Chiếc xe hơi màu đen chạy thẳng đến bệnh viện tư nhân, mùa đông ở Bắc Kinh ngày càng rét đậm. Xuống xe, Tiêu Nhiên đóng mạnh cửa, bước lên bậc thềm rồi lên lầu.
Bảo mẫu và hai nhân viên chăm sóc đang trò chuyện.
Thấy Tiêu Nhiên tới, họ liền chào hỏi: “Bà ấy đã ngủ rồi.”
Tiêu Nhiên “vâng” một tiếng, nhìn lướt qua phòng bệnh.
Bệnh viêm dạ dày của bà ngoại anh lại tái phát.
Lúc này, bà đang được truyền dịch.
Anh bước vào.
Cánh cửa phòng vệ sinh liền kề phòng bệnh cũng vừa mở ra. Giang Nhã Diệu mặc chiếc áo khoác dài màu đen, vừa lau khô tay vừa bước ra.
Vừa nhìn thấy Tiêu Nhiên, cô khựng lại một chút.
Khẽ gọi: “Tiêu Nhiên.”
Tiêu Nhiên hơi nhếch cằm, đôi mắt dưới vành mũ liếc nhìn cô một cái, nói: “Cậu không cần phải ở đây, về đi.”
Giang Nhã Diệu khựng lại: “Tôi ở lại trông bà ngoại.”
Tiêu Nhiên không thèm để ý đến cô.
Vẻ mặt lạnh lùng.
Đúng lúc này.
Tiếng bước chân truyền đến từ cửa, ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra. Ông cụ Tiêu khoác chiếc áo choàng đen với vẻ mặt uy nghiêm bước vào, theo sau là trợ lý Tần.
Ông nói: “Đang yên đang lành, sao lại tái phát viêm dạ dày nữa thế?”
Tiêu Nhiên cúi xuống đắp chăn kỹ cho bà ngoại, giọng điệu lạnh nhạt: “Trời trở lạnh rồi.”
Ông cụ Tiêu hừ một tiếng, nhưng vẫn nhìn về phía người bà cụ đang ngủ say trên giường bệnh. Ở một khía cạnh nào đó, ông cụ Tiêu và bà ngoại của Tiêu Nhiên từng là đối thủ.
Một người không chịu gả con gái.
Một người không chịu cho con trai cưới.
Hai người họ ở thời đó suýt chút nữa đã đánh nhau.
Nếu không nhờ bà nội Tiêu xô ông cụ Tiêu sang một bên, có lẽ ông đã thực sự ra tay với bà ngoại của Tiêu Nhiên. Tuy nhiên, cùng với sự trưởng thành của các cháu, hai người cũng không còn quá để bụng thù hận năm xưa.
Bà ngoại của Tiêu Nhiên đến Bắc Kinh sinh sống, nhập viện, điều trị. Ông cụ Tiêu lại tỏ ra khá quan tâm, thỉnh thoảng ghé thăm. Dĩ nhiên, điều này có thể liên quan đến sự thúc giục của bà nội Tiêu ở quê.
“Trời lạnh thì liên quan gì đến việc tái phát viêm dạ dày,” Hỏi xong, ông cụ Tiêu mới chợt nhận ra: “Ồ, cái miệng của bà ấy, chắc chắn là lại lén ăn đồ lạnh rồi.”
Trợ lý Tần đứng bên cạnh ho khan một tiếng, thầm nghĩ, ngài biết là được rồi, không nhất thiết phải nói ra.
Tiêu Nhiên cũng lười để tâm đến ông nội mình.
Giang Nhã Diệu ông cụ Tiêu, mắt sáng lên, nhanh chóng bước tới: “Con chào ông Tiêu ạ.”
Đôi mắt sắc như chim ưng của ông cụ Tiêu nhìn Giang Nhã Diệu, quan sát vài giây, vẻ mặt rất uy nghiêm, lại còn lạnh nhạt, ông nói: “Ồ, cháu ở đây à.”
Giang Nhã Diệu sững sờ, sao thái độ của ông Tiêu lại lạnh nhạt với cô ta nhiều đến vậy.
Cô ta mỉm cười nghiêng đầu nói: “Vâng ạ, cháu ở ngay phòng bên cạnh bà ngoại ạ.”
Ông cụ Tiêu “ừm” một tiếng, không có ý định tiếp lời Giang Nhã Diệu. Giang Nhã Diệu đứng đó có chút bối rối, cô ta bấu chặt ngón tay, cứ nhìn chằm chằm vào ông cụ Tiêu.
Bởi vì bữa tiệc tối hai hôm trước chính là do ông cụ Tiêu sắp xếp cô ta đến.
Vậy mà bây giờ thái độ lại thay đổi nhiều đến thế.
Ông cụ Tiêu không nán lại lâu, thăm nom một lúc, thấy không được cháu trai mình để ý, ông liền rời đi. Trợ lý Tần đi theo phía sau ông cụ Tiêu.
Thấy ông cụ sắp đi, Giang Nhã Diệu cũng vội vàng đi theo.
Trợ lý Tần không để ý thấy cô ta đang đi theo, anh chỉ khẽ nói với ông cụ Tiêu: “Thưa chủ tịch, ngài vừa lợi dụng cô Giang Nhã Diệu xong, trở mặt nhanh quá đấy ạ.”
Ông cụ Tiêu vuốt phẳng nếp nhăn trên áo khoác, nói: “Lợi dụng xong không trở mặt, chẳng lẽ còn phải cười nói vui vẻ à?”
Trợ lý Tần: “…”
Thôi được rồi.
Sớm đã biết ngài là người như vậy.
Anh ta ngập ngừng một lát, nói: “Tôi cứ tưởng ngài lại muốn tác hợp cô Giang Nhã Diệu và cậu Tiêu Nhiên lần nữa.”
Ông cụ Tiêu: “Chưa bao giờ có ý định đó.”
Trợ lý Tần gật đầu.
Còn Giang Nhã Diệu, người đang chuẩn bị chạy lên trước mặt ông cụ Tiêu để lấy lòng lần nữa, thì sắc mặt trắng bệch, đứng sững tại chỗ, suýt chút nữa là ngã quỵ. Cô ta cứ nghĩ ông cụ Tiêu đối xử ôn hòa với mình trước mặt nhiều người, lại còn dùng cô ta để khiêu khích Chu Kiều, là thật sự muốn tác hợp cô ta với Tiêu Nhiên lần nữa. Không ngờ…
Ông ấy chỉ lợi dụng cô ta.
–
Sau khi tập luyện xong đã là hơn một giờ sáng. Chu Kiều về phòng tắm rửa, rồi mặc đồ ngủ quay lại giường, nhìn thấy chiếc bao cao su còn sót lại trên đầu giường từ tối qua.
Mặt cô đỏ bừng, nằm sấp xuống giường, cầm điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Tiêu Nhiên.
Không biết bà ngoại thế nào rồi.
Cô soạn tin rất lâu, sau đó điện thoại cô reo lên.
Tiêu Nhiên: Ngủ rồi à?
Chu Kiều: Vẫn vhưa, em vừa định nhắn tin cho anh.
Tiêu Nhiên: Ừm.
Chu Kiều: Bà ngoại sao rồi anh?
Tiêu Nhiên: Tối nay bà ăn được một chút cháo, nhưng nôn ra hết rồi.
Chu Kiều: Vậy chắc bà vất vả lắm.
Tiêu Nhiên: Ừ, đang truyền dịch dinh dưỡng.
Chu Kiều: Vậy anh ngủ sớm đi nhé.
Tiêu Nhiên: Có nhớ anh không.
Chu Kiều: Có.
“Anh muốn ôm em ngủ.”
Chu Kiều: “…Em cũng muốn.”
Gửi tin xong, cô ấy lấy tay che mặt.
Vài giây sau.
“Vậy em đợi anh, hết đợt bận rộn này.”
Chu Kiều: “Vâng.”
Hai người lại trò chuyện thêm một lát, hình như bên phía anh lại có việc gì đó, Tiêu Nhiên giục Chu Kiều đi ngủ, cô ấy đành phải nghe theo, quả thực cô cũng cần ngủ rồi.
Ngày mai còn cả ngày học.
–
Mấy ngày sau đó, Tiêu Nhiên không về.
Chu Kiều cũng có rất nhiều tiết học.
Thế nên, vẫn là lão Dương đưa cô đến trường.
Chu Kiều mặc chiếc áo phao mỏng màu đen, ôm sách, tay đút trong túi áo khoác, tóc buộc đuôi ngựa, đi lại trong trường. Mấy tiết học cô đều ngồi rất gần Lục Yến.
Tiết lập trình, giáo viên yêu cầu họ lập nhóm.
Lục Yến được cử làm nhóm trưởng.
Thấy vậy, Chu Kiều cười: “Quả nhiên cậu ở đâu cũng có số mệnh làm nhóm trưởng.”
Lục Yến nho nhã cười, mái tóc cậu ta cắt ngắn, trông sảng khoái hơn hẳn. Cậu ta nói: “Chúng ta phân công hợp tác, mỗi người phụ trách một phần, tôi chia làm bốn phần, mọi người xem, cấu trúc ở đây.”
Cậu viết bốn phần trên tờ giấy.
Phân cho Chu Kiều và cả hai người còn lại trong nhóm. Chu Kiều ngồi cạnh một nữ sinh khác trong nhóm, hai người cúi đầu thảo luận, Lục Yến đứng trước bàn, trao đổi với nam sinh còn lại. Thỉnh thoảng cậu liếc nhìn Chu Kiều đang cúi đầu, ánh mắt ánh lên đôi chút cảm xúc. Chu Kiều ít nhiều cũng có chút tiếng tăm trong trường.
Vì thế nhiều sinh viên vừa làm việc riêng, thỉnh thoảng lại lén chụp ảnh hoặc quay video cô.
Thật không may.
Cảnh này đã bị quay lại trong video.
Vì muốn khoe khoang, nên người đó đã đăng lên trang cá nhân WeChat.
Tiêu Nhiên đang lái xe trên đường đến Đại học Bắc Kinh, tình cờ bấm vào trang cá nhân trên WeChat, thấy được đoạn video này. Anh cụp mắt, đầu ngón tay gõ gõ lên vô lăng, sắc mặt lạnh đi rất nhiều.
Ba giờ chiều.
Còn một tiết Lý luận Chủ nghĩa Mác.
Sinh viên khoa Kỹ thuật phần mềm đổ về giảng đường để học, Chu Kiều cùng một nữ sinh khác đi đến hàng thứ năm từ dưới lên và ngồi xuống, cô cười nói chuyện với nữ sinh kia.
Lục Yến cũng bước vào, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh nữ sinh kia.
Đợi mọi người đến gần đủ.
Cửa sau mở ra, một nam sinh cao lớn, tay đút trong túi quần, đội mũ lưỡi trai, cúi đầu bước vào, sau đó, anh ngồi xuống phía sau Chu Kiều.
Chu Kiều vẫn đang trò chuyện với nữ sinh, môi cong lên, đôi mắt xinh đẹp.
Tiêu Nhiên vắt chéo chân dài, tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt anh lướt sang bên cạnh, Lục Yến dường như đang ngập ngừng điều gì đó, vài giây sau, Lục Yến lấy ra hai chiếc hộp nhỏ từ trong hộc bàn, đưa một hộp cho nữ sinh, một hộp cho Chu Kiều.
Chu Kiều ngẩn người: “Gì vậy?”
Nữ sinh đã mở hộp, cười nói: “Wow, bánh quy à, cậu tự làm đấy hả?”
Lục Yến gật đầu cười: “Tối qua không có việc gì làm nên làm chơi thôi. Chu Kiều, cậu còn nhớ loại bánh quy này không?”
Chu Kiều sững lại.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Cô cười: “À, tôi quên mất rồi.”
Cô nhớ ra, nhưng cô không thể nói rằng mình nhớ.
Vẻ mặt Lục Yến có chút thất vọng, cậu cười cười, nói: “Tôi còn tưởng cậu nhớ chứ, học kỳ một năm lớp mười hai, cậu đã tặng tôi bánh quy.”
“À à, vậy hả, tôi quên mất rồi.” Chu Kiều nhớ lại, cái bánh quy đó lúc ấy làm là để tặng Tiêu Nhiên, nhưng anh đột ngột đi mất, cô liền tiện tay tặng lại cho Lục Yến.
Cô có chút ngượng, gãi gãi tóc, trả hộp bánh quy cho Lục Yến, nói: “Gần đây tôi bị đau họng, không dám ăn bánh quy, cậu ăn đi.”
Lục Yến im lặng vài giây, “Ồ” một tiếng, rồi nhận lại.
Trong mắt tràn đầy sự thất vọng.
Và lúc này.
Ghế của Chu Kiều đột nhiên bị ai đó đá một cái, cô giật mình quay đầu lại, đối diện với đôi mắt dài hẹp. Tiêu Nhiên dùng đầu ngón tay đẩy vành mũ lưỡi trai lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Trái tim Chu Kiều đột nhiên đập mạnh, “Tiêu Nhiên.”
Tiêu Nhiên lạnh lùng nói: “Bánh quy? Em tặng cậu ta bánh quy?”
Tim Chu Kiều đập càng lúc càng nhanh hơn.
Cô đưa tay nắm lấy cánh tay Tiêu Nhiên, “Không phải, không phải, anh nghe em giải thích.”
Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn cô.
Không nói lời nào.
Đúng lúc này.
Giáo viên vừa bước vào cửa.
Chu Kiều đành phải buông tay Tiêu Nhiên ra.
Cô có chút hoảng loạn.
Mấy lần ngoảnh lại nhìn Tiêu Nhiên, may là anh không bỏ đi, anh khoanh tay, tựa vào lưng ghế, nhìn cô và Lục Yến chằm chằm, khiến lưng Lục Yến toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt ấy khiến cậu nghẹt thở, không thể thở nổi.
Nữ sinh bên cạnh Chu Kiều cũng hơi hoảng, cô ấy cũng trả lại hộp bánh quy của mình cho Lục Yến, cô cảm thấy bạn trai của Chu Kiều ở phía sau sắp giết họ rồi.
Mãi đến khi tan học.
Từng sinh viên rời đi.
Nữ sinh kia cũng chạy mất, Lục Yến mím chặt môi, chuẩn bị rời đi thì Tiêu Nhiên gọi: “Đứng lại.”
Lục Yến khoác chéo cặp sách, quay đầu nhìn anh.
Tiêu Nhiên đứng dậy, nhìn Lục Yến từ trên cao xuống, “Cậu muốn chết à.”
Nói xong.
Anh vung nắm đấm lên, Chu Kiều thấy vậy, lập tức lao tới, ôm lấy eo Tiêu Nhiên và kêu lên: “Tiêu Nhiên, anh nghe em nói đã.”
Tiêu Nhiên hãm lại lực đạo.
Anh giữ cằm Chu Kiều, nâng mặt cô lên, “Em nói đi.”
“Chúng ta ra khỏi đây trước đã.”
Đừng tưởng cô không biết mấy bạn học ngoài cửa sổ đang hóng chuyện.
Tiêu Nhiên nhướng mày, nắm tay cô, bước xuống bậc thang. Lưng Lục Yến ướt đẫm mồ hôi, cậu bị khí thế của Tiêu Nhiên áp chế đến mức không dám cử động, vài giây sau, ánh mắt cậu ta tối sầm lại, rời đi từ cửa sau.
Bên này.
Ra khỏi phòng học.
Tiêu Nhiên bị Chu Kiều kéo đi, anh thong thả bấm mở trang cá nhân trên wechat, nhìn đoạn video kia. Chu Kiều tùy ý lướt qua, lòng có chút hoảng hốt.
Ai lại nhàm chán đến mức đăng video hoạt động nhóm lên chứ.
Đến bên xe.
Tiêu Nhiên ấn Chu Kiều vào trong xe.
Anh cũng lên ghế lái, khởi động xe.
Anh đặt điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, video bên trong vẫn không tắt, cứ phát đi phát lại.
Chu Kiều không dám thở mạnh, cô không chịu đựng nổi, đưa tay tắt video.
Nói: “Bọn em chỉ là hoạt động nhóm thôi.”
Chiếc xe nhanh chóng đến hầm để xe dưới lòng đất của căn cứ.
Khu hầm này ngày thường chỉ đậu xe của Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên dừng xe lại, tháo dây an toàn, rồi nói với Chu Kiều: “Em qua ghế sau đi.”
Chu Kiều ngẩn người.
Cô không rõ anh muốn làm gì, nhưng giọng điệu của anh thật đáng sợ.
Chu Kiều do dự mấy lần, cuối cùng vẫn tháo dây an toàn, rồi chui vào ghế sau. Cửa xe vừa đóng lại, cửa bên kia đã mở ra, ngay sau đó chiếc xe bị khóa lại.
Chu Kiều sững sờ, nhìn Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên duỗi dài chân, cởi nút cổ áo sơ mi, rồi từng nút từng nút một tháo xuống. Giây tiếp theo, anh vươn tay nắm lấy cánh tay Chu Kiều, kéo cô ôm vào lòng.
Chu Kiều hoảng hốt.
Một giây sau, cô phản ứng lại: “Tiêu Nhiên.”
“Tiêu Nhiên, anh chết tiệt, nghe em nói đã!”
Tiêu Nhiên chặn đôi môi cô lại, thật khéo là hôm nay cô mặc váy, rất tiện lợi. Chẳng mấy chốc, Chu Kiều đã nằm sụp trên vai anh, lầm bầm chửi anh.
“Anh chết tiệt, anh là đồ khốn.”
Trong xe tối đen, gara cũng tối đen.
Mọi âm thanh khác đều bị khuếch đại vô hạn.
Tiêu Nhiên cười lạnh, nói: “Ai là đồ khốn, trước đây anh đã nói rồi, nếu em còn dây dưa với Lục Yến, em sẽ phải chịu phạt.”
Toàn thân Chu Kiều căng cứng.
Cô vỗ vai anh: “Thế còn anh, thế còn anh thì sao, lần này anh về thăm bà ngoại, anh không gặp Giang Nhã Diệu ư?”
Cơ bắp vai Tiêu Nhiên siết chặt hơn vài phần.
Anh không trả lời.
Sau đó, anh lạnh giọng hỏi ngược lại: “Em làm bánh quy cho cậu ta từ lúc nào, tại sao em lại làm bánh quy cho cậu ta?”
Bàn tay Chu Kiều chống lên cửa kính, khóe mắt hoe đỏ, nhịn một lúc lâu mới gào lên: “Cũng không phải vì anh sao, bánh quy đó là làm cho anh đấy, nhưng anh thì sao, anh đưa Giang Nhã Diệu rời khỏi Liên Thành, không nói một lời nào, em giận quá nên tiện tay tặng cho Lục Yến luôn!”
Tiếng gào này vừa dứt.
Tiêu Nhiên khựng lại, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn cô.
Trán Chu Kiều đổ mồ hôi, ngã nhào vào lòng anh.
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Anh cũng phải chịu hình phạt.”
Tiêu Nhiên: “Được.”
Anh vuốt lại chiếc váy cho cô.
Hai tiếng sau.
Trong phòng Chu Kiều.
Tiêu Nhiên quỳ trước ghế sofa, cúi đầu bấm điện thoại. Khách đến thăm ngoài cửa nối tiếp nhau, tiếng cười trộm liên tục truyền đến, mặt Tiêu Nhiên không biểu cảm, chỉ chăm chú bấm điện thoại.
Chiếc cổ dài và thon cúi thấp đầy những vết cắn và vết đỏ.
–
Nhà họ Tiêu.
Ông cụ Tiêu đang ngồi trên ghế sofa đọc báo tài chính. Quản gia nghe điện thoại ở phòng khách nhỏ, sau khi cúp máy với vẻ do dự, ông ấy bước về phía phòng khách lớn.
Ông ấy đứng phía sau ông cụ Tiêu, đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, nói: “Lão gia, cậu chủ đang bị cô nhóc Chu Kiều phạt quỳ, còn bắt cậu ấy quỳ ba ngày ba đêm.”
Ông cụ Tiêu bỏ tờ báo ra, nhướng đôi mắt chim ưng lên: “Ông nói gì? Thật là quá đáng, cháu trai của tôi làm sao có thể…”
Một giây sau.
Nhớ đến cái miệng nhỏ líu lo của Chu Kiều.
Ông cụ Tiêu quăng tờ báo xuống, đứng dậy nói: “Chuyện này tôi không quản được, không cần báo cáo với tôi.”
Quản gia: “?????”
Ồ.
Vâng.