Nghe thấy tiếng bước chân đi xuống.
Chu Kiều nhìn Tiêu Nhiên, “Anh dậy sớm vậy à?”
Tiêu Nhiên: “Ừm.”
“Em đi rửa mặt đã, rồi gọi điện thoại.”
Cô sờ sờ khóe môi, sợ đêm qua mình có ch** n**c miếng.
Tiêu Nhiên đưa tay đẩy cửa phòng cô ra, nói: “Ừm, đi đi.”
Vừa nói, anh vừa vòng tay qua vai cô bước vào, dù cô chỉ ở đây một thời gian ngắn, nhưng căn phòng này đã tràn ngập dấu vết của cô, mùi hương thoang thoảng quấn quýt nơi chóp mũi.
Chu Kiều nói: “Anh cứ ngồi tự nhiên.”
Phòng cô không có ghế sô pha, chỉ có một chiếc ghế đơn, Tiêu Nhiên buông cô ra và ngồi xuống, chân dài bắt chéo, hỏi: “Đêm qua ngủ có ngon không?”
Cửa phòng tắm của Chu Kiều không đóng, cô vừa đánh răng vừa trả lời, “Đương nhiên là ngon rồi.”
Tiêu Nhiên “chậc” một tiếng.
Chu Kiều thò đầu ra nhìn anh.
Anh đang nghịch điện thoại, sườn mặt rất tuấn tú.
Chu Kiều: “Còn anh, anh ngủ có ngon không?”
Tiêu Nhiên xoay điện thoại, ngước mắt nhìn cô, “Em đoán xem?”
Anh nói “em đoán xem” với vẻ mặt không cảm xúc.
Chu Kiều không dám đoán nữa.
Cô rụt đầu vào, tiếp tục đánh răng.
Xong xuôi hết cô đi ra.
Cô buộc tóc lên, nói: “Không biết giờ này Lão Kiều có tiết không.”
Cô đi đến bàn trà cầm điện thoại lên. Tiêu Nhiên khẽ vòng tay, ôm cô đặt lên đùi mình, Chu Kiều tìm số điện thoại của Lão Kiều, ai ngờ chưa kịp gọi thì.
Đối phương đã gọi đến.
Cô sững sờ một chút, vội vàng bắt máy, đến cả hơi thở cũng ngừng lại.
Quả nhiên.
Lão Kiều nói: “Chu Kiều, hôm nay không phải là em đi huấn luyện quân sự sao? Sao lại nghe điện thoại được.”
Chu Kiều im lặng vài giây, nói: “Thầy Kiều, có phải thầy nghe được tin gì không ạ?”
“Đúng vậy, em đã cố gắng như thế để thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh, vậy mà lại đi chơi cái trò game gì đó, thầy không thể hiểu nổi, không rõ, có chút thất vọng.” Lão Kiều đã tự trấn an mình trước khi gọi cuộc điện thoại này cho Chu Kiều, sự tức giận cũng bị nén lại trong giọng nói.
Ngón tay Chu Kiều run lên, cô nhìn sang Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên đưa tay muốn lấy điện thoại của cô.
Chu Kiều né đi một chút.
Cô muốn tự mình nói chuyện với Lão Kiều.
Cô nói: “Thầy ơi, việc học em sẽ học hành tử tế, thầy yên tâm.”
Lão Kiều: “Sao thầy yên tâm được, thầy không phải là người cổ hủ, thầy biết ngành này bây giờ đang nổi lên, nhưng em có thể chơi game mãi được không?”
Chu Kiều: “Em không thể, nên em sẽ không chơi lâu, em vẫn sẽ đi học đàng hoàng, em sẽ không bỏ sót bất kỳ tiết học nào.”
Lão Kiều: “Sau này còn do em quyết định được nữa không?”
Chu Kiều ngừng lại một chút, giọng nói nhỏ dần: “Thầy ơi, xin thầy hãy tin em.”
Lão Kiều im lặng ở đầu dây bên kia.
Ông thở dài một hơi.
Lúc này, Tiêu Nhiên cầm lấy điện thoại của Chu Kiều, nói: “Thầy Kiều, em có thể bảo vệ cô ấy.”
Lão Kiều ngẩn ra khi nghe thấy giọng Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên lại nói: “Cô ấy ở bên em sẽ không thiệt thòi đâu.”
Lão Kiều: “Tiêu Nhiên, em biết em ấy đi chơi game đúng không?”
Tiêu Nhiên: “Vâng, công ty này là của em.”
Lão Kiều: “…Quả nhiên.”
Lão Kiều: “Thầy chỉ hy vọng em ấy học được sở trường, sau này có một tương lai tươi sáng, có thể tự lập.”
Tiêu Nhiên: “Thầy yên tâm, sau này còn phải mời thầy đến làm người chứng hôn cho bọn em.”
Lão Kiều: “Người chứng hôn? Em nói gì cơ?”
Chu Kiều bỗng nhiên bịt miệng Tiêu Nhiên lại, mắt mở to. Lão Kiều ở đầu dây bên kia đã vô cùng kinh ngạc, “Tiêu Nhiên, em và Chu Kiều đang hẹn hò à?”
Tiêu Nhiên nhướng mày, anh kéo tay Chu Kiều xuống.
Chu Kiều lại bịt miệng anh.
Cô nói với Lão Kiều, “Thầy ơi, bây giờ nói…”
Tiêu Nhiên: “Thầy ơi, em thích cô ấy, nên em đã theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng đồng ý rồi, đi cùng cháu, cô ấy chỉ có tốt hơn thôi.”
Chu Kiều: “…..”
Mẹ nó.
Cô vùi mặt vào cổ Tiêu Nhiên.
Hoàn toàn buông xuôi sự phản kháng.
Lão Kiều ở đầu dây bên kia: “…Cũng…cũng…tốt.”
Hóa ra hai đứa đã lén lút với nhau từ lâu rồi sao?
Còn nữa.
Người chứng hôn?
Ông gián tiếp làm nguyệt lão rồi sao?
……
Cúp điện thoại.
Chu Kiều lườm Tiêu Nhiên.
Anh nhìn cô, nói: “Để họ yên tâm, là để họ biết em đã tìm được một chỗ dựa rồi.”
“Chờ em trưởng thành, chờ đến bao giờ? Hàng ngày đều phải lo lắng cho em, sau này nếu họ có lo cho em thì cứ tìm anh là được.”
Chu Kiều rũ vai xuống.
Điều cô chưa nói là, “sau này”?
Bây giờ có thể ở bên nhau, nhưng sau này liệu có thể kết hôn không?
Cô thực sự không tự tin lắm.
Nhưng giờ đã trấn an được lão Kiều cũng tốt rồi, tiếp theo, quan trọng nhất là Chu Thành Thiện, cô gọi điện cho ông, rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Bố.”
Giọng Chu Thành Thiện có vẻ khàn, vì gần đây Liên Thành trở gió, chân ông lại hơi đau, ông nói: “Kiều Kiều, đến trường rồi chứ?”
“Dạ, bố, bố có nghe thấy gì không?”
Đúng lúc này.
Bên kia dường như có khách đến chơi.
Ngay sau đó người đó cười nói: “Mục Anh, nghe nói con gái lớn của bà đang kiếm tiền bằng cách chơi game ở bên Bắc Kinh hả?”
Chu Kiều không ngờ Mục Anh lại đang ở nhà, hơn nữa Chu Thành Thiện lại nghe điện thoại ngay tại phòng khách, cô hoàn toàn sững sờ.
Chưa kịp phản ứng.
Giọng nói đã lâu không nghe thấy của Mục Anh cất lên: “Thế à, nó cũng chỉ biết chơi game thôi, mà chơi game thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ.”
“Ôi chao đừng nói thế chứ, chỉ là nghe nói cháu đỗ Đại học Bắc Kinh, sao lại còn chạy đi chơi game làm gì.”
Mục Anh: “Tôi không biết chuyện của nó, bà hỏi bố nó ấy.”
Mục Anh cười lạnh nhìn Chu Thành Thiện.
Trong mắt đầy vẻ chế giễu rõ rệt.
Ông xem, ông tiết kiệm tiền để con gái lớn của ông đến Bắc Kinh học, kết quả nó đi làm gì? Ồ, nó đi chơi game rồi.
Tay Chu Thành Thiện run rẩy theo, ông nắm chặt điện thoại, “Kiều… Kiều. Con….”
Chu Kiều cũng hoàn toàn choáng váng.
Cô vốn định nói rõ ràng với Chu Thành Thiện.
Không ngờ bên kia lại xảy ra chuyện này trước.
“Bố, bố nghe con nói, cái này của con là đi thi đấu…..”
Chu Thành Thiện: “Kiều Kiều, con lừa bố phải không?”
“Không có mà bố…..”
Mục Anh ở bên kia bật ra tiếng cười, vô cùng châm chọc. Lúc này Chu Kiều thực sự hận không thể b*p ch*t Mục Anh, đúng rồi, người ở Liên Thành làm sao có thể hiểu về thể thao điện tử, họ không biết điện tử là gì.
Họ đều cho rằng chơi game là không tốt.
Là không tốt.
Tiêu Nhiên cầm lấy điện thoại của Chu Kiều, hạ giọng nói: “Chú, chú bật loa ngoài đi.”
Chu Thành Thiện nghe thấy giọng Tiêu Nhiên, theo phản xạ liền bật.
Sau đó.
Tiêu Nhiên nói với giọng lạnh lùng: “Ngày 18 tháng 11 năm 2003, Tổng cục Thể dục Thể thao Nhà nước đã chính thức phê duyệt, đưa thể thao điện tử vào danh sách dự án thi đấu thể thao chính thức thứ 99, dì Mục, lớn tuổi rồi, dì còn thiếu hiểu biết như vậy.”
Tiếng cười của Mục Anh bên kia lập tức dừng lại.
Tiêu Nhiên nói tiếp với Chu Thành Thiện: “Chu Kiều cũng hết cách rồi, cô ấy cần phải đi học, cần phải có tiền, thật đáng tiếc.”
Chu Thành Thiện ở đầu dây bên kia cũng lặng đi ngay tức khắc.
Người cô hàng xóm hóng hớt kia không biết là ai, nghe thấy thế thì “Ối” một tiếng: “Ý là Chu Kiều muốn đi học mà không có tiền để đi học à? Tôi thấy nhà anh chị cũng khá giả mà, chẳng phải Chu Mộ vừa mới mua một cái xe đạp khá đắt tiền đấy sao…”
Những kẻ cố ý đến tiết lộ chuyện Chu Kiều chơi game kiếm tiền ở Bắc Kinh thì đâu phải người tốt lành gì, tất cả đều chỉ muốn xem trò hay, nghe anh nói xong, lập tức thấy lại có chuyện để hóng hớt rồi.
Sắc mặt Mục Anh càng lúc càng khó coi: “Cô nói gì thế, cô biết cái gì mà nói, đi đi đi, chuyện nhà chúng tôi cô quản được chắc.”
Vừa nói.
Bà ta vừa đứng dậy đưa cô hàng xóm kia ra ngoài.
Cô hàng xóm “Ối chà” một tiếng: “Cái người gì mà kì cục thế, tôi còn đang thắc mắc một cô học sinh giỏi giang sao lại phải chạy đi chơi game kiếm tiền, hóa ra là do hai người bố mẹ vô lương tâm này không chịu cho con đi học à.”
Hàng xóm láng giềng cũng biết chút ít về tình hình gia đình họ.
Cô hàng xóm kia lại quay ra bênh vực Chu Kiều.
“Rầm.”
Mục Anh đóng sầm cửa lại.
Bà ta quay người nhìn Chu Thành Thiện.
Còn Chu Thành Thiện thì lười không thèm nhìn Mục Anh.
Ban đầu ông còn nghĩ Chu Kiều lừa dối mình.
Nhưng vừa nghĩ đến tiền.
Lại nghĩ đến những lời Tiêu Nhiên vừa nói.
Ông lấy tư cách gì mà nói Chu Kiều lừa ông chứ, chẳng phải tất cả là do họ ép Chu Kiều đến nông nỗi này hay sao. Chu Thành Thiện khẽ nói: “Tiêu Nhiên, làm phiền cậu rồi, chăm sóc tốt cho con bé nhé.”
“Kiều Kiều, con làm gì, bố cũng ủng hộ con.”
Chu Kiều ở bên này, mắt đỏ hoe: “Vâng, bố, bố yên tâm, con sẽ không bỏ cuộc đâu ạ.”
Chu Thành Thiện: “Được, được.”
Sau khi gác máy.
Chu Kiều thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Tiêu Nhiên, hỏi: “Sao anh giỏi thế hả? Chỉ vài câu đã khiến mẹ em cứng họng.”
Tiêu Nhiên dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, nói: “Do em ngốc thôi.”
Chu Kiều: “Em không ngốc đâu nhé.”
Tiêu Nhiên nhướng mày.
Chu Kiều nhìn đồng hồ: “Chúng ta nên đi ăn sáng rồi nhỉ.”
Trễ thế này rồi.
Cô rời khỏi chân Tiêu Nhiên, đi đến tủ quần áo lấy đồ. Thực ra chiếc tủ này rất lớn so với cô, bên trong không đựng bao nhiêu quần áo cả.
Khi tập luyện, cô thường thích mặc áo phông đơn giản và quần dài thể thao, cô cũng chỉ có hai bộ đó thôi, Chu Kiều vươn tay lấy quần áo, vừa quay người lại thì bị Tiêu Nhiên chặn mất đường.
Sau đó.
Tiêu Nhiên cúi đầu, khóa chặt môi cô.
Chu Kiều nắm chặt bộ quần áo trong tay.
Tiếp theo, mặt cô bị Tiêu Nhiên giữ lấy, anh tiến sát lại, đẩy cô vào trong tủ quần áo. Tay anh chống lên thanh treo đồ trong tủ, giữ nguyên tư thế này.
Cúi xuống hôn cô.
Không gian chật hẹp làm tăng thêm luồng khí ái muội.
Bộ quần áo trong tay Chu Kiều rơi xuống.
Tiêu Nhiên vươn tay, đan chặt mười ngón tay với cô.
Mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Choáng váng.
Mãi lâu sau.
Anh hơi dịch ra.
Chu Kiều loạng choạng, suýt ngã.
Tiêu Nhiên ôm eo cô, kéo cô về phía mình, nói khẽ: “Kem đánh răng của em vị dâu tây à?”
Chu Kiều đỏ mặt, nói: “Anh quên là anh đã đi mua cùng em rồi sao?”
Tiêu Nhiên: “Anh nhớ ra rồi.”
“Còn mua cả vị bạc hà nữa.”
Chu Kiều: “Ừm.”
Hai người im lặng một chút.
Cánh cửa tủ vẫn đang mở.
Cổ áo của Chu Kiều bị xộc xệch, thậm chí còn trễ xuống vai. Đôi mắt cô long lanh nước, bờ vai trần lộ ra, Tiêu Nhiên lướt nhìn qua vai cô, rồi thu tầm mắt về.
Một giây sau.
Lại dịch chuyển qua.
Chu Kiều phát hiện ánh mắt của anh, quay đầu nhìn, giây tiếp theo đỏ mặt vươn tay kéo cổ áo lên. Kéo lại xong, cô cảm thấy anh vẫn cứ nhìn cô chằm chằm.
Chu Kiều đưa hai tay lên, che mắt anh lại: “Anh nhìn gì thế.”
Tiêu Nhiên một tay ôm eo cô, bế cô lên, xoay người, trực tiếp quăng cô xuống giường.
Anh nói: “Anh có nhìn thấy gì đâu.”
“Anh nói dối.”
Tiêu Nhiên ghé sát cô, khẽ khàng bảo: “Đúng, chỉ lừa mỗi em thôi.”
Chu Kiều thoáng sững lại, sao lại có người quá đáng như thế chứ.
Tiêu Nhiên nhìn cô hồi lâu, rồi lại một lần nữa đặt nụ hôn lên môi cô, hôn mãi, đắm say. Trong lúc hôn, tư thế cũng dần thay đổi, anh nắm lấy cổ tay cô, nói: “Em ăn gì mà ngọt thế này?”
Chu Kiều l**m nhẹ khóe môi, đỏ mặt quay đầu đi: “Em vừa mới tỉnh mà, có ăn gì đâu.”
Tiêu Nhiên nhìn cô chằm chằm, bị nhìn đến mức không được tự nhiên, Chu Kiều vội lấy tay che mắt anh: “Đừng nhìn nữa.”
“Nhìn nữa là em ăn anh đấy.”
Tiêu Nhiên chống một tay xuống giường, “Là em ăn anh hay anh ăn em?”
Chu Kiều: “…” Khổ thật. Cô tự đào hố chôn mình rồi.
Cô lầm bầm: “Không phải hãng sữa Wangwang có một câu slogan quảng cáo sao, ‘Nhìn nữa là uống sạch đấy’.”
Tiêu Nhiên bật cười thành tiếng, giọng anh trầm thấp, lạnh lùng, cười lên nghe trong veo như dòng suối.
“Em mà còn che, anh sẽ không khách sáo với em đâu.”
Chu Kiều sợ hãi rụt tay lại, sau đó, bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của anh, Chu Kiều biết mình bị anh trêu chọc rồi.
Cô nói: “Em phải ra ngoài thôi, mọi người đang chờ em tập luyện kìa.”
Tiêu Nhiên: “Vậy em làm anh vui thêm chút nữa đi.”
Chu Kiều lúc này hiểu ý anh, chắc chắn là muốn hôn rồi, cô cố tình giả vờ không biết, bắt đầu hát cho anh nghe: “Tôi có một con lừa nhỏ, tôi chưa bao giờ cưỡi nó, một ngày nọ tôi hứng chí cưỡi nó đi chợ… Ứm.”
Giây tiếp theo, tiếng hát của cô bị nuốt chửng, Tiêu Nhiên hôn cô rất lâu.
Sau đó, anh bỗng nhiên bật cười, nét u ám trên khóe mắt, lông mày tan biến hết. Anh khẽ cười bảo: “Hát cái gì thế không biết.”
Chu Kiều đỏ mặt, cười nhìn anh: “’Tôi có một con lừa nhỏ’, hồi đi học anh chưa từng học bài hát này à?”
Tiêu Nhiên trở mình ngồi dậy.
Kéo cô ra khỏi giường, nói: “Chưa.”
Chu Kiều: “Anh không có tuổi thơ à.”
“Có tuổi thơ thì cũng không hát cái bài như của em.” Tiêu Nhiên đứng dậy, cúi xuống nhặt quần áo dưới đất, đặt vào lòng cô, nói: “Thay xong rồi ra ngoiaf, anh xuống lầu trước đây.”
Chu Kiều “ồ” một tiếng: “Anh cũng tập luyện cùng bọn em à?” Tiêu Nhiên chỉnh lại trang phục đang xộc xệch, nhìn cô nói: “Anh là huấn luyện viên của bọn em.”
Nói rồi, anh đi về phía cửa phòng, Chu Kiều lúc này mới phản ứng lại, anh còn có thân phận này nữa ư. Cô đứng dậy, chạy vào phòng tắm, thay bộ đồ ngủ, rồi búi lại mái tóc bị rối.
Sau đó mới đi xuống lầu.
Dưới lầu, mọi người đang dùng bữa sáng. Mùi thơm lừng.
Tiêu Nhiên đứng cạnh bàn rót sữa, thấy cô đi xuống, liếc nhìn cô một cái. Chu Kiều vội vàng đi tới, kéo ghế ngồi xuống cạnh anh. Rồi chào hỏi những người khác.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Bài viết trên diễn đàn bị xóa rồi.”
Chu Kiều: “Ừm.”
Bốn chàng trai ngước nhìn cô, thấy vẻ mặt cô tự nhiên, liền biết chắc cô đã nói chuyện ổn thỏa với gia đình rồi, Lâm Mộc và mấy người kia đều yên tâm, Tiêu Nhiên đẩy cốc sữa về phía Chu Kiều.
Chu Kiều cầm lên uống một ngụm, nói: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Tiêu Nhiên không đáp lời, lại nhìn cô một cái.
Lão Dương ở bên cạnh cười nói: “Vẫn gọi lớp trưởng à? Không đổi sang gọi chồng xem nào?”
Chu Kiều: “!!!” Mặt cô đỏ bừng.
Tiêu Nhiên ngồi cạnh Chu Kiều, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, nói: “Cô ấy nhát như chuột.”
Lão Dương: “Nhát đến mức đổi cách xưng hô cũng không dám sao?”
Tiêu Nhiên liếc cô một cái thật nhẹ rồi nói: “Chắc vậy?”
Lão Dương gật đầu: “Nhát thế này sau này biết làm sao, chẳng lẽ cậu gọi một tiếng vợ, em ấy cũng căng thẳng cả buổi à.”
Tiêu Nhiên: “Có lẽ?”
Họ cứ người tung kẻ hứng, trêu chọc Chu Kiều.
Chu Kiều không chịu nổi nữa, bao nhiêu người đang nhìn kia chứ, cô gọi lớn: “Này, Tiêu Nhiên.”
Ba chàng trai đối diện lập tức cười phá lên. Chu Kiều xé một miếng bánh mì lớn, nhanh chóng đút vào miệng Tiêu Nhiên, nhìn anh nói: “Anh ngậm miệng lại đi.”
Tiêu Nhiên nhướng mày, há miệng ăn miếng bánh mì cô đút.