Nhuận Phát vội vàng lái xe theo sát Hà Uy Kiệt ngay khi biết hắn có ý định đến tận nơi thị trưởng thành phố Ân Kiếm ở.
Cậu biết hiện giờ chỉ có trời mới có thể ngăn chặn sự tức giận bốc phát của tên điên này…
Hà Uy Kiệt nhớ lại cái khoảnh khắc mà hắn nhìn thấy biển số xe quen thuộc của những tên đưa hoa cho Tôn Giai Ân, trong đầu hắn ngay lập tức đã muốn giết cái tên Ân Kiếm kia…! Tên khốn tiểu nhân đấy ấy vậy lại kéo Tôn Giai Ân xuống vũng bùn cùng hắn, tên chó chết đó lại hại chết đứa con mà hắn ngày đêm mong ngóng, ngay cả tên của đứa bé hắn cũng nghĩ ra rồi…
Hà Uy Kiệt không nói một lời nào với Nhuận Phát, tự mình lái xe rời đi trước.
Vốn tưởng hắn đến bệnh viện thăm Tôn Giai Ân nên Nhuận Phát cũng mặc kệ, nào ngờ sau khi cậu tiến đến xem camera liền phát hiện nơi Hà Uy Kiệt đi không phải là bệnh viện…!
Nhuận Phát vừa lái xe vừa gọi điện liên hồi cho Hà Uy Kiệt, tuy cậu biết nếu đặt mình trong tình cảnh của hắn thì cậu cũng không thể bình tĩnh nổi, nhưng Hà Uy Kiệt mà cậu biết không phải là người hành động bộc phát như vậy.
Cậu muốn hắn phải tự mình nhận ra việc đến đó gây sự với Ân Kiếm không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, ngược lại việc này có thể khiến Hà Uy Kiệt ngồi tù một lần nữa…!
Hà Uy Kiệt dừng xe trước cổng dinh thự, hắn còn định xử lí mấy người đang tiến về phía mình liền bị Nhuận Phát kịp thời ngăn cản lại…
“Ngài bình tĩnh đi…việc này không thể hành động tùy tiện được…ngài phải nghĩ đến Giai Ân chứ…!”
Hà Uy Kiệt trừng mắt nhìn Nhuận Phát, hắn chỉ cần dùng chút sức cũng đẩy được cậu ngã sõng soài xuống đất…
“Cút…!”
Hà Uy Kiệt nắm chặt tay định cho mấy tên cản đường một trận, nhưng không ngờ cánh cổng lớn nhanh chóng mở ra, Ân Kiếm và một số chính trị gia khác cùng vệ sĩ tiến đến chỗ Hà Uy Kiệt…
“Ồ…cậu được minh oan rồi à…? Lâu lắm rồi không gặp cậu đấy đội trưởng Hà…à quên, bây giờ phải là giám đốc Hà rồi chứ, sau khi cậu thành công tống Lưu Trí Cương vào tù…!”
Hà Uy Kiệt không kiềm được định tiến lên nhưng bị Nhuận Phát ôm lại một lần nữa, cậu nhanh chóng dùng lời lẽ sắc bén đánh mạnh vào tiềm thức của hắn…
“Ngài muốn giết Tôn Giai Ân à…? Hay ngài muốn một người yêu ngài như thế chết tâm hoàn toàn khi nhìn thấy hình ảnh người mình yêu ngồi tù vì tội giết người…? Rồi con ngài…con ngài sau này sẽ cảm thấy thế nào khi cha của nó là tên bạo lực bị cả xã hội lên án hả…?”
Hà Uy Kiệt dần bình tĩnh lại, hắn nhanh chóng dừng động tác hùng hổ lúc đầu liền nhìn thẳng về phía Ân Kiếm…
“Không khí ở thành phố này trong lành lắm đấy, ngài thị trưởng hãy tận hưởng hết mức có thể nhé…! Tôi xin phép đi trước…!”
Hà Uy Kiệt nói đểu Ân Kiếm một câu cũng không thèm cúi đầu chào ông ta, hắn liền lái xe rời đi trước để Nhuận Phát tự giải quyết mọi chuyện…
“Ngài thị trưởng thông cảm, dạo này giám đốc Hà vô cùng bận rộn lại dính vào một số chuyện không hay nên tâm trí không được ổn định, chúng tôi sẽ gửi quà tạ lỗi đến nhà cho ngài sau…!”
Nhuận Phát cúi đầu chào cho có lệ liền lái xe rời đi, cậu cũng muốn đấm vào bản mặt cười cười giả tạo kia không thua gì Hà Uy Kiệt.
Nhìn hành động quá quắt của bọn họ thì Ân Kiếm cũng đã biết kế hoạch của mình thành công mĩ mãn rồi.
Ông ta giấu m@ túy ở nhà hắn không phải muốn hắn ngồi tù vì tội tàn trữ m@ túy, mà ông ta chính là muốn người bên cạnh hắn phải gặp nguy hiểm do chính hành động của hắn gây ra, cụ thể người xấu số đó chính là Tôn Giai Ân…
Ân Kiếm muốn hắn phải nếm thử cảm giác mất đi người thân là như thế nào, muốn hắn trải qua nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm khi mất đi đứa con đầu lòng mà hắn ngày đêm mong chờ.
Trong cuộc chiến quyền lực này, người nào càng đơn độc thì người đó chính là kẻ chiến thắng…!
“Cho người đốt cái xe đó đi…xử lí cả hai tên kia nữa…à đâu…cả cái tên Ninh Tiến Trung…”
Trợ lí nhận được lệnh liền nhanh chóng đi làm việc, cậu ta phải giải quyết sạch sẽ trước khi bọn cảnh sát tóm được hai tên kia, phòng trước hợp bọn chúng khai ra bất kì điều gì bất lợi đối với Ân Kiếm.
Ân Kiếm mất mấy giây để điều chỉnh trạng thái, ông lại trở về với bộ dạng vui vẻ tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở với những chính trị gia ban nãy…
“Tôi thật lòng xin lỗi mọi người vì sự việc không hay ban nãy, có lẽ việc tôi đắc cử khiến giám đốc Hà không hài lòng…”
Một trong những người có mặt ở đó nhăn mày như đang phản bác lời của Ân Kiếm, ông ta tiến đến chỗ Ân Kiếm ra vẻ nịnh nọt…
“Tôi cảm thấy từ lúc ngài giữ chức thị trưởng thì thành phố dần ổn định và được đưa vào quy củ hơn, nhưng ngược lại là giám đốc Hà kia, cậu ta chính là đang cố tình chèn ép và vu khống ngài đây mà…!”
Một số khác cũng nhanh chóng đồng tình trước lời nói của chính trị gia vừa nãy, đây cũng chính là điều mà Ân Kiếm muốn ở đám người ngu ngốc này…trước khi bí mật bị phơi bày…!.