PART 24Nó đang rất đau, ko ngờ được rằng người đang chăm sóc nó là Minh chứ ko phải hắn.
Dù mệt nó vẫn ý thức được chứ.
Nó đã quá mệt mỏi rồi, cất giọng nhẹ nhàng nó nói với bạn nữ kế bên:– Cảm ơn bạn đã giúp mình.
Nhưng bạn có thể cho Minh ngồi đây và bạn sẽ lên ghế của Minh ngồi được ko?Bạn nữ đó lo lắng nhưng cũng chấp nhận, bạn này rất hâm mộ nó và rất ghét nhỏ Nga.
Từ khi từ rừng về ai cũng hiểucho nó và trở nên xa lánh Nga.
Minh vội ngồi kế bên nó, đẩy đầu nó qua vai mình cậu nghe nó noi trong nước mắt:– Mình mệt mỏi quá rồi, cho mình dựa chút thôi.
– Cả đời này mình nguyện hi sinh tấm lưng và bờ vai này cho cậu.
Yên tâm đi – Minh nhẹ nhàng nóiNó thiếp đi, tới tối đã về tới nhà.
Nó chuyển về nhà Kim ở, hắn cũng ko nói gì.
Nó tưj nhủ: Ko sao đâu, ko biết rằng nóđã lặp đi lặp lại câu nói này bao nhiêu lần trong đầu rồi.
Sáng hôm sau nó và mọi học sinh đi học bình thường, giờ rachơi nó vào nhà vệ sinh nữ rửa tay vì bị dính mực.
Phương Nga cũng bước vào đang định đi ra thì Nga nói:– Cô đã thua rồi.
Từ bỏ đi, người Phong yêu và quan taam là tôi.
Có vẻ cô cung biết rồi nhỉ người gây ra tất cả nhữngchuyện này là tôi.
Phong yêu tôi– Cô nói dối, cô chỉ là đang dọa tôi.
Nó nói nhungw đáy măst có vài tia sợ hãi– Muốn thử ko? Nga cười khẩyLấy con dao trong túi ra cắt và oi đường ở tay, cổ tay, mặt rồi tự tát vài cái vào mặt cho đỏ lên.
Xoa dầu ko mùi vào mắtđể ra nước mắt, xoã tóc ra rồi xoa cho nó rối bù lên, làm cho quần sao xộc xệch, làm cho chân có vài vết xước bằng kim.
Lấy điện thoại gọi cho Phong, nghe tiếng Phong, Nga la lên:– Huhu,chị Ngọc ơi em xin chị.
Em sẽ ko lại gần anh Phong nữa, em chỉ muốn làm quen thôi mà.
Xin chị đừng đasnhem nữa, huhu đau quáPhong hét len trong điện thoại:– Phương Nga em đang ở đâu anh đến ngay.
HừHắn chạy đi tìm Nga rồi thấy Nga và nó ơr trong nhà vệ sinh nữ.
Thấy Nga như vậy hắn ôm Nga vào lòng, nó vội thanhminh:– Phong à, ko phải tôi làm đâu.
Tôi nói thật mà.
Nó sắp rơi nước mắt tới nơi rồi– Cô im đi, tôi ko ngơf cô là loại người thấp hèn,ích kỉ đến vậy.
Nó ngã quỵ, ngồi sụp xuống nền đá nó khóc, nó đang đau.
Phải nó đau lắm nó đau muốn chết rồi đây, nhưng Nga đâubiết rằng còn một người nữa ở trong kia và đã chứng kiến hết mọi chuyện.
Đó chính la Joyce, lúc cô đang ở trong buồngvệ sinh thì nghe tiếng nó và Nga, bật chế độ thu am và máy quay,đứng ở chỗ kín đáo cô quay cậu toàn bộ câu chuyện.
Nhủ thầm trong lòng cô nghĩ:” Đúng là hồ ly tinh mà, dám bày ra mọi chuyện như vậy để chia rẽ Ngọc và Phong.
Đểxem khi mọi người biết việc này mày còn yên ổn ko.
Chờ đi hồ ly tinh”.
Joyce chạy ra ôm nó và an ủi nó:– Nín đi Ngọc mình sẽ chứng minh cho mọi người thấy cậu vô tội.
– Thôi, Joyce à mình sẽ đi du học.
Hắn đã mất lòng tin nơi tôi rồi vậy thì cứu chữa làm gì nữa.
Ko có ích đâu.
Nó nóitrong nước mắt.
– Được rồi, mình sẽ đặt vé cho cậu đi du học ở Pháp.
Ở bên đó có chị mình là nhà thiết kế Vera chị ấy rất tốt.
Cậu sẽ ởvới chị ấy nhé.
Lấy điện thoại gọi cho tài xế và nhắn tin cho mọi ngừoiw biết mọi chuyện cô dìu Ngọc vào xe để tài xế trở về nhà.
Về tớilớp Joyce biết mọi người đã biết chuyện nên mới tránh xa hắn như vậy.
Ra về, mọi người xách cặp về nhà.
Hắn về tớinhà thì được bà quản gia đưa cho một bức thư.
Hắn mơr thư ra,nét chữ tròn trịa của nó hiện ra:” Chào anh Phong, chắc khi anh đọc được bức thu này chắc làm em đã lên máy bay để qua Pháp học rồi.
Em biết Nga sẽchăm sóc cho anh tốt hơn em, anh hãy sống hạnh phúc nhé.
Yêu anh và mãi mãi yêu anhYêu anh”