Hoàng Đế an toạ trên long sàng, đằng sau là Huệ quý phi Cố thị. Nàng nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm cho hắn.
- Dạo này nhìn chàng tiều tuỵ quá!
Bên ngoài, Tiểu Thuận Tử cung kính khom người bẩm báo:
- Hoàng thượng, Phủ Nguyệt công chúa đã... đã không còn rồi.
Hoàng Đế ngã ngồi trên đất, khoé miệng hắn khẽ giật:
- Đề nhi...!
Ta tên là Dạ Nguyệt Thanh Đề, là muội muội của Cảnh Tuyên Hoàng Đế.
Mẫu thân của ta là Đức Tần, nhưng đáng tiếc bà chỉ bên ta được 5 năm đã qua đời. Triều Dương Hoàng Thái Hậu thương xót nên nhận nuôi ta.
Đến năm 10 tuổi, Hoàng huynh ban cho ta tên:"Phủ Nguyệt", mọi người đều gọi ta là Phủ Nguyệt Công chúa.
Năm dài tháng rộng, chớp mắt một cái, ta đã thập thất niên, lần đầu ta nghe được, năm xưa, mẫu thân ruột của ta chết, là do vị Thái Hậu ta một mực kính trọng kia làm hại. Ta đau đớn, ta hụt hẫng, ta chỉ thẳng vào Triều Dương mà gào thét:
- Tại sao lại giết chết mẹ ta?
Đàn hương trong Thọ Khang cung phảng phất, tiếng niệm kinh của Triều Dương vang lên đều đều, nghe ta hỏi, thanh âm chợt dừng.
- Đề nhi!
- Ta hỏi bà sao lại hãm hại mẹ ta?
Nộ và hận dâng trào trong lòng nhưng không thắng nổi sự bất lực sượt thành từng giọt nước mắt.
Chỉ là ta không ngờ, hai vị mẫu thân ta yêu thương lại giết hại lẫn nhau.
Ta không biết, trên tay Triều Dương đã thấm bao nhiêu máu tươi rồi.
- Con hồ đồ rồi. Ai gia... không hại Đức Tần.
- Còn nguỵ biện, ta đã nghe bà và Thiếu Phong ca ca nói chuyện với nhau rồi.
- Ai gia nghĩ, con cần thời gian để trấn tĩnh lại.
Không thèm nhìn bà một lần, ta phẩy tay quay gót hướng về Càn Thanh cung.
Nợ máu phải trả bằng máu.
Ta đến chỗ Thiếu Phong làm loạn liền mấy ngày, đòi trả mạng lại cho mẫu thân ta.
Hoàng huynh thở dài, chép miệng một cái, liền bảo:
- Đưa nó đến Cam Lộ Tự một thời gian đi.
Cam Lộ Tự, là một ngôi chùa nhỏ ở trên đỉnh núi Thiên Sơn, cách Tử Cấm Thành 500 dặm, trước kia, Sảnh Phù Thái Phi muốn tránh sự đời, liền xin Hoàng đế lập một cái chùa nhỏ để mình có thể một lòng hướng Phật, vừa có thể ngày đêm tụng kinh cho Tiên đế.
Ngày họ đưa ta đến tự, là một ngày tuyết rơi như lông ngỗng, phủ kín mọi cảnh vật. Ta một thân bạch y, chật vật ghìm vào từng đám tuyết, cho khỏi trượt chân. Lòng oán hận Thiếu Phong, dám đầy ải ta đến nơi này.
Ta vô tình đá phải thứ gì đó, giật mình nhận ra đó là một con người, cứng đơ. Ta sợ hãi lùi vài bước, lát sau mới dám thò tay vỗ vỗ lên mặt hắn, thấy còn chút hơi ấm, lồng ngực còn đập, ta mới yên tâm.
"Này!"
"Này, tiểu hoà thượng!"
Khoé mắt hắn khẽ giật, he hé mở ra, rồi lại nhắm vào, ta cởi áo khoác ngoài, đắp lên người cho hắn. Hình như hắn lạnh quá rồi.
"Này! Ta làm sao thì mới giúp được ngươi".
Hắn mấp máy môi, ta ghé tai nghe thì mới biết, hắn nói ba chữ:
"Cam Lộ Tự"
"Vừa hay, ta cũng đến đó. Hmm, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp. Ta đành mang ngươi theo vậy".
Ta tháo bình rượu nóng ở thắt lưng đưa hắn uống, hắn lắc đầu:
"Người xuất gia, không uống rượu"
Ta bực mình, cạy miệng hắn đổ vào.
"Sắp chết đến nơi, còn để ý mấy chuyện đó à?"
Rượu cay, làm hắn cau mày, nhưng cũng có chút tác dụng, nửa khắc sau da dẻ đã có chút hồng hào. Hắn cũng đã tự đi được. Bóng hắn rất cao, bây giờ ta mới nhìn rõ, hắn mặc một bộ y phục nâu, nhưng ta vẫn thấy hắn rất đẹp. Nếu không phải là một nhà sư, thì có thể vào kinh ứng thi Mỹ nam rồi.
"Ngươi tên là gì?"
"Đoạn Niệm"
Ta cười:
"Cắt đứt niệm tưởng ư?"
"Đúng vậy"
"Sao lại chọn cái tên này?"
"Hồng trần tục niệm, đối với ta không còn ý nghĩa nữa. Hôm nay, đa tạ cô nương đã tương cứu"
Ta quay đầu nhìn hắn:
"Ta là phật tử mới của Cam Lộ Tự, sau này, cứ gọi ta là Thanh Đề".
"Cô nương còn trẻ mà đã xuất gia?"
Ta gật đầu:
"Đúng vậy"
Đoạn Niệm tặc lưỡi, quay đầu đi tiếp.
Suốt chặng đường, hắn không nói với ta thêm câu nào nữa.
Cửa tự đã mục, xung quanh trồng rất nhiều hoa Đại. Gió mang theo hương hoa, lạnh lẽo thổi, ta xuýt xoa, ôm hai cánh tay, ngơ ngác nhìn quanh. Đoạn Niệm đẩy cánh cửa, quay lại nói với ta:
"A Đề, vào thôi"
Hắn vừa gọi ta là A Đề, ta thấy vừa lạ lẫm vừa thích thú, trước giờ, người trong cung câu một câu hai, đều gọi ta là Công Chúa. Chưa ai dám gọi ta như hắn cả, chưa có ai.
"A di đà phật, Thanh Đề đã đến đấy ư?"
Ta thoáng tươi tỉnh, nhún nhẹ người hành lễ với trụ trì.
- Sảnh Thái phi nương nương, đã lâu không gặp.
Sảnh Phù cười cười, ngón tay khẽ lần chuỗi hạt châu:
- Đề nhi không cần đa lễ. Bần ni bây giờ chỉ là thứ dân, sao dám nhận lễ của con?
Bà sắp xếp cho ta ở trong một tịnh xá nhỏ, đối diện với nơi ở của Đoạn Niệm.
Nhưng dù sống ở đâu, vẫn có những con người muốn dập tắt ánh hào quang của người khác...
Không ít lần, ta bị Y Dĩ Ái tìm đến gây sự. Nàng ta à? Cũng là một phật tử như ta. Nhưng có điều, nàng lại vào trước vài tháng, nên được Thái phi giao cho việc dưới bếp. Tính tình ngang bướng, hỗn láo. Bị phụ mẫu bắt lên tự để tu hành, suy nghĩ cho thông. Vậy mà vào đây rồi, Y Dĩ Ái vẫn chứng nào tật ấy.
- Thanh Đề, còn không mau đi lấy nước
- Trời lạnh như vậy, cô dám bắt ta ra ngoài?
Y Dĩ Ái nhếch môi cười, chuỗi hạt châu bị cô ta ném ra phía cửa:
- Không làm thì không được ăn.
Ta gian nan xách theo hai thùng rỗng ra khỏi tự. Gió tuyết lạnh buốt, ta run lên một cái, đi được một quãng mặt mũi đã tái nhợt, nước sông ở đây thật lạnh quá. Vừa chạm nhẹ tay xuống nước đã phải rút lên.
- Để ta làm.
Ta mắt sũng nước, mơ hồ nhìn lên. Thì ra là Đoạn Niệm.
Hắn luôn xuất hiện vào những lúc ta khó khăn như vậy đấy.
- Ngươi làm được không?
- Được. Ngươi về trước đi.
Hôm ấy, Đoạn Niệm đi xách nước về muộn, quá giờ dùng thiện. Không còn gì để ăn, ta hỏi hắn có đói không, hắn lắc đầu.
- Không đói.
Ta áy náy, chạy xuống bếp ăn trộm vài cái màn thầu cho hắn. Bị Y Dĩ Ái bắt được, bị đánh, bị mắng. Đoạn Niệm chỉ thở dài, xoa xoa đầu ta bảo:
- Lần sau không được làm vậy. Ngươi vì ta mà bị đánh, ta không gánh nổi đâu.
Đoạn Niệm lúc nào cũng trầm tĩnh như vậy.
Ta nhớ, vào ngày tuyết tan, Đoạn Niệm dắt ta vào rừng kiếm củi. Ta không quen làm việc nặng, chỉ tựa vào gốc cây, lười biếng ngắm hắn. Lúc hắn về, đem cho ta một bông hoa dại, nói tặng ta.
Ta vỗ vỗ má hắn:
- Ngươi thật đáng yêu.
Hắn bối rối, xoay người đi:
- A di đà phật!
Có lần, ta hỏi hắn tên thật là gì, hắn ậm ừ một lát rồi mới kể cho ta nghe:
- Tên ta là Ức Quân Viễn.
Ta mông lung nhớ ra, khi ta mới 5 tuổi, từng gặp một thiếu niên tên như vậy. Ta nhớ, đó là tết Nguyên Tiêu, ta cùng Tiểu Huệ ra ngoài dạo chơi, suýt nữa lao vào ngựa điên. Ta tưởng mình sắp chết rồi, hét lên một tiếng, cảm thấy thân mình nhẹ bẫng. Ta mở mắt, trước mặt là một thiếu niên hơn ta chừng 5 tuổi. Ta hỏi hắn tên gì, hắn trả lời: Ức Quân Viễn".
So với bộ dạng của Đoạn Niệm đã nhị thập nhị niên ( 22 tuổi) này, cũng thật giống.
- Rồi tại sao ngươi lại xuất gia?
- Thân nhân ta đều bị người ta giết cả rồi. Ta muốn tránh cõi đời bạc bẽo, nên mới xuất gia.
- Tại sao thân nhân của ngươi lại bị giết?
- Là do Dạ Nguyệt gia giết họ. Hơn 200 mạng đã chết dưới đao của Thành Tuyên đế.
Tim ta nảy lên một cái. Là phụ hoàng giết cả nhà Ức Quân Viễn? Khiến hắn lang bạt khắp chốn, rồi trở về đây, đổi tên thành Đoạn Niệm?
- Vậy... vậy, ngươi có hận... Dạ Nguyệt không?
- Có chứ!
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta.
Nói như vậy, hắn hận ta...
Vì ta mang họ Dạ Nguyệt.
- Tu bao năm như vậy, nhưng tha thứ cho họ, quả là không dễ- Hắn nói xong, thì lại lầm rầm đọc kinh. Ta ở một bên cứ ngắm hắn, trong lòng bối rối.
Hắn hận ta... Hắn có hận ta không?
- Ngươi tên họ là gì?
- Hỏi ta? - Ta giật mình nhìn hắn.
- Ừ.
- Ta... ta họ Phủ, là Phủ Nguyệt Đề. Còn Thanh Đề là pháp danh thôi.
Ta nói dối thật hay...
Từ đó về sau, hắn vẫn như cũ gọi ta là A Đề, tình cảm trong mắt đối với ta vẫn không một chút gợn sóng, bình lặng như cái tên Đoạn Niệm- cắt đứt mọi niệm tưởng.
Bông tuyết đầu tiên rơi trước tự.
Vậy là lại thêm một mùa đông nữa.
Ta sống ở Cam Lộ Tự đã được 1 năm.
Tình cảm dành cho Ức Quân Viễn cũng ngày càng nhiều.
Ta nghe phong phanh rằng, ngày mốt sẽ có xe của Hoàng Cung đến đón ta.
Ta thực không muốn về.
Tịnh xá nhỏ của Đoạn Niệm vẫn đóng, ta gọi hắn không thưa, ta nghĩ hắn biết rồi.
Biết ta lừa hắn.
Ngày đông năm ấy, ta mặc một bộ cung phục thêu mẫu đơn rực rỡ, suối tóc vấn cao, cài rất nhiều phượng hoàng. Ta soi trong gương, lại thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của ta trong đó.
Đã 1 năm rồi, ta không nhìn thấy.
- Công chúa, đi thôi.
Ta nắm chặt tay, nghe tiếng mõ, ta có thể tưởng tượng dáng vẻ nhắm mắt tĩnh tọa của hắn.
Ta đến trước cửa phòng hắn, nói nhỏ:
- Đoạn Niệm, ta phải đi rồi.
- Đoạn Niệm!
Ta không nghe thấy tiếng hắn, liền có chút bứt rứt, đau lòng.
- Ta xin lỗi.
- Đoạn Niệm, ta thích ngươi.
Tiếng tụng kinh tạm dừng lại.
Gió thoảng qua cuốn theo mùi hoa Đại, mang theo hơi lạnh thoảng qua đáy lòng ta, hắn lặng lẽ nói "A Di Đà Phật".
- Đoạn Niệm, đi cùng ta được không?
Ta biết ta đang thỉnh cầu vô lý.
- Ta không muốn thấy ngươi.
Ta hơi sững lại, bàn tay buông khỏi cánh cửa, ta rời đi.
Nhưng ta không biết, lúc đó, hắn đang ngồi sau cánh cửa, hai chúng ta cách nhau gần như vậy, nhưng lại tưởng chừng cách cả đại dương.
Ta đến Càn Thanh cung, hi vọng có thể cầu xin Hoàng huynh giải oan khuất cho Ức gia. Hoàng Thượng nghe xong thì long nhan thịnh nộ:
- Ức gia trước kia có ý định chiếm ngôi đoạt vị. Giang sơn này vốn là của Dạ Nguyệt gia. Ai dám làm phản, chỉ có đường chết. Năm ấy, còn để một Ức Quân Viễn chạy thoát, Trẫm mà tìm ra được y, lập tức giết chết.
Ta ngã ngồi trên đất:
- Hoàng huynh, tha cho Quân Viễn đi.
Cảnh Tuyên đế đập bàn, sai người ngày mai phải đến Cam Lộ Tự bắt Ức Quân Viễn về.
Ta thật ngu ngốc, ta lại hại chàng rồi. Tưởng có thể cứu, ai ngờ, chính là ta "tự tay đâm kiếm" vào chàng.
Ta dập đầu trên đất, máu đỏ vương trên sàn gỗ, ta không thấy đau, chỉ một mực cầu xin đừng giết Quân Viễn.
Hoàng Thượng không nghe, cho Tiểu Thuận Tử lôi ta ra ngoài:
- Có tư tình với tội nhân, muội định nhận tội gì?
- Muội thích Quân Viễn, làm ơn, tha cho hắn.
- Hắn đã xuất gia rồi! Hơn nữa còn là mầm mống tai hoạ, hắn sẽ báo thù cho Ức gia. Muội hiểu không?
- Chàng sẽ không làm thế.
Ta bị vứt ở ngoài cửa Càn Thanh cung. Thê thảm một mình một ngựa đến trước Cam Lộ Tự. Chỉ hi vọng, có thể đưa Đoạn Niệm đi, trước khi Cấm Vệ quân đến giết chàng.
Ta quỳ trước cửa Sơn tự đã nửa ngày, Thái phi lại ra khuyên ta nên về
- Nương nương, chàng nói thế nào?
- Đoạn Niệm vẫn chỉ nói một câu như cũ: "Khuyên cô ấy về đi". A Di Đà Phật!
Sảnh Thái phi thở dài, lắc đầu đi vào trong.
Ta chậm rãi đứng dậy, đầu gối tê rần cứng đờ khiến ta không thể đứng thẳng.
- Ức Quân Viễn! - Giọng nói của ta truyền vào Sơn Tự.
- Ức Quân Viễn! Ta không muốn chàng chết!
Ta gào lên như xé cổ, vết bầm dập trên trán vẫn vương máu đỏ, trượt qua gò má rơi xuống áo lông trước ngực, rồi ngất trước sơn tự.
Khi tỉnh dậy, đã thấy Triều Dương Thái Hậu ngồi bên cạnh. Ta lo lắng, túm lấy ống tay áo của bà:
- Mẫu hậu, chàng đâu rồi, Ức Quân Viễn thế nào rồi?
Triều Dương vỗ vỗ vào tay ta:
- Hắn đang bị giam trong Thiên lao.
Ta vùng khỏi chăn, đánh thị vệ cản đường, chân trần chạy đến thiên lao.
Ta sợ Cảnh Tuyên Đế giết chàng.
Tại sao phải giết chàng? Bây giờ, Ức gia còn lại mình chàng, mà chàng lại một lòng theo Phật. Cho dù có muốn tạo phản, thì làm được gì?
Xuyên qua hành lang dài thăm thẳm, ở cuối con đường có một thiên lao rất lớn, binh lính gác từ ngoài vào trong, từ xa, ta đã nghe thấy tiếng gõ mõ từ bên trong vọng ra, có thể ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng.
- Mở cửa!
- Nhưng công chúa...
Vành mắt ta đỏ ửng, không rõ là thét hay nói:
- Mở cửa!
Trong ngục ẩm mốc, ta vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng lưng của Đoạn Niệm, trong lòng lại dâng trào cảm xúc. Hắn quỳ trên rơm, vừa gõ mõ vừa niệm kinh, nhìn rất từ bi.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, không buồn không vui.
- Tam công chúa giá đáo! Không tiếp đón từ xa.
Ta che miệng chàng:
- Đừng nói nữa, đừng nói. Ta là Phủ Nguyệt Đề!
- Dạ Nguyệt Thanh Đề
Hắn nhấn từng chữ một, hai chữ Dạ Nguyệt như hai lần đâm vào tim ta.
Ta đến tìm Hoàng Thượng lần nữa, hỏi hắn làm thế nào thì mới thả Đoạn Niệm. Hoàng Thượng ghé tai ta nói nhỏ:
- Tứ Vương Gia Dạ Nguyệt Phong Mãn tin muội nhất. Sắp tới, Trẫm cử hắn tới Tây Nam một chuyến. Muội giết nó đi, thì Trẫm sẽ đáp ứng nguyện vọng của muội.
Ta trợn mắt, đấm vào ngực Hoàng đế:
- Hoàng huynh điên rồi! Phong Mãn là ruột thịt của chúng ta, mất Phong Mãn, thì Phong Nhu sẽ sống làm sao?
- Trẫm không quan tâm. Muội muốn lựa chọn sao tuỳ muội.
Bàn tay bất giác nắm chặt lại, trong lòng ta chỉ còn lại nộ và hận...
Ta quỳ trước mộ Tứ Vương- Phong Mãn đốt tiền vàng cho hắn.
- Đệ từng trách tỷ! Đệ từng nói, Cảnh Tuyên Đế là hôn quân, chết dưới tay ai, cũng tuyệt đối không chết dưới tay hắn. Tỷ giết đệ mất rồi, tha thứ cho tỷ, tha thứ cho tỷ!
Ta ôm tấm bia, mặt mũi méo xệch, càng khóc càng không ra tiếng.
Sau đó trời đổ mưa.
- Công chúa, Đoạn Niệm đại sư đang ở hậu viện.
Ta chạy thật nhanh đến tìm hắn.
- Thật tốt quá, chàng không sao!
Ta thấy trong tay hắn vẫn nắm chuỗi tràng hạt, cúi mắt niệm kinh.
- Đoạn Niệm!
- Ta đến cung Càn Thanh một chuyến.
- Để làm gì? - Ta sợ hãi.
- Xin hắn cho ta về Cam Lộ Tự.
- Không được, hắn sẽ giết chàng.
- Ta phải đi.
- Không được.
Ta giận dữ, liền giật chuỗi tràng hạt trong tay hắn vứt luôn vào chậu lửa: " Nghe lời ta!". Ta rũ mắt, một lần nữa từ bỏ tự tôn, mềm mỏng nói:
- Sau này, ở bên ta là được.
Rốt cuộc Đoạn Niệm cũng ngẩng đầu lên nhìn ta, thần sắc hờ hững như cũ
- A di đà phật!
Lời nói còn văng vẳng bên tai, ta vùi đầu vào cổ hắn, khàn giọng nói: "Chúng ta thành thân nhé?"
Đoạn Niệm cúi mắt, tim thắt lại. Hắn trầm ngâm hồi lâu, thấp giọng nói:
- Thanh Đề, không được.
Hắn vòng tay qua vỗ vỗ đỉnh đầu ta:
- Vì nàng là nữ nhi của kẻ thù.
Đúng vậy, vì ta là nữ nhi của kẻ thù, ta là công chúa.
Đúng Thất Tịch, ta gả cho hắn.
Ức Quân Viên nhếch môi mỉm cười, nâng tay rót cho ta một chén rượu: "Tam công chúa quả là có cách, ép một người đã xuất gia phải hoàn tục"
Ta ngồi xuống, đón chén rượu trong tay hắn.
- Chàng không uống ư?
Hắn lắc đầu, cười:
- Người xuất gia, không uống rượu..
Trong lòng Ức Quân Viễn chua xót, nhưng vẫn hỏi:
- Thanh Đề không muốn uống rượu?
Ta nhìn hắn một hồi, cười thành tiếng, nhấc tay lên, ngửa đầu uống cạn chén rượu, nhanh đến mức ngay cả Ức Quân Viễn cũng giật mình, một cỗ tanh nồng trào lên trong lồng ngực, ta buông chén rượu, tiếng chén vỡ vụn khiến sắc mặt Ức Quân Viễn thêm tái nhợt.
- Đoạn Niệm... Hận ta sao? Hận ta là công chúa của Thành Tuyên Đế?
Sắc mặt Ức Quân Viễn trắng bệch như tờ giấy, hắn ngẩn người: "Nàng đã biết, nàng đã biết sao lại còn uống... Nàng biết rõ..."
Hắn gấp gáp ôm ta:
- Ta...thành toàn cho chàng. Để mối thù giữa Ức gia và Dạ Nguyệt gia kết thúc... ta chết... cũng đáng!
Hắn ôm ta thật chặt, cảm giác thân thể ta càng ngày càng lạnh đi. Đoạn Niệm mở miệng, bi thảm kêu gào, âm thanh nghẹ trong họng, không thể thoát ra. Càng thêm bi thảm. Hắn khóc rồi lại cười vang, cười ra nước mắt.
Năm Dạ Nguyệt Thanh Đề chết, vừa tròn 18 tuổi.
Vách đá cheo leo, dài tít tắp, lên đến nơi chính là đỉnh Thiên Sơn, bên trong núi, có một ngôi cổ tự nhỏ, đã lâu năm, tường rêu phủ kín, duy chỉ có hai cây hoa đại, vẫn mang dáng vẻ cũ.
Trụ trì là một ông lão tóc bạc, sống ẩn dật ở đây đã mấy chục năm rồi.
Hương khói phảng phất bay ra từ ngôi tự.
Dưới tán cây Đại, là một ngôi mộ, có khắc đôi dòng:"Thê tử - Phủ Nguyệt Đề".