Edit: Qiezi
Chợt đổi vị trí khiến Nhan Vũ rất hoảng, sau một lúc mới hoàn hồn trở lại. Cậu định nhỏm người dậy thì bị Bách An đè xuống, anh nâng cằm cậu, một lần nữa hôn xuống.
Bách An càng hôn càng có tính xâm lược, trái tim Nhan Vũ như ngồi xe lửa, run rẩy từng trận kinh hoàng. Cậu bị hôn không thở nổi, muốn lùi về sau hoặc quay mặt đi để hít thở một chút. Trong khoảnh khắc môi lưỡi tách ra, cậu chớp mắt nỉ non: “Bách…”
Đây không phải cái tên trong kịch bản, Bách An lập tức chặn miệng cậu, đôi ngươi đen kịt nổi gió, lúc tiếp xúc với nước mắt giàn giụa của cậu thì anh chợt trở nên nhu hòa, khẽ liếm môi cậu, trán chạm trán, nhìn mắt cậu, nghe tiếng cậu thở dốc đồng thời một tay lần xuống dưới vuốt ve chơi đùa.
Nhan Vũ không chịu nổi khi đối diện với Bách An, cậu đỏ mặt quay đầu đi. Cần cổ cao thanh tú như cẩm thạch điêu khắc lộ ra, rất nhanh sau đó một cảm giác nhỏ vụn từ trên cổ truyền đến, một nụ hôn hạ xuống cần cổ xinh đẹp ấy. Nhan Vũ rất muốn hừ một tiếng giảm bớt cơn nóng trong lồng ngực, nhưng ống kính ngay trước mắt khiến cậu hiểu đây không phải hiện thực, chỉ là một cảnh diễn trước ống kính, quá nhập vai động tình chỉ khiến cậu càng thêm nực cười.
Cậu cắn chặt môi dưới khống chế hô hấp, cố gắng tưởng tượng người đang hôn môi hôn ngực, hôn xương quai xanh là Lisa hoặc là diễn viên khác cậu từng hợp tác, quả nhiên cơn dậy sóng dần dần tĩnh lặng.
Bàn tay đang bóp vai bỗng nhiên siết chặt, cậu bị ép quay đầu, gương mặt anh tuấn như tranh vẽ lọt vào tầm mắt, Bách An tựa sát người hôn môi cậu, sau đó như nghiêng sang một bên, từ sườn mặt đến vành tai. Sau đó vành tai bị người ngậm lấy, một âm thanh cực thấp cực chậm cực từ tính chảy xuôi vào tai: “Nhan Vũ.”
Nhan Vũ bị Bách An ép điên rồi, cậu đã cố gắng không để bản thân động tình nhưng Bách An lại như cố ý, cứ làm cậu phải quăng mũ giáp, sau đó quên đi tất cả.
Bách An thành công, chỉ gọi tên Nhan Vũ đã dễ dàng đốt cháy dục vọng trên người cậu, khiến cậu rơi vào vòng xoáy giả dối xen lẫn chân tình không thể kiềm chế. Cánh tay yếu ớt vô lực đang khoát trên vai Bách An như trả thù anh mà quấn chặt, cậu cố nhịn nhưng không thể chống đỡ mê hoặc của Bách An, không thể làm gì khác hơn là thuận theo dục vọng, quay lại cùng hôn môn với anh.
Tay Bách An từ thắt lưng Nhan Vũ trượt xuống, trượt đến sườn eo thì ma sát vài lần, sau đó buông tha cho đôi môi đỏ ửng kia, từ ngực dời xuống bụng nhỏ. Anh quỳ một chân, cách một lớp quần lót hôn lên tính khí đã cứng rắn của Nhan Vũ. Nhan Vũ lập tức kích động, đồng thời cảm xúc xấu hổ mãnh liệt khiến cậu muốn khép chặt chân, nhưng bàn tay giữ chặt bắp đùi khiến cậu không thể khép kín, chỉ có thể dùng tay bịt chặt mắt, cắn chặt khớp hàm đang không ngừng bật ra những tiếng xấu hổ.
Hai đùi bị khoát lên tay vịn hai bên thành ghế, cửa giữa rộng mở, đùi non cũng bị môi lưỡi chăm sóc liên tục. Nhan Vũ thực sự không nhịn được ngứa, muốn rút chân xuống. Bách An không ngăn cản mà thuận thế đứng dậy vồ lấy hai đóa anh đào trước ngực Nhan Vũ, ngón tay thon dài từ bụng nhỏ xuống mép quần lót rồi lần mò vào, bao lại tính khí đã nóng rực của cậu. Ngón trỏ và ngón giữa vuốt ve đáy chậu, những ngón tay còn lại nắn bóp hai túi tinh, cậu kích động đến độ run lên, một tiếng rên rỉ gian nan tràn ra khỏi miệng: “A…”
Một tiếng này phát ra, Nhan Vũ hận không thể mọc thêm bảy tám cái tay bịt mắt tai mũi miệng để phong bế bản thân, nhưng chung quy cậu chỉ có hai tay, không áp chế được tiếng thở dốc theo chuyển động tay của Bách An. Trên khung hình chỉ thấy bàn tay Bách An đang tuốt lộng bên trong quần lót, mà eo Nhan Vũ lại khó nhịn nâng cao, tuyến nhân ngư nổi lên, đường cong xinh đẹp lại mượt mà. Một chân cậu cố đạp lên bàn ở phía trước, bắp đùi run lên, giống như vô cùng thoải mái rồi lại khó nhịn đến cực điểm.
“Đừng…” Âm thanh Nhan Vũ đứt quãng, chỉ phun được một chữ rồi lại cố sức giữ chặt ghế dựa.
Trước kia cậu từng bị rất nhiều người khẩu giao và thủ dâm, nhưng lúc này lại không giống lúc xưa, cho cậu sung sướng chính là người cậu luôn mơ tưởng đã lâu. Cậu không biết đối phương có thích cậu hay không, xấu hổ vì bản thân động tình trong lúc diễn nên vẫn luôn cố gắng kiềm chế. Nhưng loại chuyện này đã xấu hổ sẽ càng xấu hổ hơn, như một vòng tuần hoàn ác tính, hành hạ cả người cậu phiếm hồng, rên rỉ khó có thể kiềm chế.
“Phắc…” Trợ lý ở bên cạnh nhìn đến đỏ mặt, không tự chủ kẹp chặt hai chân. Đạo diễn đanh mắt lại, quay đầu lại dùng kịch bản đập đầu hắn, chỉ vào bảng thoại đang đặt bên cạnh. Trợ lý vội cầm bảng, hai chân kẹp chặt chạy xiêu vẹo không được tự nhiên đến sau ống kính giơ bảng lời thoại.
Nhan Vũ đã sớm bị hơi nước che khuất, mơ mơ màng màng nhìn thấy phía trước xuất hiện bảng thoại sáng choang, cậu cố gắng nhoài người nhìn rõ chữ phía trên, thì thào một tiếng: “Anh…”
Đây là một bộ phim anh em họ.
Bách An ngẩng đầu hôn Nhan Vũ mấy cái, nụ hôn nhỏ vụn liên tục dời xuống, tay dịch ra sau lưng, mép quần lót bị kéo xuống, tính khí nóng rẫy cứng rắn dựng thẳng trong không khí. Bách An lặng lẽ nhìn ống kính tối om bên cạnh, anh chần chừ vài giây rồi hơi nhích người ngăn cản ống kính, hạ người xuống ngậm lấy tiểu Nhan Vũ.
Nhan Vũ vừa sợ vừa thoải mái, trong lòng thầm mắng một câu. Cậu cúi đầu nhìn xuống thì chỉ thấy Bách An đang vùi đầu giữa hai chân cậu, kích thích tâm lý lẫn sinh lý khiến cậu không khắc chế được khí lưu từ ngực tràn lên cuống họng, một âm như thở dài lại như rên rỉ lọt vào tai mọi người.
Phó đạo diễn lúng túng dời mắt, trước đây hắn cũng không ít lần xem cận cảnh quay GV như vậy, nhưng chưa từng thấy ai đóng thành như vậy, giống như bọn họ đang nhìn trộm chuyện phòng the của người khác, vừa xấu hổ vừa hứng tình. Trong lòng hắn bồn chồn: Đây là hai thẳng nam à? Là thẳng nam sao? Nhan Vũ cũng quá… Cũng quá mẫn cảm, quá cảm xúc rồi.
Đạo diễn cũng khổ, đồng thời cũng vô cùng hưng phấn. Chỉ xem màn dạo đầu đã có thể dự kiến đến lúc phim ra mắt sẽ nổi đến trình độ nào.
Sau mấy phút, Nhan Vũ run rẩy bắn ra. Bách An lau tinh dịch dính bên môi, đứng dậy hôn môi với Nhan Vũ. Anh bỗng nhiên ôm cậu lên, vừa hôn vừa đi về phía sô pha.
Bách An đặt Nhan Vũ xuống sô pha, cởi bỏ quần lót đang treo ở đầu gối, lấy từ dưới bàn trà ra một hộp bôi trơn. Anh quệt lên ngón tay, sau đó bôi dọc kẽ mông Nhan Vũ, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào, tay kia giữ chặt chân Nhan Vũ, khẽ chạm vào đầu gối mấy cái. Sau đó anh cúi người hôn môi, hôn cổ cậu…
Nơi bí mật nhất của Nhan Vũ bị chất lỏng và ngón tay xa lạ ghé thăm, sợ hãi được sinh ra, đặc biệt khi một ngón tay chen vào cơ thể, cậu phản ứng rất kịch liệt. Toàn thân bắt đầu run, không ngừng siết chặt cơ thể, muốn đẩy ngón tay ra ngoài. Cánh tay mạnh mẽ đè người cậu, động tác trên tay Bách An không ngừng lại, ngón tay không ngừng mở rộng sâu bên trong, thấp giọng an ủi bên tai cậu: “Đừng sợ, thả lỏng.”
Âm thanh Bách An như có ma lực, Nhan Vũ chìm ngập trong âm điệu đầy cưng chiều ấy, ngoan ngoãn buông lỏng thân thể, nhanh chóng nghênh đón ngón tay thứ hai, thứ ba.
Địa phương nhỏ bé căng chặt chưa ai được thấy đã trơn trượt hơn, dịch bôi trơn làm mềm hóa thành ruột. Sau khi ngón tay được rút ra, Nhan Vũ thở dốc từng cơn, cậu ngửa đầu dựa vào sô pha, trong tầm mắt xẹt qua một màu xanh đậm.
Ánh mắt Bách An đầy nóng bỏng khóa chặt Nhan Vũ, nhưng động tác vẫn không nhanh không chậm, ưu nhã lại ung dung như một quý ông lịch sự, ôn hòa lễ độ nhưng đầy xa cách. Nhìn gương mặt và động tác của anh, hiếm ai nghĩ rằng anh sắp làm chuyện giường chiếu.
Một trợ lý khá trẻ nhỏ giọng nói: “Em muốn cứng luôn rồi.”
Một trợ lý khác không biết nên khóc hay nên cười dùng cùi chỏ thúc người kia, bảo hắn đừng có nói tào lao, coi chừng bị đạo diễn trừng. Nhưng thật ra trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ: Có lẽ sau bộ phim này, Bách An sẽ trở thành nam thần của mấy bé gay. Ánh mắt này, nhan sắc này, dáng người này, còn có kỹ thuật chỉ dựa vào màn dạo đầu đã sắp hại chết Nhan Vũ… Nhan Vũ thoạt nhìn cũng quá ngọt nước… Một cơn dục hỏa nổi lên, hắn lập tức ngừng suy nghĩ, rời xa cậu đồng nghiệp gay đang ý dâm Bách An, miễn cho bản thân bị bẻ cong.
Bách An nắm tay Nhan Vũ, bờ môi cách mu bàn tay một khoảng nhỏ, thấp giọng hỏi: “Em giúp tôi?”
Nhan Vũ không kịp phản ứng giúp cái gì, sau đó lòng bàn tay cậu bị nhét thứ gì đó. Cậu ngẩn ngơ giật giật ngón tay, bây giờ mới biết Bách An muốn cậu mang áo mưa giúp anh!
Vì sao không tự mang? Không có tay sao? Cậu đã như vậy thì giúp kiểu gì?
Những lời này Nhan Vũ chỉ có thể gào thét trong lòng, đối mặt với ống kính, lại bị Bách An hôn mấy cái, cậu nhanh chóng khuất phục, hoảng hốt gật đầu, cố xé lớp bao bì bên ngoài. Nhưng tay cậu chảy đầy mồ hôi, xé vài lần mà vẫn không được. Bách An cười khẽ một tiếng, cầm tay cậu, giúp cậu xé ra, dẫn dắt cậu dịch xuống bên dưới, mang áo mưa vào tính khí hoàn toàn cương cứng của anh.
Nhan Vũ bị tiếng cười kia mê hoặc đên thần hồn điên đảo, khi chạm vào vật cứng của Bách An thì trong trí óc đang nhão thành hồ của cậu toát ra một ý nghĩ —— thật nóng.
Thì ra Bách An lạnh lùng cũng sẽ tỏa nhiệt.
Chân bị đẩy lên cao, vật nóng bỏng đặt ở nơi yếu ớt nhất, Nhan Vũ vẫn mơ mơ hồ hồ, trong thời điểm không thích hợp suy nghĩ lung tung —— thân thể Bách An nóng lên vì cậu sao?
Có lẽ là vì vẻ mặt cậu quá mờ mịt, Bách An ngừng lại, cúi người hôn đến khi cậu hoàn hồn, nhỏ giọng nói: “Sẽ đau đấy, em kiên nhẫn một chút.”
Bàn tay đặt trên sô pha bị nắm chặt, năm ngón tay Bách An luồn qua kẽ tay nắm chặt lấy, tay kia đỡ tính khí, chậm rãi đỉnh vào trong lối vào nhỏ hẹp.
Ống kính hướng về phía bộ phận giao hợp của hai người, Bách An nhíu mày, đột ngột giơ một chân Nhan Vũ lên cao. Cậu đau đến mức cắn chặt răng, đau đớn ‘a’ một tiếng, Bách An lập tức cúi người hôn môi, kiên định vùi vũ khí của anh vào sâu trong thân thể Nhan Vũ.
Nhan Vũ đau đến bất chấp ống kính, siết chặt bàn tay đang được Bách An nắm lấy, ngón tay trắng bệch vì nghẽn mạch máu.
Sau khi đưa toàn bộ vào trong, Bách An vừa hôn vừa dùng tay an ủi tính khí đang xìu xuống của Nhan Vũ, sau đó lại nhẹ nhàng giữ chặt eo cậu, chậm rãi mở rộng địa phương đang siết chặt lấy anh, thấp giọng an ủi: “Nhịn một chút, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Tất cả ý nghĩ đẹp đẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc anh tiến công vào cơ thể cậu. Cậu chỉ có thể cảm nhận được đau đớn, nhưng dần dần đau đớn biến thành tê dại, tính khí được an ủi đứng thẳng thêm một lần nữa, bên trong cơ thể bị ma sát sinh ra những sự vui thích khác nhau.
Nhận thấy Nhan Vũ dần thả lỏng, không còn siết chặt như ban đầu, biên độ va chạm của Bách An trở nên mạnh mẽ. Anh gọi tên kịch bản của Nhan Vũ, làm như yêu thích không muốn buông tay hoặc như mê muội không lối thoát, tay không ngừng bơi lội trên người cậu, đồng thời môi lưỡi quấn quýt không thôi.
Cậu đang bị Bách An…
Dòng suy nghĩ này lóe lên, Nhan Vũ lập tức cảm thấy cơ thể như thiêu như đốt, cậu thẹn thùng ôm Bách An, vùi đầu vào hõm vai Bách An, theo tần suất va chạm mà bật ra tiếng thở hổn hển xen lẫn vài tiếng rên rỉ.
Bỗng nhiên bị đỉnh đến nơi nào đó trong thân thể, một cảm giác không thể khống chế ập tới kèm theo ngứa ngáy lạ thường, dường như… Có chất lỏng nào đó chảy ra!
Cả người Nhan Vũ căng cứng, hoảng hốt la lớn. Bách An hơi ngừng lại, đột nhiên ấn mạnh Nhan Vũ vào lòng nệm sô pha, liên tục đánh tới chỗ kia! Từng mảnh ửng đỏ lan tràn cả người cậu, cậu không khống chê được thanh âm bản thân, lý trí như vỡ đê, tiếng thở dốc và rên rỉ đầy mê hoặc không ngừng tràn khỏi miệng.
Trợ lý đứng sau khung hình thấy mà mũi nóng bừng, bị đạo diễn cuộn kịch bản chọc một cái, trừng phạt của đạo diễn khiến hắn cầm bảng thoại không ngừng lắc lư, hấp dẫn sự chú ý của Nhan Vũ.
Nhan Vũ hoàn toàn không thấy rõ bên trên viết cái gì, chỉ biết mình phải đọc thoại, nhưng mỗi một câu đều vì Bách An tiến công không kiêng nể mà thay đổi âm điệu: “Anh… Anh ơi… Thật thoải mái… A ~~~…”
“Ngoan.”
“Chậm một chút… A ~~~… Anh ơi…”
Trợ lý đứng sau lưng đạo diễn nghe đến máu huyết sôi trào, mũi ngưa ngứa, lau một cái thì hốt hoảng bịt mũi đi tìm khăn giấy.
Cũng may đạo diễn và phó đạo diễn đã nhiều kinh nghiệm, duyệt vô số phim, vẫn còn có thể ngồi tại chỗ nhưng gương mặt đều ửng đỏ, lúc thì nhìn sang khung hình, lúc thì liếc trái liếc phải hai giây.
Nhan Vũ thực sự muốn chết, cậu không ngờ âm thanh mình lại biến thành như vậy, lúc như muỗi lúc lại như mèo, vừa mềm mại vừa yếu đuối, nghe người khác rên như thế cậu có thể cứng trong một giây, nhưng đổi thành bản thân thì cậu thật muốn đâm đầu vào tường chết cho rồi.
Bách An nhiệt tình nội liễm mà bí ẩn, như nham thạch bắt đầu nóng chảy, cuối cùng bùng phát trên người Nhan Vũ. Tầm mắt anh luôn rơi vào mặt Nhan Vũ, tính khí mạnh mẽ ra ra vào vào trong người cậu, anh lại luôn cảm thấy thiếu, không ngừng tìm kiếm trên người cậu, giống như thích muốn chết mà không biết làm sao mới tốt, cũng không biết làm thế nào mới có thể chiếm đoạt trọn vẹn cậu thanh niên này. Khi thì bóp chặt cái eo nhỏ kia, khi thì hôn môi người đang bị anh ép chân lên ngực, còn có đôi môi liên tục bật ra những tiếng câu hồn.
Nhiệt độ thân thể lưu động, mồ hôi càng ngày càng nhiều trong bầu không khí đang nóng phừng phừng, đơn phương thầm lặng bị cuốn vào tình ái và cao trào không thể kiểm soát, từ chính diện đổi thành quan hệ từ phía sau. Nhan Vũ quỳ trên sô pha, vòng eo hãm sâu, mặt chôn trong khuỷu tay, trí nhớ của cậu bắt đầu hỗn loạn, quay về buổi chiều của bốn tháng trước. Không có Tiểu Ưu, cũng không có Lisa, chỉ có cậu bị Bách An ngập tràn tính xâm lược tiến công mạnh mẽ khiến cậu không thể ngừng rên rỉ.
Ghế dựa bị xô ngã, hồ sơ rơi trên đất, khăn tắm, quần lót, áo len xanh đậm và quần dài đen tán loạn xung quanh. Sô pha bị thân thể hấp dẫn kia vặn vẹo mà lộn xộn cả lên, bọn họ làm từ phòng khách đến phòng ngủ, âm thanh thân thể va chạm vang vọng một mảnh trời, sự sung sướng khi hai tay quấn quýt và thân thể giao hòa lan tỏa, cuối cùng tất cả được phóng thích trong khoái cảm thực cốt