Hạ Thiên Kỳ phát hiện ra rất nhiều virut bên trong, nếu không có chuyên môn mà chỉ kiểm tra sơ sài thì sẽ không biết được điều này.
Không phải một mà là rất nhiều virut được cài vào nhằm mục đích rút tiền kèm theo hack camera dừng hoặc chập chờn, làm cho người ta nghĩ rằng do tác động từ bên ngoài khiến camera mới như vậy nhưng thực chất là không phải.
Đây là một tổ hợp nhất quán đánh lừa người xem, kết hợp với những con virut bên trong, người hack sẽ rút từ từ số tiền kèm theo có thể đột nhập vào bên trong để lấy trộm cổ vật đem đi bán.
Thủ đoạn này rất tinh vi, người hack sẽ rút từ từ số tiền từ trong hệ thống chủ ra, mỗi lần rút một ít như vậy thì chả ai để ý nhưng càng để lâu, số tiền rút được ngày càng nhiều, chưa kể nếu bọn họ hợp tác với tội phạm thì chuyện còn căng thẳng, gay gơ hơn rất nhiều.
Tốt nhất là giải quyết triệt để điều này không hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.
Hạ Thiên Kỳ nói chuyện này với Phong Cửu Thiên để xin xem có thể xóa virut được không, Phong Cửu Thiên nghe xong liền gật đầu đồng ý, trong lòng thầm cảm thán người này.
Thật ra đây chẳng phải là do có người hack hay là gì mà Phong Cửu Thiên cố tình lập trình như vậy, mục đích là để thử khả năng của Hạ Thiên Kỳ đến đâu.
Xem xem có phù hợp với vị trí của công ty ấy không mà thôi, ai ngờ còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của Phong Cửu Thiên, đúng là thủ khoa có khác.
Giỏi như thế này thì không phải lo phát hiện rồi, Phong Cửu Thiên cũng là một trong những người xuất sắc trong lĩnh vực công nghệ thông tin nên mấy chuyện lập trình này đơn giản.
Vậy là công việc, nhà ở là đều ổn rồi, giờ thì cứ theo hợp đồng mà diễn thôi
- *Tính ra làm cũng được ra phết đấy chứ nhỉ? Không tồi, bao nhiêu virut trong máy tính được xóa sạch rồi.
Không biết thư kí Lưu đã giải quyết xong hai vợ chồng kia chưa? Hai bọn họ cũng lo cho cậu ấy quá rồi*
- “Xong rồi đó.
Giờ thì giám đốc không phải lo nữa rồi, tôi đã xóa hết virut trong máy rồi đó”
- “Ừm, cảm ơn cậu nhiều lắm.
À, nghe nói cậu nhận được một công việc mới, chúc mừng nhé”_Phong Cửu Thiên mỉm cười, giơ tay ra để bắt tay, chúc mừng Hạ Thiên Kỳ
- “Cảm ơn giám đốc”
Hạ Thiên Kỳ cũng vui vẻ đáp lễ lại, nghĩ thầm chắc thư kí Lưu đã nói chuyện này với Phong Cửu Thiên, cũng không nghĩ gì quá sâu xa.
Sau khi đã giải quyết được vấn đề xong, Phong Cửu Thiên dẫn Hạ Thiên Kỳ đi tham quan xung quanh viện bảo tàng của mình, nơi đầy toàn những bình cổ, tranh cổ và nhiều thứ khác đến từ rất nhiều nơi như Châu Âu, Châu Mĩ,...!
Nhưng có một thứ làm cho Hạ Thiên Kỳ ấn tượng nhất, đó là sổ Chép Tay Leicester Của Danh Họa Thiên Tài Leonardo Da Vinci và vương Miện Ngọc Lục Bảo Của Công Nương Katherine Hencke.
Theo Hạ Thiên Kỳ biết thì cuốn Sổ chép tay của danh Leonardo da Vinci được viết vào khoảng năm 1508.
Nó nằm trong số 30 cuốn ghi chép trong suốt cuộc đời của ông.
Cuốn sổ gồm có 72 trang giấy với chất liệu đặc biệt là vải lanh, chứa đựng hơn 300 ghi chú, các bản vẽ chi tiết liên quan đến đề tài nghiên cứu về nước và sự chuyển động của nước; các nghiên cứu phác thảo của bức họa nổi tiếng Mona Lisa; sự giải thích về các hóa thạch được tìm thấy.
- “Giám đốc, sao chữ trên cuốn sổ này lại viết ngược như vậy? Tôi không đọc được”
- “À, cái này là được viết bằng kĩ thuật mirror writing, muốn đọc được thì phải dùng gương, nhiều người nghĩ ông muốn giữ bí mật các nghiên cứu của mình nên mới viết như vậy”
- “À, hóa ra là vậy sao? Thế còn vương miện ngọc lục bảo thì sao? Nó nhìn đẹp quá”
- “Vương miện này là do hoàng tử Đức Guido Henckel yêu cầu đúc cho vợ mình là công nương Katherine Hencke.
Nó được làm từ 11 viên ngọc lục bảo quý hiếm từ Colombia với độ trong suốt hoàn hảo, tổng trọng lượng lên tới 500 carat”
- “Woa, ngọc lục bảo ư? Đẹp quá vậy?”
Phong Cửu Thiên nhìn khuôn mặt thích thú của Hạ Thiên Kỳ khi nhìn vào những cổ vật này, tất cả những thứ này đều được Phong Cửu Thiên mua lại, số tiền lên tới hơn chục nghìn tỷ.
Nhưng điều mà Phong Cửu Thiên chú ý tới lại là những viên ngọc lục bảo giống hệt màu mắt của Hạ Thiên Kỳ, ngọc lục bảo tượng trưng cho sự vĩnh cửu và sự chữa lành, hưng thịnh.
Nếu Hạ Thiên Kỳ mà đội vương miện này lên chắc chắn rất hợp.
Mà khoan, tại sao Phong Cửu Thiên lại nghĩ đến chuyện này cơ chứ? Màu mắt Hạ Thiên Kỳ có giống với màu ngục lục bảo thì cũng mặc kệ, liên quan gì đến Phong Cửu Thiên mà nghĩ đến như vậy.
Tỉnh táo lại đi nào! Hạ Thiên Kỳ sau khi ngắm kĩ rồi thì mới thỏa mãn rời đi, đúng là cổ vật có khác, đẹp đúng khỏi bàn luôn, màu sắc của ngọc lục bảo cũng quá đẹp đi, bao nhiêu năm rồi vẫn giữ nguyên được màu sắc ấy.
- *Nếu mà mình sở hữu cái này thì chắc chắn sẽ cho Hạ Yên đội lên.
Màu mắt em ấy rất hợp với màu sắc của vương miện, đội lên thì tuyệt vời luôn*
- “Trong tất cả cổ vật trong này thì cậu thích cái nào nhất?”
- “Hmm, tôi thích cuốn sổ tay với cả vương miện ngọc lục bảo ý.
Dù là vật cổ nhưng tôi cảm nhận được vẻ đẹp đó vẫn còn toòn tại mãi, một người thì có trí thông minh tuyệt đỉnh, một người thì có nhan sắc tuyệt đẹp đội lên vương miện quý giá ấy, nghĩ thôi cũng thấy ngưỡng mộ rồi”
Phong Cửu Thiên nhìn Hạ Thiên Kỳ mỉm cười vui vẻ, không hiểu sao bỗng khựng lại đôi chút, một cảm giác bình yên xen lẫn thoải mái hiện lên trong người.
Phong Cửu Thiên phải công nhận lại rằng Hạ Thiên Kỳ cười lên rất đẹp, không quá nổi bật nhưng vẫn có sức hút gì đó không thể diễn tả được.
Sau đó Phong Cửu Thiên cũng đưa Hạ Thiên Kỳ về đến tận nhà, Hạ Thiên Kỳ hôm nay tiếp thu được nhiều kiến thức mới nên rất vui vẻ, trước khi về còn nói cảm ơn Phong Cửu Thiên đã đưa mình đi.
Nói xong rồi rời đi, Phong Cửu Thiên vẫn còn đỗ xe ở đó, nhìn theo bóng lưng của một cậu thanh niên 19 tuổi mà phải gánh vác bao nhiêu việc ở trên vai, thầm nhủ với mình rằng phải làm cho cuộc sống của Hạ Thiên Kỳ tốt lên mới được.
Một con người hiền lành, tốt bụng, chăm chỉ như vậy mà phải chịu gia cảnh này, còn một tương lại ở phía trước nữa, không thể bóng tối chôn vùi được, Phong Cửu Thiên sẽ tạo điều kiện nhất có thể để Hạ Thiên Kỳ có thể phát triển và có một cuộc sống tốt hơn.
Sau khi không còn thấy Hạ Thiên Kỳ nữa thì Phong Cửu Thiên mới lái xe rời đi
- *Hah, chụp được rồi.
Quả này không thoát được đâu~*.