Trong nhà, chỉ có Chu Thành Thiện là người phản ứng nhanh nhất. Ông lập tức đặt chiếc sủi cảo đang gói dở xuống, lau tay vào chiếc tạp dề đang đeo, rồi xoay chiếc xe lăn nói: “Chắc là ông Tiêu ạ? Mời ông vào nhà ngồi…”
“Mục Nguyên, con pha trà đi.”
Mục Nguyên lúc này mới sực tỉnh, vội “vâng” một tiếng, rồi thu dọn bàn trà đang bừa bộn. Chu Thành Thiện đẩy xe lăn đến cửa, ánh mắt hiền hòa chào hỏi ba người đàn ông đang đứng ngoài.
Ông cụ Tiêu nhìn Chu Thành Thiện từ trên xuống, ánh mắt lướt qua đôi chân của ông rồi bước đi.
Ông nói: “Cũng còn có người biết điều.”
Nói xong.
Ông hiên ngang bước vào nhà, dáng vẻ không hề có chút cảm giác đang vào nhà người khác, cứ như một vị lãnh đạo đang đi khảo sát thị trường. Quản gia đi sát phía sau, mỉm cười nhẹ với Chu Thành Thiện và đặt những món quà mang theo lên bàn trà, còn trợ lý Tần thì quay người xuống lầu, đợi trong xe.
Dù sao đây cũng là chuyện giữa hai gia đình, một người ngoài như anh cũng không tiện ở lại.
Chu Mộ ném ngay quả táo đang cầm trên tay vào thùng rác theo phản xạ. Mục Anh và Hoàng Lệ Đình cũng dừng tay, có phần dè dặt, rụt rè nhìn ông cụ Tiêu.
Hai người họ hoàn toàn không đủ tự tin để trực tiếp đối diện với ông cụ Tiêu.
Mục Nguyên mang nước nóng ra, vì quá căng thẳng mà suýt chút nữa vấp ngã. May mà anh kịp thời đứng vững lại, sau đó kéo một chiếc ghế nhỏ qua, anh cúi đầu pha trà.
Chu Thành Thiện cũng đẩy xe lăn tới bên cạnh, cười nói: “Ông Tiêu đến Liên Thành từ khi nào vậy?”
Ánh mắt ông cụ Tiêu đánh giá căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách chỉ cần liếc qua đã có thể nhìn thấy hết này. Nhìn qua là biết được gia cảnh của gia đình, một gia cảnh như vậy…
Mà lại rắc rối thế sao?
Lại còn coi trọng em gái hơn chị gái?
Quá đủ rồi.
Ông thu lại ánh mắt, nhìn sang Chu Thành Thiện ngồi bên cạnh, nói: “Vừa xuống máy bay không lâu.”
“À, vâng, vâng, tốt quá. Mà, ông vừa nói là…..” Chu Thành Thiện đặt một chén trà xuống trước mặt ông cụ Tiêu, khẽ hỏi lại.
Ông cụ Tiêu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn để tỏ ý cảm ơn, rồi nói: “Đúng vậy, tôi định tổ chức hôn lễ cho hai đứa nhỏ.”
“Nhanh vậy sao?” Sắc mặt Chu Thành Thiện hơi thay đổi, thầm nghĩ chẳng lẽ Chu Kiều đã mang thai? Mục Anh đang đứng bên bàn ăn rõ ràng cũng nghĩ đến điều này.
Trong mắt bà ta lập tức hiện lên vẻ “quả nhiên là thế”.
Tuổi trẻ bồng bột…
Sắc mặt Mục Anh cũng trở nên khó coi.
Ông cụ Tiêu không hiểu ý họ, nhưng ông thấy rõ sự biến đổi trên nét mặt họ. Đôi mắt sắc như chim ưng của ông như mang theo lưỡi dao: “Không nhanh, lúc tôi kết hôn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi một chút.”
“Cái này… Thời đại khác rồi, Chu Kiều cũng mới chỉ mười chín… Con bé còn đang học đại học, chuyện này quá nhanh.” Chu Thành Thiện không tiện hỏi thẳng, đành vòng vo nhắc đến tuổi của Chu Kiều.
“Cho nên chúng tôi định tổ chức hôn lễ trước cho hai đứa, sau này đến tuổi sẽ đăng ký kết hôn.”
Thế này còn gấp gáp hơn!
Lòng Chu Thành Thiện hoảng hốt, chẳng lẽ đúng là đã mang thai rồi sao?
Mục Anh lúc này không nhịn được, bà ta tiến lên một bước nói: “Chẳng phải nó đã cố gắng thi vào đại học Bắc Kinh sao, sao lại vội vàng mang thai như thế?”
Ông cụ Tiêu nghe xong.
Giây tiếp theo.
Ông đập mạnh một cái xuống bàn.
Rầm.
Cả căn phòng im lặng.
Mặt Mục Anh trắng bệch, lùi lại hai bước, ông cụ Tiêu chỉ vào Mục Anh: “Cô nói vậy là ý gì? Cháu trai tôi sẽ để Kiều Kiều mang thai mà không có sự chuẩn bị nào sao? Bà nghĩ nhà họ Tiêu chúng tôi là loại người gì? Đều là những kẻ vô giáo dục hay sao?”
Mục Anh bị mắng xối xả, đầu óc quay cuồng, đứng không vững.
Hoàng Lệ Đình nhẹ nhàng đỡ bà ta một cái, nhưng vì sợ uy nghiêm của ông cụ Tiêu nên không dám đỡ quá lộ liễu, ông nổi giận thế này khiến ngay cả Chu Thành Thiện cũng phải giật mình.
Mặc dù trong mơ ông cụ Tiêu cũng muốn có chắt trai.
Nhưng ông tự nghĩ thì được, còn người khác mà hạ thấp hai cháu ông thì không xong!
Ông lười không muốn nói chuyện với những người này nữa.
Quản gia cũng nhận thấy tính khí ông đang không tốt, lập tức cười xen vào: “Ý của Chủ tịch Tiêu chúng tôi là muốn Kiều Kiều sớm về nhà họ Tiêu. Mọi người trong nhà đều rất quý Kiều Kiều, chỉ mong con bé trở thành người một nhà ngay lập tức. Hơn nữa, thiếu gia nhà chúng tôi là nhất định phải có Kiều Kiều, nên mới mong hai cháu tổ chức hôn lễ trước, sau này mới làm thủ tục đăng ký kết hôn.”
“Đương nhiên, vì Kiều Kiều, chúng tôi dự định tổ chức tại Liên Thành, dù sao đây cũng là nơi cô bé lớn lên, các vị là nhà gái, chắc sẽ đến tham dự đúng không? Hôm nay chúng tôi đến là để bàn bạc chuyện này.”
Lời của quản gia vừa dứt.
Những người khác lập tức hiểu ra.
Hoàng Lệ Đình không dám tin, thúc nhẹ Mục Anh vài cái, ý bảo bà ta nói gì đi. Mục Anh đang cố gắng tiêu hóa những lời này, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Còn Chu Mộ thì trợn tròn mắt kinh ngạc.
Chỉ riêng Mục Nguyên là có chút mong chờ.
Dù sao.
Sau khi tổ chức hôn lễ, hai người họ sẽ gắn bó với nhau, Chu Kiều cũng đã có một nơi nương tựa. Chu Thành Thiện dù cũng nghĩ như vậy, nhưng ông nhớ lại hôm qua còn gọi video cho Chu Kiều, mà cô không hề nhắc đến chuyện này. Chu Thành Thiện do dự một lát, hỏi: “Hai đứa trẻ đã nói gì về việc này chưa ạ?”
Ông cụ Tiêu liếc mắt sắc lạnh: “Ông không đồng ý à?”
“Không, không phải, tôi chỉ nghĩ là miễn sao các con thích là được.” Chu Thành Thiện lập tức yếu thế đi vài phần, thầm nghĩ tối sẽ gọi điện cho Chu Kiều xác nhận lại.
“Tốt.”
Ông cụ Tiêu gật đầu, ông nhìn sang những người khác. Bị ông quét mắt qua như vậy, còn ai dám phản đối nữa. Lúc này, Chu Mộ mở miệng, lí nhí nói: “Chị ấy còn trẻ như vậy…”
“Có liên quan gì đến cô không?” Ông cụ Tiêu đột ngột ngắt lời.
Giọng ông sắc bén, đầy uy nghiêm.
Chỉ một tiếng nói đó thôi.
Chu Mộ suýt bật khóc.
Cô ta rụt rè lùi lại.
Ông cụ Tiêu giơ tay ra hiệu cho quản gia.
Quản gia lập tức lấy một bản hợp đồng từ trong túi hồ sơ ra, ông cụ Tiêu nhận lấy, ném thẳng lên bàn trà, nói: “Đây là sính lễ.”
Chu Thành Thiện cầm lên, còn chưa kịp lật xem.
Mục Anh đã nhanh tay hơn ông, giật lấy, bà ta lật bản hợp đồng, càng xem sắc mặt càng tối sầm, bà ta không dám tin hỏi lại: “Đây là tiền sính lễ sao?”
Ông cụ Tiêu gật đầu nói: “Đây chính là tiền sính lễ.”
“Đây là bản luật sư nhà họ Tiêu chúng tôi đã tính toán dựa trên sổ sách ghi nợ trước kia của cô. Số tiền nợ cô coi như tiền sính lễ trả lại cho các người.”
“Các người đang giở trò lưu manh đấy à? Tôi nuôi lớn một cô con gái, các người định tay không bắt giặc à!” Mục Anh tức đến run người, giọng the thé, gân xanh trên mặt nổi lên.
Chu Thành Thiện đột ngột kéo Mục Anh lại: “Mục Anh, bà bình tĩnh lại.”
Ông cụ Tiêu như đang xem kịch, nhìn thẳng vào bà.
Sưới sự can ngăn của Chu Thành Thiện và Hoàng Lệ Đình, cuối cùng Mục Anh cũng bình tĩnh lại. Bà nói: “Tôi sẽ không nhận khoản tiền này. Đừng tưởng tôi không biết, các người muốn tôi nhận để rồi chúng tôi đoạn tuyệt mọi quan hệ với Chu Kiều.”
Bà ta cũng thông minh đấy chứ.
Ông cụ Tiêu nhớ lại lời cháu trai đã nói khi đưa bản hợp đồng này cho ông, ý của anh là một khi Mục Anh nhận tiền thì phải đưa sổ hộ khẩu ra, để Chu Kiều cắt khẩu khỏi nhà họ Chu.
Ông cụ Tiêu nghiêng đầu nói với quản gia: “Cháu tôi quả là có thủ đoạn.”
Vẻ mặt ông cụ tỏ ra có chút chê bai: “Mưu mẹo nhỏ nhen mà cũng sâu sắc như vậy, chẳng biết học từ ai nữa.”
Thế nhưng, lời nói ra lại ngập tràn sự tự hào.
Quản gia nghe vậy, khẽ cười: “Cậu chủ học từ ông đấy.”
“Năm mười chín tuổi tôi không có xấu tính như nó!”
Ông cụ Tiêu hừ lạnh một tiếng.
Thế là.
Tất cả mọi người trong nhà đều hiểu rõ, cuộc nói chuyện về hôn lễ ngày hôm nay, Tiêu Nhiên không chỉ biết, mà còn tham gia vào một phần kế hoạch. Mục Anh vừa nghĩ đến Tiêu Nhiên là nghiến răng ken két.
Bà ta không thể kiếm được lợi lộc gì từ anh, ngược lại còn luôn bị anh chèn ép.
Chu Mộ đứng bên cạnh nghe những lời này, sự ghen ghét trong lòng cô ta lại trỗi dậy, Chu Kiều dựa vào cái gì mà tìm được người bạn trai như thế chứ?
Chu Thành Thiện xem hợp đồng, thầm nghĩ Tiêu Nhiên thật sự có thủ đoạn cao tay. Anh làm thế này, Mục Anh chỉ có thể nhận được chút tiền ít ỏi mà bà ta từng ghi nợ trước kia. Sau này, hàng xóm bạn bè nhắc đến chuyện này e rằng sẽ cười chê Mục Anh.
Nhưng nếu Mục Anh không nhận số tiền này…
Thì bà ta sẽ không có được gì cả.
Chu Thành Thiện nhìn ông cụ Tiêu, nói: “Tôi chỉ mong con gái tôi được sống tốt, ngoài ra tôi không đòi hỏi gì thêm.”
Ông cụ Tiêu thấy chỉ có Chu Thành Thiện là vừa mắt nhất.
Thế nhưng, Mục Anh lại đổi sắc mặt vì câu nói của Chu Thành Thiện, xông lên muốn cãi vã. Hoàng Lệ Đình vội vàng kéo Mục Anh lại, ngăn cản bà ta, sau đó bà tiến lên, đành phải cứng miệng nói: “Tuy nói vậy nhưng chỗ Liên Thành chúng tôi từ trước đến nay vẫn có phong tục thách cưới. Dù các vị tổ chức hôn lễ ở Liên Thành, cho Chu Kiều thể diện, cũng là coi trọng con bé, nhưng người ngoài làm sao biết được? Chu Kiều sẽ thành chủ đề bàn tán sau bữa cơm của thiên hạ.”
Tiền thách cưới ở Liên Thành mấy năm nay vẫn luôn rất cao. Gả cô con gái đi mà không có tám đến mười vạn tiền thách cưới thì chắc chắn sẽ bị người ta cười chê. Hoàng Lệ Đình không tin nhà họ Tiêu không biết chuyện này.
Nếu đến cả chút tiền lễ này mà họ còn không chịu bỏ ra, thì cũng có thể thấy rõ địa vị của Chu Kiều trong nhà họ Tiêu.
Bà ta vừa nói xong.
Ngay cả Chu Mộ cũng tỉnh táo lại.
Ông cụ Tiêu cười lạnh một tiếng.
Ông đưa tay ra, ra hiệu cho quản gia.
Quản gia đưa túi tài liệu cho ông cụ Tiêu, ông cụ lấy ra một tờ danh sách sính lễ dài, ném lên mặt bàn, nói: “Nhìn xem, đây là những thứ chúng tôi chuẩn bị cho Chu Kiều. Ở Liên Thành tiền thách cưới cao nhất là mười vạn phải không? Xem xem chúng tôi chuẩn bị có đủ mười vạn không.”
Hoàng Lệ Đình lập tức đưa tay ra cầm lấy tờ danh sách đó đó.
Nó quá dài, là một cuộn giấy.
Cần hai người mới kéo ra được.
Dòng đầu tiên trên đó chính là tiền thách cưới mười tám triệu tám trăm tám mươi tám ngàn. Nhìn thấy dòng này, mắt Hoàng Lệ Đình như muốn mù đi, bà đưa ngón tay ra, đếm đi đếm lại mấy lần.
Đã xác nhận.
Đúng là con số đó không sai.
“Đủ không?” Ông cụ Tiêu lạnh lùng hỏi ngược lại.
Hoàng Lệ Đình không dám hé răng.
Mục Anh, Chu Mộ, và cả Mục Nguyên đều vây lại. Kéo xuống nữa là nhà đất, xe cộ, công ty, trang sức, v.v., đều được liệt kê rõ ràng.
Số tiền và những thứ này đối với nhà họ Chu là một con số không trong mơ cũng không dám nghĩ đến.
Có những thứ này.
Có thể nằm hưởng thụ mấy đời cũng được….
Chu Mộ không nhịn được mà kéo Mục Anh mấy cái, Mục Anh bừng tỉnh lại, bà ta nhìn lướt qua Hoàng Lệ Đình, rồi nhìn về phía ông cụ Tiêu và quản gia.
Quản gia cười ẩn ý, nói: “Bà xem cho rõ, người nhận sính lễ là Chu Kiều, không hề liên quan đến các vị.”
“Đương nhiên, sau khi kết hôn, những thứ này đều do con bé nắm quyền quyết định. Việc sau khi kết hôn con bé có muốn chia sẻ với các vị hay không lại là chuyện khác.”
Mặt Mục Anh như bị người ta tát một cái.
Tím tái.
Hoàng Lệ Đình thì rụt tay lại như bị bỏng.
Mục Nguyên vẫn đang xem sinh lễ: “Vậy là sau này Chu Kiều có hai căn nhà ở Liên Thành sao? Lại còn là nhà xây mới ở khu Hồ Lộc Mã nữa, ôi trời.”
Ông cụ Tiêu: “Đúng vậy, ngay ở Hồ Lộc Mã, chúng tôi mua căn biệt thự cho con bé.”
Mục Nguyên kinh ngạc: “Ông Tiêu, vậy căn nhà này hoàn toàn thuộc sở hữu riêng của Chu Kiều ạ?”
Ông cụ Tiêu hừ lạnh: “Chứ sao? Nhà chúng tôi thiếu mấy căn nhà này sao?”
Mục Nguyên: “…Em gái tôi phát tài rồi.”
Ông cụ Tiêu cũng thấy Mục Nguyên có vẻ vừa mắt hơn, toàn nói những lời ông thích nghe. Chu Thành Thiện là người cuối cùng lên tiếng, ông cuộn tờ giấy lại, đưa trả cho ông cụ Tiêu, giọng trầm xuống: “Cảm ơn các vị đã coi trọng con bé đến vậy, tôi vô cùng cảm kích.”
Ông cụ Tiêu: “Không có gì, không có gì.”
Đúng lúc này.
Điện thoại của ông cụ Tiêu reo lên.
Ông cầm lên nhìn thoáng qua.
Rồi tắt ngay lập tức.
Ngay sau đó, điện thoại của quản gia cũng reo lên. Quản gia lấy ra xem, rồi nhìn ông cụ Tiêu, dưới sự ám chỉ của ông cụ, ông ấy cũng im lặng cúp máy.
Sau khi cúp máy.
Cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Gia đình nhà họ Chu đối diện thấy vậy đều tò mò, là ai gọi điện mà khiến vị này không dám nghe máy. Sau đó, chuông điện thoại của Chu Thành Thiện vang lên.
Chu Thành Thiện nhìn một cái, rồi nhướng mày, dưới cái nhìn của ông cụ Tiêu, ông vẫn nghe máy.
Ở đầu dây bên kia.
Giọng Chu Kiều truyền đến: “Bố, ông nội Tiêu có ở chỗ bố không ạ?”
Chu Thành Thiện khựng lại, rồi đáp ngay: “Có.”
“Bố đưa điện thoại cho ông giúp con.”
Chu Thành Thiện không hiểu, nhưng vẫn đưa điện thoại cho ông cụ Tiêu. Ông cụ Tiêu mở to đôi mắt sắc lạnh, vô cùng miễn cưỡng nhìn chiếc điện thoại.
Chu Thành Thiện cười nói: “Chu Kiều tìm ông à.”
Ông cụ Tiêu có ý định muốn “cắn chết” Chu Thành Thiện, ông giật lấy, vừa đặt điện thoại lên tai, đã nghe thấy Chu Kiều nói: “Ông ơi! Ông có thể bình tĩnh một chút được không ạ? Con chưa có ý định tổ chức hôn lễ nhanh như vậy đâu. Ông nội, con xin ông đấy, được không ạ…”
Cái giọng điệu ấy.
Không hề rụt rè chút nào, lại còn vô cùng lý lẽ.
Ấy vậy mà.
Vị ông cụ Tiêu hung dữ này lại không hề nổi giận.
Ông ngập ngừng vài giây, nói: “Con nói ông làm gì, đi mà bảo chồng con ấy.”
Chu Kiều: “Anh ấy cũng không thoát được đâu.”
Ông cụ Tiêu: “Thôi được rồi, cúp máy đây…”
Nói xong, ông cúp điện thoại nhanh như bị ai đó đuổi giết. Cúp xong, ông đưa điện thoại cho Chu Thành Thiện, cả nhà họ Chu trong nhà đều nhìn ông chằm chằm.
Ông cụ Tiêu mở to mắt lạnh lùng: “Nhìn gì mà nhìn, dù sao thì các người cứ chuẩn bị sẵn sàng cho việc nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở Liên Thành đi!”
Người nhà họ Chu: “…..”
Có lẽ, giây phút trước họ còn nghi ngờ tính chân thực của sính lễ này, thì giây phút này họ đã hoàn toàn tin rồi. Một ông cụ Tiêu sắc sảo, uy nghiêm đến thế, vậy mà lại coi trọng Chu Kiều đến vậy sao?
Chu Kiều.
Rốt cuộc cô có tư cách gì mà lại khiến người ta vừa yêu thích vừa tôn trọng đến thế.
Bắc Kinh.
Chu Kiều cúp điện thoại, liền đi thẳng lên thư phòng trên lầu, đẩy cửa bước vào. Anh đang tựa lưng vào ghế sô pha gõ máy tính xách tay, anh ngước mắt nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của cô.
Anh đưa tay gãi lông mày, cúi đầu tiếp tục gõ máy tính, nói: “Sao thế? Không phải em đang chơi bài với bà nội ở dưới nhà à?”
Chu Kiều gạt máy tính của anh sang một bên, ngồi thẳng vào lòng anh.
Tiêu Nhiên vội vàng ôm lấy eo cô: “Hửm?”
Chu Kiều vòng tay ôm cổ anh, nói: “Tiêu Nhiên, hai người đủ rồi đấy.”
Tiêu Nhiên nhướng mày.
Rồi hỏi: “Sao cơ?”
“Đừng giả vờ nữa, ông nội chạy đến nhà em ở Liên Thành rồi, anh còn giả bộ. Anh dám nói là anh không bày mưu tính kế không?”
Anh khẽ nhếch mày: “Có đấy, thì sao nào?”
Chu Kiều véo cằm anh.
Tiêu Nhiên nheo mắt lại.
Chu Kiều nói: “Chúng ta lập một giao ước nhé, nếu trận tuyết đầu tiên của Bắc Kinh vào năm sau rơi vào ngày hai mươi lăm tháng mười hai thì em sẽ đồng ý, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới sớm.”
Tiêu Nhiên nhếch môi: “Chỉ ngày đó thôi à?”
Chu Kiều gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô biết đây là một xác suất rất nhỏ, cứ xem Tiêu Nhiên có dám chấp nhận lời hẹn ước này không, dù sao thì ông trời không thể giúp anh được. Đồ ngốc, đã đến lúc để hai ông cháu anh chịu thua rồi.
Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đắc ý của cô, đầu ngón tay anh lách vào theo vạt áo cô, lướt trên làn da cô. Vài giây sau, Tiêu Nhiên nói: “Được, nghe theo em.”
Chu Kiều nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc, đầy vẻ tự mãn.
Tiêu Nhiên ấn eo cô, cắn môi cô, nói: “Anh tin anh, nhưng anh không tin em, nên anh nghĩ chúng ta nên lập một thỏa thuận bằng văn bản, rồi mời luật sư đến đây chứng kiến.”
Chu Kiều thoải mái: “Được thôi.”
Khoảng nửa tiếng sau.
Luật sư Tề của nhà họ Tiêu cất bản thỏa thuận bằng văn bản đã ký tên vào cặp tài liệu, rồi rời khỏi nhà họ Tiêu. Lúc đến cổng còn được bà nội Tiêu mời một cốc trà sữa.
Chẳng mấy chốc.
Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán đã qua, Tiêu Nhiên và Chu Kiều người thì đi học, người thì huấn luyện, thi đấu, thời gian trôi nhanh qua nhanh như gió thổi. Kể từ ngày ông cụ Tiêu dẫn hai người đến nhà họ Chu “ra oai” đến nay cũng đã hơn nửa năm.
Thế nhưng, không hề nghe thấy tin tức gì về việc họ sẽ tổ chức hôn lễ nữa.
Chu Mộ được tuyển thẳng vào Đại học Liên Thành vào tháng bảy, cô ta u uất trong ngôi trường mình không thích, tính cách ngày càng giống Mục Anh, vừa cay nghiệt lại vừa thích khoe khoang.
Mẹ con họ cũng vì tính cách quá giống nhau, “một núi không thể có hai hổ”, nên bắt đầu ghét nhau. Chu Mộ không thể lấy được dù chỉ một đồng từ Mục Anh nữa.
Sức khỏe Mục Anh lúc tốt lúc xấu, bà đã hóa trị vài lần, nhưng lại hồi phục một cách kỳ diệu.
Chu Thành Thiện vẫn chăm sóc hai mẹ con họ, chỉ là cuộc sống có phần eo hẹp, Chu Kiều đưa tiền cho ông, nhưng ngoài việc mua thuốc ra, ông sẽ không lấy ra cho hai mẹ con Mục Anh.
Cả nhà họ Chu suy tàn một cách rõ rệt.
Nhưng dù là vậy.
Miệng lưỡi Mục Anh vẫn cay độc, đặc biệt là khi đối diện với những lời hỏi han của hàng xóm, vì trước đó ông cụ Tiêu quá phô trương, nên hàng xóm đã nghe thấy hết.
“Không phải nghe nói con gái bà sắp lấy chồng sao? Còn tổ chức hôn lễ ở Liên Thành nữa? Sao chưa thấy tin tức gì?”
Rầm.
Mục Anh trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Suýt nữa đập vào mũi người hàng xóm.
Bà quay trở lại nhà.
Trời đã lạnh rồi.
Chu Mộ cuộn tròn trên ghế sô pha, cô ta nhìn Mục Anh nói: “Chị ta cũng giỏi thật đấy, hôn lễ đâu rồi? Giờ làm chúng ta bị người ta cười chê.”
Mục Anh đi đến rót một cốc nước nóng, nói: “Nên mẹ đã bảo rồi, chúng nó còn trẻ mà.”
Số tiền kia và mấy căn nhà đó.
Người bình thường sao nỡ cho đi.
Chắc là bạn trai của Chu Kiều cố tình đến gây áp lực cho họ thôi. Nhưng trên thực tế, có lẽ nhà họ Tiêu vẫn đang đánh giá con người Chu Kiều.
Bất kể ban đầu mọi chuyện có khoa trương đến đâu.
Sau khi thời gian làm phai nhạt, nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, chỉ thấy Chu Kiều thật nực cười.
Cuối cùng còn gọi điện thoại đến đe dọa người nhà họ Tiêu.
Hai mẹ con họ có lẽ đều nghĩ đến điểm này, trong lòng đều ngầm cảm thấy hả hê. Chu Kiều chưa gả vào nhà họ Tiêu ngày nào, thì họ còn yên tâm, vui vẻ thêm ngày đó.