Đối Thủ, Đừng Hòng Trốn!

Chương 20

Nhận thấy bầu không khí có vẻ không xong rồi, Bạch Hạo Thiên nhanh chóng lên tiếng cứu vãn tình hình:

"Không phải như những gì anh nghĩ đâu! Em và bác gái chỉ đang trò chuyện thôi."

"Con không cần giải thích với cái thằng nhóc này, chỉ toàn nghĩ xấu cho mẹ nó! Ta còn đang muốn viết giấy từ con đây!"

Lạc Tịnh Văn quá ư là tức giận khi bị chính con trai ruột nghi ngờ, bà cũng có phải là mẹ chồng đáng sợ trong mấy bộ phim Ấn Độ chiếu lúc 8 giờ tối đâu chứ? Lại còn bà chưa có tính sổ với hắn vì dám lén lút ở bên ngoài sinh con đâu, nhìn thằng bé mà xem, ít nhất cũng bốn năm tuổi, hẳn là sinh lúc đang học đại học đi, còn nhỏ như vậy đã học thói trăng hoa.

Bạch Hạo Thiên đi đến bên cạnh trấn an bà:

"Bác gái bớt giận, anh Đông Trạch không phải có ý xấu đâu ạ!"

Vừa trấn an xong bên này, Bạch Hạo Thiên lại tiếp tục xoay sang bên kia liếc xéo cái con người vẫn đang còn đinh ninh là mình đúng mà vênh mặt lên trời Huyền ấu trĩ  Đông Trạch kia:

"Anh mau xin lỗi bác gái đi!"

Huyền Đông Trạch nghĩ mãi cũng không biết bản thân mình sai chỗ nào, tại sao vợ lại lườm hắn cơ chứ? Hắn đến đây là để bênh vợ cơ mà, nhìn vào đã thấy mẹ thật dữ dằn, vợ thật đáng thương vậy mà:

"Tại sao anh phải xin lỗi, bà ấy bắt nạt em và con trai anh cơ mà!"

"Hừ! Cái đồ nghịch tử nhà anh!"

Lạc Tịnh Văn bị lời của Huyền Đông Trạch làm cho giận tím người, bà vén tay báo chuẩn bị cho thằng nghịch tử kia một trận, nhưng trước khi bà kịp làm điều đó thì Bạch Hạo Thiên đã kịp thời ngăn bà lại, khổ tâm giải thích cùng Huyền Đông Trạch:

"Kìa bác gái, bác đừng giận mà! Anh Đông Trạch, thật ra mọi chuyện không phải như vậy, em và bác gái chỉ là...chỉ là đang nói chuyện về con trai anh."

Huyền Đông Trạch khó hiểu, nhưng rất nhanh đã tự mình bổ não:

"Con trai anh? Đông Đông? Mẹ anh không muốn nhận Đông Đông sao? Sao lại có thể như thế, thằng bé dù gì cũng là cháu ruột của bà ấy..."

Bạch Hạo Thiên biết hắn sẽ nói gì vội chạy đến túm chặt tay áo hắn, lên tiếng cắt ngang lời hắn:

"Anh Đông Trạch..."

Lần này thì Lạc Tình Văn triệt để tức giận, không giữ nổi bình tĩnh mà đi đến bên cạnh Huyền Đông, dùng túi da hàng hiệu đập thẳng lên đầu con trai mình, này thì cho chừa cái tật bổ não lung tung, nghĩ xấu cho mẹ ruột mình:

"Cái thằng nghịch tử nhà anh! Còn biết thằng bé là cháu ruột của tôi sao? Vậy mấy năm nay còn dấu diếm cái gì? Hạo Thiên là đứa trẻ tốt, lần này là anh dụ dỗ con nhà người ta đúng không? Còn bắt người ta chăm con cho anh? "

Lần này đến phiên Bạch Hạo Thiên triệt để thất thần vì cái độ thích bổ não của đôi mẹ con này. Không biết đã xem qua bao nhiêu bộ phim truyền hình mới có thể luyện ra trình độ như thế.

Huyền Đông Trạch cũng chẳng khá hơn Bạch Họa Thiên là bao, thì ra từ nãy đến giờ đều cùng mẹ mình "ông nói gà bà nói vịt", chẳng ăn nhập gì.

"Mẹ à! Thật sự không phải như vậy đâu. Nghe con nói đã, Đông Đông quả thực là con trai con, nhưng không phải là lén lút cùng người phụ nữ khác sinh ra, con cũng không có dụ dỗ Hạo Thiên mà cùng em ấy là thật lòng yêu nhau."

Bạch Hạo Thiên chạy đến giữ tay Lạc Tịnh Văn, cùng với Huyền Đông Trạch gấp gáp giải thích:

"Bác gái, là thật! Anh Đông Trạch không có dụ dỗ con, chúng con là thật lòng, Đông Đông...Đông là do con sinh."

Lạc Tịnh Văn đương nhiên không tin, một người đàn ông rõ rành rành làm sao lại có thể sinh con. Bà vẫn đinh ninh rằng là do Bạch Hạo Thiên quá yêu con trai mình nên mới nói giúp hắn.

"Hạo Thiên bác biết là con yêu Đông Trạch thật lòng, nhưng cũng không thể vì như vậy mà giúp nó nói dối đến cái trình độ này."

"Không phải đâu, con nói đều là thật, bác nhìn cái này."

Nói rồi Bạch Hạo Thiên lập tức vén y phục lên để lộ vết sẹo trên bụng mình.

"Bác gái, bác từng sinh con nhất định biết vết sẹo này từ đâu mà có chứ ạ?"

Một khoảng vắng lặng kéo dài, Lạc Tịnh Văn ngây người nhìn vết sẹo trên bụng Bạch Hạo Thiên lại nhìn đến thằng con trai đang đứng bên cạnh, không hề báo trước lại lần nữa nổi trận lôi đình.

"Khá lắm Huyền Đông Trạch, Hạo Thiên nhỏ hơn con tận 3 tuổi, năm đó bất quá cũng chỉ vừa tròn mười tám đã bị con làm to bụng. Hèn gì suốt bao nhiêu năm cũng không thấy tin tức, có phải bị con làm cho ủy khuất không?"

"Mẹ! Mẹ nghe con nói, quả thực là con sai, nhưng thật sự lúc đó con không biết."

"Không biết liền không có tội sao?"

"Bác gái đừng tức giận anh ấy, là con không tốt, không có nói cho anh ấy biết về chuyện cơ thể của mình, cũng là con trốn đi, dấu diếm anh ấy về chuyện có Đông Đông. Con không nghĩ đến anh ấy có thể chấp nhận một người đàn ông như con, là con không tốt."

Bạch Hạo Thiên rơm rớm nước mắt nắm chặt tay Lạc Tinh Văn giải thích lại càng khiến bà thương xót, bản năng làm mẹ phút chốc trở nên cuộn trào, bà ôm lấy Bạch Hạo Thiên vỗ về an ủi:

"Con ngoan, đừng khóc! Bác không đánh nó nữa, không đánh nữa."

Nói đoạn bà quay sang lớn tiếng với Huyền Đông Trạch:

"Còn không mau gọi điện cho ba anh, kêu ông ấy mau mau thu xếp công việc. Cháu nội cũng có rồi còn không mau rước con dâu vào cửa à? Chọn một ngày tốt tháng sau lập tức tổ chức lễ cưới, nhất định phải linh đình rầm rộ, Huyền gia chúng ta nhất định không thể để cho con dâu chịu ủy khuất được. "

Nước đi của Lạc Tịnh Văn bất ngờ đến nỗi khiến Huyền Đông Trạch không tài nào lường trước được. Quà cáp còn chưa mua xong, ngày ra mắt cái gì đó đã định trước cũng chẳng cần dùng đến, cứ như thế đã được chấp thuận, ngây ngây ngốc ngốc mà bay sang nước M chuẩn bị cho lễ cưới.

Bạch Đông Đông phấn khích cực độ vì lần đầu tiên được bay lên lên bầu trời, cũng là lần đầu tiên trong đời có gia đình đầy đủ, có cả ông bà nội thương yêu bé. Cứ tíu ta tíu tít suốt cả chặng đường.

Mây trắng tự do trôi nổi, sóng biển rì rào đổ xô nhau đánh lên bờ cát vàng rực rỡ. Lễ cưới của bọn họ được tổ chức ở nước M vào một ngày cuối thu yên ả, trên một hòn đảo nhỏ được Huyền Đông Trạch mua từ vài năm trước.

Hôm đó Bạch Vũ Hạo cũng đến, ông ngồi trên xe lăn ngắm nhìn Bạch Hạo Thiên từ phía xa xa, dịu dàng câu lên khóe miệng, khóe mắt lan tràn chua xót, mái tóc hoa râm nhuốm màu ảm đạm bấy lâu bị gió biển thổi tung.

Khi tiếng chuông nguyện ngân vang, Bạch Hạo Thiên cùng Huyền Đông Trạch trao nhau chén rượu giao bôi thơm ngọt nồng nàn, trao nhau nụ hôn chưa đầy tình cảm, trao nhau nhẫn cưới chứa đầy yêu thương. Chính giây phút thiêng liêng này, trong mắt ta có người, trong mắt người chứa trọn đôi ta.

Năm năm nghe như một cái chớp mắt kỳ thực rất dài, mà đối với những ai đang chờ đợi, năm năm này lại càng như thể dài hơn gấp bội.

Một người có thể si tình một người bao nhiêu? Một người có thể vì một người nguyện ý trả giá bao nhiêu? Là ai yêu ai trước quan trọng lắm sao? Bởi lẽ trong đoạn thời gian dịu dàng nhất của cuộc đời, họ có thể an ổn một lần nữa tìm thấy đối phương, nắm chặt tay nhau mà tiến về phía trước...

Năm năm tìm kiếm, năm năm trốn chạy đổi lấy cả đời bên nhau...

------------------------------Toàn Văn Hoàn------------------------------

Đôi lời cuối truyện: 20 chương không dài cũng chẳng ngắn gửi tặng Bạch Hạo Thiên cùng Huyền Đông Trạch một tình yêu đẹp, một gia đình hạnh phúc. Hi vọng trên đời này những người yêu nhau cũng sẽ tìm thấy nhau, cho nhau hạnh phúc viên mãn.

Rất cảm ơn mọi người ủng hộ tác phẩm của mình! Tuy văn phong vẫn còn rất hạn chế, mình sẽ cố gắng nhiều hơn. Chúc mọi người thật nhiều sức khỏe! Hẹn gặp lại ở tác phẩm tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment