khó quên nhất, mà chúng tôi cũng vậy. Nghĩ tới đây, tôi vuốt tóc Trương Văn, dường như lúc này, con người đáng thương đang khóc trong lòng là chính tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, tôi và Trương Văn lại có lúc giống nhau như vậy. Thực ra, tôi cũng không biết bản thân yêu Vũ Đạo đến mức nào, chỉ biết tôi càng yêu anh ấy lại càng đau khổ, càng không muốn suy nghĩ, lòng lại càng nhớ rõ hơn. Nước mắt thật ra chỉ là một liều thuốc giảm đau, hoàn toàn không thể trị tận gốc cơn đau này, vì vậy, tôi cũng không kìm được cầm ly rượu lên...

Không biết uống bao lâu, điện thoại di động vang lên, Vũ Đạo hối thúc tôi mau đến quán cơm, tôi mới nhớ tới bọn họ còn đang chờ tôi. Mơ mơ màng màng đứng lên, nhìn Trương Văn đã say như chết bên cạnh, lúc này trong miệng của hắn còn nhắc tên Chu Trân, mũi tôi đau xót, lảo đảo đỡ hắn lên lưng, cầm cái áo hắn đã làm dơ, rời khỏi quán cà phê. Không biết bên ngoài tuyết đã rơi từ lúc nào. Nhìn nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt Trương Văn, tôi hơi do dự, đem áo khoát và khăn choàng của mình phủ lên cho hắn. Ngày tuyết rơi thế này vốn rất khó bắt xe, huống chi là một cô gái bước chân lảo đảo dìu một người đàn ông say mèm trên lưng, mãi cho đến lúc môi tôi đông cứng lại, mới có một tài xế tốt bụng cho chúng tôi lên xe.

Đến quán cơm, lúc Vũ Đạo và bác sĩ Võ thấy Trương Văn mặt đỏ bừng ngủ trên lưng tôi, hai người đột nhiên biến sắc. Vũ Đạo âm trầm đi tới đầu tiên, túm Trương Văn từ trên lưng tôi xuống, ném lên mặt đất. Sau đó bác sĩ Võ cũng bắt đầu, không chút khách khí đánh tỉnh Trương Văn, lớn tiếng quở trách: "Biết rõ buổi tối ăn cơm còn đi tìm Tiểu Dung uống rượu? !"

Trương Văn mơ hồ tỉnh lại, sau khi thấy rõ là bác sĩ Võ, lảo đảo tránh xa anh, "Tôi cũng muốn ra nước ngoài, vì sao các người đều đi được mà chỉ có tôi không được đi!" Trương Văn lớn tiếng lên án khiến cho mẹ Võ lập tức tuôn nước mắt, Vũ Đạo quay đầu nhìn hai mắt mẹ Võ, cũng hung hăng đấm cho Trương Văn một cái.

Trương Văn cũng không đánh lại, quay sang tôi, giận dữ nói: "Giờ cô gái các người mong mỏi nhất đã về rồi, tôi cũng nên được tự do chứ!" Trương Văn hét to: "Ai muốn làm thầy dạy thể dục chứ? Tôi muốn vẽ! Là vẽ đó!"

Nói xong, nước mắt đã rơi đầy mặt. Nhìn Trương Văn khổ sở như vậy, lòng tôi cũng đau đớn không ngớt, không thể thoát khỏi cảm giác áy náy. Nhìn thấy bác sĩ Võ và Vũ Đạo lại muốn động thủ, tôi không biết mình lấy dũng khí đâu ra, bỗng nhiên tiến lên, chắn trước người Trương Văn, thay hắn cầu xin: "Anh cả, anh hai, anh ấy uống say là lỗi của em, mọi người đừng đánh anh ấy!"

Nghĩ đến chuyện sức khỏe của mẹ Võ cũng bởi vì tôi mà ra, Trương Văn không thể rời khỏi đây cũng do tôi! Tôi mới là nguồn gốc của sự bất hành này! Vì sao tôi lại là con gái của gia đình này? Vì sao tôi lại là em gái của bọn họ! Vừa nghĩ đến đây, nước mắt rốt cục tuôn ra xối xả, tôi nức nở nói: "Tất cả đều là lỗi của em! Anh cả, anh hai, cầu xin hai người, đừng đánh anh ấy nữa! Đừng đánh anh ấy! Tất cả đều là lỗi của em, lỗi của em..." nước mắt của tôi, từng giọt từng giọt tuông ra, cũng không cách nào ngăn lại được nữa.

Bác sĩ Võ cùng Vũ Đạo không ngờ tôi lại làm vậy, ngây ngẩn cả người, bác sĩ Võ áy náy nhìn Trương Văn, nhìn tôi muốn nói lại thôi, đỡ mẹ Võ đang đau lòng rời đi trước. Ánh mắt Vũ Đạo nhìn tôi phức tạp, sau đó mới nâng tôi dậy, đem áo của Trương Văn đưa cho tôi rồi túm Trương Văn lên, đỡ hắn rời khỏi, tôi yên lặng theo sát phía sau bọn họ. Trên về nhà đường, Vũ Đạo không nói một lời, cũng không nhìn tôi, chỉ nhìn tuyết rơi ngày càng lớn ngoài cửa sổ xe...

Sinh nhật của tôi cứ không vui như thế mà kết thúc. Buổi tối, tôi mơ mơ màng màng, gặp ác mộng liên tục. Trong mộng, giọng nói Trương Văn đau đớn chỉ trích tôi, nói tôi đã phá hủy cuộc sống của hắn, Vũ Đạo lạnh lùng tàn khốc nói, tôi không thể yêu hắn! Tôi khóc hét lên "Tôi không muốn làm em gái của anh!" Sau đó, có người nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. Giấc mộng kéo dài thật lâu, trong sự hoảng hốt tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi, mãi cho đến khi tôi nặng nề ngủ.

Sáng sớm tỉnh lại, mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ đầy tuyết trắng. Gió lạnh thổi vào khiến tôi nhịn không được hắt xì một cái, lúc này đúng lúc Vũ Đạo gõ cửa đi vào, trên tay bưng một chén cháo, thấy tôi đứng trước cửa sổ liền bảo tôi lên giường nằm. Lòng tôi chợt cảm thấy chút hạnh phúc, nhưng nghĩ đến giấc mơ hôm qua, trong lòng lại chua xót.

Lúc tôi đang ăn cháo, bác sĩ Võ ôm một món quà lớn đi vào, anh sờ sờ trán tôi, "Còn hơi sốt, hôm nay em nằm trên giường dưỡng bệnh đi." Thấy tôi muốn cãi lại, anh lại trách móc nói: "Sáng nay anh đã sang quán cà phê xin nghỉ cho em rồi."

Lòng tôi đầy chờ mong mở quà ra, vừa nhìn, quả nhiên là một món quà vô cùng thực dụng —— một bọc băng vệ sinh lớn! Bác sĩ Võ, sự chấp nhất của ngài đúng là nên được thờ phụng!

Lúc thu dọn bọc băng vệ sinh, tôi phát hiện ra một bông hoa hồng giấy rất tinh xảo, không ngờ mua băng vệ sinh còn được tặng kèm quà như thế nên tôi mừng rõ đem trưng ở đầu giường. Đây là bông hoa hồng duy nhất tôi được nhận trong kiếp này, tuy chỉ là hoa giấy!

Buổi chiều, đang nằm trên giường, Vũ Đạo bảo tôi ngủ một giấc, tôi lật qua lật lại mà ngủ không được, nhất là trong tình huống anh còn ngồi ở đầu giường. Tôi làm nũng bắt anh kể chuyện, anh sảng khoái đồng ý.

"Anh không giỏi kể chuyện xưa, nhưng anh có thể cho kể cho em nghe chuyện cũ của bà Marie Curie."

Lại là vật lý! Tôi méo miệng, "Đổi chuyện khác đi."

"Được rồi!" Vũ Đạo một lời đáp ứng, "Vậy anh sẽ kể về chuyện của bà Marie Curie và chồng.”

Vũ Đạo thấy tôi bị trêu chọc thì lộ ra nụ cười nhạt, vỗ nhẹ đầu của tôi. Sau đó anh đứng lên, đi tới cửa, lại dừng lại, do dự chốc lát, rồi quay đầu lại trịnh trọng nói với tôi rằng: "Anh cũng có chuẩn bị quà cho em rồi, nhưng quà tạm thời để ở chỗ anh, anh sẽ giữ nó thay em.”

Vũ Đạo chuẩn bị lễ vật gì cho tôi chứ? Tại sao không thể đưa cho tôi ngay bây giờ mà nhất định phải giữ giúp tôi chứ?
Bình Luận (0)
Comment