Trước đó Tào An đã nói với Giang Đào rằng đêm nay có lẽ anh sẽ uống nhiều, để cô chuẩn bị tâm lý.
Giang Đào đã chuẩn bị rồi.
Tối nay bạn bè từ mọi tầng lớp vui vẻ đến tham dự đám cưới của họ, trong lúc kính rượu, Tào An không thể làm mất lòng quan khách.
Là cô dâu, Giang Đào chỉ cần hớp một ngụm nhỏ là được, còn các vị khách nam ai cũng la ó, đòi Tào An uống cạn cả ly.
Không phải với khách nam nào cũng như vậy, nhưng mỗi khi gặp phải tiếng la ó như thế, Tào An sẽ mỉm cười rồi ngẩng đầu lên uống.
Khách ngồi kín 80 bàn, mới đi kính rượu một nửa mà cả người Tào An tỏa ra nồng nặc mùi rượu, Giang Đào khi đi bên cạnh anh có thể ngửi thấy rõ ràng.
Nhưng thể chất Tào An không phải là người uống rượu thì hiện hết lên trên mặt, nên nhìn bề ngoài anh vẫn thoải mái như trước.
Giang Đào cố gắng duy trì nụ cười.
Song trong lòng quả thực cô không thoải mái, không phải cô ghét nhìn cảnh Tào An uống rượu, mà là cô thấy xót anh, đây đều là rượu trắng hàng thật giá thật, uống như vậy ai có thể thoải mái chứ?
Tuy nhiên, những dịp khác có thể qua loa có lệ và tìm cách từ chối nhưng đám cưới thì không thể.
Các vị khách sắp dùng bữa xong, hai người bọn họ cuối cùng cũng xong màn kính rượu.
Giang Đào lo lắng mà nhìn Tào An.
Tào An mỉm cười với cô, ôm vai cô bước về, đã đến giờ cô dâu chú rể dùng bữa.
Nhà tân hôn đêm nay là căn hộ số 1602 ở Gia Viên Phỉ Thúy.
Tào An cảm ơn một phù rể đã đưa bọn họ về, Giang Đào theo anh ra khỏi xe.
Vừa lên xe anh đã cởi áo vest, cúc áo sơ mi trắng cũng được cởi đến tận ngực cho mát, nhưng trước khi xuống xe, Tào An đã cài lại cúc, chỉ để lại hai cúc trên cùng.
Dựa vào hành động của anh, Giang Đào biết chú rể của mình chưa say đến mức mất đi lý trí.
Trong thang máy còn có những người khác, hai người chỉ im lặng nắm tay nhau, không ai nói gì.
Vừa bước vào căn hộ 1602, Tào An chưa thay giày, anh ép Giang Đào vào cửa, một tay chống trên cửa, một tay sờ mặt cô: “Anh uống nhiều như vậy, em có ghét không?”
Anh đã tham gia rất nhiều buổi xã giao, khi đàn ông uống rượu, không ai trong số họ trông ổn cả.
Tào An không muốn cô nhìn thấy anh như thế này, nhưng đáng tiếc tối nay không thể thoát được.
Giang Đào cảm nhận được mùi rượu từ trên đỉnh đầu bắt đầu vây quanh lấy cô, cô nghĩ, anh đúng là say rồi.
Cô kéo tay anh xuống, khuyên nhủ: “Đi tắm rửa trước đã.”
Tào An dừng một chút rồi nghe theo cô.
Giang Đào phát hiện thân hình rắn rỏi của anh có hơi nghiêng ngả, cô đành nhắc nhở anh: “Anh đừng khóa cửa.”
Lỡ như anh say thật rồi té ngã ở bên trong thì cô có thể kịp thời đi vào giúp đỡ.
Tào An quay đầu lại, dùng ánh mắt không chưa hiểu mà nhìn cô một lúc rồi tiếp tục bước đi.
Giang Đào cũng muốn đi tắm.
Tào An vào phòng tắm chính nên cô đi đến phòng tắm phụ, sợ anh ở bên kia xảy ra chuyện gì, Giang Đào tắm rất nhanh, tóc cũng chỉ mới sấy một nửa.
Khi Giang Đào trở về phòng ngủ chính, cô phát hiện Tào An đã nằm trên giường, tóc vẫn còn ướt. Anh say đến mức trông anh giống như tên ngốc, ai đời tắm xong mà lại mặc áo sơ mi trắng chứ, chắc anh say nên hồ đồ rồi, tuy vậy anh vẫn nhớ để cài cúc áo.
Giang Đào vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười, cô quỳ gối xuống mép giường, giúp anh cởi áo sơ mi.
Mới cởi được một nửa, bỗng nhiên cô phát hiện anh mở mắt, không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn cô.
Hình ảnh này rất dễ làm người ta hiểu lầm, Giang Đào nghiêm túc giải thích: “Ngủ thôi, anh muốn đổi áo ngủ không?”
Tào An nhìn trên người mình rồi lại nhìn cô.
Giang Đào: “Tự anh làm nhé?”
Tào An: “Em giúp anh đi.”
Dù đã đánh răng nhưng trên người anh vẫn có mùi rượu, là mùi rượu thuần túy, cũng không quá khó chịu.
Sao Giang Đào lại so đo người say rượu chứ?
Cô giúp anh cởi những chiếc cúc còn lại.
Tào An cuối cùng cũng ngồi dậy, anh cởi áo ra, cầm trong tay, nhìn ánh mắt anh chắc là đang do dự có nên ném nó xuống đất hay không.
Giang Đào lấy áo sơ mi, đi ra ngoài cho vào máy giặt, lúc quay lại cô rót một ly nước.
Tào An uống nửa ly.
Giang Đào: “Anh có muốn ăn gì không? Lúc ở khách sạn, em chưa thấy anh ăn gì cả.”
Tào An: “Mấy giờ rồi em?”
Giang Đào: “10 giờ rưỡi.”
Nói xong cô mới phát hiện Tào An vẫn đang nhìn mình, rõ ràng đang đánh giá cô, ánh mắt lướt qua môi, cổ và các bộ phận khác của cô.
Đúng lúc này, yết hầu anh cũng trượt lên xuống.
Giang Đào đỏ mặt, hỏi anh muốn ăn món gì, anh đang nghĩ gì thế?
Tào An nghĩ món đấy là cô à.
Đối với hôn lễ này, vì ý nghĩa của nghi thức “đêm tân hôn”, đã nửa tháng hai người không ở chung với nhau.
Anh nắm lấy cánh tay Giang Đào, kéo người cô vào trong lòng.
Giang Đào ghét bỏ đấm anh: “Anh say mèm rồi!”
Tào An vẫn tỏ ra lịch thiệp, vừa hôn lỗ tai cô vừa hỏi: “Chán ghét anh sao?”
Dù rất muốn nhưng chỉ cần cô nói ra câu “chán ghét” thì anh vẫn có thể dừng lại.
Giang Đào mím môi.
Tào Ân nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi cô. Nụ hôn khiến người cô mềm đi, vòng tay qua cổ anh, hơi he hé miệng, thế mà anh còn không quên xác nhận: “Em có ghét không?”
Giang Đào rủ hàng lông mi dài xuống, cố ý nói: “Có ghét.”
Tay Tào An dừng lại.
Nhưng giây tiếp theo lại tiếp tục.
Giang Đào cắn răng: “Vậy là lúc đầu nếu em nói chán ghét anh, anh cũng không thật sự từ bỏ việc theo đuổi em, đúng không?”
Tào An: “Đúng vậy.”
Giang Đào: “Cái người này, rốt cuộc câu nào mới là thật vậy hả?”
Tào An: “Tất cả đều là thật mà.”
Lần đầu tiên thấy mặt cô, anh có cảm giác là thật, ngày càng thích cô cũng là thật, muốn cô cũng là thật.
“Tiểu Đào.”
“Ừm.”
“Giúp anh cởi đi, anh không thấy thắt lưng đâu hết.”
“……”
Anh mặc quần ngủ thì thắt lưng ở đâu ra chứ?
Đã say đến mức này, sao không quên chuyện động phòng luôn đi?