Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 42

Chẳng mấy chốc.

Tháng chín khai giảng.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Chu Kiều đã tỉnh dậy, đầu tiên là gội đầu, rửa mặt, rồi sấy tóc, buộc tóc đuôi ngựa. Cô đứng trước tủ quần áo một lúc lâu, thì điện thoại reo lên.

Cô liếc nhìn.

Tiêu Nhiên: “Ba phút nữa tới, xong chưa?”

Chu Kiều: “Sắp xong rồi.”

Cô liếc tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy tay bồng màu xanh nhạt, mặc vào, để lộ một chút xương quai xanh và đôi chân thẳng tắp.

Cô đeo túi xách chéo vai, mở cửa bước ra ngoài.

Cô giúp việc biết cô sẽ đi học, sáng sớm đã dậy làm bữa sáng cho cô.

Chu Kiều cầm bữa sáng, cảm ơn cô giúp việc rồi ra ngoài.

Bên ngoài có một chiếc xe Jeep màu đen đang đỗ, Tiêu Nhiên ngồi trong xe chơi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô như một con bướm, nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, lao về phía anh.

Hôm nay trời có nắng.

Ánh nắng chiếu trên làn mi cô như điểm xuyết những vì sao.

Ánh mắt Tiêu Nhiên sâu thêm vài phần.

Chu Kiều chạy đến, th* d*c, “Chào buổi sáng.”

Tiêu Nhiên nhìn xuống, liếc qua chiếc váy của cô, “Anh mua à?”

Chu Kiều vừa chạy, má cô hơi đỏ, cô nói: “Anh còn nhớ à, chính là lần ở trung tâm thương mại đó, là một trong số những chiếc váy anh mua.”

“Trông có đẹp không?”

Tiêu Nhiên từ trong xe thò tay ra, vuốt tóc cô, “Đẹp lắm.”

Chu Kiều cười nói: “Anh xem, em không mặc chiếc váy đỏ kia làm anh khó chịu nữa chứ?”

Tiêu Nhiên ngừng tay một chút.

Anh chạm nhẹ vào mũi cô, “Nghe lời.”

Má cô lại đỏ lên.

Cô đưa bữa sáng cho anh, “Dì giúp việc làm đó.”

Sau khi đưa cho anh, Chu Kiều đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ ngồi vào. Cô lấy ra một hộp sữa và uống, Tiêu Nhiên đặt bữa sáng sang một bên, khởi động xe.

Chu Kiều nhanh chóng ăn xong bữa sáng, hỏi: “Anh không ăn à?”

“Đến trường ăn cũng được.”

Chu Kiều: “Đến trường làm sao có thời gian ăn.”

Cô mở túi bữa sáng của anh, cắm ống hút vào hộp sữa, đưa cho anh. Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn một cái, nhưng không nhận. Chu Kiều kêu lên một tiếng, lại gần nói: “Vậy anh uống kiểu này nhé.”

Tiêu Nhiên mím môi.

Một lúc sau, anh nắm lấy cổ tay cô, hơi cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào ống hút, uống một ngụm.

Tóc anh hơi rủ xuống.

Đôi mày mắt hòa lẫn trong những sợi tóc.

Chu Kiều lúc này nhận ra anh hôm nay cũng rất đẹp trai, anh mặc áo sơ mi đen và quần dài đen, cổ áo không cài quá chặt, để hở hai nút.

Mặc dù không nhìn thấy xương quai xanh, nhưng cũng rất đẹp theo kiểu lạnh lùng.

Cô ngẩn người nhìn anh.

Tiếc là.

Tiêu Nhiên phải lái xe, thỉnh thoảng còn phải phân tâm để ăn bữa sáng cô đưa, nên không nhận ra ánh nhìn của cô. Đại học Bắc Kinh nằm ở khu vực khá sầm uất của Bắc Kinh.

Vì vậy, ngay từ sáng sớm đã bắt đầu kẹt xe.

Hôm nay lại là ngày khai giảng, không nói cũng biết, sinh viên đi thành từng nhóm, không thiếu xe cộ, sinh viên mới và các anh chị khóa trên cùng hòa vào nhau, tràn đầy sức trẻ.

Chiếc Jeep đen chạy rất lâu mới tới cổng trường đại học. Tuy nhiên Tiêu Nhiên không dừng lại, mà lái thẳng vào trong trường, chiếc xe này vốn đã rất nổi bật.

Vì vậy, rất nhiều sinh viên chú ý đến chiếc xe này, cùng với chàng trai đẹp trai trong xe và cô gái ngồi ở ghế phụ.

Chu Kiều nhận thấy nhiều người đang nhìn mình, lặng lẽ kéo cửa sổ xe lên.

Tiêu Nhiên cũng kéo kính lên.

Che hết mọi ánh nhìn.

Đỗ xe xong, hai người xuống xe, Tiêu Nhiên đội mũ lưỡi trai lên, rồi kéo chiếc mũ trong ba lô của Chu Kiều ra, đội lên cho cô, sau đó nắm lấy cổ tay cô, một tay còn lại nhét vào túi quần, rồi quay người dẫn cô đến khoa để nhập học.

Lúc này, Chu Kiều mới nhớ đến tin nhắn mà Tiêu Nhiên gửi cho cô tối qua.

Anh đã nói: “Nhớ mang mũ dự phòng nhé.”

Thì ra là vậy.

Cô hạ thấp chiếc mũ xuống, bị anh kéo đi.

Tiếc là…

Kể từ lúc họ lái xe vào, đã không thể tránh khỏi những ánh mắt nhìn theo rồi.

Vì vậy.

Rất nhiều sinh viên nhìn thấy chàng trai đẹp trai đang nắm tay cô bạn gái đi về phía phòng hướng dẫn, có người còn bàn tán, không biết cậu ấy cao đến một mét chín không.

Cô gái chắc cũng cao khoảng một mét sáu mươi mấy nhỉ.

Chu Kiều chưa bao giờ bị chú ý như vậy, cô nói: “Lớp trưởng, anh đội mũ chắc là để tránh những ánh nhìn này phải không?”

Tiêu Nhiên: “Ừ, phiền quá.”

Chu Kiều cười ha ha: “Ai bảo anh đẹp trai quá làm gì.”

Tiêu Nhiên hừ một tiếng.

Cô khen như vậy anh đã quen rồi, chỉ thích khen loạn xạ thôi, nhưng cô ấy đâu có thích anh chứ. Hừ, hừ.

Chu Kiều đăng ký ngành Kỹ thuật phần mềm.

Năm nay học ngành này vẫn là nam nhiều hơn nữ, cho nên người phụ trách tiếp đón tự nhiên là đàn anh khóa trên. Mỗi đàn anh khóa trên mặc sơ mi đều nhiệt tình chào đón Chu Kiều.

Khi nhìn thấy Tiêu Nhiên, họ lại ngừng một chút, rồi hỏi: “Cậu học ngành gì?”

Tiêu Nhiên nhìn Chu Kiều đang điền vào đơn, giọng điệu lạnh nhạt: “Tài chính.”

“Ồ, ồ, hai người là bạn gái bạn trai à?”

Chu Kiều dừng bút một chút, muốn phủ nhận.

Tiêu Nhiên giọng lạnh nhạt: “Đúng vậy.”

Mấy anh khóa trên đồng thanh “Ồ, ồ, ồ” vài tiếng, đầy sự mập mờ.

Chu Kiều nhắm mắt lại, nghĩ mình không nên làm Tiêu Nhiên mất mặt ngay lúc này. Hơn nữa anh đã đi cùng cô tới đây để báo danh, anh thực sự rất tốt.

Chu Kiều đặt bút xuống, đưa đơn cho anh khóa trên, rồi hỏi Tiêu Nhiên: “Còn anh thì sao, khoa của anh ở đâu?”

Tiêu Nhiên nhìn cô, nói: “Cũng không xa em lắm đâu.”

Chu Kiều: “Ồ, ồ.”

Lúc này, đàn anh khóa trên gọi Tiêu Nhiên, hình như có chuyện cần nói với anh. Tiêu Nhiên đi qua, Chu Kiều chỉ còn một mình đứng đó. Một anh khóa trên khác hỏi Chu Kiều có ở ký túc xá không, nếu ở thì phải đăng kí thế nào, lúc này một giọng nam quen thuộc từ phía sau vang lên: “Chu Kiều.”

Chu Kiều quay lại, đối diện là khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Lục Yến. “Cậu cũng đăng ký ngành Kỹ thuật phần mềm à?”

Chu Kiều cười, cũng rất ngạc nhiên: “Đúng vậy, cậu cũng vậy sao?”

“Ừ, thật tuyệt, chúng ta lại cùng một lớp rồi.” Lục Yến vui mừng đến run cả tay, tiến lên nói: “Tôi còn định tới trường rồi mới liên lạc với cậu, không ngờ chúng ta lại học cùng khoa.”

Chu Kiều cười đáp: “Tôi cũng rất vui.”

“Đúng rồi, tôi mang ít đồ ăn đến, lát nữa sẽ đưa cho cậu.” Lục Yến vừa cười vừa nhìn cô.

Chu Kiều gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

Một anh khóa trên hỏi: “Các cậu quen nhau à?”

“Chúng tôi là bạn học cấp ba.”

Chu Kiều cười tươi, ánh mắt sáng lấp lánh.

Cô quay đầu định nói chuyện nhưng lại bắt gặp Tiêu Nhiên đang đứng không xa, vừa nói chuyện với đàn anh khóa trên. Anh đứng dưới gốc cây, đội mũ lưỡi trai, nhưng đôi mắt dài hẹp lại đang nhìn cô một cách u ám.

Chu Kiều dừng lại.

Tim cô đập mạnh.

Lúc này, Lục Yến lấy từ trong ba lô ra một túi lớn kẹo m*t đưa cho Chu Kiều, nói: “Tôi tự làm đấy, giờ cậu nhận đi nhé.”

Chu Kiều nhìn vào túi kẹo m*t.

Mắt cô chớp vài cái, ngẩng đầu định nói gì đó.

Bỗng một giọng nói lạnh lẽo như băng từ sau lưng vang lên: “Cô ấy không thể nhận.”

Lục Yến ngẩn người, quay lại, đối diện với chàng trai cao lớn đội mũ lưỡi trai.

“Tiêu Nhiên?”

Tiêu Nhiên hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua cậu: “Cô ấy có đủ kẹo m*t rồi, cậu đừng có hy vọng vô ích.”

Lục Yến mặt tái xanh, trắng bệch.

Chu Kiều thấy vậy, có chút không nỡ, bước lên chắn trước mặt Lục Yến, nhìn Tiêu Nhiên nói: “Chúng ta là bạn học, anh đừng như vậy.”

“Đừng như vậy?”

Tiêu Nhiên nhìn cô, người đang chắn trước Lục Yến.

Anh nghiến chặt hàm răng.

Anh hơi ngẩng cằm, đôi mắt dài hẹp như rắn độc, nhìn chằm chằm vào Chu Kiều. Cô khẽ run người, mím môi nói: “Lớp trưởng.”

Tiêu Nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước, cô loạng choạng bước một bước, rồi ngã vào người anh.

Tiêu Nhiên cúi đầu.

Vành mũ của anh phủ lên mũ của cô, lạnh lùng nói: “Em thích cậu ta à?”

Chu Kiều ngẩn người, gần như không thể tin vào tai mình.

“Anh có bệnh à?”

Tiêu Nhiên siết chặt tay, gương mặt tối sầm nói: “Anh thấy em rất thích cậu ta, cười rạng rỡ như vậy, đây chính là lý do em luôn từ chối đáp lại anh sao?”

“Tiêu Nhiên, im miệng!” Chu Kiều hét lên.

“Em không đáp lại anh, anh còn không biết lý do sao?”

Tiêu Nhiên lạnh lùng: “Không phải là vì em không thích anh sao.”

“Anh cút đi.”

Chu Kiều vùng vẫy.

Tiêu Nhiên không chịu buông tay, anh giữ chặt cô.

Mặc dù cả hai đều đang đội mũ đôi, nhưng lúc này không khí giữa họ lại như muốn xé nát mọi thứ. Tiêu Nhiên ấn cổ cô xuống, chuẩn bị mạnh bạo hôn cô mà không quan tâm gì nữa.

Chu Kiều cũng bắt đầu cảm thấy bực bội, tức giận gào lên: “Anh và Giang Nhã Diệu dùng ảnh đôi, anh rời khỏi Liên Thành còn dẫn cả gia đình cô ấy đi theo, anh còn có lời hứa hôn với cô ấy từ nhỏ, anh muốn em thích anh sao? Làm sao em dám!!!”

Tiếng nói ấy.

Khiến cả không gian rơi vào im lặng.

Tiêu Nhiên đã làm rơi mũ của Chu Kiều, trán anh chạm vào trán cô, đôi môi mỏng của anh chỉ cách cô chưa đến một centimet.

Anh dừng lại.

Đôi mắt nhìn chăm chú vào cô.

Im lặng một lúc, anh nói: “Em hiểu lầm rồi.”

Nói xong.

Anh cắn lấy môi cô.

Hôn rồi tính tiếp.

Bình Luận (0)
Comment