Nhà họ Tiêu đón Tết cũng xem chương trình Giao thừa, Tiêu Tà, Tiêu Mục và Tiêu Nhiên đều không hứng thú, nhưng bà ngoại và bà nội Tiêu thì như những người già bình thường, xem một cách say sưa, còn nhất quyết kéo Chu Kiều xem cùng.
Chu Kiều đành phải ngồi vào giữa bà nội Tiêu và Tiêu Nhiên, vừa nghe tiếng cười của bà nội Tiêu, vừa nhìn chú út nhà họ Tiêu mỉm cười cúi đầu chơi cờ vây với ông nội Tiêu.
Anh trai Tiêu Nhiên là Tiêu Mục dường như đang gửi tin nhắn thoại cho ai đó.
Chu Kiều nhìn cảnh đó, bất giác nở một nụ cười nhẹ. Tiêu Nhiên ngước mắt lên, vừa vặn thấy Chu Kiều đang cười, anh liền kéo cánh tay cô, ôm vào lòng mình, khẽ hỏi: “Em cười gì vậy?”
Chu Kiều khựng lại một chút, rồi tựa đầu lên vai anh, nói: “Không khí Tết nhà anh thật là ấm cúng.”
Tiêu Nhiên cúi đầu nhìn cô.
Anh nhớ đến hoàn cảnh gia đình cô.
Anh đặt cằm lên trán cô, gật nhẹ một cái, nói: “Sau này em sẽ luôn được tận hưởng không khí này.”
Chu Kiều cười: “Vậy thì em nhờ phúc của anh rồi.”
Khóe môi Tiêu Nhiên khẽ nhếch lên.
“Ừ.”
Chu Kiều lại khẽ hỏi: “Anh với ông nội Tiêu hình như cũng không hợp nhau lắm, nhưng mà ông thương anh thật đấy.”
Tiêu Nhiên: “Ông nuôi anh lớn mà.”
Chu Kiều chợt hiểu ra.
Cô thấy ông nội Tiêu tuy hơi phiền phức một chút, nhưng cũng là một người rất tốt. Đúng lúc này, điện thoại cô reo, Chu Kiều lấy ra xem..
Là cuộc gọi video từ Chu Thành Thiện.
Lòng Chu Kiều thắt lại, sợ có chuyện gì, nên nói với Tiêu Nhiên: “Em nghe máy một lát.”
Tiêu Nhiên liếc nhìn điện thoại cô, gật đầu.
Chu Kiều quay người nói với bà nội Tiêu một tiếng, bà nội Tiêu cười tủm tỉm buông tay cô ra, nói: “Lát nữa quay lại xem tiếp với bà nhé.”
“Vâng ạ.”
Chu Kiều mỉm cười, rồi đi về phía phòng khách nhỏ. Phòng khách nhỏ đã được trang trí từ sớm, chủ yếu để tiếp đãi khách, nhưng vì tối nay Chu Kiều đến, ông nội Tiêu đã dặn dò họ hàng đừng đến làm phiền họ.
Vì vậy, phòng khách nhỏ lúc này trống không.
Chu Kiều ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách nhỏ, nhấn nút màu xanh, không lâu sau, khuôn mặt Chu Thành Thiện xuất hiện trên màn hình, ông mỉm cười: “Ăn cơm chưa con?”
Nhìn nụ cười của ông, Chu Kiều lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô thả lỏng cơ thể, nói: “Con ăn rồi, bố, bố ăn chưa?”
Chu Thành Thiện di chuyển điện thoại xuống một chút.
Trên bàn ăn có đặt một phần thịt viên.
Ông nói: “Bố để dành cho con đấy, bố nhớ con rất thích ăn món này.”
Chu Kiều nhìn phần thịt viên, ngập ngừng một lát, rồi cười: “Vâng, con rất thích.”
Dù thế nào đi nữa.
Chu Thành Thiện là một người bố tốt.
Nhiều năm qua, món này luôn có trên bàn ăn đêm giao thừa, cô không hề thấy Mục Anh hay Chu Mộ thích món đó, có một năm vì Chu Thành Thiện muốn thêm món này, Mục Anh đã đứng ở cửa bếp nguyền rủa ông.
Lúc đó, cô hoàn toàn không ngờ rằng, Chu Thành Thiện làm món này là vì cô. Mũi Chu Kiều hơi cay cay, cô nói: “Bố, tối nay bố để nhiều như vậy, con có ăn được đâu.”
Chu Thành Thiện đưa điện thoại lên, đối diện với khuôn mặt ông, ông nhìn Chu Kiều nói: “Bố để lại làm kỉ niệm.”
Chu Kiều cười với đôi mắt nhoè đi.
Haizz, giá mà cô biết sớm Chu Thành Thiện tốt với mình như vậy thì tốt biết bao.
Chu Thành Thiện lại hỏi: “Con ăn Giao thừa ở đâu thế?”
Chu Kiều: “Con ăn ở nhà Tiêu Nhiên.”
“Đến nhà cậu ấy rồi à? Sao không nói với bố, vậy người nhà cậu ấy đối xử với con thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, lòng Chu Kiều ấm áp, cô mỉm cười rạng rỡ: “Rất tốt ạ, mọi người trong gia đình họ đều rất tốt.”
“Vậy thì tốt.”
Chu Thành Thiện nghĩ với tính cách của Tiêu Nhiên, cậu chắc chắn sẽ không để Chu Kiều chịu ấm ức. Sau khi nói xong, ông có chút im lặng, nói cho cùng vẫn là cảm giác áy náy.
Ông mở miệng, nói: “Ngực mẹ con lại đau rồi, bà ấy vừa ăn xong đã nôn, giờ đang về phòng nghỉ ngơi.”
Chu Kiều không ngờ tình trạng sức khoẻ Mục Anh lại tệ đến vậy.
Cô nói: “Không phải bà ấy đã phẫu thuật xong rồi sao.”
Chu Thành Thiện: “Không biết, có thể là do tác dụng phụ của thuốc, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ tái phát.”
Chu Kiều không lên tiếng.
Cô cứ nghĩ tối nay nhà họ Chu sẽ đón một cái Tết tuy phiền phức nhưng coi như trọn vẹn như mọi năm, không ngờ lại thành ra thế này, cô hỏi: “Chu Mộ đâu ạ?”
“Con bé về nhà ăn cơm rồi, nhưng không nói chuyện với mẹ con.” Lời Chu Thành Thiện vừa dứt, đã nghe thấy giọng Chu Mộ lạnh lùng nói: “Bố, bố nói chuyện này với chị ta làm gì, chị ta đã cút khỏi nhà họ Chu rồi, không còn là người nhà họ Chu của chúng ta nữa.”
Chu Thành Thiện lạnh lùng phản bác: “Con đừng nói nữa, Chu Mộ.”
“Tại sao con không thể nói?” Vừa nói, điện thoại đã bị giật đi, sau một hồi mờ ảo, khuôn mặt Chu Mộ xuất hiện trên màn hình, vẻ mặt Chu Kiều vẫn bình thản.
Chu Mộ thoáng nhìn thấy bối cảnh phía sau Chu Kiều.
Sàn đá cẩm thạch, đèn chùm sang trọng, tủ rượu, cửa sổ kính từ trần đến sàn, thoạt nhìn đã thấy không hề tầm thường, Chu Mộ chỉ cảm thấy chói mắt, vài giây sau, cô ấy nói: “Chị đừng có đắc ý, Chu Kiều.”
Chu Kiều muốn lườm Chu Mộ một cái.
“Tôi đắc ý gì? Cô trả điện thoại cho bố đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
“Chị nghĩ tôi muốn nhìn thấy chị sao!” Chu Mộ gần như hét lên, cô ta đã sống trong đau khổ suốt hơn một tháng qua, những thứ muốn mua, Mục Anh đã không còn đồng ý mua cho cô ta nữa, ở nhà cô ta còn bị Mục Anh sai bảo làm cái này cái kia, mà những việc này vốn dĩ là của Chu Thành Thiện và Chu Kiều.
Giờ thì đến lượt cô ta gánh vác.
Cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận sự thay đổi này, trở nên nhạy cảm, trở nên u ám, sự đố kỵ và căm ghét dành cho Chu Kiều càng mãnh liệt hơn. Chu Thành Thiện lập tức nói: “Trả điện thoại cho bố, Chu Mộ.”
“Tại sao bố vẫn còn liên lạc với chị ta?” Chu Mộ căm hận nhìn Chu Thành Thiện.
Chu Thành Thiện nhìn Chu Mộ với khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi, cảm thấy vừa xót xa vừa bất lực, cùng với sự thất vọng sâu sắc. Chu Mộ nhìn thấy ánh mắt đó của bố mình, cũng không dám tin.
Ông nhìn cô ta như vậy sao?
Dựa vào đâu?
“Chu Mộ.” Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía sau, điện thoại rung lên, Chu Kiều bất ngờ đối diện với Mục Anh đang mặc đồ ngủ, sắc mặt tái nhợt.
Mục Anh đã già đi rất nhiều.
Nó là vẻ già nua không còn chút sức sống.
Chu Kiều im lặng vài giây, rồi cúp video.
Mục Anh nhìn màn hình đã tắt, ngực bà lại nhói đau. Bà bước tới, giật phăng chiếc điện thoại trong tay Chu Mộ một cách thẳng thừng, chỉ vào cô ta mà nói: “Mau đi ôn bài, cố mà được tuyển thẳng vào Đại học Liên Thành đi.”
Chu Mộ: “Con không học ở Đại học Liên Thành, con muốn đến Bắc Kinh…”
Mục Anh cứ như không nghe thấy.
Mãi lâu sau.
Bà nghiêng đầu hỏi Chu Thành Thiện, “Tối nay Chu Kiều ăn tất niên ở đâu?”
Chu Thành Thiện đáp: “Con bé ở nhà Tiêu Nhiên.”
Mục Anh nghe xong, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mỉa mai, không biết là cười chính mình hay cười Chu Kiều. Nhưng không thể phủ nhận, những lời bà từng nói đều sẽ không thành sự thật.
Chu Kiều quả thật có vận may đó, cô thành công chiếm được trái tim của cả nhà họ Tiêu, cô đón Tết ở nhà người ta, chứ không hề giống như Mục Anh đã nói.
Sớm muộn gì cũng sẽ chia tay với Tiêu Nhiên.
Đáng lẽ đang nói chuyện rất vui vẻ, lại bị Chu Mộ phá hỏng, Chu Kiều giận sôi người, sau khi cúp video, cô ngồi thêm một lát trong phòng khách nhỏ, rồi nhớ lại thái độ vừa rồi của Chu Mộ đối với Chu Thành Thiện.
Chu Kiều có chút bực mình, không hiểu sao Chu Thành Thiện vẫn qua ăn Tết cùng họ.
Nhưng trong đầu bỗng thoáng hiện ra gương mặt không chút sức sống của Mục Anh, mọi sự tức giận trong Chu Kiều đều lắng xuống, cô mở WeChat, gửi cho Chu Thành Thiện một phong bao lì xì $68.
Chu Kiều: Bố ở nhà, con chỉ có thể gửi cho bố nhiêu đây thôi.
Chu Thành Thiện: [Chúc mừng năm mới]
Ông gửi lại một phong bao lì xì khác.
Chu Kiều bấm mở, bên trong là một phong $200. Chu Kiều khựng lại, vành mắt hơi đỏ lên, thật là đáng ghét.
Đúng lúc này, một cánh tay từ phía sau ôm lấy eo cô, giọng nói trầm lạnh của Tiêu Nhiên vang lên trên đỉnh đầu, “Làm gì thế? Lại khóc à?”
Chu Kiều ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt dài hẹp của anh, cô nuốt nước mắt ngược vào trong, “Sao anh lại vào đây?”
Nhớ lại dáng vẻ phát điên vừa rồi của Chu Mộ.
Cơ thể Chu Kiều căng thẳng, “Mọi người đều nghe thấy hết ạ?”
Tiêu Nhiên nhướn mày, “Không.”
“Chỉ có anh nghe thấy, anh đứng ngay sau em, thế mà em mãi không phát hiện ra, chỉ lo nhắn tin WeChat, để anh xem nào, em nhắn cho ai thế.”
Vừa nói, anh đã đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại của Chu Kiều.
Vừa nhìn thấy.
Chu Kiều bĩu môi, “Nhìn rõ chưa? Bố em đấy.”
Tiêu Nhiên: “Em keo kiệt thật đấy, sao lại lì xì bố vợ có 68 đồng.”
Bố vợ?
Chu Kiều kinh ngạc.
“Anh gọi bố em là gì cơ?”
Tiêu Nhiên ‘chậc’ một tiếng, “Lẽ nào anh cũng phải gọi là bố à?”
“Không không không.” Chu Kiều che miệng anh lại, “Anh đừng gọi vội, đừng vội đừng vội.”
Tiêu Nhiên nheo mắt nhìn cô.
Có chút không hài lòng.
Chu Kiều đứng dậy, ôm lấy anh, nói: “Sau này hãy gọi nhé, giờ em thấy ngại lắm.”
Tiêu Nhiên im lặng nhìn cô.
Hừ lạnh một tiếng.
Chu Kiều kiễng chân hôn lên cằm anh, nói: “Ôi, sao da anh lại mịn màng thế nhỉ.”
Tiêu Nhiên: “Chỗ nào của anh là không mịn màng?”
Chu Kiều nghe vậy, mặt đỏ bừng, “Chỗ nàocũng mịn màng hết.”
Tiêu Nhiên cười khẽ một tiếng.
“Vẫn có vài chỗ không mịn đấy.”
“Này…”
Chu Kiều sắp xấu hổ đến mức đứng không vững nữa.
“Thôi nào, ra ngoài đi, bà đang tìm em đấy.” Tiêu Nhiên vừa nói, vừa nắm tay cô đi về phía phòng khách lớn, vừa đi vừa dặn dò, “Sau này không cần phải nói nhiều lời với em gái em nữa.”
Chu Kiều mím môi: “Ừm.”
Đúng thật.
Khoảnh khắc chiếc điện thoại bị Chu Mộ giật lấy, cô nên cúp máy luôn, do phút giây mềm lòng mà lại tạo cơ hội cho Chu Mộ lớn tiếng với mình.
Tiêu Nhiên liếc nhìn cô, “Em đúng là không thông minh.”
Chu Kiều: “Này!”
Hai người đi đến phòng khách lớn, Chu Kiều tươi cười rạng rỡ bước về phía bà nội Tiêu, bà nội Tiêu lập tức đưa tay kéo lấy tay cô, ánh mắt yêu thương trong bà càng sâu đậm hơn.
Bàn tay đang cầm quân cờ của ông nội Tiêu khẽ khựng lại, ông liếc nhìn Chu Kiều, rồi dùng giọng điệu nghiêm khắc nói với quản gia: “Yến sào đâu, không phải đã làm dư rồi sao, mang một chén cho con bé, trông gầy gò thế này, sau này làm sao mà sinh cháu cho nhà họ Tiêu được.”
Quản gia cười hì hì đáp: “Tôi mang lên ngay đây ạ.”
Nói rồi.
Quản gia mang yến sào đến cho Chu Kiều.
Chu Kiều nói: “Bụng cháu vẫn còn no căng, không ăn nổi đâu ạ.”
Ông nội Tiêu nhíu mày, hừ lạnh, “Không ăn cũng phải ăn.”
Tiêu Tà cười nói: “Mau ăn đi, mọi người vừa ăn hết rồi, đừng lãng phí đồ ăn.”
“Vâng ạ.”
Chu Kiều đành phải bưng chén yến sào lên, cúi đầu bắt đầu ăn. Người nhà họ Tiêu như đang nhìn cô, trong đôi mắt bà nội lại càng thêm ánh nhìn thương xót.
Thực ra tiếng Chu Kiều gọi video với bố rồi bị em gái làm khó ở phòng khách nhỏ vừa rồi đã vọng đến đây. Đây là một đứa trẻ đáng thương nhưng cũng rất dễ thương.
Bà nội Tiêu vuốt nhẹ tóc Chu Kiều.
Ánh mắt đầy yêu thương.
Chu Kiều ngẩng đầu lên, mỉm cười với bà một cách vô tư.
Bà nội Tiêu cười nói: “Ăn xong rồi cả nhà mình chụp một kiểu ảnh nhé.”
Chu Kiều: “Vâng ạ.”
Sau đó, cô ăn rất nhanh.
Cô cứ tưởng thật sự là ai cũng có yến sào, và mọi người đều đã ăn hết rồi. Ăn xong yến sào, quản gia giúp cô thu dọn bát, rồi cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh lên, mở ra và đứng trước TV.
Tiêu Nhiên hơi nghiêng về phía Chu Kiều, ôm lấy eo cô.
Bà nội Tiêu cũng ngồi dịch lại gần Chu Kiều hơn, tất cả mọi người đều xích lại gần, ngồi sát bên Chu Kiều. Chu Kiều thấy hơi lạ, cô nói: “Bà ơi, bà với ông nội ngồi giữa đi ạ, như thế mới hợp hơn.”
“Không cần đâu, cứ ngồi thế này là được rồi.”
Bà nội Tiêu khoác tay Chu Kiều lên cánh tay mình, bà ngoại ngồi cạnh bà nội, anh cả ngồi cạnh bà ngoại, còn bên kia là ông nội và chú út.
Quản gia mỉm cười, “Được chưa ạ?”
Ông nội Tiêu: “Nhanh lên.”
Tách.
Dưới sự giục giã của ông nội Tiêu, bức ảnh đã được chụp xong.
Ông nội Tiêu hỏi: “Thế nào?”
“Rất đẹp ạ.” Quản gia đưa máy tính bảng qua cho họ xem, trong ảnh Chu Kiều cười rất rạng rỡ, đôi mắt cong cong, vừa xinh đẹp lại vừa đoan trang.
Tiêu Nhiên nhìn cô say đắm.
Đầu ngón tay siết trên eo Chu Kiều.
Ông nội Tiêu cũng gật đầu: “Đẹp đó.”
Một lát sau.
Chu Kiều nhận được bức ảnh gia đình này.
Tiêu Nhiên bảo: “Đăng lên vòng bạn bè đi.”
Chu Kiều cũng muốn đăng.
Cô nhấp vào vòng bạn bè, cân nhắc một chút, rồi đăng hai chữ.
Chu Kiều: Tuyệt vời [Ảnh].
Thành Noãn: Wow, ảnh gia đình hả?
Mạnh Thiển Thiển: Chậc chậc, hạnh phúc quá, Chu Kiều.
Bạn học XX: Chúc mừng.
Bạn học XX: Choáng váng, đây không phải lớp trưởng lớp mình sao?
Bạn học XX: Chết tiệt, Chu Kiều, cậu với Tiêu Nhiên đang yêu nhau hả?
Bạn học XX: Á á á á á á, Chu Kiều, cậu dám “cưa đổ” Tiêu Nhiên luôn.
Thành Noãn: Là Tiêu Nhiên “cưa đổ” Chu Kiều đó.
Bạn học YY: À mà, Tiêu Nhiên không phải là với Giang Nhã Diệu sao…
Tiêu Nhiên trả lời Bạn học YY: Tôi với Giang Nhã Diệu không có liên quan gì.
Bạn học YY: Ồ, tôi biết rồi.
Bạn học LL: Thế buổi họp lớp vào hè này, hai cậu có đến không?
Chu Kiều nhớ dẫn Tiêu Nhiên đi cùng nhé, hai cậu ở bên nhau bọn tôi bất ngờ quá, hai cậu mà lại hẹn hò cơ đấy!
Bạn học Hoàng: Mấy người đúng là ếch ngồi đáy giếng, tôi biết Chu Kiều với Tiêu Nhiên yêu nhau từ lâu rồi.
Bạn học LL trả lời bạn học Hoàng: Sao cậu biết hay vậy?
Bạn học Hoàng trả lời bạn học LL: Tôi là fan của ED mà.
Bên Tiêu Nhiên cũng đăng lên vòng bạn bè, anh chỉ đăng mỗi bức ảnh, không viết thêm dòng chữ nào khác.
Văn Trạch Lệ: Về ra mắt gia đình rồi à?
Giang Úc: Chậc chậc, ông cụ mà lại chịu nhường vị trí trung tâm sao?
Nhiếp Tư: Sớm sinh quý tử.
Chu Dương: Tình hình gì đây?
Hứa Điện: Chuyện gì thế?
Văn Trạch Tân: Được đấy.
Lý Dịch: Chúc mừng.
Ứng Hạo: Chậc chậc, cả trăm năm không thấy đăng vòng bạn bè bao giờ, vừa đăng đã đăng một cái nặng ký thế này.
Thẩm Toàn: Khi nào cưới?
Trần Y: Bạn gái xinh quá.
Thẩm Lãnh: Là Chu Kiều của ED.
Thẩm Hách: Tiêu Nhiên, giúp tôi xin chữ ký với, bạn tôi cần.
Lão Dương: Quá phô trương, quá phô trương rồi.
Lâm Mộc: Tôi đã bảo mà, Chu Kiều không thể nào đón Tết một mình được.
Lương Úc: Đại ca, nhà cậu đẹp quá, lần sau em đến tham quan được không?
Cổ Bạch: Trai tài gái sắc.
Liễu Yên: Yo, thằng nhóc có bạn gái rồi hả?
Những người quanh năm lặn mất tăm cũng đều xuất hiện.
Ông nội Tiêu thấy cháu trai đăng rồi, cũng hơi “ngứa tay”, thế là ông ra hiệu cho quản gia đăng vòng bạn bè giúp mình. Quản gia đứng sau lưng, lặng lẽ làm theo.
Ông nội Tiêu: Mặt trời. [Ảnh].
Ông cụ Nhiếp: Ồ? Được đó, cái lão già này lén lút khoe khoang rồi.
Ông cụ Lý: Ảnh gia đình hả?
Ông cụ Nhiếp: Đúng là ảnh gia đình.
Trợ lý Tần: Cháu vừa mới xem ở vòng bạn bè của thiếu gia xong, sao ông lại đăng nữa vậy ạ?
Ông nội Tiêu trả lời Trợ lý Tần: Cậu có ý kiến gì không?
Trợ lý Tần: Cháu không dám, không dám ạ.
Bình luận dưới bài đăng của ông nội Tiêu thì không nhiều, nhưng số người nhấn thích lại cực kỳ đông, các “ông lớn” đều phải nhấn thích, trông vô cùng hoành tráng. Ông nội Tiêu thưởng thức một lát, thầm nghĩ, nếu sau này có thêm chắt trai, những người này nhất định sẽ ghen tị chết mất.
Ông cụ Văn: Gia cảnh cô gái này thế nào?
Ông nội Tiêu trả lời Ông cụ Văn: Cút, không liên quan gì đến ông.
Cùng lúc đó.
Khi lướt vòng bạn bè, Giang Nhã Diệu thấy ngay bài đăng của Chu Kiều và Tiêu Nhiên. Cô ta tái mét mặt mày, nhìn vào gương mặt nghiêm nghị của ông nội Tiêu trong bức ảnh.
Quả nhiên ông nội Tiêu thích Chu Kiều.
Nhà họ Tiêu cơ bản không có truyền thống thức xuyên đêm Giao thừa.
Bởi vì người lớn tuổi không thể thức khuya được, nên chương trình Gala Chào xuân còn chưa kết thúc thì mọi người đã lên lầu nghỉ ngơi hết.
Phòng của Tiêu Nhiên ở tầng hai, cách phòng của ông bà nội một phòng sách.
Còn bà ngoại ở phòng khách dưới tầng một.
Chú út Tiêu ở tầng năm.
Tiêu Mục ở tầng ba.
Nhà họ có tổng cộng sáu tầng.
Chu Kiều bước vào phòng Tiêu Nhiên, còn chưa kịp bật đèn, cô đã nhìn thấy pháo hoa bắn ngoài khu. Chu Kiều phấn khích chạy tới, áp sát vào cửa sổ kính sát sàn nhìn ra ngoài, “Wow, đẹp quá đi mất.”
Tiêu Nhiên tháo đồng hồ đeo tay ra, đặt lên bàn trà, rồi bước tới, ngồi trên bệ cửa sổ, cùng cô ngắm nhìn, đôi mắt Chu Kiều lấp lánh rực rỡ dưới ánh pháo hoa đủ màu sắc.
Cô quay sang nhìn Tiêu Nhiên bảo: “Khu nhà của anh tốt ghê, còn được phép bắn pháo hoa nữa.”
Tiêu Nhiên lười biếng duỗi chân dài, đáp: “Chỉ được bắn trong khuôn viên khu thôi, bên ngoài cũng không được phép.”
Chu Kiều gật gù, “Thế cũng được, đẹp lắm.”
Tiêu Nhiên kéo cánh tay cô lại, nói: “Tối nay lại phải mặc quần áo của anh rồi.”
Chu Kiều “à” lên một tiếng, rồi mới kịp phản ứng ra, nếu tối nay họ ở lại đây, cô sẽ phải mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Tiêu Nhiên, cô bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng ở ngõ Nam Vĩ trước kia.
Mặt cô đỏ bừng, nói: “Hay là, chúng ta lén trốn về căn cứ đi, tối nay căn cứ không có ai đâu.”
Tiêu Nhiên kéo tay cô, cười mà như không cười, “Căn cứ không có ai, nên chúng ta có thể làm “chuyện bậy bạ” ở đó à?”
Chu Kiều: “Ai nói với anh chuyện đó, em là bảo, căn cứ không có ai, bọn mình có thể chơi game, có thể tận hưởng thế giới hai người.”
Giây tiếp theo.
Cô lại nói: “Thôi, em nói chơi thôi, em nghĩ đến cảnh sáng mai bà nội thức dậy mà không thấy em, em lại thấy không đành lòng.”
Tiêu Nhiên chăm chú nhìn cô.
Cô luôn như vậy, dưới vẻ ngoài kiên cường là một trái tim mềm yếu. Cánh tay Tiêu Nhiên bỗng dùng sức, Chu Kiều ngã nhào vào lòng anh, Tiêu Nhiên giữ chặt gáy cô, ngẩng đầu chặn lại đôi môi cô.
Chu Kiều ngẩn người một giây, rồi lập tức đưa tay ôm lấy cổ anh.
Một lát sau.
Chu Kiều ôm lấy anh, giọng nói có chút đứt quãng: “Kéo rèm cửa lại được không?”
“Không được.”
Anh ngẩng đầu lên, môi mỏng đặt xuống vai cô, ngắm nhìn ánh pháo hoa ngoài kia chiếu rọi lên làn da cô, rực rỡ muôn màu. Chu Kiều cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay nắm lấy rèm cửa, lúc thì kéo vào một chút, lúc lại kéo ra một chút, tiếng nức nở của cô bị Tiêu Nhiên nuốt vào trong miệng.
Cô cố gắng chống tay muốn ngồi dậy hơn một chút.
Tiêu Nhiên không cho phép.
Anh khẽ thì thầm: “Đừng động đậy nữa.”
Chu Kiều nghèn nghẹn mấy tiếng, cắn chặt vai anh.
Ngay lúc này đây.
Đầu ngón chân cô chạm phải chiếc điện thoại của Tiêu Nhiên, lướt mạnh một cái, màn hình liền mở khóa, rồi lại vô tình chạm vào giao diện trò chuyện trên WeChat, đúng lúc ấn luôn vào tin nhắn mà đối phương vừa gửi đến.
Giọng của bà nội Tiêu từ bên trong truyền ra:
“Nhiên Nhiên à, con đừng nghe lời ông, Chu Kiều còn nhỏ lắm, hai đứa lúc nào cũng phải chú ý biện pháp phòng tránh đấy nhé.”
Ngay sau đó.
Giọng của ông nội Tiêu lại vang lên:
“Đừng có nghe lời bà nội con, thích con bé thì sớm cưới về nhà đi, rồi sinh cho ông mấy đứa cháu, ông sẽ trông cho!”
Những lời của ông bà nội Tiêu khiến Chu Kiều kinh hãi đến mức không dám cử động. Mồ hôi trên trán Tiêu Nhiên tuôn chảy, ánh mắt anh đầy vẻ h*m m**n, anh nắm lấy eo cô, khẽ nói: “Thả lỏng nào.”
Chu Kiều lắc đầu: “Anh… anh nghe thấy ông nói gì chưa?”
Tiêu Nhiên: “Nghe rồi.”
“Nhưng mà cũng phải đợi anh làm xong đã chứ, rồi chúng ta bàn về chuyện đó sau có được không?”
Nói rồi.
Tiêu Nhiên với tay lấy chiếc điện thoại, ném sang phía ghế sô pha. Sau đó, anh bế Chu Kiều lên, đi về phía phòng tắm. Cánh cửa đóng lại, cuối cùng họ cũng có được sự yên tĩnh và thoải mái.
Trong phòng ngủ chính bên cạnh phòng sách.
Ông nội Tiêu lại giật lấy điện thoại một lần nữa, định ấn giữ nút ghi âm để nói.
Bà nội Tiêu đen mặt, quát: “Đưa điện thoại đây!”
Ông nội Tiêu khựng lại, liếc nhìn vợ.
Bà nội Tiêu chống nạnh.
Ông nội Tiêu trừng đôi mắt sắc như chim ưng: “Bà không có điện thoại sao, dùng điện thoại của bà mà gửi ấy.”
“Lại còn tranh giành với tôi.”
Vừa nói.
Ông vừa miễn cưỡng đưa chiếc điện thoại cho bà nội Tiêu.
Bà nội Tiêu: “Sau này ông bớt nói mấy chuyện con c** ** đi, đừng gây áp lực cho Chu Kiều.”
Ông nội Tiêu bĩu môi một cách không tình nguyện: “Tôi biết rồi.”
Rồi ông nhìn thấy vợ mình đang thu hồi từng tin nhắn thoại WeChat mà ông đã gửi.
Ông nội Tiêu: “…”
Hừ.