Mạnh Thiển Thiển “haha” hai tiếng.
Chu Kiều đột ngột lùi lại, ôm miệng: “Này.”
Tiêu Nhiên cắn kem, giọng nói trầm lạnh: “Đáng lẽ em không nên ăn kem.”
Chu Kiều: “Mặc anh.”
Tiêu Nhiên cười lạnh.
Tiếp tục ngồi thêm một lát, trò chuyện cùng Mạnh Thiển Thiển một lúc, rồi cả hai chuẩn bị ra về. Trước khi đi, Mạnh Thiển Thiển chợt kéo Chu Kiều lại, nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Chu Kiều ngẩn người.
Mạnh Thiển Thiển liếc nhìn Tiêu Nhiên.
Anh khẽ nhíu mày, nhìn họ vài giây.
Sau đó, anh quay người đi về phía lan can, tựa vào đó, dõi mắt về phía họ. Mạnh Thiển Thiển cười, kéo sát Chu Kiều lại, nói nhỏ: “Tớ thay Thành Noãn nhắn nhủ cậu đấy, nếu cậu và anh ấy có xảy ra chuyện gì, nhớ phải làm tốt các biện pháp phòng ngừa nhé. Cái đó ấy, cậu biết mà, dành thời gian đi mua đi.”
Mặt Chu Kiều đỏ bừng lên.
“Gì vậy!”
Mạnh Thiển Thiển thì thầm: “Ban đầu tớ định mua cho cậu, nhưng tớ ngại quá, cứ đứng tần ngần trước cửa hàng tiện lợi mãi, cuối cùng vẫn không dám, nên cậu tự đi mua đi nha.”
Chu Kiều chợt nhớ lại đêm hôm đó.
Cảnh tượng cô quần áo xộc xệch.
Cảm giác đầu ngón tay anh lướt qua eo cô.
Chu Kiều hắng giọng nói: “Biết rồi mà.”
Nói xong, cô buông Mạnh Thiển Thiển ra.
Mạnh Thiển Thiển cười: “Thôi được rồi, có dịp gặp lại sau nha.”
Chu Kiều: “Ừm.”
Hai cô bạn ôm nhau một cái, Chu Kiều mới quay người bước về phía Tiêu Nhiên. Mạnh Thiển Thiển đứng tại chỗ nhìn bóng họ, cô biết, cơ hội gặp mặt như thế này sẽ ngày càng ít đi.
Ba người họ, mỗi người lựa chọn một con đường hoàn toàn khác biệt.
Một người đi Lê Thành.
Một người đi Bắc Kinh.
Còn cô ấy thì sao.
Mạnh Thiển Thiển vừa nghĩ vừa mỉm cười.
Ra khỏi cổng trường.
Chu Kiều quay đầu lại, vẫy tay chào Mạnh Thiển Thiển. Chiếc xe lúc này cũng lái tới, dừng trước mặt họ. Tiêu Nhiên mở cửa xe, để Chu Kiều ngồi vào trong.
Sau khi Chu Kiều ngồi vào.
Anh cũng bước vào theo, đôi chân dài duỗi thẳng, tay đút vào túi quần, nghiêng đầu nhìn cô.
Tai cô vẫn còn đỏ ửng, nói: “Nhìn gì em?”
“Cô ấy nói gì với em mà mặt em cứ đỏ mãi thế?” Tiêu Nhiên hỏi ngược lại.
Chu Kiều khẽ ho vài tiếng, lắc đầu: “Không có gì.”
Tiêu Nhiên đương nhiên không tin.
Nhưng anh cũng không hỏi thêm nhiều.
Dù sao thì chủ đề này cũng chẳng thể thoát khỏi anh.
Rất nhanh sau đó.
Chiếc xe tới sân bay, hai người lên máy bay, một lần nữa rời khỏi Liên Thành, bay tới Bắc Kinh. Sau giải đấu thế giới lần này, ED đã nổi danh trong giới eSports.
Danh tiếng tăng vọt.
Các loại hợp đồng quảng cáo tới tấp.
Lúc này cũng đã gần đến Tết Nguyên Đán, trước Tết không còn giải đấu nào nữa, chỉ có một giải giao hữu sau Tết và giải mùa Xuân. Hai người trở về căn cứ.
Lão Dương và vài người khác đang đợi họ ở căn cứ.
Thấy họ, mọi người cùng nhao nhao hỏi Chu Kiều: “Chú thế nào rồi?”
Chu Kiều cười nói: “Bố em không sao rồi.”
“Thế thì tốt quá.” Lão Dương nói, “Đúng là niềm vui nhân đôi.”
Vừa hoàn thành tốt giải đấu, bố Chu Kiều lại khỏe mạnh, còn gì vui hơn thế nữa. Lúc này, Lão Dương nhìn Tiêu Nhiên: “À này, Vinh Sáng mời chúng ta tham dự buổi tiệc tối của họ, nói là để ăn mừng sản phẩm cháy hàng.”
Tiêu Nhiên nhướng mày.
“Khi nào?”
“Tối nay đó, cậu không nhận được tin nhắn à? Trợ lý Tần bảo là chủ tịch Tiêu sẽ trực tiếp thông báo cho cậu mà.”
Tiêu Nhiên khựng lại, cầm điện thoại lên lướt qua.
Nói: “Không nhận được.”
“May mà tôi nhắc cậu đấy.”
Tiêu Nhiên khẽ ‘ừm’ một tiếng.
Chắc là cuộc gọi video mà ông cụ gọi đến buổi sáng là để thông báo cho Tiêu Nhiên, lại vừa lúc anh không ở đó. Chu Kiều hỏi: “Vậy tham dự tiệc tối, em phải mặc gì đây?”
Vinh Sáng là công ty con thuộc tập đoàn nhà họ Tiêu.
Cũng là sản phẩm mà ED làm đại diện quảng cáo cách đây không lâu, hợp đồng quảng cáo này ký vô cùng đúng thời điểm. Vừa ra mắt, ED đã giành chức vô địch, hiệu ứng thương mại lập tức bùng nổ, chỉ trong vài ngày, sản phẩm mới đã cháy hàng.
Vì vậy, Vinh Sáng mới tổ chức buổi tiệc tối này, chủ yếu là để cảm ơn ED, nhưng rốt cuộc là cảm ơn thật, hay là ông cụ cố ý tổ chức để xem mặt Chu Kiều, thì vẫn còn là một ẩn số.
Lão Dương cười nói: “Đã chuẩn bị lễ phục cho em rồi.”
Sau đó, anh lại nói: “Tiêu Nhiên, cậu phải về nhà một chuyến chứ?”
Tiêu Nhiên ‘ừm’ một tiếng.
Anh nắm tay Chu Kiều, nói: “Tối nay anh cũng sẽ đến, em đừng lo lắng.”
Chu Kiều: “Vâng.”
Tiêu Nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, sau đó buông cô ra, quay người đi về phía cửa. Chu Kiều nhìn bóng lưng anh khuất dần, trong lòng có chút buồn bã.
Có lẽ là do thời gian ở Liên Thành, hai người luôn bên nhau, giờ phút này chia xa một chút lại thấy không quen. Lão Dương cười nói: “À, Chu Kiều, tiền thưởng và tiền quảng cáo anh đưa cho em đây.”
Nói rồi.
Anh đi vào văn phòng.
Một lát sau, anh cầm ba chiếc thẻ ra, đưa cho Chu Kiều.
Chu Kiều ngẩn ra: “Sao lại nhiều thẻ thế ạ?”
Lâm Mộc cười nói: “Một thẻ là tiền thưởng, một thẻ là tiền lương, còn một thẻ là thẻ tín dụng.”
Chu Kiều tò mò nhìn những chiếc thẻ.
Lương Úc tháo tai nghe ra, quay đầu nói: “Thẻ tín dụng đừng có dùng bừa bãi, dùng rồi phải trả đấy, chỉ để chị dùng khi cấp bách thôi.”
Cậu ta mặt mày méo xệch.
Trước đây, cậu ta vì quá phấn khích mà đã dùng một lần.
Sau đó vẫn phải trả.
Thật là thảm thương.
Cổ Bạch nói: “Ai mà như cậu chứ, Chu Kiều chắc chắn không phải người như vậy.”
Chu Kiều gật đầu: “Đúng thế, em sẽ không tiêu trước đâu.”
Lâm Mộc cười nói: “Em tiêu tiền tiết kiệm thế, chắc chắn là không rồi.”
“Tất nhiên rồi.”
Mọi người trò chuyện một lúc, rồi chuẩn bị thay lễ phục và vest, sẵn sàng tham gia buổi tiệc tối. Sau khi lên lầu, Chu Kiều vẫn dùng điện thoại kiểm tra số dư của hai chiếc thẻ.
Khi nhìn thấy số tiền đó.
Cô gần như không thể tin nổi, đếm mãi mới đếm hết được các con số sau dấu phẩy.
“Trời ơi!”
“Mình có tiền rồi!”
Đúng là có tiền thật!
Chu Kiều chợt cảm thấy trên mặt mình khắc rõ hai chữ “Phú Bà”. Cô không ngừng đếm đi đếm lại, hết lần này đến lần khác, xác nhận không hề đếm sai, Chu Kiều có cảm giác như mình đang bước đi trên mây.
Cô rất muốn chia sẻ chuyện này với Tiêu Nhiên.
Sau đó cô nghĩ lại, nhìn tấm thẻ tín dụng đặt trên bàn.
Cô hoàn toàn có thể bao nuôi Tiêu Nhiên.
Cô sẽ không cần phải bận tâm xem người nhà anh nghĩ gì về mình nữa.
Có tiền là có quyền!
Đúng lúc này.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lão Dương ở ngoài hối thúc.
Chu Kiều lúc này mới ánh mắt lấp lánh sao trời, đứng dậy, mặc vội chiếc váy dạ hội lên người. Mặc xong cô mới nhận ra đây là một chiếc váy ôm sát cơ thể, màu đen, thiết kế một vai.
Chu Kiều nhìn thấy mình trong gương.
Ối, trông cô trưởng thành hơn rất nhiều.
Gần như biến thành một người khác.
Cô cầm chiếc ví nhỏ đi kèm, nhét điện thoại cùng thẻ vào trong, rồi kéo cửa ra. Lão Dương đứng ở cửa nhìn cô, thoáng chút sững sờ, giây tiếp theo anh cười nói: “Đi thôi, ở dưới lầu đã có thợ trang điểm, sẽ trang điểm cho em và đổi cho em một đôi giày khác, ồ, nhân tiện làm tóc một chút.”
“Vâng.”
Chu Kiều cẩn thận bước xuống cầu thang.
Lão Dương nhìn theo, thầm nghĩ, thảo nào Tiêu thiếu gia lại bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo. Chậc chậc, cái cảm giác nửa thiếu nữ nửa phụ nữ này, quả thực rất thu hút.
Lâm Mộc, Lương Úc, Cổ Bạch, ba người thấy Chu Kiều cũng ngây ngẩnngười vì kinh ngạc.
Nhân viên trang điểm mỉm cười bắt đầu trang điểm cho Chu Kiều, thay giày và làm tóc cho cô.
Mái tóc đơn giản được buộc lên.
Trông cô vừa gọn gàng, sắc sảo lại vừa tươi tắn, rạng ngời.
Xe thương vụ đã chờ sẵn bên ngoài, năm người lên xe, thẳng tiến tới một biệt thự nghỉ dưỡng thuộc tập đoàn Tiêu thị. Mấy người đội ED ai nấy đều có chút căng thẳng.
Lâm Mộc trực tiếp châm điếu thuốc ngậm vào.
Trước đây có nhiều người chỉ trích anh ham uống rượu lại thích hút thuốc.
Nhưng giờ đây, chẳng còn ai chỉ trích nữa.
Lão Dương nói: “Chỉ là một bữa tiệc tối thôi, không có gì to tát đâu, chủ yếu là ăn uống, đừng căng thẳng.”
Chu Kiều đi giày cao gót nói: “Bọn em chưa từng thấy qua những buổi tiệc thế này.”
Mấy người nghe xong bật cười.
Sau đó, dưới sự đón tiếp của nhân viên phục vụ, họ bước vào. Bên trong không quá xa hoa lộng lẫy mà theo phong cách đơn giản, có rất nhiều đồ ăn.
Vừa bước vào.
Họ đã thấy Tiêu Nhiên đang tựa vào tủ rượu nói chuyện với ai đó. Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây, bên cạnh là một ông cụ cao lớn,không biết ông cụ đó đang nói gì với Tiêu Nhiên.
Anh rũ mắt, vẻ mặt lạnh lùng, không hề có cảm xúc, cũng không gật đầu.
Chu Kiều nhìn nghiêng đã nhận ra đó là ông nội của Tiêu Nhiên. Chu Kiều đột nhiên căng thẳng, cô siết chặt chiếc ví nhỏ trong tay.
Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ bên cạnh, “Chu Kiều?”
Chu Kiều sững sờ, theo phản xạ ngẩng đầu lên, bắt gặp Giang Nhã Diệu đang mặc một chiếc váy trắng tinh. Đã lâu không gặp, Giang Nhã Diệu ngày càng xinh đẹp hơn.
Chu Kiều lập tức nói: “Giang Nhã Diệu, lâu rồi không gặp.”
“Phải, quả thực là lâu rồi, chúc mừng cậu nhé, cuộc thi mấy hôm trước cậu đã tỏa sáng rực rỡ.” Giang Nhã Diệu mỉm cười rạng rỡ, dáng vẻ thướt tha, dịu dàng.
Trên người cô ấy không hề có chút vẻ hung hăng, công kích.
Chu Kiều khẽ mỉm cười, nói: “Cảm ơn cậu, cậu cũng quan tâm đến cái này sao?”
Giang Nhã Diệu hơi khựng lại, cười nói: “Thỉnh thoảng thôi.”
Cô ấy chỉ quan tâm vì Tiêu Nhiên thích, từ trước đến nay đã luôn như vậy, thói quen này chưa bao giờ thay đổi.
“Cậu xinh đẹp hơn rất nhiều.” Giang Nhã Diệu nhìn thoáng qua Chu Kiều, bất cứ ai từng là bạn học của cô đều có thể cảm nhận được sự thay đổi này ở Chu Kiều, cô có đôi mắt kiên nghị, rạng rỡ và cuốn hút một cách khó tả, điều này khiến Giang Nhã Diệu thực sự có chút bất ngờ.
Chu Kiều cười nói: “Cậu cũng ngày càng xinh đẹp.”
“Chúng ta đúng là đang khen nhau đấy.” Giang Nhã Diệu vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi.
Đúng lúc này.
“Nhã Diệu.” Một giọng nói già dặn, uy nghiêm vang lên, Chu Kiều và Giang Nhã Diệu đồng loạt quay đầu nhìn lại, đối diện với ông nội Tiêu Nhiên và anh nữa.
Lúc này Chu Kiều mới nhận ra dù Tiêu Nhiên không giống ông nội Tiêu, nhưng cái khí chất có phần uy quyền thì lại rất giống.
“Lại đây.” Giọng nói uy nghiêm của ông cụ lại vang lên, còn ra hiệu gọi Giang Nhã Diệu, Giang Nhã Diệu nói với Chu Kiều một câu thất lễ rồi vội vàng bước về phía ông cụ bằng đôi giày cao gót.
Tiêu Nhiên nhìn Chu Kiều, vỗ vai người đàn ông tuấn tú đứng cạnh mình, sau đó định đi về phía Chu Kiều. Ông nội Tiêu liếc nhìn cháu trai mình, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn chằm chằm Chu Kiều, nắm lấy cổ tay Giang Nhã Diệu, có chút vẻ khiêu khích nhìn Chu Kiều.
Chu Kiều mím môi.
Cô cảm thấy hình như ông nội Tiêu cố ý gọi Giang Nhã Diệu đi để lại cô một mình thì phải?
Cô nhìn Tiêu Nhiên một cái, sau đó nhìn ông nội Tiêu, quay người bỏ đi với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Ông nội Tiêu sững sờ: “???”
Cô còn dám tỏ thái độ ư?
Tiêu Nhiên càng sửng sốt hơn, không kịp nói chuyện với Văn Trạch Tân nữa, lập tức chạy về phía Chu Kiều.
Ông nội Tiêu lập tức gọi lớn: “Tiêu Nhiên.”
Tiêu Nhiên hoàn toàn không để ý đến ông.
Ông nội Tiêu: “…”
Hả?
Hả??????????????????????
Này!