Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 74

Sau khi uống nước, Tiêu Nhiên đưa tay luồn vào trong chăn, Chu Kiều theo phản xạ cuộn chặt chăn lại. Anh nheo mắt, nói: “Anh bế em đi tắm.”

Chu Kiều lắc đầu: “Em tự đi.”

Tiêu Nhiên buông tay, ngồi bên mép giường, nói: “Vậy em dậy đi.”

“Không thấy bết dính à?”

Mặt Chu Kiều đỏ bừng như muốn rỏ máu. Nói thừa, dĩ nhiên là dính, nhưng làm sao cô nói với anh được. 

Nghĩ vậy, cô cẩn thận ngồi dậy. 

May mắn là chăn không quá dày, quấn trên người không thấy nặng nề. Chu Kiều từng bước nhích đến mép giường, chân chạm sàn, rồi đứng lên.

Vừa đứng vững.

Cô nhìn thấy hình ảnh trong chiếc gương nhỏ ở đầu giường.

Cổ cô hơi ửng đỏ.

Chu Kiều chỉ dám nhìn thoáng qua rồi vội quay đi, nhấc chăn, đi từng bước nhỏ qua cuối giường.

Cô liếc nhìn Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên dang rộng chân, lười biếng ngồi đó, hai tay đan vào nhau, những ngón tay xương xẩu rõ ràng cứ bẻ qua bẻ lại.

Chu Kiều ho khan một tiếng, nói: “Anh nhắm mắt lại đi.”

Tiêu Nhiên hừ lạnh.

Không đáp lời.

Chủ yếu là vì anh chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, cơ bụng thân trên nổi rõ, chiếc quần dài đen cũng hơi rộng thùng thình, toát lên vẻ lơ đễnh khó tả.

Chu Kiều nhìn thấy vết đỏ trên xương quai xanh của anh.

Mặt cô càng đỏ hơn.

Cô đi nhanh hơn một chút, nhưng cơ thể cô quá cồng kềnh vì phải quấn chăn, muốn đi nhanh cũng không được. Chỉ vài bước chân, chiếc chăn đã hơi lỏng, ngay sau đó, phần lưng tuột xuống như thể bị trễ, soạt soạt soạt, từng chút một trượt xuống.

Vóc dáng yêu kiều lộ rõ hoàn toàn.

Tiêu Nhiên nhướng mắt lên, nhìn cô một cách hờ hững.

Lưng cô cũng không khá hơn chút nào.

Hầu như là kín đặc những dấu vết.

Ngay khi Chu Kiều cúi đầu nhấc chiếc chăn bên một cánh tay lên, Tiêu Nhiên đứng dậy, bước đến, khẽ kéo từ phía sau, khiến chiếc chăn tuột xuống.

Chu Kiều giật mình, định nói gì đó.

Tiêu Nhiên ôm lấy eo cô, cúi đầu chặn lấy môi cô, khiến cô im lặng.

Sau khi hôn một hồi, anh bế ngang cô lên.

Trong khoảnh khắc này, Chu Kiều nhìn thấy bản thân mình trong chiếc gương đứng, cảm thấy muốn chết đi cho xong.

Tiêu Nhiên còn lạnh giọng nói: “Trong phòng có máy sưởi, không cần những chiếc chăn rườm rà này đâu.”

Chu Kiều rúc vào lòng anh.

Sợi dây đỏ đeo ở mắt cá chân cô vô cùng bắt mắt, tôn lên làn da trắng và vẻ ngoài xinh đẹp của cô. Tiêu Nhiên cúi nhìn cô, bế cô vào phòng tắm. 

Chu Kiều thấy mình thật sự ngây thơ quá.

Nước nóng từ vòi hoa sen xối xuống.

Mày mắt cô ửng hồng.

Khóe mắt cô ướt lệ.

Kẻ gây ra mọi chuyện thì thầm bên tai cô: “Một lần có lẽ không đủ.”

Đêm hôm đó.

Rất lâu sau Chu Kiều mới ngủ được, cô cuộn tròn trong lòng Tiêu Nhiên, cầm điện thoại bấm bấm. Tiêu Nhiên cúi nhìn cô: “Không buồn ngủ à?”

Chu Kiều nghe thấy lời anh, theo phản xạ dịch người sang một bên.

Tiêu Nhiên ôm cô trở lại, nói: “Vậy đánh một ván game nhé?”

Chu Kiều nghĩ một lát, ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nói: “Được thôi.”

Tiêu Nhiên cũng ngồi dậy theo, lấy một chiếc áo khoác bên cạnh đắp lên vai cô, sau đó cầm điện thoại lên, để cô tựa vào lòng mình. Hai người cùng đăng nhập vào trò chơi Vương Giả Vinh Diệu. Trò chơi này trong điện thoại Chu Kiều mới được tải xuống vài hôm trước, trước đó cô từng đăng nhập một lần.

Đây là lần đăng nhập thứ hai.

Liên kết với bạn bè tài khoản QQ.

Giờ này.

Danh sách bạn bè của cô vẫn còn hai người đang online.

Một là Mục Nguyên.

Một là Lục Yến.

Chu Kiều không để ý nhiều, chỉ lướt qua rồi rời đi. Nhưng đôi mắt Tiêu Nhiên bên cạnh cô lại lạnh đi. Anh tùy ý bấm điện thoại của mình, hỏi: “Em kết bạn với Lục Yến từ khi nào?”

Chu Kiều sửng sốt, cô mở danh sách bạn bè ra, lướt một vòng, nói: “Em không nhớ nữa, có lẽ là lần đăng nhập trước em đã thêm rồi.”

Tiêu Nhiên: “Lần đăng nhập trước đã chơi game cùng nhau?”

“À không.”

Chu Kiều đã vào game rồi, có lẽ là sau khi hai người xảy ra chuyện đêm nay, cô vẫn đang trong trạng thái mơ màng nên không nhận ra sự lạnh lẽo trong giọng điệu của Tiêu Nhiên.

Hơn nữa, Tiêu Nhiên cũng dẫn cô vào trận, cô vội vàng chọn tướng.

Hội cú đêm rất đông.

Dễ dàng ghép đội được ngay.

Chu Kiều chơi đường trên, cô không quen chơi hỗ trợ. Tiêu Nhiên vẫn đi rừng, ghép đội được với ba người khác, có một cô gái hỗ trợ, giọng nói rất dễ thương.

Nhưng hơi lằng nhằng.

Tiêu Nhiên chơi một lúc bỗng lạnh lùng nói: “Cậu có thể im miệng được không?”

Cô gái kia ngẩn ra: “Xin lỗi, tôi, tôi đã làm sao?”

Sao cái người đi rừng này tính khí lại tệ thế chứ.

Chu Kiều nhìn bạn trai bên cạnh theo bản năng. Tuy rằng anh quát nạt cô gái khác thì cô nên thấy vui, nhưng cô gái đêm nay hoàn toàn không có ý định thêm bạn hay thả thính Tiêu Nhiên.

Chu Kiều đưa tay ôm lấy anh.

“Tâm trạng không tốt à?”

Tiêu Nhiên cúi mắt nhìn cô một cái, không đáp, tiếp tục chơi game. Chu Kiều nhìn anh, mím môi, rồi chơi thêm một lát, chiếc áo khoác trên vai cô bị anh lấy đi.

Tiêu Nhiên lật người, ôm chầm lấy cô, nói: “Chơi game không có gì hay cả.”

Chu Kiều sững sờ.

Cô cố gắng lắc đầu: “Này!”

Tiêu Nhiên nheo mắt nhìn cô. Một lúc lâu sau, anh hôn lên môi cô, nói: “Vậy thì ngủ thôi.”

Nói rồi, anh ôm cô nằm xuống.

Chu Kiều đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã thoát khỏi một kiếp nạn. Cô rúc vào lòng anh, tự nhủ sao tâm trạng anh đột nhiên lại tệ đi? Hay không phải là tệ đi? Chỉ là thức khuya mệt mỏi? Cô nghĩ ngợi, vội nhắm mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ. Đáng tiếc, đêm nay Chu Kiều bị mất ngủ, cô trằn trọc trong vòng tay anh mãi mà vẫn không ngủ được.

Tiêu Nhiên mơ hồ đã ngủ, lại bị cô làm cho tỉnh giấc. Anh đè eo cô lại, giọng nói lạnh trầm: “Sao lại đến lượt em mất ngủ thế này?”

Chu Kiều khựng lại.

Ý gì đây?

Em không có quyền mất ngủ à?

Em không xứng sao?

Nhưng đã khuya rồi, cô cũng không dám hỏi Tiêu Nhiên. Cô mất ngủ thì thôi, cô vẫn mong Tiêu Nhiên có thể ngủ được. Sau đó dần dần, Chu Kiều mới từ từ đi vào giấc ngủ.

Trước khi cô ngủ, rèm cửa đã lọt chút ánh sáng bên ngoài vào.

Sáng hôm sau, chín giờ rưỡi.

Tiêu Nhiên vén chăn xuống giường, chỉ mặc quần dài, cúi người nhặt chiếc đồng hồ đeo tay trên bàn lên xem, rồi anh quay lại, ngồi bên giường.

Đầu ngón tay anh vén chiếc chăn lên.

Cô cuộn tròn người lại như một con tôm nhỏ.

Chiếc váy ngủ hai dây mặc tùy ý đã xộc xệch, bất cứ vùng da nào lộ ra ngoài đều có những dấu vết đậm nhạt khác nhau. Những ngón tay thon dài của Tiêu Nhiên lướt trên vai cô. Rất lâu sau, anh cúi đầu, hôn lên khóe môi, cổ cô, rồi mới đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt. 

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, anh nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Tiêu Nhiên lạnh lùng nheo mắt, bước lên hai ba bước, dứt khoát kéo cửa ra, ánh mắt lạnh băng.

Lão Dương bên ngoài nhìn thấy anh thì sững sờ, rồi ngay sau đó trông thấy da thịt, xương quai xanh của anh, liền ho khan một tiếng, vừa định mở lời thì chợt thốt lên: “Mẹ kiếp…”

“Tối qua hai đứa…?”

Tiêu Nhiên bước ra khỏi phòng, khép hờ cửa lại rồi nói: “Có chuyện gì?”

Lão Dương nhìn anh một cách đầy ẩn ý và trêu chọc.

Tiêu thiếu gia quả thật có thân hình rất đẹp.

Tất nhiên, anh cũng không dám nhìn vào tình hình bên trong phòng, hạ giọng nói: “Dưới nhà có người tìm Chu Kiều, bảo là em gái cô ấy, trông cũng khá xinh xắn nhưng lời nói thì không được lòng người lắm.”

Tiêu Nhiên: “Em gái?”

“Ừm.”

Tiêu Nhiên: “Năm phút nữa tôi sẽ xuống.”

“Được.”

Nói xong, lão Dương quay người bước đi. Tiêu Nhiên nhìn theo anh rồi quay vào phòng, đóng cửa lại. Anh đi đến tủ quần áo của Chu Kiều, lấy ra một chiếc áo sơ mi đen để mặc. Chẳng biết từ lúc nào, đồ dùng cá nhân và quần áo của anh đã được để hết ở đây. Mặc đồ xong, anh bước đến nhìn cô bạn gái vẫn còn đang ngủ say.

Anh đưa bàn tay để ngoài chăn của cô đặt trở lại vào trong.

Lúc này, Tiêu Nhiên mới cầm lấy đồng hồ đeo tay, lấy điện thoại rồi quay người ra khỏi phòng.

Giờ này, Lâm Mộc và hai người nữa vẫn còn đang nghỉ ngơi, dưới lầu chỉ có dì giúp việc đang bận rộn trong bếp, giữa phòng khách là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy màu xanh nước biển nhạt.

Tiêu Nhiên cúi đầu đeo đồng hồ, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống.

Chu Mộ ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Nhiên, có chút căng thẳng kéo dây túi đeo chéo vai.

Cô hé môi, định gọi anh rể.

Thế nhưng, ánh mắt cô quét qua, nhìn thấy vết cắn trên cổ anh, rất rõ ràng, là bị cắn đến rớm máu từ tối qua. Chu Mộ sững sờ một thoáng, theo bản năng nhìn về phía tầng ba.

Tất nhiên cô biết điều đó có ý nghĩa gì.

Chu Mộ vừa thấy ngượng ngùng vừa có chút tò mò muốn rình xem.

Lúc này.

Tiêu Nhiên đi xuống tầng một, anh không hề để ý đến Chu Mộ, đi đến chỗ dì giúp việc, khẽ hỏi: “Yến đã chưng xong chưa ạ?”

Dì giúp việc đặt công việc đang làm xuống, cười đáp: “Vừa xong rồi, tôi chưng cách thủy, đang ở trong nồi, giờ có cần mang lên cho Chu Kiều dùng không?”

Tiêu Nhiên: “Không cần đâu, cứ để đấy đã, em ấy vẫn còn ngủ.”

Cô giúp việc cười: “Chắc tối qua hai đứa quậy dữ lắm nhỉ.”

Tiêu Nhiên khẽ gật đầu, vành tai hơi đỏ.

Lão Dương đi ra từ văn phòng, cười nói: “Đúng thế, quậy kinh khủng luôn, chắc là phải đến sáng mới ngủ đấy.”

Giọng điệu đó vừa ẩn ý vừa sâu xa.

Tiêu Nhiên ngước mắt nhìn lão Dương một cái, rồi lấy một quả quýt từ đảo bếp ném qua. Lão Dương bật cười lớn, sau đó nhìn về phía Chu Mộ.

Chu Mộ hoàn toàn bị phớt lờ, cảm thấy vô cùng khó xử.

Lão Dương nháy mắt với Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên lúc này mới dựa vào đảo bếp, hỏi: “Cô có chuyện gì?”

Giọng điệu anh lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh lùng, như thể đang nhìn một con kiến. Giữa hai hàng lông mày toát ra sự xa cách, cùng với cái vẻ lạnh lẽo không muốn quan tâm, chỉ muốn đuổi người này ra ngoài.

Chu Mộ nhận thấy giọng điệu anh rất tệ, cô do dự vài giây rồi nói: “Chị tôi đâu, tôi có chuyện muốn nói với chị ấy.”

“Cô ấy còn ngủ, cũng không rảnh để gặp cô.”

Chu Mộ mím môi: “Vậy tôi sẽ đợi chị ấy.”

“Không cần đợi, cô đến Bắc Kinh là để xin tiền cô ấy, hy vọng cô ấy sẽ mềm lòng, hay muốn làm hòa?”

Câu hỏi này của Tiêu Nhiên đã đánh trúng tim đen của cô ta.

Chu Mộ muốn cả ba điều này, bởi vì cô ta đã nhận ra con đường đến Bắc Kinh của mình đã bị cắt đứt. Mục Anh có lẽ đã bị căn bệnh lần này làm cho khiếp sợ.

Và cũng nhận thấy Chu Mộ dù học hành có giỏi giang đến đâu, ngoài việc mang lại cho bà ta chút thể diện không đáng tiền ra, hoàn toàn không có tác dụng gì, cô chỉ biết tiêu tiền của bà ta.

Thế là.

Bà ta bắt đầu cố ý hay vô tình nắm chặt số tiền đó, và cũng khuyên nhủ Chu Mộ đừng nghĩ đến việc đến Bắc Kinh nữa, nên ở lại Liên Thành. Đại học Liên Thành vì để thu hút nhân tài đã đưa ra những điều kiện cực kỳ ưu đãi để chiêu mộ Chu Mộ.

Mục Anh nghĩ rằng, Chu Mộ đã tiêu tiền bao năm như thế, nếu không có sự nuôi dưỡng của bà ta thì sẽ không có ngày hôm nay, vậy nên bây giờ là lúc Chu Mộ phải thể hiện chữ hiếu.

Vì vậy.

Hai mẹ con đã nảy sinh bất đồng rất lớn và có cả khoảng cách khi bàn chuyện ở lại Liên Thành hay đến Bắc Kinh.

Chu Mộ nhân cơ hội này muốn tìm Chu Kiều giúp đỡ, muốn đến mượn tiền.

Cô ta nhất định phải đến được Bắc Kinh.

Chu Mộ hé miệng nói: “Tôi chỉ muốn bàn bạc với chị tôi một chút thôi.”

Cô biết Tiêu Nhiên thông minh, nên có chút che đậy, không dám nói thẳng.

Tiêu Nhiên cười lạnh: “Cút.”

Chu Mộ sững sờ, cô không ngờ Tiêu Nhiên trông có vẻ giáo dục tốt lại có thể thốt ra lời như vậy. Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn cô, nói: “Tôi bảo cô cút đi.”

Anh vốn dĩ luôn là người lạnh lùng.

Cái vẻ lạnh lẽo đó chợt phơi bày ra hết.

Tráo tim Chu Mộ đập thình thịch.

Ngay sau đó, cô ta bỏ chạy thục mạng, vừa đi đến cửa, giọng nói lạnh băng của Tiêu Nhiên lại vang lên: “Đừng tìm cô ấy nữa, tôi không cho phép, nếu cô có thể gánh chịu được hậu quả thì cứ thử.”

Chu Mộ chạy nhanh ra ngoài.

Suýt chút nữa thì ngã trên bậc thang.

Tiêu Nhiên nhìn sang lão Dương: “Sau này không cần cho những người như thế vào.”

Lão Dương nãy giờ đứng bên cạnh không dám lên tiếng, Tiêu thiếu gia thật sự khiến người ta phải khiếp sợ. Anh ho khan một tiếng, nói: “Được, mẹ và em gái của Chu Kiều đều không tốt à?”

Tiêu Nhiên liếc nhìn anh: “Họ hàng của cô ấy không có ai tốt cả.”

Lão Dương ngẩn ra.

Lại có chuyện này sao?

Thảo nào nghe nói ngay cả tiền đi học cô ấy cũng không có.

Thì ra là vậy.

Lão Dương: “Lỗi do gia đình gốc.”

Tiêu Nhiên: “Đúng vậy, tôi lên xem cô ấy đây, dì à, làm phiền dì lát nữa mang yến sào lên.”

“Vâng, được ạ.”

Tiêu Nhiên đi về phía cầu thang, lão Dương suy nghĩ một lát, liền hỏi: “À, đợt này có cần tuyển thêm người không?”

Tiêu Nhiên không quay đầu lại: “Anh cứ tuyển đi, chọn người cho thật kỹ.”

“Ừm.”

Lại có việc để bận rộn rồi.

Bình Luận (0)
Comment