Đối Tác An Toàn Của Phong Tổng

Chương 20


Ai nấy cũng túm tụm lại xem Hạ Thiên Kỳ lập trình, và họ đều bất ngờ bởi Hạ Thiên Kỳ làm rất giỏi phần này – đây là ngôn ngữ khó nhằn với bọn họ, vì học mãi mới thành thạo được, nó rất khó nên bọn họ đều rất ít sử dụng, nhưng nó lại đạt được những hiệu quả rất cao, máy tính cũng sẽ được bảo mật tốt hơn.

Cow - Ngôn ngữ lập trình này được đánh giá là một trong những ngôn ngữ lập trình khó nhất hiện nay.

Cow ra đời năm 2003 bởi Sean Heber.

Ngôn ngữ này bao gồm 12 hướng dẫn, nó dựa trên ngôn ngữ được dùng trong Turing Machine.

Điều đặc biệt là viết bất kỳ từ hoặc ký tự nào khác sẽ được coi là một comment trong ngôn ngữ này.

Vì vậy nên ai nấy cũng trầm trồ trước khả năng của Hạ Thiên Kỳ, đúng là thiên tài đây rồi, hốt lẹ hốt lẹ không thì bị cướp mất.
Còn Hạ Thiên Kỳ vẫn say mê với máy tính xịn, đúng là đồ đắt tiền có khác, dùng sướng hơn mấy máy tính quèn ở trường, cái này Hạ Thiên Kỳ phải mò mãi mới được đó.

Hạ Thiên Kỳ vừa mới dứt thì tất cả ba người phụ trách đều hỏi dồn dập, nào là hỏi về cách học cái này rồi hỏi xem có học thầy nào hay không, không thì lại đến hỏi rằng tại sao Hạ Thiên Kỳ lại có thể thành thạo đến như vậy,...
Bao nhiêu câu hỏi cứ ập đến làm cho Hạ Thiên Kỳ không thể trả lời hết được, chỉ mỉm cười cho qua.


Bỗng bọn họ đang hỏi hăng say thì hình như trong tai nghe có phát ra tiếng của ai đó làm cho bọn họ phải tém tém lại và về chỗ.

Nói chung là bọn họ rất hài lòng về người này, mặt ai nấy cũng vui vẻ và ghi những nhận xét tốt cho Hạ Thiên Kỳ rồi niềm nở nói rằng hãy đợi thông báo của công ty gửi về cho gmail.

Hạ Thiên Kỳ thấy bọn họ vui vẻ, nhìn như là rất hài lòng thì rất vui vẻ, đứng lên chào ba người rồi đi về
- “Ôi trời ơi, cậu có thấy không? Cậu bé mới 19 tuổi thôi đó, mà lại có thể thành thạo được ngôn ngữ lập trình Cow.

Cái đây rất rất khó luôn, cậu bé có học thêm ở đâu không vậy?”
- “Theo trong hồ sơ và cả lời vừa nãy cậu bé nói thì cậu bé tự học và nghiên cứu mấy chương trình này ở trường”
- “Nhưng sao cậu bé đó lại làm được? Tôi đi học thêm không biết bao nhiêu buổi mới hiểu được mấy chương trình phức tạp đó.

Vậy mà cậu bé lại có thể...Wao, tôi nghĩ chúng ta chuẩn bị đón thêm nhân tài rồi~”
- “Đúng vậy!”
Hạ Thiên Kỳ đi ra bên ngoài nhưng không giống với mấy người đầu tiên, ngược lại rất ung dung, tự tin đi ra, có vẻ như là phỏng vấn thuận lợi rồi, họ cũng không ngờ Hạ Thiên Kỳ trẻ như vậy lại có thể vượt qua buổi phỏng vấn này, bọn họ đến không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn trượt, vậy là bọn họ đã thua một đứa trẻ mới trưởng thành này sao?
Thật là bất công mà.

Hạ Thiên Kỳ đi ra bên ngoài chỗ mà thư kí Lưu đang đứng đỗ ở đó, mở cửa xe ra, tươi cười khoe thành tích mà mình đạt được với thư kí Lưu.

Thư kí Lưu nghe thấy vậy liền vui mừng, liên tục chúc mừng Hạ Thiên Kỳ đã vượt qua bài phỏng vấn, và cũng bất ngờ khi biết Hạ Thiên Kỳ thành thạo 6 ngôn ngữ kí hiệu khó nhất thế giới, thầm nể phục con người có ý chí nghị lực vươn lên trong cuộc sống như thế này.

Nhớ lại thành tích của hai anh em nhà Hạ thì phải nể tinh thần vượt khó, bảng điểm cao chót vót, luôn đứng đầu lớp, đầu khối và lên tận hẳn thành phố.

Nói chung như vậy cũng đáng, cứ coi như là sự bù đắp cho bao nhiêu cực khổ của hai anh em
- “Nhân ngày cậu Hạ làm tốt việc phỏng vấn của mình thì tôi dẫn cậu đi ăn nhé?”
- “Ah...Không cần đâu ạ.”
- “Không không không.

Cái này là tôi mời, không liên quan gì đến giám đốc cả.

Sắp đến giờ tan học của em gái cậu rồi, chúng ta cùng đi đón rồi đi ăn nhé?”

- “Vậy thì...Được ạ! Phiền thư kí Lưu rồi ạ”
Sau khi đón Hạ Yên đi về thì cả ba người cùng nhau đi ăn, cái này không có trong kế hoạch của Phong Cửu Thiên mà chỉ là kế hoạch riêng của ba người mà thôi.

Lúc chưa tiếp xúc nhiều, Hạ Thiên Kỳ cứ nghĩ thư kí Lưu là một người khó tính như ai ngờ lại là một người siêu tâm lý.

Được biết tên thật của thư kí Lưu là Lưu Đức Thiên – một Beta, năm nay 26 tuổi, đã làm việc cho Phong Cửu Thiên được 5 năm rồi.

Tính ra cũng lâu phết đó chứ, riêng Hạ Thiên Kỳ lại thấy không thể ở cùng với Phong Cửu Thiên dù chỉ một chút, nó cứ có cảm giác bức bối, khó chịu vì cứ mang một cảm giác bị ai đó chèn ép vậy.
- “Thế thư kí Lưu đã làm qua những công việc gì trước khi ứng vào vị trí thư kí này chưa ạ?”
- “Hmm, cũng nhiều.

Thật ra giám đốc Phong đã sa thải rất nhiều người và tôi là người có thể trụ lâu nhất”
- “Nhưng sao thư kí Lưu lớn tuổi hơn giám đốc mà sao giám đốc vẫn gọi thư kí Lưu bằng cậu vậy? Như vậy không phải thất lễ sao?”
- “À không, tôi quen rồi.

Cái này tôi cũng không quan tâm đâu”
- “Hóa ra là vậy.

Ủa? Giám đốc Phong đã làm việc ở đây bao nhiêu năm rồi ạ? Cái này là do giám đốc tự thành lập nên sao?”
- “Đúng vậy.


Giám đốc đã bắt đầu mở công ty năm 16 tuổi, nhưng lúc đó vì tuổi quá nhỏ nên công ty được theo tên ba mẹ giám đốc.

Giám đốc đứng sau cùng với ba giám đốc cùng nhau phát triển và đến năm 18 tuổi thì ba giám đốc giao lại toàn bộ cho giám đốc”
- “Woa, giỏi vậy sao? Thật đáng ngưỡng mộ a~”
- “Đúng vậy.

Bây giờ cậu Hạ đây chỉ cần cố gắng thêm nữa là có thể là nhân viên chính thức của công ty rồi, có gì giúp được thì tôi sẽ giúp”
- “Cảm ơn anh nhiều lắm, thư kí Lưu.

Khi nào tôi sẽ mời anh đi ăn”
Vậy là cả ba cùng vui vẻ ngồi ăn thêm một chút nữa, Hạ Yên được ăn ngon thì vô cùng thỏa mãn, suốt cả giờ chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn mà thôi.

Hôm nay Hạ Thiên Kỳ đã có thêm nhiều thông tin mới về Phong Cửu Thiên, không thích thì vẫn không thích thôi nhưng vẫn ngưỡng mộ sự tài giỏi vượt bậc ấy.

Cả ba người đang trên đường về thì bị Phong Cửu Thiên đột nhiên gọi về, trong đó có cả Hạ Thiên Kỳ
- *Thôi chết?!! Mình đã làm gì sai sao?*_Hạ Thiên Kỳ chột dạ nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment