Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 62

Vận đào hoa của tôi cũng sớm nở tối tàn như đóa phù dung, ngày hôm sau tôi quay lại nếp sống bình thường, vẫn là Vưu Dung mà mọi người ngưỡng mộ nhưng không dám đến gần của Đại học Nam Khai. Sức khỏe của mẹ Võ càng ngày càng kém, thời gian nằm ở trên giường càng lúc càng nhiều. Bác sĩ Võ nghỉ làm ở bệnh viện, ngày nào anh cũng ở nhà chăm sóc mẹ Võ. Tính tình Vũ Đạo cũng thất thường như thời tiết tháng tám, tôi không thể nào hiểu rõ tâm tư của anh nhưng luôn vì anh mà lúc vui lúc buồn. Rất nhanh sau đó, tôi lại phải đương đầu với kỳ thi. Vũ Đạo không giúp tôi ôn tập như cuộc thi lần trước, cũng may là sau đó tôi tìm được phương pháp học đúng cách nên thi cử cũng khá là thuận lợi. Đề thi môn Điện do Vũ Đạo dạy cực kỳ khó, nhất là yêu cầu phải làm được bài khai căn lũy thừa 10 mới có thể xem như đạt tiêu chuẩn qua môn này, vì vậy đám ‘thần nhân’ vốn được 99 điểm cũng lén lút than vãn.

Cuộc thi vừa qua khỏi, cơn ác mộng mới liền kéo đến ----- đó chính là huấn luyện quân sự. Tôi vẫn luôn cố gắng làm người khiêm tốn theo như lời mẹ nói, mới vài ngày ngắn ngủi, tôi đã phải "khiêm tốn" đến mức mấy người đội trường, tiểu đoàn trưởng không ai là không hiểu tôi. Dường như cuộc đời tôi luôn lặp lại những việc làm "khiêm tốn" trong ngày khai giảng, điều này làm tôi buồn phiền không dứt. Tôi bắt đầu bị rụng tóc, hình như là theo xu hướng chung, không biết là do di truyền hay là vì bị báo ứng chuyện của Phạm Thái.

Mùa hè năm nay nóng hơn mấy năm trước rất nhiều, tuy rằng tôi rất nhớ mẹ Võ và lo lắng cho sức khỏe của bà nhưng không có cách nào về được. Cuộc sống hàng ngày chỉ theo đúng một mô hình hóa, tôi mệt đến nỗi vừa nằm xuống là ngủ ngay, nghe tiếng chuông reo liền bật dậy. Cuộc sống vội vàng và căng thẳng làm tôi không còn thời gian để nghĩ đến Vũ Đạo, nhưng tôi vẫn luôn mong chờ anh có thể nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ, oai hùng của tôi này. Từ lúc tôi vào doanh trại tham gia tập huấn đến nay, anh không hề xuất hiện dù chỉ một lần, điều này làm tôi rất thất vọng. Lúc tập bắn 100m, tôi vừa ngắm mục tiêu vừa mắng, "Vũ Đạo xấu xa, dám không đến thăm em", đến khi xem thành tích, chính giữa bia ngắm lãnh đủ mười phát súng, chỉ có điều, mỗi người chúng tôi được phát có năm viên đạn thôi ! Haiz, đây chính là cảm giác bị trời phạt mà!

Khoá huấn luyện quân sự cũng gần kết thúc, khó khăn lớn nhất đối với chúng tôi chính là cuộc huấn luyện dã ngoại dài ba mươi km, mọi người chúng tôi cùng nhau gào thét "Thật sự không muốn đi, thật sự muốn ngồi xe" và "Chúng ta đều là những tay súng thiện xạ, mỗi một băng đạn hạ gục một người bạn", bị mệt mỏi hành hạ đến mức sắp chết mới được lết trở về. Sau cùng là cuộc thi lý thuyết, chúng tôi lấy ghế làm bàn, ngồi bệt trên sân tập làm bài thi. Đang làm đến câu hỏi quan trọng, đột nhiên một cơn gió nổi lên, cuốn theo một tờ giấy đến dính chặt vào mặt tôi, tôi kéo tờ giấy xuống nhìn thử, liền vội vàng buông tay, không biết đó là bản phôtô thu nhỏ của ai. Thật không may cho tôi, bị gã đội trưởng đáng ghét nhìn thấy, anh ta cười tủm tỉm nhặt tờ giấy lên, tôi vội vàng giải thích : "Cái này không phải của tôi !" Gã đội trưởng gật đầu, sau đó đem tờ giấy đặt trước mặt tôi, dịu dàng nói : "Nếu đã bay đến chỗ cô, vậy cô cũng tiện tay chép một ít đi." Tôi ngất ...

Tôi cố nhẫn nhịn, chịu đựng sự hành hạ của khóa huấn luyện quân sự. Ngày kết thúc khóa huấn luyện, lần đầu tiên Vũ Đạo đến khu ký túc xá đón tôi. Tôi vui mừng nhào vào trong lòng anh, oán trách : "Sao lâu nay không chịu đến thăm em ?" Vũ Đạo gượng cười, "Mẹ rất nhớ em." Nói dứt lời liền dẫn tôi đến bệnh viện, trên đường đi, anh không ngừng giục tài xế chạy nhanh hơn nữa.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy gương mặt gầy gò của mẹ Võ, tôi sững sờ không biết phải làm gì. Mẹ Võ cố gắng đưa tay vẫy, bảo tôi lại gần, tôi nằm sấp nơi đầu giường, mẹ Võ vẫn dịu dàng vuốt tóc tôi như lúc trước, gương mặt rạng rỡ, thều thào nói, "Tiểu Dung, huấn luyện quân sự có vui không con ?"

Trong thoáng chốc, nước mắt đã chảy dài trên má, tôi gật đầu, nức nở gọi : "Mẹ!"

Mẹ Võ dịu dàng lau nước mắt cho tôi, "Tiểu Dung, mẹ rất vui vì có con bên cạnh vào những ngày cuối cùng của cuộc đời !"

Bà quay sang bác sĩ Võ, bình tĩnh nói: "Con cho rằng mẹ già rồi nên không biết gì sao ? Mẹ biết tất cả, cũng hiểu rõ nỗi lòng và sự khổ tâm của các con !"

Mẹ Võ bảo Vũ Đạo đến gần giường, bà nắm lấy tay tôi, nhìn Vũ Đạo : "Mẹ tin con sẽ chăm sóc chu đáo cho con bé !" Trong đôi mắt Vũ Đạo lấp lánh giọt lệ.

Sau cùng, ánh mắt mẹ Võ dừng lại trên người Trương Văn, bà yên lặng nhìn Trương Văn, nước mắt chậm rãi chảy xuống, "Người mẹ muốn xin lỗi nhất là con !" Mẹ Võ kéo Trương Văn lại gần, vỗ về khuôn mặt anh, đau khổ trách bản thân mình: "Là do mẹ làm lỡ dở cuộc đời con! Con đừng trách các anh ! Cũng bởi khuôn mặt này của con ... Là do mẹ để lạc mất em gái con!"

Mẹ Võ nghẹn ngào, nước mắt chảy ướt áo. Bà cứ vuốt mãi gương mặt Trương Văn, nét mặt dần dần nhẹ nhàng hơn nhưng giọng nói lại thê lương : "Tiểu Linh, con có hạnh phúc không ? Trước khi mẹ đi, người làm mẹ không yên lòng nhất chính là con !"

Mẹ Võ nghẹn ngào khóc, ánh mắt tuy nhìn Trương Văn nhưng lại giống như xuyên qua anh mà nhìn một người khác. Trương Văn cố gắng kiềm chế, lúc đầu anh chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó từ từ cất tiếng khóc to, tiếng khóc giống như gánh nặng mà anh mang trong lòng bao năm qua...

Mẹ Võ yên tâm từ giã cõi đời, nhìn khuôn mặt bình thản của bà, hô hấp của tôi như ngừng lại, tim như bị ai bóp chặt, rất đau đớn. Bác sĩ Võ nhìn tôi với ánh mắt yêu thương, hai tay anh nắm chặt đôi vai tôi, xót xa nói : "Mẹ vẫn luôn cố chờ em về để gặp mặt em lần cuối." Anh đưa mắt nhìn Vũ Đạo, ý bảo anh nói chuyện với tôi, trên mặt Vũ Đạo lộ vẻ khó xử, môi mấp máy một lúc lâu nhưng không thể nói thành lời. Bác sĩ Võ thấy thế, anh xoay người tôi lại, nhìn thẳng vào tôi, chậm rãi nói từng chữ một : "Tiểu Dung, thật ra em không phải là em gái của bọn anh ! Là bọn anh lừa em!"

Lời bác sĩ Võ nói làm tôi vô cùng chấn động, tôi quay sang nhìn Vũ Đạo dò hỏi, anh biết rõ tôi thích anh, sao còn dùng những lời như vậy gạt tôi ? Vũ Đạo đón nhận ánh mắt tôi, không chút tránh né, một lúc sau mới nặng nề gật đầu xác nhận. Trong nháy mắt, lòng tôi như trống rỗng, suy nghĩ cũng ngừng lại, thân thể tôi mềm nhũn, chỉ biết dùng ánh mắt oán hận nhìn Vũ Đạo, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi. Sau một lát, tôi đột ngột khóc lớn, ngã vào trong lòng bác sĩ Võ. Bác sĩ Võ khẽ an ủi : "Em là một cô gái kiên cường, nhất định sẽ vượt qua được chuyện này, nhất định là như thế !" Anh ôm lấy tôi, cánh tay dần dần siết chặt ...

Cứ như vậy, tôi lại quay trở về nhà. Trong lúc ở nhà, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi Vũ Đạo, nhưng lại không gặp được anh. Hiếm khi mẹ tôi rộng rãi như lúc này, mẹ cho tôi một khoản tiền, bảo tôi nhân dịp ngày nghỉ ra ngoài đi chơi một chuyến cho tâm tình thoải mái, vì vậy một mình tôi đón xe lửa đi về phía Nam.

Lúc mới đi du lịch, mỗi lần nhớ đến chuyện đó, tôi lại giàn giụa nước mắt, đau đớn thắt lòng. Cho đến một ngày, trên đường đi, tình cờ nghe người ta nói, chỉ cần cắt tóc là tất cả phiền não cũng theo mớ tóc ấy mà đi mất, đợi đến lúc tóc dài lại, tất cả đều đã quên hết ! Vì vậy, tôi quyết định đi cạo đầu !

Trước ngày khai giảng một tuần, tôi về đến nhà, thật đau lòng khi thấy hai chậu hoa cúc đều héo rũ. Qua hôm sau, tình cờ nhận được điện thoại của Trương Văn, anh hẹn gặp tôi ở quán cà phê trước đây tôi làm thêm. Khi tôi đến, Trương Văn đã đợi rất lâu. Im lặng một lúc, anh thấp giọng nói : "Cuối tuần sau anh sẽ đi Pháp, mẹ để lại tiền cho anh đi du học."

Xem ra, cuối cùng anh cũng có thể theo đuổi ước mơ về hội họa và người phụ nữ mà anh yêu. Thật khiến người ta ước ao quá ! Nghĩ tới đây, trong lòng tôi đau xót, cố gắng lắm mới nói được mấy chữ : "Chúc mừng anh !"

Lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng Trương Văn ngẩng đầu lên nói với tôi : "Về chuyện kia, anh cũng không biết rõ." Anh dừng một chút rồi nói tiếp "Cảm ơn em lần trước đã uống rượu cùng anh, còn bữa tiệc sinh nhật của em ... Thật xin lỗi !"

Trương Văn vừa nói vừa lấy ra một bức tranh sơn dầu lớn đưa cho tôi, "Đây là quà sinh nhật của em mà anh còn thiếu." Tôi định mở ra xem nhưng bị Trương Văn ngăn lại, bảo tôi sau khi về đến nhà rồi hãy xem. Trương Văn đứng dậy tạm biệt, bước đi thật nhanh, lúc gần ra khỏi quán, anh dừng lại có vẻ do dự, quay trở lại, bất ngờ hôn nhẹ lên má tôi, "Cái này là cám ơn lời chúc mừng năm mới của em !"

Sau khi về nhà, tôi cẩn thận mở bức tranh ra xem, thì ra là "Ảnh gia đình" Trương Văn vẽ đêm giao thừa. Trong ảnh, mẹ Võ và tôi ngồi ở phía trước, ba anh em bọn họ đứng phía sau. Vũ Đạo đứng sau tôi. Tuy bức tranh này được vẽ trước khi tôi đi giải phẫu thẩm mỹ, nhưng trong tranh, Trương Văn vẽ tôi rất đẹp, hay vì khoảng thời gian đó là lúc tôi hạnh phúc nhất nên mới đẹp như vậy. Vành mắt tôi dần dần đỏ ửng ...

Trước lúc khai giảng hai ngày, tôi đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ, vô tình trông thấy bác sĩ Võ xách va li đứng ở dưới lầu, cũng không biết anh đã đứng ở đó bao lâu rồi. Lúc tôi chạy xuống, bác sĩ Võ vẫn nở nụ cười thân thiết, "Thật may quá !"

Bác sĩ Võ kéo nón của tôi xuống, liếc thấy cái đầu trọc của tôi, anh không tỏ vẻ kinh ngạc như những người khác, trong mắt anh hiện lên vẻ xót xa, dịu dàng xoa cái đầu bóng lưỡng, "Mái tóc anh thích đã mất rồi !" Bác sĩ Võ chỉ lộ vẻ buồn bã trong thoáng chốc rồi lại trêu ghẹo tôi như thuờng ngày : "Tiểu Dung, không ngờ đầu trọc rất hợp với em đấy !"

"Đừng có sờ lung tung lên đầu em !" Đối với cái xoa đầu của anh, tôi chẳng thấy e ngại gì cả. Bác sĩ Võ buông tay, nghiêm túc nói : "Thật sự xin lỗi em ! Vì thấy em mạnh mẽ hơn những cô gái khác nên anh mới chọn em. Đừng hận anh, có được không ?"

Tôi lắc đầu, anh lại nói tiếp : "Anh phải đi công tác ở bên nước Anh. Trước khi anh đi, em có thể tặng anh một lời chúc không ? Giống như lời chúc mừng năm mới lúc trước đó!"

Bác sĩ Võ nháy mắt, ghé mặt đến gần tôi, lại còn đưa tay chỉ vào mặt mình, tôi do dự một chút rồi chậm rãi hôn xuống, đúng lúc môi tôi sắp chạm đến mặt anh, đột nhiên bác sĩ Võ quay mặt lại, môi tôi cứ thế mà đi sai vị trí, chạm vào khóe miệng anh. Bác sĩ cười với vẻ đắc ý, hai tay anh ôm lấy khuôn mặt tôi, nghiêm túc nói : "Nếu nó không đối xử tốt với em, em cứ đến tìm anh !"

Bác sĩ Võ dừng lại một chút rồi nói tiếp : "Anh sẽ đánh nó giùm cho em !" Bác sĩ Võ quay người bước đi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng nhìn theo bóng lưng anh, tôi lại có cảm giác rất cô đơn. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự phiền muộn phía sau dáng vẻ tươi cười của anh.

Ngày đầu tiên khai giảng, chuyện tôi cạo trọc đầu và chuyện tôi với Vũ Đạo không phải là anh em lại khiến mọi người xôn xao, tôi lại trở thành cái bia cho mọi người chỉ trỏ. Sớm đã quen với việc bị người ta xì xào bàn tán, tôi mặc kệ bọn họ. Chỉ là lúc Vũ Đạo nhìn thấy cái đầu trọc của tôi, anh có chút giật mình, trong mắt xẹt qua nỗi đau khó tả, không nói một lời mà bỏ đi.

Ngày thứ ba sau khi khai giảng, nghe nói Vũ Đạo xin nghỉ dạy, khoa Lý lại xôn xao, mọi người đều suy đoán chuyện này có liên quan đến tôi, tin đồn lan khắp nơi suốt một khoảng thời gian dài.

Ngày thứ năm sau khi khai giảng, Vũ Đạo hẹn gặp tôi.

"Anh định đi sang Anh học lên tiến sĩ, khoảng chừng ba năm." Lâu rồi mới chính thức gặp mặt, vậy mà câu nói đầu tiên của Vũ Đạo nghe thật lạnh nhạt.

Tôi bình tĩnh hỏi: "Còn gì nữa không ?" Sau chuyện xảy ra ở bệnh viện, tôi vẫn luôn mong chờ lời giải thích của anh.

"Lúc mẹ anh bị ung thư thời kỳ cuối, ngày nào mẹ cũng nghĩ cả đời này không còn cơ hội gặp lại em Tiểu Linh, nên mẹ luôn thúc giục anh và Võ Đại đi xem mắt, mong muốn nhân lúc còn sống có thể nhìn thấy bọn anh lấy vợ. Đúng lúc đó thì gặp được em, Võ Đại cho rằng em là cô gái lạc quan nhất, mạnh mẽ nhất mà anh ấy từng gặp. Vì vậy, Võ Đại đi gặp ba mẹ em nhờ họ giúp, chuyện sau đó em đều biết hết rồi." Nói xong, Vũ Đạo lấy ra một tấm ảnh. Tôi liếc nhìn sang, "Đây không phải là ảnh chụp Trương Văn mặc đồ con gái hồi còn nhỏ sao ?" Vũ Đạo lại lấy ra một ... tấm ảnh khác, đặt bên cạnh tấm ảnh đầu tiên, tôi nhìn mà không sao phân biệt được.

"Đây là ảnh chụp của em gái anh. Ngoại trừ tuổi tác, em ấy với Trương Văn thật giống như anh em sinh đôi. Đó cũng là lý do vì sao anh và Võ Đại thường đánh Trương Văn, hình dáng của nó thường làm bọn anh nhớ đến em ấy, nhưng nó lại không phải là em ấy !"

"Còn gì nữa ?" Tôi nhìn Vũ Đạo, sốt ruột chờ câu trả lời của anh. Vũ Đạo im lặng, cuối cùng tôi chờ không nổi, liền đập bàn đứng lên, "Anh chỉ nói được ... những lời này thôi sao ? Anh đúng là tên khốn mà !" Tôi nổi điên với anh. Những thứ tôi đợi bao lâu nay không phải những điều này, thật sự không phải !

Vũ Đạo đột ngột ôm tôi vào lòng, anh vuốt ve gương mặt tôi, lúc ánh mắt anh chạm phải cái đầu trọc của tôi, sâu trong đáy mắt là nỗi đau khiến tim anh rỉ máu, anh khẽ nói : "Tóc em sẽ mau dài lại thôi, đừng lo." Anh cầm tay phải của tôi, cắn thật mạnh vào ngón trỏ, nói một cách nghiêm túc : "Đây là giao ước của chúng ta ! Sau khi em tốt nghiệp, anh sẽ đến đón em !" Sau đó, anh dứt khoát xoay người rời đi.

Một lúc lâu sau, tôi ngã ngồi xuống, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng, không có chút dấu vết gì, chỉ có cái ngón trỏ của tôi đang đau đớn và một dòng máu nhỏ đang chậm rãi chảy ra ...

Ngày hôm đó, tôi gội đầu vài lần, tuy rằng nó chẳng còn sợi tóc nào cả. Không biết vì sao, tôi không khóc được, tôi đem đôi giày trước đây anh tặng tôi ném thẳng vào cái hồ mới xây. Tôi tuyên bố những tháng năm đại học đau khổ của tôi đã kết thúc vào ngày hôm nay. Tôi không giữ lại bất cứ thứ gì có liên quan đến Vũ Đạo, ngoại trừ những ký ức không có cách nào xóa đi được ...

*

Từ lúc Vũ Đạo rời đi, tin đồn cũng dần dần lắng xuống, rồi nguội lạnh hẳn. Lúc đón sinh viên mới nhập học, Tiểu Dư cố gắng giành nhiệm vụ đón người mới cho tôi, bảo là trông thấy mấy em trai tuấn tú sẽ làm tôi vui vẻ hơn, nhưng tôi chỉ muốn đi tìm những đứa có cầm theo chậu rửa mặt, cũng mong muốn tìm được sinh viên mới có thể phá vỡ kỷ lục mang chậu rửa mặt của tôi. Ngày đầu tiên đi đón người mới, tôi mặc bộ quần áo cực kỳ trang nghiêm, sinh viên nữ gọi tôi là thím (Tên trộm : Không phải cô cũng giống như tôi sao ? Tại sao lại đánh tôi ?) Ngày thứ hai, sinh viên nam nhìn cái đầu trọc của tôi, gọi tôi là đàn anh, tôi đờ người ra, cố nói lại : "Anh à, tôi là đàn chị của anh đấy!"

Tiểu Dư cười đến mức không thở nổi, nói tôi vẫn là Vưu Dung trước kia, chẳng có gì thay đổi ! Thật ra, tôi đã thay đổi, chỉ là cậu ấy không biết mà thôi.

Không lâu sau, tôi kết thúc nhiệm vụ đón sinh viên mới, cuối cùng tôi cũng được trải qua cuộc sống khiêm tốn mà tôi mong đợi đã lâu. Ngày qua ngày, mọi thứ đều tuân theo quy luật, tóc cũng dài ra, đến năm thứ ba tôi được nhận học bổng, năm thứ tư, tôi được nhà trường chọn đi học nghiên cứu sinh.

Cho đến hôm nay, mọi chuyện đều thuận lợi, cuối cùng cũng đến ngày mà tôi chờ đợi ba năm qua, thế nhưng trong lòng tôi lại vô cùng bình tĩnh. Cầm tấm bằng đại học trong tay, trong lòng tôi hiểu rõ, điều khiến cho bức tranh thời đại học của tôi được hoàn hảo không phải là tấm bằng này ! Điều tôi chờ đợi hôm nay không phải là tốt nghiệp đại học, mà là việc, hôm nay tôi có thể gặp lại người kia !

Cầm mảnh bằng tốt nghiệp về nhà, tôi nhìn thấy bà Trương đang đứng ở gần đó, không biết tại sao tôi lại thấy vô cùng quý mến bà Trương, vì vậy tôi chủ động đi qua chào hỏi.

"Tiểu Dung đấy à, sao lại về nhà một mình ? Chồng của con đâu ?"

"Chạy rồi ạ."

"Bà đã bảo rồi mà, mũi thì cao, người thì xấu, con nói xem, người như vậy chồng không bỏ mới lạ !" Bà Trương than vãn. Tôi cười cười, lờ đi không thèm đáp lại.

Bà Trương liếc nhìn tờ giấy trong tay tôi, hỏi thăm : "Cầm cái gì về nhà vậy ?"

"Người ta phát cho."

"Nhà vệ sinh đó ở đâu vậy ? Thật là hay quá, đi đại tiện mà còn được cho giấy tốt như vậy !"

"..." Bà không sợ dùng giấy cứng lau sẽ bị bệnh trĩ sao ! Một câu nói của bà Trương khiến tôi nhớ lại thời mình đang để đầu trọc, tôi lạnh cả da đầu !

Vào thời điểm này, các nam sinh trong trường Đại học Nam Khai đang tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng để thổ lộ và quậy phá. Ai ngại ngùng thì uống xong bình rượu sái, mượn rượu lấy can đảm đến dưới lầu ký túc nữ rống to biểu lộ tình cảm với nữ sinh mình thầm mến bốn năm; kẻ nào mạnh dạn hơn thì đốt cả ngàn ngọn nến ở dưới lầu để biểu lộ tình cảm; biểu hiện khủng bố hơn chính là xông vào khu ký túc xá nữ, nói nếu không đáp lại tình cảm của cậu ta, cậu ta sẽ ôm nữ sinh đó cùng nhảy lầu; còn người kích động thì dùng dao đâm vào mình để bày tỏ thành ý. Trong số những người đòi nhảy lầu là những kẻ theo đuổi Phạm Thái, mấy cục gạch vụn và vỏ chai bia bọn tôi để dưới gầm giường hồi học năm thứ nhất, cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Giả Họa xin được học bổng toàn phần của một trường đại học ở Mỹ, Tiểu Dư thi nghiên cứu sinh vào Đại học Chiết Giang, Phạm Thái bỏ qua cơ hội đi học nghiên cứu sinh, quyết định xin việc làm ở cùng một thành phố với bạn trai. Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, sắp xếp lại phần "ký ức thời đại học" của riêng mình. Ký ức thời đại học của tôi hình như chỉ dừng lại ở năm đầu tiên, đối với những đồ dùng xuất hiện trong năm thứ hai, tôi quăng đi hết mà không hề tiếc nuối.

Vài ngày cuối cùng trước khi rời đi, mỗi ngày chúng tôi đều tụ tập uống rượu, có những người trước kia vô cùng ghét nhau, bây giờ đều hóa thù thành bạn, tất cả mọi người đều có vẻ lưu luyến không rời. Riêng tôi, lần nào trở về cũng say khướt. Càng gần đến ngày phải rời khỏi nơi đây, tôi càng mất ngủ trầm trọng, tôi thức suốt đêm, hình dáng một người mà tôi cố quên đi bao lâu nay từ từ rõ nét trong tâm trí tôi, chưa bao giờ tôi thấy sợ như lúc này, tôi sợ lời hứa hẹn khi đó của anh cũng chỉ là một lời nói dối.

Ngày mai phải rời khỏi trường rồi, hôm nay tôi uống nhiều đến nỗi ói ra hết, Giả Họa dìu tôi ra ngoài, hai chúng tôi ngồi bên hồ hẳng lặng hóng gió.

"Cuối tuần sau mình lên máy bay." Giả Họa chủ động mở miệng.

"Đi một mình ?"

"Một mình."

"Nam sinh cậu thích là ai vậy ?"

Giả Họa nhìn mặt hồ, vô cùng thản nhiên nói : "Từ trước đến giờ, mình thích hai người, nhưng bọn họ đều thích cậu !"

"Là ai ?" Lời của cậu ấy làm tôi tỉnh rượu ngay lập tức.

Giả Họa cười nhạt, tôi sửng sốt nhìn Giả Họa đến mức mất hồn. Như có chút hốt hoảng thoáng qua, sau đó cậu ấy liền lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, "Cũng không còn quan trọng nữa rồi, cậu quyết định đánh cược chưa ?"

Tôi đang định trả lời, lại nghe thấy từ phía sau vang lên giọng nói mà tôi mong nhớ, dường như vang vọng từ chốn thiên đường xa xôi, ... thiên đường của riêng tôi, cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ không có thật.

"Em còn đánh cược cái gì nữa, đã lớn như vậy rồi, dù có xem xét thế nào thì cũng không gả nổi đâu…” Giả Họa quay đầu lại, còn cơ thể tôi cứng đờ. Thậm chí tôi còn không đủ sức để quay đầu lại nhìn xem giọng nói ấy là của ai, có lẽ là do tôi không dám quay đầu lại.

Giả Họa vỗ vỗ vai tôi rồi đứng dậy đi về. Tôi vẫn ngồi im nhìn hồ nước, biết là sẽ có người xuất hiện trong tầm mắt mình. Người đang đứng trước mặt tôi mặc bộ quần áo có kiểu dáng thoải mái, là bộ quần áo mà tôi đã phải vất vả đi làm thêm để kiếm tiền mua nó, khóe miệng nở nụ cười kỳ quái mà tôi vô cùng quen thuộc, trong mắt tôi, bóng dáng anh trở nên mịt mờ, ánh mắt tôi dần mơ hồ.

Vũ Đạo chậm rãi tiến đến gần tôi, vươn tay đưa ngón trỏ của anh nhét vào dưới hàm răng của tôi, tôi dùng hết sức cắn xuống, máu từ trong miệng tôi chảy ra hòa cùng nước mắt đang chảy dài trên mặt. Vũ Đạo nâng khuôn mặt tôi lên, hôn thật mạnh lên môi tôi, tùy ý biểu đạt nỗi nhớ mong điên cuồng trong anh, cho đến lúc tôi gần như ngạt thở, đầu óc choáng váng, anh mới dừng lại, hít một hơi thật dài, anh lại cúi xuống, cẩn thận hôn lên những giọt lệ trên mặt tôi. Một lúc lâu sau, môi anh chạm nhẹ lên trán tôi, rồi từ từ trượt xuống đến cái mũi, giọng nói khàn khàn cất lên : "Đây là quà sinh nhật mà anh giữ gìn cho em !"

Nước mắt tôi lại chảy dài, Vũ Đạo thích thú nói : "Xem ra em rất thích món quà này."

Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết gật đầu. Vũ Đạo lại cười : "Vậy em gả cho anh đi."

Tôi giật mình không biết nói gì, anh ngang ngược nói tiếp : "Không trả lời, anh xem như em đã đồng ý !"

Tôi òa khóc, bất ngờ giơ chân đá cho Vũ Đạo rơi vào trong hồ, tay chống nạnh, miệng quát : "Nếu anh không tìm được đôi giày của em thì đừng mong thăng chức từ giáo viên lên ông xã cầm thú !"

Đó chính là cuộc sống thời đại học của tôi, có nước mắt, có nụ cười, có đau khổ và yêu thương, còn có sự "khiêm tốn" của tôi, tất cả đều là sự thật. Đời người chỉ có một thời tuổi trẻ, cuộc sống cũng chỉ có thể chịu đựng được nhiều như vậy thôi.

Lúc chúng tôi kết hôn, bác sĩ Võ không về tham dự, anh gửi cho tôi một món quà từ nước Anh xa xôi, đó là hình chụp tôi và Vũ Đạo đang đeo tạp dề, còn có một chiếc hộp đựng nữ trang vô cùng xinh đẹp. Anh nói chiếc hộp đó là lời cảm ơn anh dành cho tôi, để tôi dùng nó cất giữ những món đồ quý giá. Tôi liền đem món quà của ông già Noel tặng tôi, đóa hoa hồng đầu tiên tôi được tặng trong cuộc đời này, để vào trong hộp. Ngày hôm đó, chẳng biết Vũ Đạo bị trật gân ở đâu, anh đi học massage chân. Ngoài ra, thấy tôi luôn mong chờ đến lễ Giáng sinh để được đeo chiếc trâm cài áo mà ông già Noel tặng, Vũ Đạo rất bất mãn. Từ đó trở đi, năm nào Vũ Đạo cũng mua cho tôi một cái. Vì vậy, chiếc trâm cài áo mà ông già Noel tặng, cùng với bông hoa hồng giấy không bao giờ tàn, cứ như vậy mà nằm cả đời trong chiếc hộp quý giá của tôi ...

(Ghi chú : Lúc tôi lấy chồng, mẹ tôi khóc, nói là cuối cùng cũng có người kế nghiệp hát bài trống cổ truyền Thiên Tân rồi! Vừa khóc vừa tìm Vũ Đạo để trả tiền mua máy vi tính hồi năm đó; ba tôi cũng khóc, nói rằng ông trông chờ đã mấy năm nay, cuối cùng đã có thể cùng anh đứng chung một trận tuyến chống lại kẻ địch bạo ngược rồi, lại lén lút móc ra chút tiền riêng ít ỏi đưa cho anh, cảm giác như cuối cùng mình cũng tìm được người anh em nghèo khổ!

Đám sinh viên cũng khóc, nói là cuối cùng thế giới này cũng có ngày hòa bình, mọi người kích động ôm nhau khóc, giống như vừa trải qua cuộc kháng chiến kéo dài đằng đẵng suốt tám năm, cuối cùng cũng giành được thắng lợi !

Về sau, khi tôi sinh con trai, Vũ Đạo ôm thằng nhóc phấn khích nói : May mà không giống mẹ nó ! Nhưng chỉ vài năm sau, anh càng lúc càng hối hận vì sao con trai lại không giống tôi, bởi vì vừa cải tạo thành công khuôn mặt đàn ông của bà xã Vũ Đạo, bây giờ phải đối mặt với khuôn mặt nữ tính của con, tôi thấy cuộc đời của thằng nhóc này nhất định sẽ bị hỗn loạn bởi vấn đề lưỡng tính! Sau cùng, tôi quên không nói, mẹ tôi là người dân tộc thiểu số, họ "Tán"! )
Bình Luận (0)
Comment