Sên: Hế lu các pác, bắt đầu từ chương này tui sẽ đổi lại ‘chế tác’ thành ‘sản xuất’ cho thuần Việt, tui đã sửa các chương trước, nếu còn sót ở đâu các pác báo lại tui với nhé.
Many thanks!
Trịnh Thư Nam không đến tham dự tang lễ của Trình Kiến Hiên, biết chắc những người bên đó cũng chẳng muốn nhìn thấy anh.
Vốn tưởng chuyện này cứ thế mà trôi qua, nào ngờ luật sư mà Trình Kiến Hiên uỷ thác làm di chúc lại gọi điện cho anh, thông báo anh có thể thừa kế một cái công ty.
Trịnh Thư Không không muốn nhận nó, dù sao anh cũng không muốn tiếp tục liên lạc với nhà họ Trình nữa.
Nhưng cho dù từ chối quyền thừa kế, anh vẫn phải đến tận nơi.
Trịnh Thư Nam chỉ đành nhận lời hẹn, vì buổi chiều còn muốn giúp Lạc An mua thêm quần áo nên anh dẫn cậu cùng đi.
Mấy ngày nay Lạc An rất tinh tế, lúc nào cũng để ý đến cảm xúc của Trịnh Thư Nam, anh vừa cảm động vừa buồn cười, nhưng anh cũng rất hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm này.
Đến nơi, luật sư đã đợi ở đó, thấy bọn họ bước đến, ông cười, đứng dậy bắt tay: “Chào anh Trịnh.”
“Chào ông.”
Hai bên ngồi vào chỗ, luật sư đẩy một túi tài liệu đến trước mặt Trịnh Thư Nam, nói: “Ông Trình khi còn sống đã thành lập Giải trí Hạm Đảm, hoàn toàn tách biệt với Hoa Nhuệ, trong này là tư liệu và tình hình phát triển của Giải trí Hạm Đảm, ngoài ra ở đây còn có một bức thư viết tay của ông Trình.
Mong cậu xem xong rồi hẵng quyết định có thừa kế hay không.”
“Được, cảm ơn ông.” Trịnh Thư Nam lịch sự cảm ơn, rồi mở túi tài liệu ra xem.
Như lời luật sư đã nói, Giải trí Hạm Đảm thực sự không có bất cứ quan hệ gì với Hoa Nhuệ, đó là công ty trách nhiệm hữu hạn toàn quyền kiểm soát do Trình Kiến Hiên lúc còn sống đăng ký bằng tài sản riêng.
Trịnh Thư Nam nhìn logo và tên của công ty, hơi sững sờ.
Đến khi anh mở thư tay của Trình Kiến Hiên ra đọc, anh mới chắc chắn, Giải trí Hạm Đảm mà Trình Kiến Hiên sáng lập đúng thật dành cho Trịnh Ngọc Hạm, bức thư này và công ty đó nói là gửi anh, không bằng nói là gửi cho Trịnh Ngọc Hạm.
Vì thế Trịnh Thư Nam không có quyền quyết định, chỉ có thể gửi túi tài liệu lại chỗ luật sư, rồi rời đi với bức thư.
Thực ra Lạc An không hề thích người như Trình Kiến Hiên, theo cậu, cách để thể hiện thật sự yêu một ai đó là phải chịu trách nhiệm, đảm bảo tuyệt đối chung tình.
Trình Kiến Hiên chẳng làm được điều nào trong hai điều này.
Trịnh Thư Nam nhìn bộ dạng cau mày trầm ngâm của Lạc An mà bật cười, xoa đầu cậu: “Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Lạc An lắc đầu, sợ Trịnh Thư Nam để ý, cậu không định nói suy nghĩ của mình này.
Trịnh Thư Nam không hỏi tiếp, có vẻ anh cũng tự đoán được.
Anh nắm tay cậu bước ra ngoài, cả đường nhận được biết bao ánh nhìn, nhưng vì sự thản nhiên của Trịnh Thư Nam, Lạc An bình tĩnh ngẩn người.
Mà cũng không có ai nhìn họ với ánh mắt quái lạ, mãi đến khi đi đến bãi đỗ xe, Trịnh Thư Nam mở cửa cho cậu, Lạc An mới tỉnh táo lại, nhìn đôi tay nắm chặt của họ, cậu kinh ngạc.
“Nếu anh yêu một người, nhất định sẽ đặt tất cả những gì anh có đến trước mặt cậu ấy, nắm tay cậu ấy trước mặt mọi người, lập lời thề bên nhau trọn đời.” Trịnh Thư Nam nói lời hay ý đẹp nhưng cực kỳ chân thành, “Anh sẽ không như ông ấy, nhát gan, nhu nhược, không giữ đạo đức, cũng không dám thừa nhận hậu quả cho lỗi lầm của mình.”
“Em, em cũng thế.” Ánh mắt xán lạn của Lạc An hướng về Trịnh Thư Nam, chỉ thấy kiếp trước cậu chắc đã cứu cả dải ngân hà, đời này mới gặp được người như Trịnh Thư Nam.
Dù sao cũng là nói những lời sến sẩm, mặc dù Trịnh Thư Nam coi như là đã trải đời nhiều năm, nhưng vẫn nóng hết cả mặt mũi.
Lạc An cũng không kém, lần đầu nghe được lời bày tỏ của Trịnh Thư Nam, cậu vui vô cùng.
Hai người dạo quanh phố mua sắm, Trịnh Thư Nam không cố ý nắm tay cậu, nhưng đến chỗ nhiều người, sẽ ôm vai cậu, hoặc lúc Lạc An bước ra từ phòng thử đồ, anh sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt yêu chiều tình cảm.
Cả đường đi, bong bóng màu hồng giữa hai người bay lên không ngừng, rất nhiều hủ nữ nhìn họ, kêu lên mấy tiếng kinh ngạc.
Theo đề nghị của Trịnh Thư Nam, Lạc An mua vài bộ quần áo, phong cách không giống với cậu mọi khi, khiến cậu càng tuấn tú hơn.
Lạc An thử mặc mấy bộ thể hiện được khí chất và vẻ ngoài của cậu nhất, đứng trước gương, thấy hơi ngại, quần áo trước đây cậu mặc thật sự quá xấu, gương mặt cậu còn bị tóc mái lụp sụp che mất, thêm cả đôi kính gọng đen dày cộp, vì mắc chứng ngại giao tiếp, nên dáng đi của cậu luôn co mình lại, cả người không có vẻ khoẻ mạnh tí nào.
Mà bây giờ, cậu tháo kính, thay một bộ quần áo thời thượng, lập tức khác hẳn, còn vì có được tình yêu nên khuôn mặt cậu luôn ngập tràn hạnh phúc.
Giờ nhìn lại cứ như lột xác hoàn toàn.
Đang ngẩn người suy nghĩ, đột nhiên Lạc An cảm thấy bên tai nóng hổi, nối tiếp đó là một giọng nói cực kỳ dịu dàng mà quen thuộc vang lên, hơi chút khàn khàn, quyến rũ chết người: “Thật muốn nhốt em trong phòng, không cho bất cứ ai nhìn thấy em.”
Cả lưng Lạc An tê rần, mặt đỏ bừng: “Anh, anh nói gì đấy?”
“Anh mới phát hiện, thì ra ham muốn chiếm hữu của anh cũng vô cùng lớn.” Trịnh Thư Nam vừa cười vừa đưa tay gạt tóc mái rơi trên trán Lạc An, để trán cậu lộ ra, ngập ngừng rồi lại anh lại hạ tóc xuống, “Thôi, không đưa em đi cắt tóc nữa.”
Lạc An mê mang nhìn anh.
Trịnh Thư Nam không nhịn được mỉm cười với cậu.
Lạc An cực kỳ nghe lời, dù sao cậu cũng không phải là loại thể chất dễ đổ mồ hôi, cho dù tóc mái có dày thế nào thì cũng không thấy nóng, vì thế cậu cũng không hỏi thêm, cứ thế ngẩn ngơ theo Trịnh Thư Nam về nhà.
Về đến nhà đã thấy Trịnh Ngọc Hạm ra đón, bà biết hôm nay Trịnh Thư Nam đi gặp luật sư, bèn hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Cũng tạm ạ.” Trịnh Thư Nam đưa thư cho Trịnh Ngọc Hạm, nói: “Con thấy nên mang về cho mẹ xem, dù sao cũng có liên quan đến mẹ.”
Trịnh Ngọc Hạm sững người, nhận thư rồi mở ra xem.
Đợi sau khi bà xem xong bức thư đó, vành mắt đã đỏ hồng, ngấn lệ, bà quay lưng đi, khóc thầm một lúc rồi mới quay lại nói: “Coi như ông ta có lương tâm…….Mẹ thật sự yêu ông ấy, nên sau khi mẹ biết mình bị lừa mới tức giận, căm hận đến vậy, nhưng người đã không còn, tính toán mấy chuyện này làm gì nữa, ông ấy cho con, con cứ cầm lấy, đó cũng là thứ con vốn nên được nhận, mẹ biết con không muốn dây dưa với nhà họ Trình, ông ấy cũng không muốn để nhà họ Trình phát hiện.
Công việc này của con cần có chỗ dựa, coi như đây là chỗ dựa mẹ để cho con.”
Từng lời của Trịnh Ngọc Hạm khiến Trịnh Thư Nam hơi kích động, anh cau mày đáp: “Mẹ, con không thích, chúng ta không cần, con có thể tự mình làm được.”
“Không sao hết.” Trịnh Ngọc Hạm vuốt logo trên tài liệu, khẽ nói: “Mẹ về phòng trước đây, các con tự giải quyết bữa trưa nhé?”
“Mẹ…….” Trịnh Thư Nam không khuyên nổi bà, chỉ đành cùng Lạc An đỡ bà về phòng.
Hai người im lặng ngồi trong phòng khách, tay Trịnh Thư Nam hết nắm chặt lại thả lỏng, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, xoa đầu Lạc An: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn.”
Lạc An nhìn về hướng phòng Trịnh Ngọc Hạm, nói với anh: “Chúng mình mua đồ về nấu đi, nấu cho cả dì ăn nữa.”
“Được.”
Bữa trưa là do Trịnh Thư Nam và Lạc An cùng làm, mùi vị cũng được, nhưng Trịnh Ngọc Hạm không có tâm trạng để ăn, sợ hai người lo lắng nên mới miễn cưỡng ăn vài miếng, đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc rất nhiều.
Bản thân Lạc An yêu Trịnh Thư Nam sâu đậm, nên cậu biết nỗi lòng của Trịnh Ngọc Hạm.
Cậu nghĩ, nếu có một ngày Trịnh Thư Nam lừa cậu, có phải cậu cũng sẽ như vậy.
Nghĩ đến đây, Lạc An lại nhổ vài lần, đang tốt lành tự nhiên lại nghĩ Trịnh Thư Nam lừa cậu làm gì.
Ăn xong cơm, Trịnh Ngọc Hạm lại nhắc muốn Trịnh Thư Nam nhận cái công ty đó, đối với việc có thể giúp đỡ Trịnh Thư Nam, từ trước đến nay Trịnh Ngọc Hạm không tiếc bất cứ giá nào.
Trịnh Thư Nam chỉ đành gọi điện cho luật sư.
Sau đó là một loạt thủ tục, một tuần trôi qua, ông chủ trong truyền thuyết của Giải trí Hạm Đảm đã đổi người.
Ngày đầu tiên Trịnh Thư Nam đi làm, Lạc An dậy từ sớm nấu cơm cho anh, tuần này, Lạc An bắt đầu kỳ thi, mỗi môn rải rác cũng phải mất mấy ngày.
Cậu đã hoàn toàn khỏi bệnh, nhắc đến cũng thấy lạ, có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, cũng có thể là có Trịnh Thư Nam bầu bạn nên bệnh cảm của cậu không hề tái phát.
Giờ cậu còn rảnh rỗi nên ở luôn chỗ của Trịnh Thư Nam, lấy vở mà Đường Long Phi cho cậu ra ôn tập.
Đường Long Phi than khóc Lạc An có người yêu quên anh em, kết quả lợi dụng cái cớ này phóng như bay đến nhà anh trai thân yêu ở nhờ.
Gần đây Đường Long Vũ mới diễn xong vai phụ cuối cùng có trong tay, chính thức nhàn hạ, ngày phần diễn của anh kết thúc, quản lý hỏi anh có đồng ý đi tiếp rượu hay không, đối phương là một nữ đầu tư, Đường Long Vũ nhíu mày từ chối, khiến quản lý tức giận cho anh nghỉ vô thời hạn.
Đường Long Vũ biết, đây có nghĩa là bỏ mặc anh luôn.
Lại thêm hợp đồng sắp đến hạn, anh đang nghĩ đến chuyện rời khỏi làng giải trí.
Nghĩ đến bộ phim của Trịnh Thư Nam sắp sửa bắt đầu quay, nếu không anh thật sự thất nghiệp.
Cách nghĩ của Đường Phi Vũ thì Trịnh Thư Nam không rõ lắm, lúc Lạc An rời giường từ sáng sớm, anh cũng tỉnh theo, thấy Lạc An nhẹ chân nhẹ tay thức dậy, chuẩn bị bữa sáng, trong lòng anh chỉ còn đầy ấm áp, nhưng anh không nỡ để Lạc An làm một mình, nên cũng đến nấu cùng cậu.
Lạc An quay đầu lại đã thấy Trịnh Thư Nam.
Cậu hơi buồn bực, dù sao cậu cũng muốn tự mình chuẩn bị, nhưng cậu không hề phản đối.
Hai người thân mật ăn xong bữa sáng, Trịnh Thư Nam đi làm, Lạc An thì ôm theo balo đến phòng tự học ở trường ôn bài.
Gần đây việc ngoài đời của họ quá nhiều, nên không lo nổi cho chuyện trên mạng nữa, nhưng giới võng phối lớn như vậy, có bọn họ hay không cũng không có ảnh hưởng gì mấy.
QQ của anh vẫn có một số chuẩn bị kết bạn mời nhận kịch, nhưng sau khi Lạc An không trả lời lại, họ cũng không kiên trì lâu.
Mà Lạc An cũng không đăng chương mới, khiến một số người đọc rời đi.
Cậu thấy tiếc nuối, nhưng thật sự không thể phân thân, cậu còn muốn lấy học bổng, thế có thể giúp đỡ Trịnh Thư Nam, tuy giờ anh cũng chẳng thiếu gì nữa.
Ngày Lạc An thi xong, được nghỉ hè, vừa hay Lạc Văn Xương được nghỉ làm, ông vui mừng muốn đi đón Lạc An thì bị Liễu Vân ngăn cản, vừa định hỏi vì sao thì nhớ ra có Trịnh Thư Nam.
Lạc Văn Xương cảm thán: “Em nói con trai mình này, không dẫn con dâu về nhà, cả ngày cứ chạy ra ngoài là làm cái gì?”
Liễu Vân cười: “Còn không biết hai đứa nó ai là con dâu đâu.”
Hai người đang định đi ra ngoài ăn nhà hàng, thì Trịnh Thư Nam đưa Lạc An về, còn mang theo không ít đồ.
Lạc An mặc quần áo Trịnh Thư Nam mua cho cậu, cả người hoạt bát hơn nhiều, Liễu Vân nhìn gương mặt cười xán lạn của con trai, trong lòng ê ẩm, từ sau khi chuyện đó xảy ra, con trai không còn tươi cười như vậy nữa, vốn bà còn vì Trịnh Thư Nam bắt cóc con mình mà đau lòng, giờ bà không cầu mong gì hơn, chỉ mong Trịnh Thư Nam có thể đối xử tốt với Lạc An, cho cậu một đời vui vẻ.
Lạc An nhìn vẻ mặt của Liễu Vân, cứ tưởng cậu ít về khiến bà buồn lòng, nên vội vàng an ủi.
Cậu đã cao hơn Liễu Vân rồi, có thể dễ dàng ôm lấy bà, Lạc An tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi mẹ, gần đây con ít về quá.”
Liễu Vân ôm lại, nghẹn ngào nói: “Không sao, không sao.”
Lạc An nghi ngờ lau nước mắt cho bà, sao kêu không sao mà lại khóc thế này?
Vừa đặt đồ xuống ngồi vào ghế, điện thoại của Trịnh Thư Nam lại vang lên, anh đứng lên ra nghe máy, lúc quay về nói với Lạc An nội dung cuộc gọi: “Tư Đồ Bạch sửa xong kịch bản rồi, anh hẹ anh ta ăn tối, em cũng đi luôn nhé.”
“Vâng, được ạ.” Hai mắt Lạc An lấp lánh, “Đã sửa xong rồi sao, thầy Tư Đồ nhanh thật.”
“Ừ, có kịch bản là anh có thể đi bàn chuyện đầu tư rồi.” Mặt mày Trịnh Thư Nam cũng thả lỏng hơn, “Lúc trước gặp được đạo diễn Lâm, ông ấy cho anh một tấm danh thiếp, nói ông ấy có một học trò rất khá, anh chuẩn bị hẹn gặp xem.”
“Được, hi vọng mọi chuyện có thể thuận lợi.” Lạc An gật đầu.
“Nhất định sẽ thuận lợi.” Trịnh Thư Nam dịu dàng nhìn Lạc An.
Lạc Văn Xương ngẩng dầu nhìn trần nhà, đột nhiên thấy mình hơi thừa thãi, nhưng thấy con trai có một mặt thành thục lão luyện như vậy, lại thấy giao người cho Trịnh Thư Nam thật sự khiến họ an tâm.
Cứ như này, rất tốt đẹp.
Giờ Lạc An quả thật đã trưởng thành hơn nhiều, lúc ăn cơm còn biết chăm sóc bố mẹ, khiến Liễu Vân không nhịn được phải nhìn Trịnh Thư Nam, nghĩ sao anh có thể khiến con trai họ trở nên tốt hơn như vậy.
Đáng tiếc Trịnh Thư Nam không cảm nhận được hàm ý trong ánh mắt của Liễu Vân, cả bữa cơm ăn trong lo lắng, dù sao ngồi đối diện anh cũng là mẹ vợ mà…..
Ăn xong, hai người cùng ngủ trưa, buổi chiều rúc trong phòng Lạc An phối âm, Trịnh Thư Nam đã đọc rất nhiều kịch bản, chọn được một vai công phụ, tổ kịch đó cũng mời luôn Lạc An, do vậy Lạc An nhận luôn vai thụ phụ.
Vì chỉ có vài câu nên hai người phối rất nhanh, lúc giao âm thô cho đối phương, chuẩn bị bên đó khóc sướt mướt.
Thật là, yêu quá đi mất, áu áu áu áu.
Tổ kịch Nguyệt Hoa của Lạc An cũng nhận được tác phẩm mới khá hot, là truyện võng phối, chuyển thể thành kịch truyền thanh rất dễ, Lạc An xem qua, nội dung về công ôn nhu x thụ ngốc nghếch, rất ngọt, truyện võng phối không dài lắm, khoảng hai kỳ là có thể phối xong, nên cậu nhận cùng Trịnh Thư Nam luôn.
Chuẩn bị và đạo diễn của tổ kịch Nguyệt Hoa kích động không chịu nổi, chỉ muốn mua hai dây pháo hoa đốt ăn mừng.
Trịnh Thư Nam nhận kịch, chợt nhớ đến chuyện trước đây Phi Bạch đã nói với anh, có người đang thăm dò lịch sử đen tối của anh, nhưng anh không có lỗi lầm nào, không cần phải sợ, chỉ sợ sẽ kéo theo Lạc An, vì thế anh định tối sẽ nhờ người kiểm tra xem.
Đợi đến bốn giờ rưỡi, Trịnh Thư Nam dẫn Lạc An tạm biệt bố mẹ, vì chỗ này đến giờ cao điểm sẽ rất tắc đường nên Trịnh Thư Nam có thể dẫn Lạc An đi sớm một chút.
Nhưng Tư Đồ Bạch vẫn đến đúng giờ, thần thái ung dung không hề có vẻ phải chịu cảnh tắc đường, Trịnh Thư Nam hỏi một câu, mới biết thì ra anh ta đạp xe đạp đến, không biết nói gì hơn.
“Gần đây thử trải nghiệm, bác sĩ nói tôi trường kỳ ngồi trước máy tính nên cơ thể suy nhược, không tốt cho xương sống, đề nghị tôi thường xuyên vận động một chút.” Tư Đồ Bạch thản nhiên cười, “Tôi rất yêu quý tính mạng nên cứ thế mà làm theo thôi.”
Dẫu sao Trịnh Thư Nam cũng biết chuyện quá khứ của Tư Đồ Bạch, biết anh ta có một thanh mai trúc mã, sau này đã vì tiền mà phản bội anh ta.
Lúc đó anh đưa một Tư Đồ Bạch hấp hối suýt chết vào bệnh viện, bác sĩ nhìn anh với ánh mắt kỳ quái, dường như thắc mắc một người nhìn có vẻ dịu dàng nhã nhặn như anh sao lại chơi SM nặng tay như thế.
Vì cứu anh ta một mạng và vì hai người đều là gay nên từ đó Tư Đồ Bạch mới giữ mối quan hệ tốt đẹp với Trịnh Thư Nam.
Tư Đồ Bạch đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp lấy kịch bản ra đưa cho Trịnh Thư Nam và Lạc An.
Anh đã in hai bản, mỗi người một bản.
Ai ngờ Trịnh Thư Nam không thèm mở bản kịch bản của mình mà sấn qua xem kịch bản trong tay Lạc An, khiến Tư Đồ Bạch nguýt dài: “Đúng là muốn ngược chết cún độc thân đây mà.”
Lạc An xấu hổ đẩy Trịnh Thư Nam ra, Trịnh Thư Nam chỉ đành lườm Tư Đồ Bạch một cái.
Kịch bản khá dài mà thời gian thì có hạn, Lạc An chọn mấy chỗ quan trọng xem trước, tuy đã biết từ sớm nhưng vẫn có cảm giác kinh ngạc, Tư Đồ Bạch viết quá hay.
Lạc An hơi sùng bái nhìn Tư Đồ Bạch: “Thầy, anh thật sự quá giỏi.”
“Đúng nhờ, tôi cũng thấy thế.” Tư Đồ Bạch sờ cằm, nháy mắt tự kiêu cười nói: “Thế nào, Tiểu An An có muốn theo tôi, đá Trịnh Thư Nam đi không.”
Lạc An lắc đầu ngay lập tức, đến cả ánh mắt sùng bái vừa rồi cũng không còn, làm Tư Đồ Bạch cười ầm lên.
“Tôi sẽ theo dõi toàn bộ quá trình, sẽ điều chỉnh theo tình hình thực tế, giờ tạm thời cứ vậy đã.” Tư Đồ Bạch nói, “Mãi vẫn không biết cảm ơn cậu thế nào, may sao sửa xong kịch bản rồi.
Tôi sẽ đầu tư thêm hai mươi triệu, ngày mai tôi sẽ cho thư ký mang tiền đến, cậu cứ quay thoải mái.”
Trịnh Thư Nam đáp, “Anh không cần phải ……”
“Hai người chúng ta không cần phải nói thế, hơn nữa lẽ nào mạng của tôi chỉ đáng giá một quyển kịch bản thôi sao?” Tư Đồ Bạch nói xong lại bắt đầu trêu đùa, “Cạnh đó, tình hình kinh tế suy thoái hiện nay khiến khó mà lôi kéo đầu tư, cậu còn là một nhà sản xuất mới, đòi không trả giá chút nào mà có đầu tư chắc, ha ha ha ha.
Tôi không có nhiều tiền, nhưng cậu cứ tiêu thoải mái.”
Trịnh Thư Nam không nói gì hơn, chỉ kính anh một chén rượu đầy.
Lạc An nhìn Trịnh Thư Nam uống rượu, lòng nghĩ, lôi kéo đầu tư rất khó sao, cậu bắt đầu tự nhẩm tính xem mình có bao nhiêu tiền trong người, nhưng tính tới tính lui cũng chỉ có gần đó tiền, không thể giúp Trịnh Thư Nam, thế nên cậu hơi chán nản, ngẫm xem có cần đi viết cho web nào đó hay không, tuy các đại thần ở đó tranh đấu mãnh liệt, mà cậu chưa từng tham gia, nên cũng không biết ở đó sáng tác như nào.
Tóm lại một câu, rất buồn nha.
Trịnh Thư Nam kiềm chế vô cùng, Tư Đồ Bạch cũng rất để ý sức khoẻ nên hai người không uống nhiều, tập trung ăn, chỉ có Lạc An ngồi đó nghĩ ngợi không yên, chẳng ăn được mấy.
Trịnh Thư Nam đã cảm giác được từ sớm, từ sau khi hai người nói chuyện, tâm trạng của Lạc An đã bắt đầu không ổn, vốn anh nghĩ đợi về rồi lại hỏi sau, không ngờ đến cả cơm mà cậu cũng không ăn nổi, đành phải hỏi: “Tiểu An, em sao thế, không khoẻ sao?”
“Không sao.” Lạc An lắc đầu, liếc Trịnh Thư Nam một cái, tỏ ý đợi về nhà rồi nói.
Trịnh Thư Nam chỉ có thể đè ép lo lắng trong lòng xuống.
Dùng bữa xong, Tư Đồ Bạch rời đi trước, Trịnh Thư Nam đưa Lạc An về nhà, trên đường đi, Trịnh Thư Nam đương nhiên không quên chuyện của Lạc An, lại hỏi: “An bảo bối, em sao thế?”
“Thư Nam, tìm đầu tư rất khó sao?” Lạc An không giỏi che giấu, cậu cũng không cần giấu giếm Trịnh Thư Nam, nên cứ thế hỏi thẳng.
Trịnh Thư Nam mỉm cười, hỏi ngược lại cậu: “Lúc em sáng tác có thấy khó không?”
“Có lúc thấy khó.” Lạc An ngẫm nghĩ, nói: “Lúc viết khung, tìm tài liệu, với lúc bí nhưng muốn leo top thì khá là khó khăn.”
“Thế là đúng rồi, làm chuyện gì không dễ dàng thì mới có thể làm tốt được, trừ khi có thiên phú.
Nhưng vì thích viết văn hoặc thích làm sản xuất nên mới có động lực để làm, có sức mạnh để khắc phục khó khăn.” Tuy không giấu Lạc An nhưng Trịnh Thư Nam vẫn nói giảm bớt mức độ khó khăn bây giờ, để Lạc An cảm thấy chỉ cần cố gắng là có thể khắc phục được.
Quả nhiên Lạc An bị anh thuyết phục rồi, tâm trạng cũng tốt hơn, còn cổ vũ Trịnh Thư Nam: “Thế anh cố lên, em tin anh.”
“Ừ.” Trịnh Thư Nam thả lỏng, khéo léo đổi đề tài, “Ngày mai anh mang kịch bản đến công ty, em có muốn đi cùng không?”
Tuy đã tiếp nhận Giải trí Hạm Đảm, nhưng Trịnh Thư Nam không vội từ chức công việc bây giờ, dẫu sao bộ phim vẫn đang ở giai đoạn khởi động, dự án đã được báo cáo lên trên rồi, mà anh không có nhiều nhân lực, ra ngoài làm việc vẫn cần danh tiếng công ty, anh muốn quay bộ phim này thật tốt.
Đợi đến khi bộ phim chính thức đi vào quỹ đạo, Trịnh Thư Nam nghĩ cách từ chức cũng không muộn.
“Ừm, hay thôi đi.” Cậu chẳng quen biết gì người ở công ty của Trịnh Thư Nam, nên lắc đầu từ chối.
Trịnh Thư Nam đoán được suy nghĩ của cậu, anh không miễn cưỡng: “Anh cũng không chắc có thể để ý em, đợi mọi việc kết thúc, mình cùng đi chơi mấy ngày nhé?”
“Được ạ.” Lạc An đồng ý ngay lập tức.
Ngày hôm sau, Trịnh Thư Nam mang kịch bản đến công ty, Lạc An nằm nướng thêm một lúc rồi mới bò dậy gõ chữ, tính từ lần đăng chướng mới trước đến nay đã là qua bốn ngày rồi, bên dưới chương mới là một tràng thúc giục, Lạc An vội vàng gõ chữ, viết hết hai tiếng được bảy nghìn chữ rồi post lên, đăng weibo, xin mỗi một câu.
Lạc An viết văn đã lâu, kiếm được một loạt fan trung thành, nhanh chóng có người theo dõi, inbox, Lạc An xem qua một lượt, phát hiện không có cái nào nói xấu cậu, mới nhẹ thở ra, chuẩn bị viết tiếp.
Không có bản dự trữ đúng là không quen chút nào.
Nhưng mới viết được nửa tiếng, Lạc An đã nhận được điện thoại của Đường Long Phi, trong điện thoại, Đường Long Phi vốn luôn hoạt bát lại đau lòng nói: “An An, anh tớ bị công ty sa thải rồi.”
“Sao cơ?” Lạc An kinh ngạc, cậu nhớ lần trước gặp Đường Long Vũ, Trịnh Thư Nam còn mời anh đến casting mà.
“Anh tớ trả phòng, mấy ngày nay đã về nhà ở rồi.” Đường Long Phi* lo âu nói, “Tuy bề ngoài không nhìn ra vấn đề gì, anh ý còn bảo muốn tìm việc nhưng tớ biết anh tớ thích quay phim, tớ biết tâm trạng anh ý không vui.” (*: Chỗ này raw là Đường Long Vũ nhưng chắc tác giả viết nhầm nên tui tự sửa lại.)
“Thế làm thế nào bây giờ?” Lạc An cũng lo lắng theo cậu ta.
“Tớ không biết, giờ anh tớ không nói gì hết.
A A A A, thấy anh ý như thế, tớ đau lòng chết mất thôi.”
“Cậu đừng lo, tớ tin anh ấy sẽ tìm được các giải quyết thôi.”
Đường Long Phi vò tóc: “Tớ biết, trước đấy anh ý là sinh viên top đầu mà, nhưng tớ vẫn muốn có thể chia sẻ với anh ý.
Nhưng anh ý không nói gì hết, có phải anh ý không hề đặt tớ trong lòng hay không? Haizz sao tớ lại là em trai anh ý chứ, nêú không tớ có thể tỏ tình với anh ý, có thể ở bên anh ý vượt qua khó khăn.”
Lạc An an ủi Đường Long Phi đang buồn bã, đến khi cúp máy rồi mới cảm thấy thật đáng tiếc, trước đó cậu từng xem phim Đường Long Vũ diễn, tuy phần diễn không nhiều nhưng rất nghiêm túc, là một diễn viên tốt, sao công ty đột nhiên sa thải anh ta? Nghĩ mãi, cậu mới gửi tin nhắn cho Trịnh Thư Nam, kể lại chuyện này.
Bên này vừa cúp máy, Đường Long Phi rời khỏi ban công, định bụng đi an ủi Đường Long Vũ trong phòng, nào ngờ vừa quay ra hành lang đã thấy cửa phòng Đường Long Vũ đang mở, anh thì đứng ở ngay cửa, không biết đã ở đó bao lâu rồi.
Đường Long Phi cứng đờ như hoá thạch, nội dung cuộc gọi vừa rồi, anh, anh nghe thấy hết sao?!
“Anh ra uống nước, sao Tiểu Phi ở nhà thế?”
Đường Long Phi vẫn trong trạng thái kinh ngạc quá độ, chỉ muốn đào một cái hố chôn mình xuống.
Đường Long Vũ không nhịn nổi bật cười, nhéo mặt cậu: “Ngốc rồi, đứng đực đấy làm gì?”
Đường Long Phi dần hồi phục từ trạng thái hoá thách, dùng biểu cảm tự cậu cho là rất kín đào nhìn Đường Long Vũ, trong lòng ngứa ngáy không thôi, anh có nghe thấy không, nghe thấy không, nghe thấy không hả hả hả!
“Tiểu Phi.” Đường Long Vũ thấy cậu cứ đứng đó, bất lực ôm cậu lên, đỡ mông cậu như hồi còn nhỏ, ôm cậu đến phòng khách, sau đó cố gắng giữ vững bước chân bình thường, đi đến phòng bếp.
Tiểu Phi bất giác đã lớn như vậy rồi, nhưng eo vẫn nhỏ như thế, cả người chẳng có bao nhiêu thịt, tất cả thịt đều tập trung ở chỗ kia rồi.
truyện đam mỹ
Đường Long Vũ đột nhiên cảm thấy hai tay mình nóng không ngờ, một thứ cảm xúc tội lỗi len lỏi trong tim…….
Mà Đường Long Phi là bị làm cho mặt mũi đỏ bừng.
Lúc ăn cơm, Đường Long Phi không ổn chút nào, lảng tránh không dám nhìn Đường Long Vũ, bố mẹ nhà họ Đường thấy vậy mới hỏi: “Tiểu Phi, Con sao thế, lại dỗi anh con à?”
“Không, không hề.” Đường Long Phi chột dạ, phủ nhận.
“Tiểu Vũ con nói đi, Tiểu Phi sao lại chọc con rồi?”
Là em ấy “chọc” con à.
Đường Long Vũ cảm thán, trên mặt vẫn tươi cười: “Không có, hôm nay em ấy rất ngoan.”
“Thế sao?” Mẹ Đường hoài nghi nhìn Đường Long Phi, nói với Đường Long Vũ, “Tiểu Phi lớn rồi, có chuyện cũng không muốn nói với bố mẹ, nhưng ở trước mặt con lại ngoan như chim cút, về sau con để ý em nhiều hơn nhé.”
“…….Vâng, mẹ.” Đường Long Vũ đồng ý.
“Nè nè, con có còn nhân quyền hay không ạ?” Đường Long Phi bất mãn gõ bàn, “Lời này không phải nên nói sau lưng con sao.”
“Nói con mà còn phải nói sau lưng, da mặt dày chết đi được.” Mẹ Đường lườm cậu.
Đường Long Phi rụt cổ lại ngay, thành thật ăn cơm.
Lạc An bên kia cũng đang ăn cơm, tiện thể nhắc lại chuyện này với Trịnh Thư Nam, anh đáp: “Anh cũng đang định nói với em chuyện này, anh đã gọi điện cho cậu ta, Đường Long Vũ thật sự bị công ty huỷ hợp đồng rồi.”
“Tại sao thế?”
“Vì anh ta không muốn đi tiệc rượu, chọc giận cấp trên, nên bên trên quyết định bỏ mặc anh ta, đến hạn hợp đồng là huỷ luôn.” Trịnh Thư Nam nhắc đến lại hơi thở dài, “Vốn anh muốn kéo anh ta đến Giải trí Hạm Đảm, nhưng anh chưa hoàn toàn nắm được toàn quyền kiểm soát ở công ty, nhưng anh đã nói trước với anh ta rồi, qua một thời gian nữa, đợi mọi chuyện của anh ta lắng xuống, anh sẽ ký hợp đồng với anh ta.”
“Vâng, thế thì tốt quá rồi.” Cuối cùng Lạc An cũng yên tâm rồi, đợi ăn cơm xong sẽ chia sẻ tin vui này cho Đường Long Phi.
Nhưng Trịnh Thư Nam không nói lý do chính khiến anh không thể làm ngay lập tức.
Đó là vì hôm nay lúc anh đến công ty nộp kịch bản, gặp phải trở ngại, cũng may ông chủ có quan hệ tốt với anh, quyết định nói chuyện Bạch Tuyên Dĩnh lợi dụng Hoa Nhiệu và nhà họ Bạch móc nối với mấy người nữa, không để họ đầu tư cho phim của Trịnh Thư Nam, thậm chí nội bộ công ty cũng có người bị mua chuộc, phản đối dự án của Trịnh Thư Nam một cách hợp tình hợp lý.
May mà giới giải trí lớn như vậy, Hoa Nhuệ cũng không phải độc quyền, nếu không chuyện hôm nay Trịnh Thư Nam không bàn nổi nữa rồi.
Lúc này càng cần phải giấu mình, Bạch Tuyên Dĩnh nhìn chằm chằm vào anh, hễ có động tĩnh nhất định sẽ bị phát hiện, ảnh hưởng đến cả bộ phim.
Anh gần như đã quyết định cho Đường Long Vũ tham gia diễn xuất, lúc đó không biết độ quan tâm được bao nhiêu.
Bộ phim này giống như đứa con của anh và Lạc An, trừ phi bắt buộc, còn không anh muốn giấu mình một chút để nó được thuận lợi ra đời.
Trịnh Thư Nam cảm thấy gánh nặng trên vai mình lại nặng thêm, nhưng cứ thấy Lạc An là lại thấy dù có áp lực đến mấy, anh cũng cáng được.
Dùng xong bữa tối, hai người ra ngoài đi dạo, sau khi kịch bản được duyệt, Trịnh Thư Nam lấy được mười triệu tiền đầu tư của công ty, lại thêm hai mươi triệu của Tư Đồ Bạch, năm mươi triệu của Tư Đồ Dực, và hơn hai triệu của Lạc An, một ít tiền tiết kiệm của anh, tổng cộng có chín mươi ba triệu.
Đầu tư cho phim cổ trang bình thường lên đến cả trăm triệu, sản xuất hoành tráng một chút thì trăm triệu cũng không đủ, phải tốn hai ba trăm triệu.
Lạc An nghe Trịnh Thư Nam nói, kinh ngạc đến mức mồm miệng không khép lại được, trái tim run rẩy: “Cần nhiều tiền thế á.” (Sên: Mọi chỗ nhắc đến tiền bạc ở đây đều được tính theo đơn vị nhân dân tệ)
“Ừ.” Trịnh Thư Nam cảm thấy biểu tình của cậu quá đáng yêu, nhịn không nổi phải đưa tay nâng miệng cậu lên giúp cậu khép miệng lại.
“Chỗ tiền đó đều cho anh dùng hết?” Lạc An hỏi.
“Gần như là vậy.” Trịnh Thư Nam nháy mắt.
“Giỏi quá đi mất.” Lạc An sùng bái.
“Có gì đâu là ngạc nhiên.” Trịnh Thư Nam cười, nhéo mũi cậu rồi dẫn người về nhà.
Sau khi nhận được tin nhắn của Lạc An, Đường Long Phi cũng coi như yên tâm được phần nào, nhưng vẫn không dám đối mặt với Đường Phi Vũ.
Mà Đường Phi Vũ không hổ là diễn viên, từ biểu cảm đến thần thái, không nhìn có chỗ nào khác thường, Đường Long Phi vẫn cảm giác được, chắc chắn là Đường Long Vũ đã nghe thấy hết, nếu không anh cũng không khéo léo né tránh động chạm với cậu.
Đường Long Phi hẹn Lạc An ra ngoài, vừa ăn đá bào vừa kể khổ, Lạc An nghe đến mức cũng lo theo, không biết hai người họ sẽ ra sao đây.
Cũng may Đường Long Phi thuộc tuýp người lạc quan, tuy bực bội trong lòng nhưng không dễ dàng bỏ cuộc, chỉ là lúc này không phải thời điểm thích hợp, chỉ đành kìm chế tình cảm của bản thân lại.
Học trò của đạo diễn Lâm vừa mới tốt nghiệp, họ Tạ, tên là Tạ Kiều Quân, bố mẹ là người làm công bình thường.
Giờ anh ta ở nhà chờ việc, tuy là tài hoa hơn người, nhưng tính cách rất xấu, lại không thích nghe nhà đầu tư sắp xếp, không cho sửa kịch bản, danh tiếng thì không có nên không có mấy người đồng ý mời anh ta đến quay phim, còn anh ta cũng chỉ chịu nhận những tác phẩm nào tinh tế, nên đành ngồi nhà chờ việc đến.
Nghe Trịnh Thư Nam hẹn mình đến bàn chuyện quay phim, tuy muốn anh ta có công việc nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình trước: “Không được tuỳ tiện thêm người vào đoàn phim, trong suốt quá trình quay phim, tôi phải có quyền tự do tuyệt đối.
Phương hướng tình tiết bộ phim phải do tôi quyết định.”
“Diễn viên thì có thể đảm bảo, lúc casting anh đến cùng tôi, nhưng tình tiết bộ phim thì không chắc, anh cho rằng mình luôn luôn đúng sao?” Trịnh Thư Nam không hề tức giận, anh biết chỉ cần là người có tài năng, thể nào cũng có điều khác người thường, ngoài trừ Lạc An, An bảo bối nhà anh ngoan đến mức khiến người khác đau lòng.
“Không chắc, nhưng tối quay chắc chắn là những gì hợp lý nhất.” Tạ Kiều Quân tự cao vô cùng.
“Là hiệu quả hợp lý nhất hay phù hợp với nguyên tác nhất?” Trịnh Thư Nam nói tiếp, “Tôi hi vọng có thể quay một bộ phim sát với nguyên tác nhất, mà không phải là một bộ phim dựa theo sở thích của đạo diễn.”
“Phim tôi quay là phù hợp với nguyên tác nhất.” Tạ Kiều Quân bắt đầu bàn bạc với anh.
“Nói thì dễ, làm thì khó.”
“……..”
Sau một hồi tranh luận, hai người bắt tay hợp tác, hẹn tối cùng ăn cơm rồi lại bàn tiếp.
Lạc An nghe tin, vô cùng hứng thú..