64: Bản Sao Của Tôn Giai Ân
Lưu Ánh Dinh vừa chạm vào người Hà Uy Kiệt liền bị hắn đẩy ra, cô ta tưởng hắn đã nhận ra điều gì đó bất thường nên không dám tiến đến thêm nữa, nhưng nào ngờ đâu lại thấy Hà Uy Kiệt nở nụ cười ngốc nghếch ngước lên nhìn phục vụ bàn…
“Thấy ai không…? Vợ tôi đấy…cô ấy đến đón tôi rồi này…nhưng người tôi dơ lắm…lỡ tôi ôm cô ấy sẽ khiến cô ấy khó chịu…tôi không ôm cô ấy được…!”
Lưu Ánh Dinh nở nụ cười gượng gạo nhìn phục vụ, cô ta nhanh chóng dìu Hà Uy Kiệt ra xe đang đậu sẵn.
Cô ta đợi rất lâu rồi mới có thể gần gũi với hắn như thế này, chuyện này thành công chắc chắn cô ta sẽ báo đáp Ân Kiếm tử tế…
“Tôi đã nói rồi mà, cô ta thì có gì xứng với anh cơ chứ…cuối cùng chỉ có tôi là người yêu anh nhất mà thôi…!”
Lưu Ánh Dinh đưa Hà Uy Kiệt đến khách sạn cao cấp gần đó mà cô ta đã đặt sẵn, vì Hà Uy Kiệt đang say, nên hắn không biết trời trăng mây gió gì, mặc kệ mọi việc đều tùy ý Lưu Ánh Dinh sắp xếp…!
Vừa mở cửa bước vào phòng, Lưu Ánh Dinh đã đẩy Hà Uy Kiệt xuống giường, cô ta khóa trái cử lại liền vào bên trong tắm rửa một lượt trước khi hành xử việc quan trọng.
Sau đêm nay dù muốn hay không thì Hà Uy Kiệt chính là người đàn ông của cô ta…
Lưu Ánh Dinh quấn đúng một cái khăn tắm bước ra ngoài, cô ta cố tình búi tóc lên để vài sợi lưa thưa rơi xuống trông giống Tôn Giai Ân nhất có thể, ngay vóc dáng nóng bỏng săn chắc khi trước của mình cũng bị tập luyện thành dáng người nhỏ nhắn cân đối giống hệt bản sao của Tôn Giai Ân.
Vì Lưu Ánh Dinh tin rằng có thể Hà Uy Kiệt sẽ không bao giờ nhận nhầm người, nhưng vóc dáng quen thuộc có thể khiến hắn phân tâm…!
Lưu Ánh Dinh ngồi bên giường, cô ta chạm lên gương mặt của Hà Uy Kiệt liền cảm thán mấy câu, ngay lập tức hắn liền mở mắt bắt lấy cánh tay của cô ta…
“Cô không phải Giai Ân…cút ra chỗ khác…!”
Hà Uy Kiệt mắng một câu lại tiếp tục nhắm mắt khiến Lưu Ánh Dinh có chút hoang mang, nhưng cô ta cố tình gọi mấy lần tiếp nhưng Hà Uy Kiệt không tỉnh lại, vậy chuyện kia coi như không thể làm tiếp được rồi…! Lưu Ánh Dinh nhanh chóng nghĩ ra cách khác, cô ta c ởi đồ của Hà Uy Kiệt cũng như chính mình ra, giả bộ nằm bên cạnh hắn chụp mấy tấm hình thân mật để sau này tiện thể sử dụng…
Lưu Ánh Dinh canh thời gian trước khi Nhuận Phát tìm thấy Hà Uy Kiệt phải rời khỏi khách sạn ngay lập tức, cô ta dự định sẽ dùng những tấm ảnh này khi nhận thấy Tôn Giai Ân và Hà Uy Kiệt có dấu hiệu quay lại với nhau, còn nếu hắn làm quen một người phụ nữ khác, cô ta sẽ bắt hắn phải chịu trách nhiệm với mình.
Tuy bọn họ chưa ngủ với nhau, nhưng việc Lưu Ánh Dinh muốn có một đứa con để Hà Uy Kiệt chịu trách nhiệm là chuyện vô cùng dễ dàng…
Lưu Ánh Dinh không hận Hà Uy Kiệt khi hắn trực tiếp tống cha cô ta vào tù, cô ta chỉ hận tại sao ở bên hắn lâu như vậy rồi, mà hắn lại không dành cho cô chút tình cảm nào cơ chứ, sau đó lại vội vội vàng vàng kết hôn với một người phụ nữ thấp kém không ra gì…?
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, cô ta có tiền do cha mình để lại, cô ta có Ân Kiếm hậu thuẫn, chỉ cần được trở lạu bên cạnh Hà Uy Kiệt như xưa, ông ta muốn cô ta làm bất kì điều gì cũng được, kể cả việc gi3t chết Tôn Giai Ân chứ đừng nói là một vụ tai nạn nho nhỏ…
Sáng sớm Nhuận Phát tức tốc chạy tới khách sạn liền thấy Hà Uy Kiệt đã tỉnh, cậu đoán sau khi hắn uống say đã tự mình đến đây nghỉ ngơi thay vì về nhà, nhưng Hà Uy Kiệt lại nghĩ rằng do Nhuận Phát đưa mình về đây nghỉ ngơi.
Còn lý do mà Nhuận Phát có thể tìm được Hà Uy Kiệt dù hắn ở bất cứ đâu chính là bởi vì định vị trên điện thoại của hắn có kết nối với cậu, phòng trong những trường hợp cần thiết…
“Trong lúc ngài uống rượu, thì Ân Kiếm đã được đồng bọn giải cứu rồi đấy…!”
Hà Uy Kiệt tỏ vẻ không mấy bất ngờ nhìn Nhuận Phát, dường như hắn cũng đoán được ông ta sẽ bỏ trốn khi đối diện với cái thái độ dửng dưng không xem ai ra gì ở đồn cảnh sát của ông ta rồi…
“Bỏ trốn rồi thì bắt lại thôi…cậu phái người ra sân bay tìm kiếm đi, liên hệ với bộ phận hàng không dừng tất cả các chuyến bay để truy bắt tội phạm nguy hiểm…!”
Hà Uy Kiệt thay đồ xong liền theo Nhuận Phát rời khỏi khách sạn, tuy đầu hắn vẫn còn đau do uống rượu không kiểm soát nhưng vẫn còn dư sức bắt được mười tên Ân Kiếm như vậy.
Hắn hi vọng ông ta có thể chạy thật xa vào, đến khi bị hắn bắt được thì chính hắn sẽ là người tiễn ông ta xuống hoàng tuyền, trả thù cho tất cả những gì mà ông ta gây ra với Tôn Giai Ân…!.
Hà Uy Kiệt đứng từ xa quan sát liền thấy Ân Kiếm đang được một đám người bảo vệ, hắn liền ra lệnh thông qua điện thoại cho Nhuận Phát nhanh chóng hành động nhưng không được gây náo loạn ở sân bay...
Mặc dù đã hết sức cẩn thận, nhưng do phía người của Ân Kiếm chống cự rất mạnh nên phía cảnh sát phải phòng vệ bằng mọi cách, đồng thời không làm những người khác bị liên lụy. Ân Kiếm nhân lúc hỗn loạn muốn bỏ trốn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hà Uy Kiệt cùng cảnh sát sau lưng hắn...
"Thằng khốn này...!"
Ân Kiếm chửi lớn một tiếng nhưng không chống cự, ông ta quay mặt lại đằng sau nhìn đám người của mình đều đã bị bắt giữ không kìm được chửi một tiếng vô dụng, uổng công ông ta thuê bọn chúng với số tiền cao để bảo vệ ông ta lên máy bay an toàn...!
Ân Kiếm bị đưa về đồn cảnh sát, ông ta cũng biết nếu trở về một lần nữa không thể thoát được nên không hề có thái độ chống đối, ngược lại còn rất ung dung đón nhận bản án sắp tới của mình. Vì ông ta biết dù ông ta có chết, Hà Uy Kiệt cũng sẽ sống một cuộc đời đau khổ khi không có người mình yêu...
Cuối cùng ngày kết án cũng đến, trên các phương tiện đại chúng viết rất nhiều về tin tức quan trọng này, dĩ nhiên Tôn Giai Ân cũng có thể đọc được. Cô trầm ngâm rất lâu khi nhìn thấy Hà Uy Kiệt đang được cánh phóng viên phỏng vấn, họ gọi hắn là người hùng của thành phố khi có thể phá được một vụ án lớn như vậy...
Tôn Giai Ân cũng nghe về việc Hà Uy Kiệt sẽ trở lại thủ đô để tiếp tục làm việc, cô cũng đọc được ở đâu đó nói rằng Hà Uy Kiệt trở về thủ đô để kết hôn với một thiên kim tiểu thư đã yêu từ lâu. Như cô chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn vậy...
Tôn Giai Ân chạm lên gương mặt của Hà Uy Kiệt, lâu lắm rồi cô mới thấy hắn vui vẻ hứng khởi như vậy, không giống mấy ngày cuối cùng khi ở cạnh cô, tàn nhẫn nói ra mấy lời đau lòng sau khi cô đã hết lòng vì hắn.
Tôn Giai Ân tuy nói đã quên được Hà Uy Kiệt, nhưng nhắc lại thì cô vẫn đau lòng, dù sao muốn quên một người mà bản thân đã dùng cả sinh mạng để yêu người đó thì thật sự không dễ dàng gì...huống chi người đó lại là mối tình đầu của cô...
"Này...cô đừng nói là cô đang mơ mộng đến người đàn ông này đấy nhé...?"
Tôn Giai Ân ngước mặt lên nhìn quản lý, cô nhanh chóng cất điện thoại vào túi liền cúi đầu xin lỗi rối rít...
"Em xin lỗi ạ, lần sau em sẽ không dùng điện thoại trong giờ làm nữa đâu...!"
Quản lí ậm ừ liền gật đầu, bà lại cố ý châm chọc Tôn Giai Ân thêm mấy câu nữa...
"Cô nên biết thân biết phận mình đi chứ, dù cô có leo lên được giường của người đàn ông này thì hắn ta cũng chẳng xem cô là cái thá gì đâu, dựa vào chút nhan sắc này của cô thì e rằng việc làm 'gái' sẽ dễ hơn làm 'vợ' đấy...!"
Tôn Giai Ân nghe mấy lời khó nghe này riết cũng thành quen, nhưng đây cũng là câu nói mà Hà Uy Kiệt từng nói còn gì, rằng cô với hắn ngủ với nhau có mấy lần mà cô đã tưởng bợ về chuyện tương lai tốt đẹp. Nhiều lúc cô không hiểu nổi Hà Uy Kiệt, cũng không hiểu nổi chính bản thân mình...
Đợi quản li rời đi, Tôn Giai Ân nhanh chóng làm việc để kết ca, cô dọn dẹp một lượt liền nhìn đồng hồ đã gần chiều tối, nếu cô không tan làm nhanh sẽ không có chuyến xe buýt để trở về...
Tôn Giai Ân vừa đi đường vừa nghe tin tức còn đang dang dở ban chiều, mặc dù mẩu tin lặp đi lặp lại cũng chỉ có một mẩu tin nhưng cô vẫn muốn nghe nó, chỉ đơn giản là nghe để nhớ lại những điều tốt đẹp thay vì thực tại đau lòng. Đột nhiên Tôn Giai Ân không cẩn thận đụng trúng một người đang đi cùng đường với cô...
"Tôi...tôi xin lỗi...tôi không để ý..."
Cậu con trai quay người lại giúp Tôn Giai Ân nhặt điện thoại vừa bị rơi, cậu ta cũng không do dự đeo tai nghe để xem cô đang nghe gì khiến Tôn Giai Ân khó chịu muốn giành lại...
"Ân Ân à...ngày xưa cậu đâu có thích mấy mẩu tin nhàm chán này đâu, cậu đổi tính rồi à...?"
Tôn Giai Ân nhìn người trước mặt có chút quen mắt, cô không nhớ là đã từng quen biết với một người cao ráo đẹp trai như vậy, chẳng lẽ cô bị tai nạn xe đến mất trí nhớ luôn rồi à...
"Cậu là...?"
Tô Quân không nói không rằng lao đến ôm Tôn Giai Ân khiến cô chuyển từ bất ngờ sang bàng hoàng, nhưng sau đó cô lại nở nụ cười hạnh phúc khi nhớ ra người này là ai...
"Khoai tây của cậu về rồi này, tớ nhớ cậu chết đi được...!"
Tôn Giai Ân ôm lấy Tô Quân, cô rúc mặt vào trong lòng cậu vui mừng đến bật khóc...
"Mười sáu năm rồi đấy...tớ đợi cậu tận mười sáu năm rồi đấy...cuối cùng cậu cũng về rồi...!"