Đối Thủ Một Mất Một Còn Muốn Cưới Ta

Chương 5

12.

Nhìn cây đao trước mặt ta ngừng hô hấp lại.

Đúng là một cây đao tốt, nếu như ta nhớ không lầm thì đây chính là trân phẩm của Đại vương tử Bắc Liêu- Gia Luật Tề.

Trước kia lúc hắn ta bị ta đánh đến mức phải co chân lên chạy thì ta đã nhìn thấy, đáng tiếc khi ấy không có cơ hội tìm được.

Không thể ngờ vậy mà hôm nay lại được thấy lần nữa, lần này đã đưa tới tận cửa nếu như ta từ chối thì hơi có lỗi với bản thân nhỉ?

Vì thế ta đưa mắt nhìn về phía người mặc đồ đen đang che mặt kia.

Cố nhân gặp lại nhau, còn có lễ lớn như thế đưa tới, đúng là có đủ ý nha.

Hắn ta cũng đang nhìn ra, giọng điệu âm trầm:

“Ngươi chính là thế tử phi của Tiêu Vân Tễ, muội muội của Dung Phong, Dung Nguyệt?”

Ồ, cảm tình này còn có thêm một mối thù hận có giá trị.

Xung quanh còn có rất nhiều nữ quyến, nếu như đánh đánh giết giết thì không thích hợp, cũng không phù hợp với thân phận hiện tại của ta.

Vì thế ta xoay cánh tay, đôi mắt hồng hồng yếu đuối nhu nhược nói: “Các ngươi thả những người khác ra, để ta đi cùng với các ngươi là được rồi.”

Gia Luật Tề không ngờ ta lại phối hợp với hắn ta như vậy nhưng tất nhiên hắn ta cũng muốn tốc chiến tốc thắng cho nên phất phất tay.

Một vị lão phu nhân lo lắng nhìn qua, muốn kéo ta đi: “Cô nương! Có nguy hiểm.”

Ta đi hai bước tới Gia Luật Tề, lã chã chực khóc:

“Bọn họ vốn dĩ đến đây là vì ta, ta không muốn làm liên lụy tới mọi người.

Không thể chậm trễ nữa, nếu không khi trời tối rồi Tiêu Vân Tễ sẽ đụng phải ta đến lúc đó ta nên giải thích về cây đao đang cầm trên tay như thế nào?

Lăn lộn một phen cuối cùng ta thuận lợi bị bọn người Gia Luật Tề bắt từ chùa Phi Vân tới phòng chứa củi của chùa.

“Nghe nói Tiêu Vân Tễ đối xử với nàng ta sâu đậm vô cùng, nàng ta lại là muội muội của Dung Phong, có nàng ta trong ta, ta xem hai tên đó còn dám làm càn được không?”

Gia Luật Tề nói xong, đưa mũi đao nâng cằm ta lên.

“Hừ, còn tưởng rằng Tiêu Vân Tễ có bao nhiêu bản lĩnh… Kết quả cũng chỉ là tục nhân thua dưới vẻ đẹp của mỹ nhân mà thôi!”

Không có ai không thích người ta khen mình, mặc dù tên Gia Luật Tề này ngu ngốc, vũ lực cũng chẳng đến đâu nhưng ánh mắt cũng không tệ.

Vì thế tâm tình ta tốt lên, còn tốt bụng nói: “Đưa đao cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Cả đám Gia Luật Tề ngẩn người, sau đó bỗng nhiên cười to như là nghe được câu chuyện cười nào đó.

“Các ngươi nghe thấy chưa? Vừa nãy nàng nói cái gì nhỉ? Ha ha nàng nói—”

Giọng nói của Gia Luật Tề bỗng nhiên im bặt.

Ta cởi sợi dây thừng, cướp đao trong tay hắn ta.

Mười lăm phút sau, ta dùng mũi đao cắt đứt khăn che mặt của hắn ta, một chân đạp lên ngực hắn ta, thong thả ung dung thương lượng:

“Ta nói, đưa đao cho ta, thế nào?”

Gia Luật Tề mở to hai mắt nhìn, cả người tràn ngập sự sợ hãi.

“Ngươi, ngươi là—”

Ồ, xem ra là đã nhận ra ta, như thế cũng tốt.

Ta tủm tỉm cười rồi gật đầu: “Đúng, ta chính là bà cố nội của—”

“A Nguyệt.”

Ế?

Ai đang gọi ta vậy?

Theo bản năng ta quay đầu lại, thấy một đám người đang trợn mắt há mồm nhìn ta.

Cấm vệ quân, ca ca của ta, Tiêu Vân Tễ….

Hắn đứng trước một đám người, khoang tay đứng nhìn, ánh mắt là một mảnh thâm thúy yên lặng.

Ầm.

Đao trong tay ta rơi xuống đất.

13.

Sau khi cân nhắc, ta quyết định quỵt nợ.

“Phu quân, cuối cùng chàng cũng tới rồi!” Ta bước nhẹ vài bước vươn tay cho hắn xem, vẻ mặt đầy sự tủi thân: “Thanh đao kia quá nặng, chàng xem, tay ta đỏ hết lên rồi này.”

Xung quanh yên tĩnh, ca ca của ta thở dài, quay đầu nhìn về núi xa xa.

Gia Luật Tề ở phía sau cũng run rẩy mà mắng không nên lời: “Ngươi…!”

Vừa mới nói đã bị tầm mắt của Tiêu Vân Tễ lướt qua dừng trên người hắn ta, lạnh lẽo thấu vào tận xương tủy.

“Còn thất thần ở đó làm gì?”

Toàn bộ cấm vệ quân phản ứng lại, lập tức vọt lên, trói những tên kia.

Trong đó một người cực kỳ có mắt, trực tiếp lấy mảnh vải bố chặn miệng Gia Luật Tề lại, sau đó hắn ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Ta còn chỗ nào phải lo lắng nữa chứ?

Hình ảnh vừa rồi không biết Tiêu Vân Tễ đã thấy được bao nhiêu? Lời ta nói hắn đã nghe được đến đâu?

“Phu quân, vừa rồi ta chỉ là… Tình thế cấp bách…”

Còn chưa dứt lời, đằng sau đã có một vị lão phu nhân đi tới.

“Cô nương, ngươi không có việc gì chứ?”

Chính là vị lão phu nhân lúc nãy, quan trọng là… Sao Triệu Đường Ngọc lại đỡ bà ấy?

“Tổ mẫu, ngài đừng lo lắng, không phải A Nguyệt vẫn còn ổn ư?”

Hả????

Vậy mà ta còn thuận tay cứu cả Thái Hậu?

Thái Hậu vẫn không yên lòng, có lẽ là mới đi tới nên chưa nhìn thấy gì, sau đó quay về nói với Tiêu Vân Tễ:

“Vân Tễ, ngươi phải chăm sóc cho phu nhân của ngươi đàng hoàng, mới nãy nàng ấy khóc lóc rất đáng thương.”

Tiêu Vân Tễ dừng lại, gật đầu: “Thái Hậu nói đúng, xưa nay A Nguyệt là cô nương yếu đuối, hôm nay chắc đã bị kinh hách nhiều rồi.”

Nói thât, ta cảm thấy vế sau của hắn đang ám chỉ những người khác đang ở đây thì đúng hơn.

Triệu Đường Ngọc nhìn ta sau đó nhìn ca ca của ta, cuối cùng như muốn nói lại thôi.

Tiêu Vân Tễ chưa cho nàng ấy cơ hội mở miệng đã cầm tay ta, dịu dàng nói: “Tay có đau hay không?”

Ta không ngừng gật đầu.

Đáy mắt của Tiêu Vân Tễ hiện lên ý cười, bỗng nhiên giơ tay đưa ra một cây hồng ngọc trâm cực kỳ quen mắt, giúp ta vén mái tóc có chút hỗn độn phía sau.

“Vậy chúng ta về nhà nhé?”

Ta ngây ngốc tại chỗ.

Cho đến khi về tới phủ An Quốc Công, ta cũng chưa hé miệng lần nào.

Tiêu Vân Tễ lấy ra một lọ thuốc mỡ: “Lại đây bôi thuốc nào.”

Ta nhìn hắn một cách sâu kín.

Tiêu Vân Tễ cười cười, thẳng thắn mở miệng:

“Khoảng thời gian trước, đám người Gia Luật Tề có động tĩnh muốn bày ra cái bẫy. Vốn tưởng bọn chúng nhắm về Thái Hậu, không ngờ—”

“Ca ca của thiếp cũng biết việc này?”

“Kế hoạch này huynh ấy có tham dự một nửa.”

“....”

Các ngươi hợp mưu lại dùng trên người ta có đúng không? Các ngươi nghĩ xem như thế có được không hả?

Nhưng điều quan trọng nhất không phải là cái này.

Ta thở sâu: “Vậy chàng… Biết ta là ai từ khi nào?”

14.

Vẻ mặt của Tiêu Vân Tễ có chút kỳ diệu.

“Vào đêm trước khi hồi kinh.”

Ta nhớ lại một chút, nháy mắt liền hiểu.

“Thiếp đã nói mà tại sao hôm đó chàng lại muốn uống rượu với thiếp?”

“....”

Tiêu Vân Tễ đè đè giữa hai hàng lông mày.

“Lúc ấy ta… Chỉ là hơi nghi ngờ, sau đó khi nàng đưa ta về doanh trướng thì ta đã xác nhận đó chính là nàng.”

Khí thế kiêu ngạo của ta lập tức tắt ngúm, bởi vì lời này của hắn có mức độ sát thương cực cao.

Nói đến cùng vẫn là do ta đuối lý.

Ta thử hòa giải: “Ha ha, chứng minh nhiều năm như thế bảo đao của ta không hề già đi.”

Tiêu Vân Tễ nhàn nhàn liếc ta một cái.

Ta ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Hắn kéo tay của ta qua muốn giúp ta bôi thuốc, nhưng ta thấy cái bình này hình như đã từng thấy ở đâu đó.

Tiêu Vân Tễ giải thích: “Ta lấy được từ chỗ của Dung Phong.”

Ồ, hiện giờ huynh ấy cũng đâu có cần dùng cái này.

Ta thở dài một tiếng, mặc kệ việc hắn kéo tay ta, chỉ phát sầu:

“Giờ nên làm sao đây? Tội khi quân chính là liên lụy tới cửu tộc.”

Dáng vẻ của Tiêu Vân Tễ vẫn không có gì lo lắng, chỉ nói:

“Lúc trước khi ta xin chỉ tứ hôn còn cầu thêm một kim bài miễn tử nữa.”

Sao người nam nhân lại có thể làm được nhiều như thế?

Ta nói với vẻ không thể tin tưởng được: “Chiến công ba năm của chàng đáng giá như vậy?”

Đổi hôn ước với ta thì không nói nhưng còn có thể nhặt thêm bảo bối đó nữa?

Tiêu Vân Tễ tùy ý nói:

“Cũng không có gì khó. Chỉ đơn giản nói với bệ hạ một câu nếu Đại Yến không có Dung gia và phủ An Quốc Công thì sẽ có tình huống như thế nào mà thôi.”

Nhân cơ hội này ta rụt tay lại, giơ ngón tay cái lên: “Bệ hạ thánh minh.”

Bôi dược cực kỳ phiền toái, lát nữa ta còn phải đi rửa.

Tiêu Vân Tễ nhìn ta, nhướng mày: “Không muốn hỏi cái gì nữa sao?”

Ta chột dạ quay đầu đi: “Không… Không có.”

Hắn im lặng nhìn ta một lát, bỗng nhiên nói: “Con người của ta từ trước đến nay nói lời là giữ lời.”

Hả????

Ta ngạc nhiên nhìn lại, sau đó rơi vào ánh mắt thâm thúy của hắn.

“Ta đã nói nếu nàng muốn cái gì thì ta chắc chắn có thể cho nàng cái đó.”

“Những lời này— Lúc trước, hiện tại hay tương lai, Dung Nguyệt, vĩnh viễn có hữu hiệu đối với nàng.”

Ta nghe thấy tiếng tim mình đập bình bịch.

Hắn bình tĩnh nhìn ta, thấp giọng nói:

“Ta đưa hồng ngọc trâm cho nàng, Dung Nguyệt, nàng đem bản thân cho ta được không?”

15.

Nhiều năm như thế, bản tính nhan khống của ta vẫn không thể thay đổi được.

Bị người tuyệt sắc như vậy nhìn ai mà chịu nổi?

Dù sao thì ta không thể chịu được.

Sau đó ta nghe thấy được giọng nói của mình vang lên.

“Được.”

Sau đó ta vẫn có đôi chút hối hận, bời vì hồng ngọc trâm này vốn dĩ là của ta!

Có phải lúc đó ta bị hồ đồ rồi không?

Ta có ý muốn tranh luận cho rõ ràng với Tiêu Vân Tễ nhưng sau đó hắn đã cúi đầu hôn lên vết thương trên ngực của ta.

Thở dốc kịch liệt, hô hấp nóng bỏng.

Hắn trầm giọng cười:

“... A Nguyệt, rõ ràng nàng cũng thích ta, nhiều năm như vậy.”

… Hắn nói cũng đúng.

Bởi vì đây là sự thật.

….

Trên đời này không có bức tường nào không có gió lọt qua, rất nhanh, toàn bộ kinh thành đã biết ta và ca ca sinh đôi của mình tráo đổi thân phận, nhưng những chuyện mà cả nhà chúng ta lo lắng không hề xảy ra.

Bắc Liêu vì đổi Gia Luật Tề, nên đã cắt đất đưa lên cho Đại Yến.

Phủ An Quốc Công và Dung gia đều được ban thưởng, vì thế ta cực kỳ vui sướng.

Một tháng sau, Hoàng thượng tứ hôn cho ca ca của ta với Trưởng công chúa.

Không thể không nói, tiến độ này nhanh hơn so với tưởng tượng của ta.

Phụ mẫu của ta cũng rất vui mừng: “Cuối cùng cũng có người muốn! Cuối cùng A Phong cũng lấy được thê tử!”

Ta trộm đi nhìn Triệu Đường Ngọc: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Mặt Triệu Đường Ngọc đỏ lên: “Dược mà ta cho ca ca của ngươi đã dùng hết rồi, phụ hoàng nói thành hôn thì xem dược kia như của hồi môn.”

Ta khiếp sợ: “Huynh ấy còn không biết xấu hổ mà nói thế ư?”

Triệu Đường Ngọc thở dài: “Lúc trước ta nghi ngờ hắn ta, cứ một hai bắt hắn ta phải múa kiếm sau đó… Bị thương.”

“....”

Hóa ra đây là bản lĩnh cưới thê tử.

Nâng nâng cằm, hừ nhẹ:

“Thật là, sao có thể giống nhau như thế chứ?”

Ta sờ cây hồng ngọc trâm trên đầu, nở nụ cười.

Nói cũng đúng.
Bình Luận (0)
Comment