Vài ngày sau phiên tòa xét xử công khai diễn ra với sự tham gia của rất nhiều người bao gồm một số cảnh sát đại diện của các thành phố lân cận, cánh nhà báo và những người dân muốn chứng kiến toàn bộ quá trình xét xử.
Hà Uy Kiệt được một viên cảnh sát có quân hàm thấp hơn mình dẫn đến chỗ bị cáo, hắn cũng không mảy may phản ứng bất cứ điều gì để cánh nhà báo có thể đoán được tình hình.
Dường như hắn đã đoán trước được Tiêu Hiên hoàn toàn có thể xử lý vụ này nhanh chóng và vô cùng cặn kẽ, tuyệt đối không để hắn gặp bất trắc…
Tiêu Hiên đứng trên cương vị là luật sư của Hà Uy Kiệt cư nhiên lại có chút áp lực, vì anh đã vô tình nhận quá nhiều tiền của Hà Uy Kiệt mà không giải quyết cho ổn thỏa thì e rằng người tiếp theo đứng ở vị trí của hắn hiện tại chính là anh…
Tiêu Hiên nhìn người cáo buộc Hà Uy Kiệt đang ngồi bên dưới, anh đoán chắc chắn rằng tên này là một trong số những tay sai của Ân Kiếm, ông ta cố tình không ra mặt mà chỉ sai một tên kém cỏi đến đây liệu có phải là đang coi thường anh quá hay không…?
Đúng bảy giờ, phiên toà được tiến hành theo quy định của pháp luật, trước khi khai mạc phiên toà, thư kí toà án nhanh chóng kiểm tra sự có mặt của những người được toà án triệu tập; nếu có người vắng mặt thì phải nêu lí do cụ thế.
Tiếp theo chính là nghe phổ biến nội quy phiên toà.
Đến giờ khai mạc, thẩm phán chủ toạ phiên toà khai mạc phiên toà và đọc quyết định đưa vụ án ra xét xử…
“Bị cáo Hà Uy Kiệt bị ông Ninh Tiến Trung cáo buộc về việc tàn trữ m@ túy trái phép, coi thường pháp luật, phạm tội vô cùng nghiêm trọng khi đang tại chức, mời luật sư của bị cáo lên tiếng…!”
Tiêu Hiên bình tĩnh đứng dậy, anh nhìn về phía Ninh Tiến Trung liền phát hiện ông ta có chút sợ hãi, anh cũng không chút do dự nói lên quan điểm của mình về vụ án…
“Thưa tòa, tôi là Tiêu Hiên…luật sư của Hà Uy Kiệt, tôi xin cam đoan mọi lời nói đều là sự thật và tôi sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật nếu lời của tôi là dối trá…”
Tiêu Hiên kí vào giấy cam đoan trước khi biện hộ cho thân chủ của mình, dù sao những thủ tục ở tòa án vô cùng rắc rối, anh chỉ mong sao vụ án kết thúc ở đây và không kéo dài thêm mấy phiên tòa như vậy nữa…
“Ngày xx tháng xx năm xxxx, anh Hà Uy Kiệt có cùng vợ mình là cô Tôn Giai Ân để về quê thăm gia đình nhà vợ, thời gian nghỉ đều được ghi rõ lại tại sở cảnh sát thành phố, trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
Việc này có thể loại trừ khả năng anh Hà đây tự chôn số m@ túy xuống nhà mình…!”
Luật sư bên phía Ninh Tiến Trung liền ra hiệu phản đối, ông ta bước lên đối đầu trực diện với Tiêu Hiên…
“Tôi là Lâm Phát…luật sư của Ninh Tiến Trung, tôi xin cam đoan mọi lời nói đều là sự thật và tôi sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật nếu lời của tôi là dối trá…”
Sau khi tuyên thệ xong, ông ta liền cầm một số hồ sơ đã được chuẩn bị sẵn công khai đối đầu với Hà Uy Kiệt lẫn Tiêu Hiên.
Dù sao ông ta cũng không tin một tên trẻ tuổi như anh lại có thể thắng được vụ kiện này…
“Số m@ túy được giấu ở nhà của Hà Uy Kiệt đâu có nghĩa sẽ do chính tay anh Hà chôn…? Việc tàn trữ số lượng m@ túy lớn như vậy chắc chắn phải có sự giúp sức của nhiều người…tôi tin rằng ngoài anh Hà ra, còn vô số đồng phạm khác âm thầm giúp đỡ…!”
Thẩm phán gật đầu nhìn sang phía của những người bên cạnh, ông liền lên tiếng…
“Tòa đồng ý, mời luật sư Tiêu đưa ra bằng chứng khác…!”
Tiêu Hiên còn chưa kịp nói hết đã bị cái tên đầu hói Lâm Phát này chen vào miệng, nhưng anh cũng không có chút tức giận nào…
“Sau khi phía cảnh sát rời đi, tôi đã đến hiện trường để tìm kiếm thêm vài manh mối khác, tại đây tôi tìm thấy một mảnh vỡ của một vật vô cùng sắc bén, qua tìm hiểu thì đây chính là mảnh vỡ của cái cuốc, chẳng may bị nứt ra khi một người tác động một lực rất mạnh xuống nền đất.
Nhưng xin tòa hãy nhớ, Hà Uy Kiệt vừa bị thương ở vai do đạn bắn nên anh ấy hoàn toàn không thể làm được việc này và tôi xin cam đoan anh Hà cũng không có đồng phạm trợ giúp để tàn trữ số chất cấm qua đoạn ghi âm sau…!”
Tiêu Hiên bật đoạn ghi âm lên trước mặt những người đang chứng kiến, bên trong chính là lời nói của một nhóm đàn ông với nhau…
“Tên đó sẽ rời đi trong vòng ba ngày, nhân lúc này hãy giấu số chất cấm đằng sau nhà của hắn, nơi đây vắng vẻ ít ai để ý…”
“Vậy làm cho sạch sẽ vào, chúng ta chỉ có thời gian trong đêm nay thôi…!”
“Bên phía người giao dịch đã hứa sẽ cho chúng ta một số tiền lớn sau khi làm xong, đừng để người ấy bị ảnh hưởng…!”
Đoạn ghi âm kết thúc khiến Hà Uy Kiệt có chút bất ngờ ra mặt, hắn không thể tin được mấy tên đần độn do Ân Kiếm phái tới lại đang dùng chiếc xe có gắn thiết bị nghe lén ngay từ đầu của hắn.
Chắc chắn thứ này là do Nhuận Phát cung cấp đây, tuy cậu ta “báo” nhưng lại vô cùng phát huy tác dụng vào đúng lúc…
Tiêu Hiên đưa đoạn ghi âm cho thẩm phán, anh tiếp tục với phần bào chữa của mình…
“Thư tòa, tôi vô tình có đoạn ghi âm này khi ngài Hà gắn thiết bị nghe lén trên một chiếc xe của ngài Ân, hiện đang là thị trưởng của thành phố, tôi cho rằng việc này cũng có liên quan đến ngài Ân…!”
Luật sư bên phía Ninh Tiến Trung cũng không phải dạng vừa, ông ta nhanh chóng tiếp tục phần tranh luận của mình…
“Luật sư Tiêu có vẻ đang bán đứng chính thân chủ của mình rồi, việc Hà Uy Kiệt tự ý gắn thiết bị nghe lén lên xe của người khác được xem như cố tình xâm phạm quyền riêng tư cá nhân, bắt buộc phải chịu trách nhiệm trước pháp luật…!”
Tiêu Hiên mỉm cười đắc ý, anh hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Phát…
“Có vẻ người bị nhầm chính là luật sư Lâm đấy, tôi xin nhắc lại Hà Uy Kiệt được cấp trên điều động về đây chính là để điều tra chuyên án buôn lậu xuyên quốc gia của một chính trị gia có tiếng, cụ thể là Ân Kiếm, nên việc ngài Hà gắn thiết bị theo dõi trên xe của ngài Ân là việc vô cùng hợp lí để thu nhập chứng cứ…nhưng luật sư Lâm à, liệu ông có đang đi sai vấn đề quá không…? Thứ ông cần quan tâm hình như đâu phải thiết bị nghe lén này…!!”.