Edit: Qiezi
Đây là giấc ngủ thoải mái nhất trong mấy tháng qua của Nhan Vũ, cảm thấy mệt mỏi đều tan biến hết. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sưởi ấm chăn, ấm ấm áp áp rất thoải mái nên cậu ngồi dậy một lúc lâu mới chú ý bên cạnh đã trống không.
“Bách An?”
Nhan Vũ gọi một tiếng, vén chăn xuống giường, lúc bước đi mới cảm thấy sau lưng không ổn. Bước chân khẽ khựng lại, cậu nén đau chậm rãi xuống dưới lầu.
Nhan Vũ bước được nửa cầu thang thì chợt nghe âm thanh truyền tới từ nhà bếp, cảm thấy có chút xa lạ. Dù sao trong nhà bếp chỉ có lò vi sóng là bạn thân của cậu, người đại diện không cải thiện bữa ăn cho cậu, những đồ dùng nhà bếp khác toàn bị xếp xó không dùng.
Cậu lơ đãng nhìn qua huyền quan mấy lần, thấy một túi bữa sáng của cửa hàng quen thuộc là biết anh Lâm đã đến đây.
“Anh Lâm?”
Cậu vịn cầu thang xuống dưới lầu, người ở trong nhà bếp ngẩng đầu hé ra khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc, cũng chính là Bách An.
Có lẽ là vì quan hệ thay đổi quá đột ngột, hai người đều chưa hoàn toàn thích ứng. Ánh mắt chạm nhau, không biết có phải ảo giác hay không nhưng Nhan Vũ luôn cảm thấy ánh mắt Bách An rất khác xưa, sâu sắc, chuyên chú, ngoài ra còn có thứ gì đó không thể nói rõ. Cậu càng nhìn anh càng cảm thấy mất tự nhiên, tay quẹt quẹt mũi tránh né ánh mắt Bách An, sau đó đi tới vờ bình tĩnh hỏi: “Có phải anh Lâm tới không?”
“Ừ.”
“Anh ấy đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi như thế nào?”
Bách An suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh ấy giao em cho tôi.”
Nhan Vũ cảm thấy thật bất lực: “‘Giao’ cái gì?” Cậu rất phiền phức sao?
Bách An thản nhiên: “Tôi nói cho anh ấy biết chúng ta đang yêu nhau.”
“A?!”
Lúc này Nhan Vũ đang đứng ở cửa nhà bếp, ngơ ngơ ngác ngác bị Bách An ném ra ngoài, lại vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ không chịu đi.
Cậu còn chưa kịp nói cho Hứa Thường Ninh mà Bách An lại… Trực tiếp nói thẳng như vậy??
Bách An nhanh chóng lột màng thực phẩm bên ngoài rồi bỏ bánh vào lồng hấp, thừa dịp đi tắm trong lúc Nhan Vũ đang đờ ra, đi tới ôm Nhan Vũ.
Quả nhiên là tình yêu mờ mắt, đột nhiên tiếp xúc thân mật tạm thời cắt ngang suy nghĩ của Nhan Vũ, mùi sữa tắm đồng dạng trên người Bách An truyền đến, cảm xúc kiều diễm mơ hồ khiến cậu cảm thấy thật thỏa mãn.
Nhan Vũ mò mẫm tới eo Bách An, vô cùng tò mò cách một lớp quần áo rà tới rà lui.
Trong giới, Bách An nổi tiếng là móc áo, vai rộng eo nhỏ chân dài, vóc người đẹp đến không thể đẹp hơn. Nhan Vũ được vài lần tận mắt chứng kiến thân thể lõa lồ của anh, không thể không bị thắt lưng của anh hấp dẫn, cậu rất muốn biết sờ cái eo vừa săn chắc vừa tràn ngập sức mạnh sẽ có xúc cảm gì.
“Muốn sờ không?”
Lời có thể tùy tiện nói ra sao?
“Không quá muốn.”
Bách An cúi đầu mặc cho cậu sờ tới sờ lui, sau đó anh bỗng nhiên chộp tay cậu, vén áo mình lên, dán bàn tay hư hỏng kia lên ngang eo.
Nhan Vũ hơi đỏ mặt, trong lòng tự nói là do Bách An dâng tới cửa, không sờ chính là thằng ngu. Vì vậy cậu vui vẻ trượt tới trượt lui trên eo Bách An.
Bách An tiến một bước, Nhan Vũ lui một bước, lặp đi lặp lại vài lần thì Nhan Vũ đã lùi tới tường đá cẩm thạch đen. Lúc này cậu mới ý thức có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên thì Bách An nghiêng người về phía trước, chuẩn xác hôn lên môi cậu. Cậu ngẩn người, khuôn mặt vốn hơi hồng hồng đã hoàn toàn đỏ ửng.
Cằm bị nâng lên, một tay mò đến sau lưng, sau đó với vào trong áo tùy ý xoa nắn. Tay Nhan Vũ đang ôm eo Bách An vô thức siết chặt, lông mi run run vài cái rồi nhắm mắt lại.
Ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, Bách An không biến mất.
Bọn họ thật sự ở bên nhau.
Bách An hôn rất dịu dàng, Nhan Vũ cũng càng ngày càng kích động, đột nhiên xoay người đổi bị động thành chủ động. Cậu đặt Bách An lên tường, hai tay ôm mặt anh vội vàng hôn lên. Bách An hơi cúi đầu, rất dung túng mặc cậu làm gì thì làm, anh còn vòng tay dùng sức khảm cậu vào lòng.
Kích động qua đi, Nhan Vũ như mới nhớ ra mình làm cái gì, cậu lui hẳn ra sau, ánh mắt lấp lánh và nụ cười của Bách An đều được thu vào mắt. Cậu thu tay đang ôm mặt Bách An, sau đó nhào vào lòng anh, suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát ôm cổ anh, vùi mặt vào đó, vừa ảo não vừa oán giận: “Sáng sớm làm cái gì đó.” Không biết là cậu đang nói cho bản thân hay là Bách An nghe.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, Bách An khẽ đẩy Nhan Vũ, hôn một cái lên trán cậu, sau đó là chóp mũi, cuối cùng lại rơi xuống cánh môi kia.
“Nhan Vũ.”
“Có việc thì nói mau.” Nhan Vũ không chịu nổi Bách An dùng giọng điệu đầy mê hoặc kia để gọi tên cậu, cậu quay đầu đi chỗ khác, cố gắng để âm điệu lạnh lùng một chút.
Ánh mắt Bách An tối xuống, lời hứa hẹn nghẹn lại không thể nói ra. So với một câu nói suông, để bé mèo đen này cảm thấy an toàn thì chỉ nên ôm chặt cậu tới khi hơi thở rối loạn, không còn sức lực nhe nanh múa vuốt thì hơn.
Bách An ở nhà Nhan Vũ thêm hai ba ngày, đến sáng sớm ngày thứ tư, anh lái xe cùng Nhan Vũ đến phim trường bổ sung ngoại cảnh.
Hai người thay trang phục, trang điểm xong được tổ kịch đưa tới nơi lấy cảnh —— con đường đầy bóng râm bên ngoài trường đại học.
Nhân viên vội vàng sắp xếp máy móc ở ngoài trường học, Bách An và Nhan Vũ ngồi trong xe vừa xem kịch bản vừa thử chiêm nghiệm cảm giác mà đạo diễn miêu tả.
“Hai người bọn họ… Sao em cảm thấy có gì đó bất thường nhỉ?” Cậu trợ lý gay nhỏ giọng với anh bạn bên cạnh.
“Bất thường gì?”
“Anh không cảm thấy ánh mắt Bách An nhìn Nhan Vũ vô cùng có tình sao?”
Trợ lý thẳng nam nghe vậy nhìn vào trong xe, chỉ thấy Nhan Vũ mặc đồng phục học sinh tùy tiện lật kịch bản, Bách An thỉnh thoảng nhìn cậu một cái, ánh mắt kia… Hắn thật sự không nhìn ra có cái gì bất thường.
“Không cảm thấy.”
Cậu trợ lý gay càng nhìn càng cảm thấy mờ ám, càng cảm thấy mờ ám càng ghét bỏ trợ lý thẳng nam, lặng lẽ cách xa một chút, nhỡ đâu bị ngu y như hắn thì toi.
Máy móc vào chỗ, Bách An và Nhan Vũ đều xuống xe đi đến vị trí được chỉ định —— Bách An ở trong xe đỗ tại trước cửa trường học, Nhan Vũ ở bên trong trường.
Trong sân trường không cho phép quay phim, đạo diễn đành phải thay đổi địa điểm, điều phối các bộ phận vào vị trí, thư ký trường quay đánh bảng, chính thức mở máy.
Dựa theo nội dung trong kịch bản, đây là buổi sáng ngày nghỉ lễ, đa số học sinh đã về nhà. Do ba mẹ đang công tác nước ngoài nên Nhan Vũ trọ ở trường, sau đó nhận được điện thoại của anh họ nên vội vàng chạy ra ngoài.
Cảnh thứ nhất chính là sau khi thông báo cho Nhan Vũ, Bách An gọi điện thoại cho mẹ cậu, anh vừa chú ý học sinh ra ra vào vào trường học vừa lễ phép nói chuyện: “Cô yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy… Vâng…”
Lúc này Nhan Vũ nhận được nhắc nhở, nghiêng người khoác túi sách chạy vào ống kính. Cậu ngừng ở cửa trường học, nhìn xung quanh lối đi bộ, Bách An lập tức nói với đầu dây bên kia: “Cô, con thấy người rồi, con đi đón em… Vâng, không phiền đâu, vâng, vâng, tạm biệt cô.” Anh cúp máy, mở cửa xe vẫy tay với Nhan Vũ. Hai mắt Nhan Vũ sáng ngời, gọi to: “Anh!” Sau đó cậu nhìn xung quanh, tranh thủ vắng xe mà băng qua đường, nhào vào lòng Bách An.
Bách An bị cậu nhào vào lòng phải lui hai bước, ôm eo cậu mỉm cười, cánh môi khẽ lướt qua tóc cậu.
Nhan Vũ mừng rỡ, ngẩng đầu hỏi: “Anh, sao anh có thời gian rảnh đến đón em?”
Bách An mỉm cười: “Đón em thì lúc nào cũng rảnh.”
Nhan Vũ nghe vậy cười càng rực rỡ, ôm chặt anh.
“Được rồi, lên xe rồi nói.” Bách An vỗ hông Nhan Vũ.
Nhan Vũ ngoan ngoãn buông ra, vòng qua đầu xe mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào trong xe.
“Tốt lắm! Cắt!” Cảnh đầu đến đây là hết, đạo diễn hô một tiếng, nhân viên lập tức đi dọn dẹp máy móc chuẩn bị chiến đấu ở chiến trường thứ hai —— con đường đầy bóng râm, vắng vẻ không một bóng người ở ngoài trường học.
Cảnh thứ hai chính là đôi tình nhân chia xa đã lâu, không kịp đợi đến lúc về nhà, Bách An dừng xe bên vệ đường, kéo Nhan Vũ qua hôn môi.
Cảnh giường chiếu cũng đã quay rồi nên đương nhiên mấy cảnh kiểu này không làm khó được bọn họ. Dưới ống kính, hai người hôn đến mức khó có thể kiềm chế, toàn bộ khoang xe tràn ngập tiếng thở dốc của hai người, bất luận là môi lưỡi quấn quýt hay vuốt ve vô thức đều bị thu vào khung hình, những người đứng quan sát đều bị bầu không khí tự nhiên và nụ hôn như chốn không người khiến cho miệng đắng lưỡi khô.
Trợ lý thẳng nam liếc sang khung hình, lúc Bách An hôn Nhan Vũ, bàn tay không ngừng xoa nắn eo Nhan Vũ, vạt áo bị kéo lên, va chạm xác thịt đến đỏ hồng… Hắn thấy cổ họng khát khô, ho khan vài tiếng, thúc thúc cậu trợ lý gay: “Hình như cũng có chút bất thường.”
Bé gay nghe thế vô cùng hưng phấn: “Chút bất thường cái gì? Chỉ có người yêu mới làm như thế! Ông trời ơi, Bách An lợi hại kinh khủng!”
Đạo diễn thì khỏi phải nói có bao nhiêu hài lòng, đến khi hắn cảm thấy đủ rồi mới hô ‘cắt’, Bách An và Nhan Vũ đã nhịn đến toát mồ hôi, nghe đạo diễn hô cắt như tiếng trời cao giải thoát, hai người nhanh chóng tách ra, bình ổn hơi thở rồi mới bước xuống xe.
Tiếp theo lại đổi địa diểm, rạp chiếu phim và trong nhà Bách An, những cảnh này thường được chen vào giữa những phân đoạn giường chiếu, đa số là những lần hẹn hò âu yếm của đôi tình nhân dưới danh nghĩa anh em họ, ví dụ như khi họp mặt gia đình thì hai người trốn trong phòng làm chút chuyện không phù hợp với trẻ em, công khai nắm tay ôm eo, vụng trộm hôn môi, vân vân…
Tám giờ sáng xuất phát từ nhà Nhan Vũ, đến khi quay xong toàn bộ ngoại cảnh thì đã hơn bốn giờ chiều.
Trong ánh chiều tà phía tây, đạo diễn hô một tiếng kết thúc, xem như đã hoàn thành toàn bộ phân cảnh của bộ phim này.
Sau khi xong việc, hai người ngồi xe của tổ kịch về công ty tẩy trang thay quần áo, sau đó cùng sóng vai xuống lầu đến bãi đậu xe dưới hầm ngầm, để lại hai người đại diện ngơ ngác nhìn nhau.