Đội Trưởng Hà Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 6


Trong lúc này Hà Uy Kiệt đang xem hồ sơ về các vụ án mới để tiện cho việc điều tra và truy bắt tội phạm, bất chợt tiếng điện thoại ting lên khiến hắn cầm lên xem thử, hóa ra là tài khoản phụ bị trừ một trăm tệ, hắn liền biết là Tôn Giai Ân đã xài cái thẻ mà hắn đưa, nhưng không biết cô xài cái gì mà chỉ tốn một trăm tệ...quá ít so với tưởng tượng của hắn...!
"Đội trưởng Hà, đến giờ đi họp rồi...!"
Trợ lý gõ cửa nhắc nhở Hà Uy Kiệt mấy câu, hắn cũng không thắc mắc thêm liền theo trợ lý đi họp.

Gần đây bọn họ có một vụ án buôn lậu vô cùng phức tạp, mà đối tượng lại là một chính trị gia nổi tiếng sắp tranh cử chức vị thị trưởng thành phố trong nửa năm nữa.

Mặc dù bọn họ đã gài rất nhiều người theo dõi ông ta nhưng không tìm thấy bất kì thứ gì để cáo buộc người đàn ông này, lý do duy nhất mà cảnh sát tin rằng ông ta là người buôn lậu chính là vì ông ta có thể tự do đi lại giữa các thành phố mà không bị kiểm tra hành lý cá nhân...!
"Đội trưởng Hà, cậu nghĩ vụ này chúng ta nên lập kế hoạch mới như thế nào, vì thời gian không còn nhiều, chúng ta không thể để một tên buôn lậu trở thành chủ thị trưởng thành phố được...!"

Hà Uy Kiệt có vẻ không tập trung vào lời của Giám đốc sở cảnh sát cho lắm, hắn hơi ngả lưng vào ghế, dùng ánh mắt có phần tra xét nhìn ông ta...!
"Tôi không hiểu lắm đoạn ngài chủ tịch gì đó không bị kiểm tra hành lý lúc di chuyển giữa thành phố, tôi có một người bạn làm bên luật, chưa từng nghe cậu ta nói có thể đặc cách việc kiểm tra cho lãnh đạo...?"
Lưu Trí Cương nghe Hà Uy Kiệt chất vấn liền âm thành đánh giá hắn còn trẻ chưa trải sự đời, dù có cho bọn họ mười cái lá gan đi chăng nữa thì bọn họ cũng không dám động vào một chính trị gia có mặt mũi như vậy...!
"Có vẻ tôi đánh giá cao năng lực làm việc của đội trưởng Hà rồi, cậu không biết quy tắc ngầm trong công việc của chúng ta là không được kiểm tra xe riêng của chính trị gia sao...?"
Hà Uy Kiệt nhướng mày tỏ vẻ xem thường lời nói của Lưu Trí Cương, giọng nói cũng có phần không xem ai ra gì...hay nói đúng hơn là không xem mấy tên hèn nhát ra gì...!
"Tôi thật sự không biết đấy, nếu giám đốc e ngại thì tôi sẽ tự mình kiểm tra xe của ông ta, không cần mấy cái kế hoạch vớ va vớ vẩn kia rồi cuối cùng chẳng đi được đến đâu, làm tốn thời gian của tôi...!"
Hà Uy Kiệt tự mình rời khỏi phòng họp trước, hắn cư nhiên không xem mấy tên giám đốc sở cảnh sát kia ra gì khiến ông ta tức điên lên mà không làm gì được.

Nhưng may mắn sao Hà Uy Kiệt không phải người chính thức ở đây, hắn chỉ là được mời đến tham gia vào vụ lần này thôi.

Cho dù có bị phía trên trừng phạt thì cũng không liên quan đến ông ta...!
Hà Uy Kiệt nhìn đồng hồ đã hai giờ chiều, hắn trở về văn phòng thu dọn đồ dạc liền phân phó những việc cần làm cho trợ lý...!
"Đi điều tra ngày giờ cụ thể mà ông ta sẽ rời thành phố, so sánh với những ngày trước đây, thống kê lại rồi đưa cho tôi chính xác những ngày mà ông ta vận chuyển chất cấm...trước mười giờ sáng mai, tôi muốn thấy nó trên bàn làm việc...!"
Trợ lý gật đầu, cậu ta được trả một mức lương khá cao nên thao tác làm việc vô cùng nhanh gọn và chính xác, dù sao cũng đi theo Hà Uy Kiệt mười năm rồi nên cũng học được một phần nào tính cách cương trực nghiêm nghị trong lúc làm việc của hắn...!

"Ngài có cần tôi lái xe đưa ngài về không ạ...?"
Hà Uy Kiệt phẩy tay tỏ ý không cần, hắn chỉ muốn về nhà ngủ một lát để tối nay lái xe đi thành phố khác để gặp mấy người bạn cũ làm trong ngành.

Dù sao cũng từng học cùng ở một trường cảnh sát, bây giờ mỗi người một nơi, giữ các chức vụ khác nhau, lâu lâu tụ tập để trao đổi thêm tin tức bên ngoài.
Hà Uy Kiệt mở cửa vào nhà đã thấy Tôn Giai Ân đang mơ màng ngủ dậy, cô không nhìn thấy hắn mà cứ thản nhiên đi thẳng vào trong bếp uống nước...!
"Em đi học về rồi à...?"
Tôn Giai Ân nghe thấy có tiếng nói liền quay lại nhìn, xong xuôi lại tiếp tục uống nước rồi mới trả lời câu hỏi của hắn...!
"Tôi về lúc một giờ rồi, hôm nay tôi có dùng tiền của anh để ăn trưa với bạn, chắc anh cũng biết rồi...chứ không phải tôi mua đồ ăn vặt đâu...!"
Hà Uy Kiệt gật đầu, hắn nhìn vào bếp không có gì ăn, mà hiện tại bụng hắn đang rất đói nên dù muốn ngủ cũng không ngủ được.


Có vẻ Tôn Giai Ân nhận ra điều gì đó, cô liền lên tiếng trước...!
"À...anh đi tắm trước đi, tôi nấu mì bò cho anh ăn lót dạ, hôm nay anh không dặn nên tôi mới không biết để chuẩn bị đồ ăn cho anh..."
Hà Uy Kiệt đưa ánh mắt thập phần khó hiểu nhìn về phía Tôn Giai Ân...
"Cái gì cơ...? Em mà cũng biết nấu ăn á, hay em tính đầu độc tôi vậy...?"
Tôn Giai Ân liếc Hà Uy Kiệt một cái liền phẩy tay ý bảo đuổi hắn về phòng, cô có thể tự lo liệu được...
"Vậy thưa ngài cảnh sát, tôi cần dùng bao nhiêu xyanua để đầu độc ngài vậy ạ, tôi mà biết thì ngài cứ chuẩn bị tinh thần đi...!"
Hà Uy Kiệt định nói gì nhưng hắn sợ nếu nói thêm một câu nữa sẽ phải mang cái bụng đói đi ngủ mất....

Bình Luận (0)
Comment