Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 10



36.

Làm một con sủng vật cẩn trọng vào cuối tuần, thứ bảy Lục Phong như cũ nghiêm túc làm mèo con.

Cậu phát hiện Du Am cuối tuần không có bất luận loại xã giao nào, chỉ ở nhà, rèn luyện thân thể cũng ở nhà.

Trong nhà có một căn phòng nhỏ, bên trong có máy chạy bộ, Du Am thỉnh thoảng chạy một chút, Lục Phong liền ngồi xổm bên cạnh, cái đuôi nhàm chán vung tới vung lui, đầu đi theo đường chạy bộ từ phải sang trái, rồi từ phải sang trái, rồi từ phải sang trái......!
Chờ đến khi Du Am chạy bộ xong đi xuống và quên tắt nó, Lục Phong liền nhảy lên, thần khí mà chạy lên, không quá hai bước, chân ngắn nhỏ không theo kịp tốc độ, trực tiếp quăng mèo gặm phân ngã, theo đường chạy nằm trên sàn nhà.

Du Am không chút che dấu mà cười, ôm cậu từ dưới đất lên.

Cảm giác chính mình bị cười nhạo, Lục Phong mất hứng.

Du Am nói: "Muốn chơi sao, chỉnh chậm lại cho ngươi chơi."
Hừ.


Lục Phong cao lãnh nhảy từ lồng ngực hắn xuống đất, cũng không thèm nhìn máy chạy bộ một cái, đi ra ngoài.

Không có gì lạ khi chơi cái này, tiểu gia ta sáu múi cơ bụng vũng chắc là nhờ chơi bóng mà có, không giống như những con gà yếu đuối của ngươi có bằng máy chạy bộ.

Lục Phong đã biết tính hướng của Du Am, liền bí mật quan sát hắn.

Phát hiện Du Am cũng không có chỗ nào khác biệt, sinh hoạt theo quy luật, tự giác mà độc lập.

Nhưng hắn với trước kia có chỗ không giống nhau, đôi khi đang làm việc, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, mỉm cười.

Có một lần, hắn chiên trứng, Lục Phong nằm trên đầu tủ lạnh xem hắn nấu cơm, thấy hắn đột nhiên cười, tò mò ló đầu ra xem, ngó trái ngó phải nhìn ngang nhìn dọc, cũng không thấy chiên trứng có gì buồn cười.

Bình tĩnh mà xem xét, Du Am cũng không xấu, thậm chí có điểm đẹp.

Làn da hắn so với Lục Phong trắng hơn tí, mắt một mí, đôi mắt hẹp dài, vốn có chút thanh tú, nhưng hình dáng lông mày của hắn, vòm lông mày hơi gồ, làm mất đi sự mềm mại từ những bộ phận khác, là một thiếu niên anh tuấn, hơn nữa vóc dáng cao, ngày thường mang khí chất lãnh đạm, khi cười lên băng chảy tuyết tan, dào dạt ấm áp.

Chỉ là có chút ngu đần.

Lục Phong nghiêng đầu nhìn hắn, không biết hắn bị làm sao.

Chẳng lẽ gay đều có chút ngốc.

Buổi tối lúc làm bài tập, Lục Phong hạ quyết tâm nằm trên bàn học hỏi, cậu tuy rằng thập phần không để ý thành tích, ba mẹ cậu cũng chưa từng lấy nó ra làm khó cậu, nhưng cậu cũng vì sĩ diện, nếu bài kiểm tra tháng sau còn bị giáo viên phê bình, cậu trong lớp cũng không cần làm người, tuy nói không thể trở thành học bá, nhưng cũng không thể kém quá xa học bá.

.

Truyện Cổ Đại
Cậu ngoan ngoãn ngồi xổm trong vòng tay Du Am, xem hắn làm bài, vừa nhìn vừa nhớ, không phải viết cái nào cũng nhớ được, có thể nhớ bao nhiêu hay bấy nhiêu, đôi khi Du Am viết nhanh quá, muốn qua trang, Lục Phong liền nghiêm túc vươn móng vuốt ấn xuống tay hắn, Du Am cũng không trách cậu, cho rằng cậu muốn giỡn, tay bị ấn xuống liền rút ra gãi cằm cậu hai cái, Lục Phong bị gãi cằm thoải mái đến híp mắt, trong cổ họng phát ra tiếng "Lộc cộc lộc cộc".

Lục Phong thầm nghĩ, vì học tập, ta đành phải nhẫn nhịn.


Mọi thứ khác đều ổn, từ khi Lục Phong biết Du Am giới tính nam thích nam, liền không muốn ngủ chung với hắn trong một cái ổ chăn, tuy rằng hiện tại hắn chỉ là một con mèo, nhưng cũng là một con mèo đực.

Trước khi đi ngủ, Lục Phong từ trên giường nhảy xuống, chui vào trong góc sô pha ngủ.

Buổi tối, phòng khách để một nửa cửa sổ để thông gió, gió đầu thu bắt đầu lạnh, thổi vào trong phòng, Lục Phong đem móng vuốt sủy lên, cuộn người thật chặt, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, liền như vậy chịu đựng một đêm, khi thức dậy vào buổi sáng, toàn thân Lục Phong cảm thấy không thích hợp, từ trên sô pha nhảy xuống, cư nhiên không đứng vững, chân trước mềm nhũn, mặt cứ hướng xuống đất.

Lục Phong, là một con mèo, bị cảm.

37.

Lục Phong lần đầu tiên biết, nguyên lai mèo cũng sẽ bị cảm, hơn nữa mèo cảm mạo so với người cảm mạo cũng không dễ chịu mấy.

Thức ăn giòn cậu cũng không muốn ăn, uể oải quỳ rạp trên mặt đất, thường nằm dưới chỗ có ánh sáng mặt trời chiếu tới, lại cảm thấy không thoải mái, ghé vào chỗ mát "Ha tê ha tê" thở dốc, cái mũi ngứa ngứa lạnh lạnh, chảy nước mũi.

Du Am là người thận trọng, ngủ một giấc tỉnh liền biết mèo có chỗ không thích hợp, ôm mèo vào trong lòng ngực, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khô mũi cho mèo, Lục Phong kêu "Ô ô" hai tiếng, đầu cọ cọ quần áo Du Am, khó chịu mà hừ hừ.

Du Am ôm mèo, vuốt đầu an ủi nó, tìm thấy thuốc trị cảm chuẩn bị sẵn trong nhà, cẩn thận nghiền nát, nhặt một ít mảnh vụng, nghiền nát tiếp, trộn vào thức ăn đóng hộp cho mèo, đổ vào khay cho mèo ăn.

Lục Phong chỉ cảm thấy hương vị của thuốc gay mũi thật sự, hít hít mũi, đầu lưỡi linh hoạt một cái rồi một cái, ăn sạch sẽ thịt trong đồ hộp, những thứ khác sẽ không chạm vào.

Nhưng vẫn rất khó chịu, đi tới đi lui quanh chân Du Am, nhỏ giọng kêu "Meo meo ô ô", kêu không ngừng.

Du Am nhẹ nhàng vỗ mông mèo, nói: "Không ngoan."
Hắn nghĩ nghĩ, đổ thêm chút nước ấm vào phần thức ăn còn lại, ôm mèo vào trong ngực, nhẹ nhàng dùng chân kẹp lấy, uy mèo ăn bằng ống tiêm đã tháo kim tiêm.

Lúc đầu Lục Phong còn không chịu há mồm, cuối cùng chút lý trí của người vẫn chiếm thế thượng phong, ngoan ngoãn há mồm uống thuốc.

Du Am đem mèo đặt lên giường, Lục Phong tự động tự giác chui vào trong ổ chăn, cuộn thành một cục, chăn bị cậu làm nhô lên thành một sườn núi nhỏ.

Trong chăn thật ấm, còn thơm.

Lục Phong tỉnh lại ở nhà, đầu choáng váng, cổ họng khô khốc, đầu nặng trịch bước chân nhẹ hỏng mà đứng lên, rót một ly nước lạnh, ngã người lên giường tạo thành hình chữ đại, trong lòng chửi má nó, làm mèo bị cảm không tính, vì cái gì trở lại thành người, vẫn còn cảm.


38.

Lục Phong không dám đạp xe, ngồi xe bus đi học, sáng sớm trên xe bus chen đầy học sinh đi học, không có chỗ ngồi, Lục Phong giơ tay giữ chặt vòng treo, đầu dựa vào chỗ cong trên tay, đôi mắt nhíu lại, gần như ngủ thiếp đi, cả người bơ phờ ỉu xìu, tài xế phanh một cái, cậu không đứng vững, lảo đảo, may mắn phía sau có người đỡ cậu.

"Cảm ơn a......"
Lục Phong vừa nói lời cảm tạ vừa quay đầu, phát hiện đứng phía sau cậu là Du Am, tay đặt trên eo cậu, cúi đầu xem cậu.

Cậu vội vàng đứng thẳng, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói một câu: "Sớm."
Du Am lời ít ý nhiều: "Sớm."
Xe bus qua đèn đỏ, nhanh như điện chớp mà chạy về phía trước, trong chốc lát một xe học sinh nghiêng về bên trái, trong chốc lát nghiêng về bên phải, Lục Phong vốn bị cảm không có tinh thần, lâu lâu còn đánh mấy cái hắt xì lớn, căn bản đứng không vững, Du Am như bén rể phía dưới, đứng vững vàng, thường dìu cậu một chút.

Tới nơi xuống xe, Lục Phong đi đường cũng chưa khôi phục được tinh thần, từ cây non thẳng tắp biến thành đóa hoa nhỏ bị phơi héo, luân phiên đánh ngáp, hắt xì, đến lớp học, từ trong cặp sách móc ra một bịch khăn giấy đặt lên bàn, rút từng cái một, lau nước mũi đến cái mũi hồng hồng.

Du Am vỗ vỗ vai cậu, hỏi: "Cậu không sao chứ."
Lục Phong lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là bị cảm lạnh, hắt xì —— "
Du Am do dự một chút, hỏi: "Cậu làm xong bài tập chưa, nếu chưa làm xong, tôi......"
Lục Phong cảm giác trên mặt nóng đến hoảng, nguyên lai việc mình không làm bài tập cuối tuần đã để lại cho người ta ấn tượng xấu, cậu vội nói: "Tôi làm xong rồi! Tối qua đã làm xong!"
Du Am tựa hồ có chút ảo não, muốn nói lại không nói, chỉ có thể "Ừ" một tiếng.

Cả ngày, Lục Phong tựa như đi vão cõi thần tiên, trong giờ học ngủ, linh hồn như chạy ra khỏi lớp, tan học, bạn cùng bàn muốn kéo hắn đi ăn que nướng, hắn lắc lắc đầu, mang theo giọng mũi, ồm ồm nói: "Tôi bị cảm, về nhà gọi cơm."
Cậu đeo cặp lên lưng, lảo đảo đi ra ngoài, vừa quay đầu lại thấy Du Am ở phía sau, vội nói: "Hôm nay không mời cậu ăn cơm được, lần sau đi."
Du Am bước nhanh lên, đi bên cạnh cậu, nói: "Cảm mạo nên ăn thanh đạm một chút."
Lục Phong gật đầu: "Tôi sẽ gọi cháo."
Du Am đứng tại chỗ do dự một chút, đến khi Lục Phong hỏi hắn "Làm sao vậy", hắn mới nói thêm: "Nếu không thì hôm nay tôi mời cậu ăn cơm đi, tôi sẽ nấu cơm, tôi có thể nấu cháo.".


Bình Luận (0)
Comment