Đưa bạn gái về nhà, hắn bình tĩnh lái xe quay trở về khu chung cư cao cấp của mình, không khí ban đêm thật trong lành, lúc trước nhìn thấy tên chết tiệt kia khiến phiền não, giờ thì tâm tình an ổn lại không ít.
Khu này quản lí nghiêm ngặt, trị an tốt, người ra vào đều bị nhân viên kiểm tra kĩ lưỡng, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề an toàn của bản thân. Hắn không phủ nhận chính mình mua nhà nơi đây, giá cả đắt như thế thật không hợp lí, thế nhưng một nửa cũng là có lí do.
Hơn một năm trở lại đây danh tiếng của hắn được biết đến không ít, tiền kiếm được rất nhiều, kết bạn kết thù cũng không ít hơn là bao, nhưng đơn giản là hắn không biện hộ cho những người dân nghèo (hắn cho tới bây giờ cũng chỉ toàn biện hộ cho những kẻ có tiền), trừ trường hợp gần đây, cho dù có bị quây đánh hay là pháp luật không bảo vệ được, chỉ cần hắn trở về nơi đây thì chẳng cần phải lo lắng gì cả.
Ra khỏi ga-ra, lững thững bước đi, ngày mai phải ra tòa, buổi tối hôm nay hắn phải để tâm tình thật tốt mới được.
Lúc này không biết luật sư đối phương là ai, nhưng mà dù là ai cũng thật xui xẻo, hắn đã sớm chuẩn bị lời khai cho nhân chứng thật cẩn thận, mà chính hắn đã ra tay thì không thể nào có lỗi nào được.
“Ôn học trưởng.”
Ôn Đình Vực vừa mở cửa, phía sau có người vỗ vỗ, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống.
“Cậu.. cậu… cậu… cậu vào đây bằng cách nào!”
Sắc mặt hiện giờ của hắn thật sự là không thể chỉ dùng từ “tái mét” để hình dung, mặt hắn giống hệt như mấy diễn viên hay đóng trong phim kinh dị, tại nơi an toàn nhất, con quỷ không có khả năng xuất hiện tại nơi này nhất giờ lại có mặt nơi đây.
“Tôi? Anh vào bằng cách nào thì đương nhiên tôi cũng vào bằng cách ấy, a, không phải là anh nghĩ tôi bay đấy chứ?” Chiêm Lạc cười, thừa dịp lách người qua khe cửa tiến vào phòng, “cách” một cái đóng cửa lại.
Trước mắt một mảnh tối đen, Ôn Đình Vực vội vã bật đèn. Cùng cái tên vô liêm sỉ này một chỗ tối đen, chết lúc nào cũng không biết.
“Cậu lập tức đi ra ngoài cho tôi, không thì tôi sẽ báo…”
“Học trưởng, tôi chẳng qua là tới tìm anh ôn lại chút chuyện, có cái gì không hợp pháp chứ?”
Ôn Đình Vực trấn định, liên tục cảnh cáo bản thân ngàn vạn lần phải bình tĩnh, “Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì xông vào được đây, nhưng ngay bây giờ hãy ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến bắt cậu.”
“Học trưởng.” Chiêm Lạc cười khổ, “Tôi là người thuê nhà hợp pháp đấy, tôi ở tầng trên anh.”
Ôn Đình Vực á khẩu, không nói được câu gì chỉ nhìn chằm chằm vào người thanh niên đẹp trai trước mặt này đến nửa ngày, sau tức giận quát, “Cậu rốt cuộc là muốn thế nào!”
“Thì là ôn chuyện thôi!”
“Được rồi tùy cậu!” Ôn Đình Vực tức giận đến run cả người, “Tôi chẳng có chuyện cũ gì tốt để nói với loại người biến thái như cậu cả!”
“Học trưởng, anh nói cái gì cơ?” Chiêm Lạc hơi hơi nheo mắt
“Tôi nói cậu là đồ biến thái! Rác rưởi, súc sinh…” Tại đây gã thanh niên kia đã từng cho hắn một đòn chí mạng, đầu óc Ôn Đình Vực nhanh chóng bốc hỏa, con mắt cũng đỏ lên, “Đồ gay chết tiệt!”
“Học trưởng, anh nói những điều ấy không phải là cho tôi cơ hội truy tố anh phỉ báng tôi sao?”
“Màycòn nói!” Ôn Đình Vực mặt đỏ tía tai, chỉ cảm thấy cravat ở cổ căng lên, xiết lấy khiến hắn khó thở, hắn giơ tay kéo lỏng cravat, bày ra trước mặt tên kia một bộ dáng muốn liều mạng, “Mày là đồ cầm thú, khi đó sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy…”
“Thì ra anh còn nhớ rõ.” Chiêm Lạc biểu tình trên mặt biến đổi, tay y đưa ra bắt lấy cổ áo hắn, “Tôi nghĩ là anh đã sớm quên, vậy là anh vẫn chưa hiểu hoàn toàn bài giảng đúng không? Hử?”
“Cút…” Vóc dáng Ôn Đình Vực so với Chiêm Lạc tuyệt đối không thấp bé hơn, hắn thường rèn luyện thân thể, đánh nhau cũng không tệ, thế nhưng rơi vào tay Chiêm Lạc thì rõ ràng lại trở thành lép vế.
“Có phải là tôi dạy anh chưa đủ nghiêm khắc? Hử? Tôi không phải đã nhắc nhở anh, ít làm mấy chuyện tổn hại đến âm đức đi sao? Lá gan anh thật to, Ôn học trưởng, có phải là anh đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi không, anh dám không làm theo tôi liền đè anh ra một lần?”
Ôn Đình Vực thiếu chút nữa phát điên, hận không thể đánh chết cái thằng chuyên xen vào chuyện người khác này, “Im miệng! Mày có tư cách gì mà giáo huấn tao! Mày cho mày là hóa thân của chính nghĩa à? Có rất nhiều người ăn hối lộ, đang xếp hàng dài chờ mày đè đấy, không tới lượt tao đâu! Đừng có ra vẻ chính nghĩa như vậy, nếu có thời gian thì đi tìm cái lũ kia thanh lí sạch sẽ đi rồi đến tìm tao cũng không muộn đâu!”
Chiêm Lạc hừ nhẹ, “Tôi đối với bọn họ không có hứng thú.”
Rốt cuộc cũng lộ tẩy nhé! Ôn Đình Vực nghiến răng nói, “Cuối cùng mày đến đây cũng chỉ là tìm người! Đồ cặn bã… đồ đồng tình luyến ái, đồ vong ân bội nghĩa, mày không phải là người…”
Chiêm Lạc bày ra vẻ “Được rồi”, kéo tay giữ chặt cổ hắn, đem hắn đè lên trên cửa, “Học trưởng, mồm miệng anh ngày càng cay độc hơn rồi đấy, tôi nhớ khi trước anh cùng lắm chửi tôi cũng chỉ là “cứt chó” mà thôi!”
“Sao? Để tôi nhìn anh một chút, hai năm không gặp, “cái miệng” của anh tiến bộ thật…”
Ôn Đình Vực thấy tay chân y sờ soạng không ngớt, môi y dán sát môi hắn cọ tới cọ lui, khiến hăn nổi da gà, đáng tiếc là cổ bị y giữ chặt, khó thở nên chẳng thể đánh trả lại.
“Cái miệng này…” Chiêm Lạc xoay xoay gương mặt hắn, tựa như đang ngắm bức chân dung cổ xưa, thế nhưng biểu tình thì thật đáng sợ, “Hại biết bao nhiêu người rồi hả? Hôm nay… còn có lúc trước ở Mỹ, anh biết rõ người kia vô tội, nhưng lại hại người ta bị tù chung thân, cuối cùng ông ta ở trong nhà tù nuốt lưỡi dao tự sát, anh có nhớ không?”
“Công lao to lớn của anh suốt hai năm qua, tôi cũng chưa kịp kiểm tra, nhưng mà hôm nay ở phiên tòa.. cái miệng của anh thực sự lợi hại… Đình Vực, có phải là chỉ cần thắng, anh cái gì cũng đều có thể mặc kệ? Cô gái kia là bị hiếp dâm trước rồi sau dó bị phanh thây… Trong lòng anh lẽ nào một chút đau lòng cũng không có…”
“Liên quan gì tôi… chuyện đó?” Ôn Đình Vực miễn cưỡng phát ra vài thanh âm không rõ ràng, “Người rõ ràng không phải… là tôi giết…”
Không phải, hắn một phần nghìn cũng có phần đau lòng. Nhưng hắn là luật sư, hắn cần phải thắng, hắn cần quyền lực đến giúp hắn… Hắn không động lòng, không công bằng thì thế nào? Đồng tình thì có ích lợi gì, mấy cái thứ đấy có thể giúp hắn được sao? Có thể giúp hắn trả thù được sao?
“Đúng, người là Lý Uy giết, anh cũng biết, vậy mà còn muốn thay hắn biện hộ!”
Chiêm Lạc khí lực kinh người, tay bóp chặt, thiếu chút nữa khiến hắn tắc thở.
“Biện hộ thay người khác… đó đều là việc làm ăn, ôi, có cái gì khác nhau chứ? Ối ối…cậu quản… tôi…”
Ánh mắt Chiêm Lạc u ám, sau đó liền sáng lên, mỉa mai cười, buông tay ra, ngay lúc Ôn Đình Vực mở lớn miệng hô hấp thì y bỗng nhiên hôn tới.
Ôn Đình Vực thất kinh, theo bản năng ngậm chặt miệng lại, tay cố sức đẩy ra.
Thế nhưng căn bản hắn không đánh lại được Chiêm Lạc. Từ lúc bọn họ là sinh viên ở Harvard, hắn đã từng thấy qua, Chiêm Lạc thân thủ linh hoạt, đã từng đoạt giải thưởng ở các cuộc thi võ. Mặc dù so với hắn, y trông có vẻ xinh đẹp yếu đuối hơn, muốn dồn ép y thì dễ như trở bàn tay.
Vì vậy, cuối cùng mới…
Môi vẫn cứ giữ nguyên trạng thái đó, tham lam mút vào, âu yếm, rất nhanh đầu lưỡi y trượt vào vòm miệng hắn. Ôn Đình Vực thanh tỉnh đầu óc, cắn chặt hàm, không chịu mở miệng.
Chiêm Lạc thử một hồi, cuối cùng cũng không kiên trì, cố sức cố sức mút môi hắn kịch liệt tựa như muốn đem miệng hắn cắn lìa ra. Khi Ôn Đình Vực cố gắng hết sức đẩy được hắn ra, hai đôi môi đang dính chặt bỗng nhiên phát ra tiếng “Chu”, khiến Ôn Đình Vực nháy mắt mặt đỏ hết cả lên.
“Không được đụng vào tôi!”
Ha —– môi nhanh chóng bị chặn lại, hắn có phản ứng nhanh thế nào cũng không bằng được Chiêm Lạc, dường như Chiêm Lạc đã tính toán rất tốt, thuận lợi xâm nhập vào miệng hắn, cứ thế tùy ý triền miên.
Cái cảm giác kịch liệt khiến hắn đứng không vững, khí lực chống đỡ thân thể dường như bị đầu lưỡi của Chiêm Lạc hút hết sạch. Hắn bị ôm chặt trong lồng ngực y nhưng tay vẫn ngoan cố đẩy ra, thế nhưng rõ ràng ngay cả một chút tác dụng cũng chẳng có, Chiêm Lạc cả người kề sát hắn, không, có lẽ phải dùng từ “đè” mới chuẩn xác, tay y thật to lớn.
Toàn thân Ôn Đình Vực nổi da gà, giơ một tay ra bắt lấy cái tay không chịu yên phận của Chiêm Lạc, thế nhưng một tay lại bị Chiêm Lạc nắm được, cố sức đưa hướng xuống dưới.
Bộ vị cứng rắn, nóng rực.
Ôn Đình Vực hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng đưa tay còn lại ra giải cứu tay kia, cuối cùng lại thành cả hai tay đều rơi vào vuốt sói.
Khổ nỗi là môi vẫn bị Chiêm Lạc gắt gao, biến hóa theo mọi góc độ khiến hắn một câu cũng chẳng thốt lên được, nếu không thì hắn đã sớm chửi ầm lên “Biến thái” rồi ———
Chiêm Lạc nắm tay hắn đưa vào giữa hai chân vuốt ve, hai bàn tay của hắn vừa chạm liền cảm thấy được cảm giác nóng rực khiến lông tóc dựng đứng.
Một bên bị cưỡng ép lấy tay vỗ về chơi đùa khiến cho xấu hổ không chịu được, một bên vẫn bị hôn đến không thể thở, cái tên biến thái này, rốt cuộc là muốn hôn tới khi nào chứ?
“Khốn kiếp…” Chờ đến khi Chiêm Lạc dời môi đi, hắn chân đều nhũn cả ra, giơ tay tát thẳng vào mặt y, vậy mà Chiêm Lạc cũng không có đáp trả, ép chặt lấy, không để ý đến phản kháng của hắn, tháo cravat, quần áo của hắn cũng bị y mở ra trông đến lộn xộn.
“Súc sinh, đồ con rùa, tôi giết cậu…” Quần bị tuột đến đầu gối, mắt thấy Chiêm Lạc cũng đang kéo khóa quần y xuống, Ôn Đình Vực sợ đến mặt trắng bệch, trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng mắng chửi, “Cậu dám! Cậu dám…”
“Học trưởng thân mến.” Chiêm Lạc chen vào giữa hai chân, cắn cắn cái cổ hắn, “Tôi cũng không phải là chưa từng làm qua. Đúng không? Tôi với anh đều đã làm qua một lần rồi… Sau đó mới nhớ mãi không quên, đuổi theo anh tới tận đây…”
“Khốn kiếp, khốn kiếp… cậu tốt nhất đừng để tôi nắm được nhược điểm của cậu, không thì tôi sẽ.. ô.. tôi…”
“Học trưởng, anh có biết là anh mở miệng…” Chiêm Lạc ngẩng đầu cắn một cái lên bờ môi hắn, ngón tay y di chuyển vào bên trong cơ thể khiến hắn phân tâm, “Anh có biết không, lúc nhìn thấy anh trên tòa… dùng cái miệng này đổi trắng thay đen… hùng hồn nói dối… tôi đặc biệt hưng phấn, hử?”
“Này… đồ biến thái… Ô — ” bị đẩy mạnh một cái, Ôn Đình Vực cảm thấy phía sau của mình như sắp nứt ra rồi, điên cuồng va chạm làm hắn nhịn không được giãy dụa muốn chửi bậy, nhưng rồi cũng chỉ có thể xuôi theo từng tiết tấu ra vào kia, tiếng va chạm vang lên thật khẽ.
Thật ra thì cũng không phải là đau đớn lắm, bị đặt ở trên cửa làm lần thứ hai, đối phương kịch liệt va chạm, cảm giác đau đớn liền biến mất thay vào đó là những đợt khoái cảm, những tiếng kêu rên vọt ra liền thay đổi.
Nhưng hắn thật sự cũng muốn mắng người, thân thể hắn có phản ứng cũng không có nghĩa là hắn tình nguyện, là hắn sẽ không ghi hận? Đường đường một thằng đàn ông, lại bị đối xử như vậy, vô luận là như thế nào hắn cũng không nuốt trôi được. Nhất là Chiêm Lạc căn bản là không phải đơn giản buông tha hắn, y đặt hắn ở cửa làm một lần, rồi lại lôi hắn vào phòng ngủ tiếp tục…
“Anh ở đây…” Chiêm Lạc buông lời, bắt hắn nằm quỳ sấp xuống, nâng cao cái thắt lưng đã sớm nhũn ra của hắn, bàn tay y ở trên ngực hắn vân vê, điên cuồng đâm hắn, khiến hắn một kẻ cao mét tám, thể trạng cường tráng, bình thường lạnh lùng vô cùng, giờ phút này lại như con thỏ con bị giày vò khóc nức nở, “Anh chỗ này mềm đi một chút… là tốt rồi…”
Mềm mại cái đầu ý! Ngực bên trái của hắn sớm đã bị xoa bóp sưng đỏ lên rồi, như vậy còn chưa đủ mềm à!
Con mẹ nó… Chiêm Lạc… Cậu nhớ kỹ cho tôi…
Lúc kết thúc thì cũng đã là nửa đêm, Ôn Đình Vực hít thở không được, gần như ngất đi, không có dư thừa chút khí lực nào, trong lòng tràn đầy tức giận cùng uất ức cứ thế mà ngủ mất.
Chiêm Lạc mạnh mẽ ôm hắn vào lòng, nhìn người đàn ông lạnh lùng ích kỷ này, trên mặt còn vương lệ, trong mơ khóc thút thít như đứa trẻ, không khỏi cười khổ, đưa tay đặt trước ngực đầy dấu hôn của hắn.
“Anh nếu như ở chỗ này ấm áp một chút, dịu dàng một chút…” Chiêm Lạc thở dài, “Anh thiện lương một chút… thì tôi sẽ hoàn toàn yêu anh.”
Thực tế, tuy rằng anh tuyệt đối sẽ không lương thiện, thì tôi cũng chính là… không buông tay được.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Đình Vực thì y chỉ biết rằng hắn là một kẻ chỉ biết lấy kết quả quả lợi ích của bản thân là trọng tâm, để đạt được mục đích hắn không từ bất cứ thủ đoạn gì, tuy rằng không có hại người thế nhưng cái người lạnh như băng này cũng thật liều mạng, cũng khiến cho người ta phải sợ hãi.
Sau có người đưa đến cho y tập tài liệu chi tiết, biết được Ôn Đình Vực khi còn bé gặp tai nạn, chịu nhiều đau khổ, sợ hãi, cho nên đối với danh lợi địa vị hắn thật cố chấp, cố chấp đến nỗi ăn sâu vào tận xương tủy.
Quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn bởi vì lạnh mà bất giác rúc vào lòng mình, gắt gao ôm lấy, lúc đứng lên y thấy có điểm hoảng sợ, tựa như thiếu cái cảm giác an toàn.
Kỳ thật hắn bướng bỉnh như vậy, liều lĩnh như vậy Chiêm Lạc đều có thể tưởng tượng được.
Cũng đều là loại chim sợ cành cong (T/N: Con chim đã một lần bị chết hụt, thì sợ nghe tiếng bật của cây cung, sợ cành cây bị ngọn gió lay động, và sợ luôn cả cành cây có hình dáng cây cung.) Thất bại một lần, thì lần sau sợ không dám thua.
Hiện tại hắn liều mạng cố gắng nắm giữ tiền tài, địa vị, kết bạn với kẻ giàu, dần tiến nhập xã hội thượng lưu, từ đầu đến chân đều trang bị thật hoàn mỹ, không chút sứt mẻ.
Như vậy hắn nghĩ là an toàn, có thể vứt bỏ được cái quá khứ đói khổ, ngày ăn không đủ no kia đi.
Thông minh như Chiêm Lạc, đương nhiên có thể lí giải, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể thông cảm được.
Ôn Đình Vực nói cũng không sai, người như hắn, nơi nơi đều có, so với hắn có khi còn xấu xa hơn gấp trăm lần, thế nhưng những người đó sao Chiêm Lạc không để ý đến, mà chỉ có riêng mình Ôn Đình Vực, Chiêm Lạc lại không thể không quan tâm.
Chiêm Lạc cũng không rõ y đã xảy ra chuyện gì, một mặt thì đối với những hành động kia của hắn khinh thường, một mặt lại không thể kiềm chế bản thân đến gần hắn.
Nếu như tình cảm của con người đều có thể phân tích rõ ràng từng chút một thì thật tốt biết bao.
Chiêm Lạc sờ sờ khuôn mặt vẫn còn ướt sũng trong lòng mình, nghĩ bản thân chỉ là không may. Xét điều kiện và gia thế y, có người nào mà y không xứng chứ? Căn bản cái gì cũng chẳng cần để ý, thế nhưng con người này, lại khiến y lúc thì như trên thiên đường khi thì như ở địa ngục… Hết lần này đến lần khác đối với người này nhớ mãi không quên, lại còn liên tiếp hai lần cưỡng bức hắn.
Thời còn đi học, tình cảm giữa hai người bọn họ thực sư cũng không tệ lắm, không biết có phải là do cả hai đều là người Trung Quốc không mà Ôn Đình Vực đối với y thật lòng rất tốt, bỏ qua những nguyên tắc cứng nhắc, bọn họ rốt cuộc cũng trở thành bạn thân, Ôn Đình Vực là học trưởng, đối với học đệ như y chiếu cố rất nhiều.
Rồi đến sau khi Ôn Đình Vực tốt nghiệp, tại phiên tòa xét xử kia, y thấy sợ hãi. Y vẫn nhớ kỹ bị cáo Đinh Thuấn Chi người Hoa kia vô tội, lại nghe phán tội danh thành lập, bị tuyên án chung thân xúc động quá liền lên cơn đau tim.
Toàn trường lúc đó cứng đờ không biết phải làm gì, nghe tiếng người đàn ông đó nghẹn ngào.
Y biết người đàn ông kia vô tội, Ôn Đình Vực cũng nhất định là biết, thế nhưng hắn lại đứng ở trên cao đó giống như luật sư Khống Phương kia, thản nhiên cáo buộc không đúng sự thật, tống người kia vào tù.
Vốn là có khả năng kháng án, thế nhưng người đàn ông kia ngồi tù không lâu sau thì tự sát, kết quả này khiến y vô cùng kinh ngạc, khó chịu.
Ban đầu chỉ là muốn Ôn Đình Vực chịu đau khổ, nhưng chẳng hiểu sau thế nào lại thành đem hắn lên trên giường, dùng phương thức đàn ông khó chấp nhận nhất hung hăng dằn vặt, nhục nhã hắn cả một buổi tối, lúc hắn im lặng không tiếng động, bỏ lại toàn bộ vật sở hữu cho y bao gồm cả con dấu chẳng còn chút giá trị pháp lý nào.
Y nhớ kỹ bình thường Ôn Đình Vực luôn lạnh lùng, lúc đó thật khó có thể tin hắn lại bày ra cái dáng vẻ phẫn nộ, lúc ở dưới thân y đau đến nỗi khóc lớn lên mắng chửi, y biết là hắn uất ức, thế nhưng nào có ai biết trong lòng y cũng thật rối bời.
Không sai, lựa chọn phương thức trả thù hung bạo, tràn ngập nhục dục để hả giận này là bởi vì, chính trong đầu y cũng có cái ý niệm không nên có này với hắn.
Y đối với hắn, chính là vừa yêu lại vừa hận.
Nghe thì cảm thấy có cái gì đó không đúng, chính hắn biết mà cũng chẳng thể tránh được cái cảm giác đau khổ này.
Nếu có thể thẳng thắn oán hận anh, chán ghét anh thì tốt rồi, nếu không thì chỉ là đơn thuần yêu anh, mọi thứ khác tôi đều giả vờ như không nhìn thấy, thế cũng tốt, nhưng hết lần này tới lần khác thì là không thể được.
Theo về nước, mua căn hộ dưới căn hộ của hắn, đêm nay lại cứ từng bước từng bước làm bậy, y thật sự không rõ, cái tên trong lòng này phải xử lí như thế nào mới tốt.
“Anh ấy…” Chiêm Lạc đưa tay ôm người đàn ông đang ngủ say, thỉnh thoảng lại thút thít chặt thêm chút nữa, “Tôi nên… làm thế nào với anh bây giờ…”