Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 16

Trong sảnh, các bạn học lác đác bắt đầu tìm về hàng ngũ lớp mình. Chu Kiều cũng vội vàng chạy về lớp, đứng vào đội hình tập thể dục.

Phía trước là hàng nữ sinh.

Phía sau là nam sinh.

Tiêu Nhiên vẫn chưa tới, cậu bị Lão Kiều gọi lại, đứng ở cửa cầu thang nói chuyện. Không rõ Lão Kiều dặn dò điều gì, cậu chỉ gật đầu theo.

Dáng người cậu cao lớn, tự nhiên trở thành điểm nổi bật nhất.

Không ít nữ sinh tuy đứng ngay ngắn nhưng ánh mắt vẫn lén lút liếc qua, e thẹn ngượng ngùng.

Mấy cô bạn như Lý Miêu đứng cạnh Chu Kiều thì khỏi phải nói, còn thì thầm bàn tán.

“Hoa khôi hôm nay mặc đẹp thật.”

“Nếu biết trượt ván được mặc đồ riêng thì tớ cũng đăng ký rồi, trước đó Ứng Hạo còn chạy qua hỏi tớ cơ.”

Đúng lúc ấy, Giang Nhã Diệu, ủy viên văn nghệ, vừa bị thầy dạy nhạc lớp cô gọi đi, lúc này từ cầu thang bước xuống, chạm mặt Tiêu Nhiên.

“Yo yo yo.” Mấy nam sinh cười cợt hò hét.

“Mùa xuân đến rồi kìa.”

Bị chọc ghẹo, Giang Nhã Diệu mím môi, khẽ vén tóc, mặt đỏ bừng rồi vội vàng chạy về lớp mình. Tiêu Nhiên chỉ liếc cô một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, điềm tĩnh gật đầu với Lão Kiều.

Lão Kiều đưa tay vỗ vai cậu.

Tiêu Nhiên lúc này mới chỉnh lại cổ áo, rồi bước về phía lớp mình.

Chu Kiều nghiêng đầu nhìn cậu tiến lại gần.

Tiêu Nhiên đứng ngay phía sau cô. Bất đắc dĩ thôi, Chu Kiều là nữ sinh cao nhất lớp, còn Tiêu Nhiên cũng vậy. Cậu nhìn cô bằng đôi mắt thản nhiên: “Nhìn gì đấy?”

Vị hôn thê mặc đẹp đến vậy.

Mà cậu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt ấy ư?

Chu Kiều mím môi, rụt vội ánh nhìn, đứng ngay ngắn lại.

Đuôi tóc buộc cao khẽ hất, lướt qua ngực Tiêu Nhiên, mang theo mùi hương nhè nhẹ.

Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm gáy cô.

Chu Kiều đứng được vài giây, rồi lại quay đầu, khẽ nói: “Thi trượt ván được mặc đồ riêng, sao các cậu không ai nói gì cả?”

Thành Noãn tức muốn phun máu.

Tiêu Nhiên đút tay vào túi quần, hờ hững đáp: “Cậu không nhận được thông báo à?”

“Không, tôi thì không sao, chủ yếu là Thành Noãn. Giờ vợ chưa cưới cậu mặc đẹp thế kia, Thành Noãn thấy thiệt thòi đấy.”

Vợ chưa cưới của cậu.

Tiêu Nhiên hơi nheo mắt.

Môi mỏng mím chặt.

Cảm thấy có chút chói tai.

“Là thầy thể dục sắp xếp, vốn dĩ không phải giải đấu chính thức, nên mới thêm chút tính giải trí thôi.”

Chu Kiều “ồ” một tiếng.

Chắc chắn là cán sự thể dục lớp Thành Noãn bày trò.

Còn cô thì, Ứng Hạo càng chẳng đời nào báo cho.

Phía trước, hai học sinh lớp 10 được chọn làm MC đã bắt đầu dẫn chương trình, nhạc hành khúc thể thao dần nhỏ lại, lần lượt học sinh khối cấp hai tiến vào sân, rồi đến khối 10, khối 11 nối tiếp nhau vào.

Tiếp đó là khối 12.

Khi bước ra, học sinh lớp 12 được chú ý vô cùng.

Chu Kiều nhìn những gương mặt non nớt ấy, bất giác nhớ lại chính mình ngày trước.

Lễ khai mạc tốn không ít thời gian. Rõ ràng giờ vẫn còn sớm, nhưng thời tiết thì nóng thật. Vừa kết thúc, Chu Kiều liền đi tìm chỗ mát để ngồi.

Cô ngồi xuống hành lang, khẽ than: “A, nóng chết mất.”

Thành Noãn chỉ tham gia một hạng mục, chen qua đám đông chạy tới, ngồi phịch xuống cạnh Chu Kiều: “Nóng quá, tổ chức hội thao trong thời tiết thế này đúng như Thiển Thiển nói, phơi nắng thành cá khô luôn.”

Chu Kiều hỏi: “Thiển Thiển cũng có thi à?”

“Có, chạy 100 mét và tiếp sức 4×100 mét.”

Chu Kiều: “Nhiều thế? Người nhỏ bé vậy có ổn không?”

Thành Noãn: “Cô ấy khỏe hơn bọn mình nhiều, việc nhà ở nhà toàn cô ấy làm cả.”

Chu Kiều: “…Thế cũng tính là ưu điểm sao?”

Hai người ngồi một lát.

Đúng lúc chạy cự ly ngắn sắp bắt đầu.

Chu Kiều kéo Thành Noãn: “Đi cổ vũ cho Thiển Thiển đi.”

“Ừ.”

Thế là cả hai chạy ra đường đua. Mạnh Thiển Thiển mặc đồng phục thể dục đã sẵn sàng chờ trên sân. Chu Kiều và Thành Noãn giơ tay hô lớn: “Thiển Thiển cố lên!”

Mạnh Thiển Thiển quay lại, ánh mắt cong cong cười.

Tiếng súng hiệu lệnh vang lên.

Mạnh Thiển Thiển lập tức lao về phía trước.

Không thể xem thường cô ấy, nói tóm lại, tốc độ rất nhanh. Chỉ trong chốc lát đã vươn lên đứng đầu, lao qua vạch đỏ rồi trực tiếp nhào vào lòng Ứng Hạo.

Chu Kiều kéo Thành Noãn chạy vội qua, chai nước khoáng trên tay cô khựng lại giữa không trung.

“Ôi trời.”

Lại bị nhét cho một miệng “cẩu lương”.

Thành Noãn cười ha ha: “Thôi xong, không cần đến chúng ta nữa. Đi thôi, mang chai nước của cậu tặng cho nam thần của trường.”

Cô ấy lôi Chu Kiều đi về phía khu nhảy cao. Môn của Tiêu Nhiên là nhảy cao và bóng rổ, giờ chỗ nhảy cao đông nghẹt người.

Đặc biệt là nữ sinh, Giang Nhã Diệu cũng ở đó, dáng vẻ duyên dáng, tay cầm một chai nước.

Chu Kiều và Thành Noãn chen mãi mới vào được. Vừa bước tới, Tiêu Nhiên đã bắt đầu, cậu chạy lấy đà vài bước, rồi bật người lên không.

Thân hình cao gầy hơi cong lại, áo thể thao vén lên vài phân, để lộ cơ bụng thoáng qua.

Đám nữ sinh đỏ mặt lấy tay che.

Tiêu Nhiên rơi xuống nệm nhún, mồ hôi lăn dài trên má, cậu đứng dậy bước xuống. Thành Noãn bất ngờ đẩy mạnh Chu Kiều một cái.

Chu Kiều loạng choạng vài bước, cả người phơi ra dưới ánh nắng.

Phía trước.

Tiêu Nhiên buông áo xuống, cúi mắt nhìn cô: “Mang nước cho tôi?”

Chu Kiều xấu hổ vô cùng, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía mình, cô vội đưa chai nước ra trước.

Ngay lúc ấy, vang lên tiếng bước chân.

Chính là Giang Nhã Diệu.

Cô nhẹ giọng gọi: “Chu Kiều, cậu không sao chứ.”

“Tiêu Nhiên, uống nước đi.” Giang Nhã Diệu đưa chai nước cho cậu.

Trong thoáng chốc, hai chai nước đồng thời chìa ra trước mặt Tiêu Nhiên.

Không khí chợt đông cứng lại.

Sau lưng vang lên tiếng xì xào.

Giang Nhã Diệu cũng nhìn Chu Kiều, như thể chờ xem khi nào cô chịu rụt tay về.

Lúc này, Tiêu Nhiên đưa tay ra, khi cậu sắp nhận thì Chu Kiều liếc thấy chai nước của Giang Nhã Diệu, đúng nhãn hiệu Tiêu Nhiên vẫn hay uống. Cô lập tức rụt tay lại, những ngón tay thon dài của cậu khựng giữa không trung mấy giây.

“Cô ta cũng dám tranh với hoa khôi trường.”

“Đúng thế.”

“Không soi gương xem lại mình.”

Chu Kiều nắm chặt chai nước, quay người định đi, những lời ấy vừa lọt vào tai. Cô bỗng xoay người lại, vặn mạnh nắp chai rồi hất thẳng nước về phía Tiêu Nhiên.

Đúng lúc ấy, cậu đang đưa tay nhận nước.

Một vệt nước dội xuống, Tiêu Nhiên sững lại.

Xung quanh im phăng phắc, đến hơi thở cũng dừng.

Chu Kiều mỉm cười híp mắt nhìn cậu: “Trời nóng quá, tặng nam thần chút mát mẻ.”

Nói xong, cô mới nhận ra nguy rồi, quay đầu bỏ chạy. Nhưng Tiêu Nhiên lao một bước dài, nắm chặt cổ tay kéo cô lại. Chu Kiều vừa cười vừa giãy: “Này, Tiêu Nhiên!”

Cậu mồ hôi nhễ nhại, áo gần như ướt sũng, cú hất nước ấy khiến áo dính sát vào người, để lộ vóc dáng rắn rỏi.

Cậu hừ lạnh một tiếng, xoay người ép Chu Kiều ngã xuống nệm nhún.

Cậu cúi nửa người xuống: “Có muốn thử cảm giác mát lạnh này không?”

Tay cậu nâng lên.

Trong tay chính là chai nước khá đắt tiền.

Chu Kiều vội vàng lắc đầu: “Không không, lớp trưởng, nam thần, tôi sai rồi.”

Đúng là não cô bị chập mạch, thỉnh thoảng bốc đồng là hành động chẳng nghĩ ngợi.

Giọt nước còn đọng trên cằm Tiêu Nhiên, ngũ quan tuấn tú. Cậu nhìn cô: “Nước đưa tới, tôi cũng định nhận, vậy mà cậu lại chạy. Bỏ chạy còn chưa tính, còn đối xử với tôi thế này.”

Chu Kiều cười gượng: “Xin lỗi xin lỗi.”

“Đứng dậy.”

Khoảnh khắc sau, Tiêu Nhiên buông cô ra.

Chu Kiều vội vàng lật mình ngồi dậy, thấy Thành Noãn giữa đám đông đang len ra ngoài. Cô lập tức đuổi theo, để lại bầu không khí ngượng ngập phía sau.

Nụ cười trên mặt Giang Nhã Diệu càng thêm khó đoán.

Hiếm khi thấy Tiêu Nhiên đùa cợt với một cô gái như vậy, chuyện này không còn là ai đưa nước cho ai, cũng chẳng phải cậu chọn nhận từ ai.

Lúc này, những nữ sinh khác rì rầm.

“Nam thần thô bạo quá.”

“Đúng rồi, cậu ấy bẻ tay Chu Kiều như thế.”

“Sợ thật, quả nhiên, ngoài dịu dàng với hoa khôi thì với ai cũng lạnh lùng.”

Sắc mặt Giang Nhã Diệu mới hơi dịu lại.

Cô bước theo Tiêu Nhiên, nói: “Vừa rồi cậu bẻ tay Chu Kiều, không làm cô ấy đau chứ?”

Tiêu Nhiên nhận chiếc khăn người khác đưa, lau cổ: “Không, tôi có giữ chừng mực.”

Giang Nhã Diệu gật nhẹ: “Thế thì tốt.”

“Chu Kiều làm tôi giật cả mình.”

Tiêu Nhiên ngồi xuống khán đài, đôi chân dài vươn ra phía trước, khóe môi khẽ cong: “Cô ấy luôn khiến người ta bất ngờ.”

Ví dụ như…

Gọi cậu ấy là Nhiên Nhiên.

“Cậu muốn chết à, tất cả đều tại cậu đấy.” Đuổi theo Thành Noãn ra đến bãi cỏ, Chu Kiều liền nhào tới đè cô xuống, ra sức cù lét, Thành Noãn cười đến mức không thở nổi, “Đừng cù nữa, thôi được rồi, tớ sai rồi còn chưa được sao.”

“Tớ chỉ muốn thử xem cậu ta sẽ nhận nước của ai thôi.”

“Rõ ràng là nhận của cậu còn gì.”

Chu Kiều đá vào mông Thành Noãn một cái, “Xì, chính cậu đẩy tớ ra trước mặt cậu ấy, cậu ấy còn có thể nhận của ai khác nữa.”

“Vừa nãy cậu thật sự không để ý à? Tay cậu ấy đưa về phía cậu đấy, chỉ là cậu cứ lo nhìn Giang Nhã Diệu bên cạnh thôi.” Thành Noãn ăn phải một miệng cỏ, ngồi dậy, phì phì hai tiếng.

Cô chống tay lên gối, “Nhưng mà cậu cũng liều thật, dám dội nước cậu ấy  như thế.”

Chu Kiều hừ một tiếng, nói: “Mấy người đó lắm mồm quá.”

“Nghe cứ như Tiêu Nhiên là quả bàn đào, còn tớ là Bật Mã Ôn vậy.”

Thành Noãn bật cười: “Chuẩn luôn.”

Chu Kiều lại nhào qua định cấu véo cô.

Chẳng bao lâu, đến lượt chạy tiếp sức 4×100 của nữ khối trung học. Chu Kiều cùng Thành Noãn phủi cỏ trên người, chạy ra đường đua, lúc này ai cũng đã hơi mệt.

Trên khán đài ngồi kín người.

Tiêu Nhiên quấn khăn, đội mũ lưỡi trai, dựa người trên khán đài.

Bên cạnh là Giang Nhã Diệu ngồi ngay ngắn.

Chu Kiều đi tới, có không ít ánh mắt nhìn theo cô, chẳng vì lý do gì khác, chỉ bởi chuyện cô vừa dội nước Tiêu Nhiên đã lan ra rồi. Giang Nhã Diệu thấy Chu Kiều với Thành Noãn, môi khẽ mấp máy, cuối cùng nặn ra nụ cười: “Chu Kiều, Thành Noãn, có muốn qua đây ngồi không?”

Cạnh cô ấy và Tiêu Nhiên vẫn còn chỗ trống.

Chu Kiều mỉm cười lắc đầu: “Thôi, bọn tôi ngồi đằng trước.”

Nói rồi kéo Thành Noãn ngồi xuống hàng ghế phía trước.

Vừa hay ngồi trước mặt Tiêu Nhiên.

Cậu vắt chân dài, cúi đầu chơi điện thoại, ánh mắt nhấc lên nhìn Chu Kiều một thoáng, sau đó lại rủ xuống.

Ngồi xuống chưa lâu, người trên khán đài càng lúc càng đông. Sau tiếp sức là đến giờ trưa, buổi chiều chỉ còn 1500m, bóng rổ với trượt ván.

Chu Kiều ngẩng đầu: “Thiển Thiển đâu? Không thấy đâu cả? Không lẽ bị say nắng rồi?”

“Cái mồm quạ đen nhà cậu ấy.” Thành Noãn đáp, “Kìa, chẳng phải bên kia sao.”

Giang Nhã Diệu mỉm cười: “Thiển Thiển giỏi lắm, vừa rồi chạy 100m ngắn đã giành quán quân.”

Chu Kiều nghe vậy, ngửa đầu cười nhìn cô: “Ừ, năm lớp 11 cậu ấy còn chạy 1500m, giành hạng nhì đấy.”

Giang Nhã Diệu mỉm cười khẽ.

Thật sự rất đẹp.

Nghĩ vậy, Chu Kiều lại không nhịn được đánh Thành Noãn một cái. Hai người đùa giỡn chốc lát, Mạnh Thiển Thiển đã đứng sẵn ở vị trí chạy cuối của tiếp sức, tràn đầy khí thế.

Chu Kiều gọi to: “Thiển Thiển, cố lên.”

Thành Noãn cũng hô: “Thiển Thiển cố lên.”

Chu Kiều vừa hô vừa huých vai Thành Noãn, “Cậu đi lấy cho tớ chai nước.”

“Tớ nợ cậu chắc.” Thành Noãn miễn cưỡng đứng dậy.

Đúng lúc ấy.

Trước vai Chu Kiều thò ra một chai nước, cô sững lại, quay đầu.

Tiêu Nhiên đội lại mũ lưỡi trai, “Cầm đi.”

Chu Kiều ngạc nhiên, “Cậu tốt thế cơ à?”

Bởi cô thấy áo thể thao của cậu vẫn còn ướt.

Tiêu Nhiên lấy chai nước chạm nhẹ vào giữa hàng mày của cô.

Chu Kiều nuốt nước bọt, vội đưa tay nhận lấy.

Ngay giây sau.

Tiêu Nhiên rút tay về, giọng thấp lạnh: “Tôi uống rồi, cậu tự đi lấy đi.”

Chu Kiều nhìn kỹ, trong chai nước đã vơi quá nửa.

Chu Kiều bật thốt: “Lớp trưởng, cậu thật xấu.”

“Xì.”

Tiêu Nhiên: “Dội ướt hết người tôi, còn muốn uống nước của tôi?”

Chu Kiều: “…”

Đúng là cô sai.

Cô quay lại, đẩy Thành Noãn một cái.

Thành Noãn đảo mắt, đứng dậy đi lấy nước.

Bình Luận (0)
Comment