Hạ Thiên Kỳ được chính Phong Cửu Thiên chỉ điểm vào mình, nói rằng muốn Hạ Thiên Kỳ giúp đỡ cho mình ở bài toán khó này.
Cả lớp đều ồ lên bởi vì không biết là tình cờ hay là cố ý nhưng bọn họ chỉ biết rằng Phong tổng đang chỉ thẳng vào thủ khoa của toàn khối, và bài toán này chỉ là chuyện nhỏ đối với Hạ Thiên Kỳ mà thôi.
Nói chung bọn họ đều ngưỡng mộ về tài năng thiên bẩm của Hạ Thiên Kỳ, nhan sắc thì khỏi phải nói rồi, bọn họ ấn tượng nhất là màu mắt ngọc lục bảo quý hiếm ấy, người đâu vừa tốt bụng vừa học giỏi.
Cũng may mắn là Phong Cửu Thiên chọn Hạ Thiên Kỳ chứ nếu không ào một trong số bọn họ thì chết mất, tại bài này là bài toán khó nhất trong này, tất cả đều đang nhức óc ra để suy nghĩ thì Hạ Thiên Kỳ đã giải xong rồi.
Nếu bọn họ bị gọi lên mà không biết làm thì sẽ bị ảnh hưởng tới danh tiếng của mình, của lớp và của trường nữa.
Hạ Thiên Kỳ ngỡ ngàng khi được gọi như vậy, nhưng may mắn là bài này Hạ Thiên Kỳ vừa mới giải ra xong, bình tĩnh lên chỗ giáo sư và Phong Cửu Thiên giải bài toán
- “Ồ, người này học được phết ấy nhỉ? Bài toán khó nhất trong sách này cũng giải được sao”_Phong Cửu Thiên trầm trồ cảm thán, nhìn Hạ Thiên Kỳ với ánh mắt hài lòng
- “Đương nhiên rồi ạ.
Đây là thủ khoa của trường chúng tôi, cậu ấy tên là Hạ Thiên Kỳ.
Cậu ấy là một trong những học viên xuất sắc ở đây đó ạ.
Cậu ấy là niềm tự hào của chúng tôi”_Hiệu trưởng không ngớt dành hết lời khen cho cậu để nâng thêm danh tiếng lên
- “Ồ, nhìn trông cũng được phết ấy nhỉ? Nhỡ đâu sau này may mắn lại vào được công ty tôi thì sao?”
- “Vâng vâng vâng, thế thì may quá ạ.
Vào được công ty của Phong tổng thì quá tốt luôn”
Hạ Thiên Kỳ cũng chẳng đoái hoài gì đến lời nói của hai người, làm xong định đi xuống chỗ ngồi thì bị Phong Cửu Thiên giữ lại rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngọc lục bảo sâu thẳm ấy, mỉm cười và khen nó rất đẹp.
Hạ Thiên Kỳ bị những lời nói ấy làm cho ngại đến đỏ cả mặt, cả lớp cũng ngạc nhiên trước khung cảnh này, nhìn hai người có gì đó rất hợp, Hạ Thiên Kỳ thấp hơn Phong Cửu Thiên hẳn một cái đầu.
Có phải đây là size gap trong truyền thuyết không?
À không, nó có thực, có thực ngay bây giờ luôn, một số người còn lấy điện thoại ra chụp rồi đăng lên trên mạng.
Phong Cửu Thiên thấy như vậy là đủ rồi nên đã cho Hạ Thiên Kỳ xuống, Hạ Thiên Kỳ sau khi được thả ra liền chạy thật nhanh xuống chỗ ngồi rồi úp mặt xuống bàn.
Lần đầu tiên Hạ Thiên Kỳ được khen trước lớp về nhan sắc chứ không phải là về thành tích.
Hạ Thiên Kỳ biết người này đang cố tình nhưng vì sao Hạ Thiên Kỳ vẫn ngại chứ?
- “Thôi, mọi người cứ học đi.
Làm phiền mọi người rồi.
Cảm ơn vì đã cho tôi vào dự tiết học hôm nay nhé”
- “Ể? Chưa gì đã đi rồi sao? Chưa kịp ngắm kĩ mà...”
Nhiều người nuối tiếc khi Phong Cửu Thiên đi về, ngay cả đứa bạn thân của Hạ Thiên Kỳ cũng tiếc nuối, ghen tị với Hạ Thiên Kỳ khi được Phong tổng tài giỏi, đẹp trai khen như vậy, cũng đúng thôi, thủ khoa mà lại.
Đổi lại là bọn họ thì bọn họ đã gục ngã rồi.
Còn Hạ Thiên Kỳ vẫn ngại ngùng trước sự việc vừa nãy
- *Người này rốt cuộc vào đây là có mục đích gì? Tại sao lại khen mình trước bao nhiêu người như thế?! Mình đã không thích rồi mà”
Tan học
Ai nấy cũng bàn tán về sự viêc xảy ra hôm nay, Hạ Thiên Kỳ không quan tâm mà một mạch đi thẳng về luôn, nhưng đi đến chỗ đường vắng thì lại bắt gặp xe của Phong Cửu Thiên.
Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ không thích việc gì quá nổi bật liên quan đến mình, nhất là sự việc hôm nay nên đã làm lơ đi, nhưng nghĩ gì Phong Cửu Thiên cho Hạ Thiên Kỳ làm chuyện đó, mở cửa xe ra rồi kéo vào.
- “Ah!! Giám đốc đang làm cái trò gì vậy hả?! Có biết..Ưmmm”
Hạ Thiên Kỳ chưa kịp nói xong thì một miếng bánh ngọt đã được nhét vào trong miệng, vị ngọt của nó làm Hạ Thiên Kỳ nguôi ngoai hơn phần nào,tạm thời bỏ qua để ăn nốt miếng bánh này.
Nhưng ăn hết Phong Cửu Thiên lại bỏ vào thêm, không để cho Hạ Thiên Kỳ nói bất cứ lời nào cả.
Sau khi bụng đã no căng, Hạ Thiên Kỳ mới hết chịu nổi mà hét lớn
- “ĐỦ RỒI!! QUÁ NO RỒI!!”
- “Bánh không ngon sao? Tôi mua ở tiệm bánh nổi tiếng đó.
Không hợp khẩu vị cậu sao.
Để tôi cho dẹp tiệm nhé”
- “Tôi...Ý tôi không phải như vậy.
Giám đốc đừng dẹp tiệm họ đi.
Ý tôi là tôi không thích sự quá nổi tiếng như vậy, tôi cần sự riêng tư hơn.
Giám đốc hiểu chứ?”
- “Nhưng mà kiểu gì cậu chả phải đối mặt với nó.
Chỉ là sớm hay muộn mà thôi, tôi sẽ cho cậu thời gian thích nghi.
Giờ thì ăn tiếp đi này”
- “Tôi....”_Hạ Thiên Kỳ đang kiềm chế lại trước mấy cái bánh ngon tuyệt đó
- “Có ăn không? Hay là tôi đổ cho chó”
- “Không được!! Tôi ăn là được chứ gì.
Người cần thì không cho mà lại đi cho con chó.
Hứ!”
Hạ Thiên Kỳ dựt hộp bánh lại vào lòng mình mà tiếp tục ăn, không thèm để ý tới Phong Cửu Thiên luôn.
Phong Cửu Thiên thấy vậy cũng chỉ mỉm cười bất lực.
Tính ra cũng đáng yêu phết đấy chứ? Quay sang nhìn thì thấy trên khóe miệng có dính kem bánh nên Phong Cửu Thiên đưa tay lên lau hộ, Hạ Thiên Kỳ vì đó mà giật mình, mặt lại bắt đầu đỏ ửng lên, ngại ngùng quay mặt đi.
Phong Cửu Thiên thấy phản ứng này, bất giác mỉm cười, thư kí Lưu nhìn từ gương chiếu hậu cũng phải bất ngờ, ngơ ngác, ngỡ ngàng.
Không ngờ vị giám đốc lạnh lùng, thờ ờ của mình lại mỉm cười với người khác.
Đúng là chuyện hiếm có khó tìm mà, khi nào thư kí Lưu phải đi thử mức độ nhân duyên của hai người mới được.
Nhỡ đâu chỉ số lại rất rất cao thì sao?
Thế thì còn gì bằng, quá tuyệt vời luôn ấy chứ..