Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 85

Đúng lúc này.

Có tiếng bước chân truyền đến ngoài cửa, ngay sau đó, Mục Anh bước lên bậc thềm. 

Trong nhà đèn sáng rực, Chu Kiều vừa ngước mắt lên, liền đối diện với khuôn mặt của Mục Anh.

Mẹ con họ trong khoảnh khắc đó, gần như im lặng nhìn nhau. Khoảng gần một giây sau, Mục Anh mới nhìn sang Chu Thành Thiện, nói: “Ở nhà có việc, ông đi với tôi trước đã.”

Chu Thành Thiện lại không vội vàng rời đi, ông hỏi ngược lại: “Có chuyện gì?”

Mục Anh lộ vẻ lúng túng.

Bà đứng ở cửa, không vào cũng không rời đi, vẻ mặt khắc nghiệt, nói: “Tóm lại là có việc, ông ra ngoài với tôi ngay.”

Cái giọng điệu ấy.

Chu Kiều nghe không lọt tai chút nào.

Cô vừa định lên tiếng.

Chu Thành Thiện lại nói: “Có phải bà muốn bàn chuyện Chu Kiều sẽ xuất giá từ đâu không?”

Lời này vừa thốt ra.

Mục Anh sững sờ, ngay sau đó cảm thấy hơi bối rối, có ý muốn bỏ đi.

Chu Thành Thiện tiếp lời: “Vừa hay, Chu Kiều đang ở đây, bà vào ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”

Mục Anh rất muốn phủi tay bỏ đi.

Mặc kệ cô xuất giá từ đâu.

Nhưng đã chuẩn bị suốt nửa năm nay rồi, bà kéo một chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống. 

Chu Kiều mới thực sự nhìn kỹ Mục Anh, người phụ nữ từng kiêu ngạo, khắc nghiệt như một chiến binh ấy, giờ đây sắc mặt đã xám xịt, nếp nhăn đầy trên khuôn mặt, hai bên thái dương và đỉnh đầu đã có vài sợi tóc bạc, mặc một chiếc áo xám nhăn nhúm.

Trên người đã mất đi sự kiêu căng.

Thay vào đó là sự khổ sở của nghèo khó.

Cổ họng Chu Kiều nghẹn lại.

Người phụ nữ này là mẹ cô, trước đây bà đã từng kiêu căng, khắc nghiệt đến nhường nào, đứng trước mặt cô với đôi giày cao gót, bảo cô cút đi. Giờ đây, bà đã già yếu, nhìn còn già hơn cả bà nội Tiêu.

Tuy nhiên, Chu Kiều biết Mục Anh vẫn luôn giúp đỡ lo liệu cho đám cưới này. Cô nhìn Mục Anh, chân thành nói: “Mẹ à, con cảm ơn mẹ, thời gian qua mẹ đã bận rộn lo toan.”

Chỉ một câu nói này thôi.

Khiến tất cả những người có mặt đều sững sờ.

Kể cả quản gia.

Tất cả đều nhìn về phía Chu Kiều.

Lúc này, họ chỉ cảm thấy cô gái này thật tốt đẹp.

Còn Mục Anh, bà bị tiếng cảm ơn này của cô làm cho suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế. Bà xua tay nói: “Không cần cảm ơn, cô khách sáo như thế là coi mọi người là người ngoài rồi.”

Lời nói thật khó nghe.

Nhưng trong lòng bà, làm sao có thể không hiểu được chứ. Đây đều là những việc bà nên làm, một người mẹ nên làm cho con gái, chỉ là chính bà đã khiến mối quan hệ trở nên xa lạ như người ngoài.

Nhưng Chu Kiều lại không hề một mực đòi hỏi, hay than vãn, trách móc, thậm chí là oán hận, thay vào đó,cô vẫn biết ơn. Nói xong lời này, mặt Mục Anh nóng ran, bà đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, không biết nên nói gì nữa.

Mắt Chu Thành Thiện lại hơi đỏ hoe.

Ông nhìn Chu Kiều.

Ông thấy không một ai có thể sánh bằng Chu Kiều.

Tiêu Nhiên thì đã sớm hiểu Chu Kiều là người có tính cách như vậy. Anh véo má cô, rồi nhìn sang Mục Anh, hỏi: “Không biết bà Mục muốn Chu Kiều xuất giá ở đâu?”

Mục Anh vừa nghe thấy giọng Tiêu Nhiên đã rùng mình, bà ngẩng đầu, nhìn Chu Kiều, nhìn Chu Thành Thiện, nói: “Tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi, nếu Chu Kiều muốn, có thể xuất giá từ chỗ chúng tôi.”

Chu Thành Thiện cũng nhìn Chu Kiều, nói: “Mẹ con mấy hôm trước đã nói chuyện này với bố. Ý bố mẹ là, con sẽ xuất giá từ nhà mình, để đón nhận một tương lai mới, bước tới ánh dương rạng ngời.”

Chu Kiều ngẩn người.

Cô nhìn bố.

Chu Thành Thiện lại nói: “Tuy ngôi nhà này không xứng đáng, cũng không đủ tư cách, nhưng nó từng là gốc gác của con.”

“Tất nhiên, việc này vẫn tùy thuộc vào lựa chọn của con.”

Chu Kiều nhìn đôi mắt hiền từ của bố.

Trong đầu cô chợt lóe lên vài ký ức đã qua, thực ra cũng không hoàn toàn là chuyện đau buồn, ít nhất là món thịt viên có vào đầu năm, đó cũng là một phần niềm vui của cô.

Cô hiểu ý Chu Thành Thiện.

Xuất giá từ nơi đó, có nghĩa là thoát khỏi quá khứ, thoát khỏi ngôi nhà này.

Người ta luôn cần một cái gốc rễ.

Dù cái gốc rễ ấy đã mục nát.

Nó vẫn là cội nguồn.

Chu Kiều nhìn sang Tiêu Nhiên.

Anh chăm chú nhìn cô, vài giây sau, nói: “Em quyết định đi. Nếu ở Bắc Kinh, em có thể xuất giá từ căn cứ, nhưng ở bên này thì không có căn cứ.”

Đúng vậy.

Bên này không có căn cứ.

Căn cứ giờ đây đã trở thành nhà của cô rồi.

Chu Kiều mím môi, thầm nghĩ, vậy thì miễn cưỡng một chút vậy.

Cô nói: “Được.”

Thế là địa điểm xuất giá đã được ấn định.

Một tuần sau, tức là tối ngày 27 tháng 5 Âm lịch, Chu Kiều về nhà họ Chu. Lần này cô về còn dẫn theo cả chuyên viên trang điểm và nhà thiết kế trang phục.

Tiêu Nhiên đưa cô vào nhà xong, liếc nhìn căn phòng cũ của cô.

Anh nhướng mày, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi Chu Kiều, nói: “Ngày mai anh đến đón em.”

“Vâng.”

Chu Kiều đứng nhìn anh bước xuống cầu thang.

Ngay sau đó, cô quay người lại, đối diện với Chu Mộ. Chu Mộ dựa vào khung cửa, có lẽ tướng do tâm sinh, lúc này cô ta đã không còn xinh đẹp như trước nữa. 

Cô ta mặc bộ quần áo hơi cũ, so với Chu Kiều trong bộ đồ hàng hiệu thì kém xa không chỉ một trời một vực. Chu Mộ nghiến răng, chỉ thấy chói mắt, cô ta quay người về phòng, đóng sầm cửa lại.

Chuyên viên trang điểm giật mình.

Mục Anh rót hai cốc nước ấm từ bếp ra, nói: “Đừng để ý đến con bé. Chu Kiều, phòng con vẫn là phòng cũ của con đấy.”

Chuyên viên trang điểm và nhà thiết kế nhận nước, vội vàng cảm ơn.

Chu Kiều nhìn Mục Anh một cái, rồi nhìn sang Chu Thành Thiện. Chu Thành Thiện xoay xe lăn, đẩy cửa phòng ra. 

Chu Kiều nhìn căn phòng, đứng ngây người, căn phòng đã trở lại như hồi cô ở, nhưng lại được trang trí thêm một chút, theo tông màu xanh lam và trắng mà cô yêu thích. Trên bàn còn đặt những chiếc kẹo m*t, đúng nhãn hiệu Tiêu Nhiên đã tặng cô trước đây.

Chu Kiều bước vào, đứng bên bàn học.

Nhìn căn phòng này.

Từng có lúc, căn phòng trong mơ của cô chính là thế này, nhưng bao nhiêu năm qua chưa từng thành hiện thực, Mục Anh không chịu bỏ tiền cho cô, còn Chu Thành Thiện thì không có khả năng.

Cô chỉ có thể ghen tị khi thấy Chu Mộ có thể trang trí lại phòng của mình.

Giờ đây.

Ước mơ của cô đã thành sự thật.

Đáng tiếc, thời gian đã lâu, hương vị của giấc mơ đã sớm đổi thay. May mắn thay, vẫn còn đọng lại chút tiếc nuối, cô vẫn thấy khá xúc động. Cô quay người nhìn Chu Thành Thiện và Mục Anh.

“Bố, mẹ, con cảm ơn bố mẹ.”

Mục Anh không nói gì.

Chu Thành Thiện cười nói: “Mau nghỉ ngơi đi con, ngày mai có nhiều việc phải làm lắm, còn phải dậy sớm nữa.”

Chu Kiều: “Vâng.”

Ngày hôm sau quả thật phải dậy rất sớm, vì giờ lành được sắp xếp vào lúc hơn mười một giờ sáng, xe hoa sẽ đi vòng quanh thành phố một vòng, tức là phải bắt đầu đi từ lúc trời chưa sáng.

Chu Kiều nhanh chóng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hơn bốn giờ sáng cô đã tỉnh giấc.

Vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong, chuyên viên trang điểm và nhà thiết kế trang phục lên phòng thay đồ và trang điểm cho Chu Kiều. Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển cũng đến từ sớm, cả hai đều đã mặc váy phù dâu màu hồng nhạt.

Chu Kiều chỉ có hai cô bạn làm phù dâu, không sắp xếp thêm đội phù dâu nào khác.

Ba người bận rộn, Mục Anh và Chu Thành Thiện cũng thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng và lo liệu mọi thứ cho các cô. Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đều ngạc nhiên trước sự thay đổi của Mục Anh, cả hai nhìn nhau và hơi bán tín bán nghi.

Nhưng họ vẫn không tin Mục Anh sẽ thực sự thay đổi tốt lên.

Rất nhanh sau đó.

Bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên:

“Đón cô dâu.”

Mục Anh tiến lên mở cửa.

Bảy tám người đàn ông cao ráo, chân dài, mặc vest đã đứng trước cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Mục Anh hơi sững lại, như thể thấy ngôi sao nổi tiếng vậy.

Bà cảm thấy những anh em này của Tiêu Nhiên, chắc hẳn đều là người có gia thế giàu có.

Tiêu Nhiên cầm bó hoa cưới bước vào.

Phía sau anh là giọng nói trầm ấm đầy ý cười của một người đàn ông: “Tiêu Nhiên, hội chị em của vợ cậu không chặn cửa à?”

“Ha ha, vợ cậu chỉ có hai cô bạn thân, không chặn cửa đâu, cậu ấy nghĩ chúng ta sẽ biết điều hơn.” Nhiếp Tư cười lớn.

Văn Trạch Tân: “Thế thì hơi nhạt rồi đấy.”

Văn Trạch Lệ: “Chậc, chắc phải chuẩn bị không ít bao lì xì nhỉ.”

Lão Dương: “Ấy các cậu đừng vội hô hào, bên trong còn một cánh cửa nữa.”

Được rồi.

Mọi người phát hiện ra.

Cửa lớn đã mở, khả năng cao cửa nhỏ đang bị chặn. Thế là lão Dương và Nhiếp Tư dẫn đầu xông vào, nói: “Tiêu Nhiên, để tôi giúp cậu!”

Chỉ là căn nhà này rất nhỏ.

Ba người đàn ông cao lớn bước vào đã khiến căn phòng trở nên chật chội.

Chu Thành Thiện cười nói: “Chậm thôi, chậm thôi, đừng để bị ngã.”

Ngay sau đó.

Đến cánh cửa bên trong, quả thực không dễ mở. Tiêu Nhiên ôm bó hoa, đứng ngoài ngân nga hát cho Chu Kiều nghe. Giọng hát trầm ấm, lạnh lùng của anh nghe khá hay.

Nhiếp Tư kinh ngạc: “Như thế này cũng được ư? Vậy chúng ta cũng hát theo thôi!”

Thế là vừa nhét bao lì xì vào, vừa hát hò inh ỏi.

Việc đó khiến Chu Mộ đột ngột mở cửa phòng, cô ta thấy ngoài cửa là một nhóm đàn ông đông đúc, đã không kịp nữa rồi. Tóc cô rối bời, quần áo xộc xệch, gương mặt đầy vẻ hằn học và cay nghiệt.

Trong khi đó, vài người đứng ở cửa, trong đó có Văn Trạch Lệ, liếc nhìn cô ta, hơi ngạc nhiên. Ngay sau đó, Văn Trạch Lệ không chút do dự lộ ra ánh mắt khinh miệt.

Khoảnh khắc ấy.

Chu Mộ chỉ muốn chết ngay lập tức.

Cô ta đóng sập cửa lại.

Và bật khóc sau cánh cửa.

Còn ở căn phòng bên cạnh.

Chu Kiều không chịu nổi tiếng hát của Tiêu Nhiên nữa, liền bảo Thành Noãn mở cửa.

Thành Noãn “Ôi chao” một tiếng, kéo mạnh cánh cửa ra.

Tiêu Nhiên nhướng mày, nói: “Cảm ơn nhé.”

Vừa nói, anh vừa bước tới, cúi xuống ôm ngang eo Chu Kiều, bế cpp lên. Chu Kiều vỗ nhẹ lên vai anh, “Hát hò gì thế không biết, anh nghĩ ra cái trò này từ bao giờ vậy?”

Tiêu Nhiên thản nhiên bước ra ngoài, đáp: “Trước đây em chẳng bảo, phụ nữ nếu không thích tay thì cũng mê giọng hát sao.”

Chu Kiều không nhịn được cười.

Khăn voan lắc lư qua lại.

Mục Anh thấy hai người sắp ra khỏi phòng, vội vàng đi đến, lấy một chiếc ô màu đỏ từ bên cạnh đưa cho Thành Noãn, rồi nói: “Chu Kiều, đừng quay đầu lại, cứ bước thẳng về phía trước.”

Chu Kiều nghe thấy giọng bà, vài giây sau mới đáp: “Vâng.”

Ngay sau đó.

Tiêu Nhiên bế cô bước ra khỏi cửa, đi xuống cầu thang.

Dàn phù rể và phù dâu cùng đi theo, một đoàn người đông đúc, rầm rộ. Chu Kiều được Tiêu Nhiên ôm trong lòng là nổi bật nhất. Mục Anh nhìn theo bóng lưng của họ.

Bất chợt.

Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt bà.

Chu Thành Thiện nhìn bà, nói: “Ngày đại hỷ thế này, đừng khóc.”

Mục Anh trừng mắt nhìn Chu Thành Thiện một cái, rồi quay người vào nhà. Mọi chuyện đều đã muộn màng rồi, bà cũng không mong bù đắp điều gì nữa, Chu Kiều xuất giá từ nơi này, sau này chỉ cần sống tốt là được.

Bà liếc nhìn căn phòng của Chu Kiều.

Trong đầu chợt lóe lên.

Hình ảnh cô bé vừa mới chào đời.

Đoàn rước dâu với rất nhiều chiếc xe sang trọng đi vòng quanh thành phố, đúng giờ lành thì dừng lại ở Khách sạn Hoàng Gia. Hành động rước dâu vòng quanh thành phố này đã khiến những người hàng xóm dù không có thiệp mời cũng đổ xô đến đứng chật cứng ở cổng để xem. Những chiếc xe này, thật sự quá đẹp, quá hoành tráng.

“Nghe nói đây là cô con gái lớn của nhà anh Chu, gả ra tận Bắc Kinh cơ đấy.”

“Cô con gái lớn à, có phải là cô bé mà Mục Anh không chịu cho đi học không?”

“Chính là con bé đó, mà con bé giỏi lắm, giờ là tuyển thủ của đội tuyển gì đó, lại còn gả vào gia đình quyền quý ở Bắc Kinh nữa chứ. Tôi thấy Mục Anh chắc đang hối hận xanh cả ruột rồi.”

“Đúng thế, tốt hơn cô con gái út nhà chị ta nhiều rồi. Trực tiếp đứng ở vạch đích của người khác cơ mà.”

“Đúng vậy, nghe nói riêng tiền thách cưới đã là năm mươi vạn rồi.”

“Ôi, nhiều thế cơ à, ghê thật đấy, sau này con gái Liên Thành xuất giá chắc không ai vượt được con số này đâu.”

Ngay sau đó.

Nghe nói danh sách sính lễ được công bố.

Thời này còn có chuyện danh sách sính lễ ư? Thế là mọi người ùa đến xem, khi thấy tiền thách cưới là hơn mười tám triệu, tất cả đều ngây người.

Giống như Hoàng Lệ Đình, mắt muốn lòa cả đi.

“Mọi người đừng làm ồn, để tôi đếm xem có đúng từng ấy không… đơn vị, chục, trăm, triệu, chục triệy… Đúng là chục triệu thật.”

“Nếu tôi là Mục Anh, chắc tôi sẽ tự g**t ch*t bản thân mình trong quá khứ mất….”

Tại Khách sạn Hoàng Gia.

Chu Kiều khoác tay Chu Thành Thiện đang chống gậy, nhìn Tiêu Nhiên đang bước về phía mình, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi. 

Tiêu Nhiên đi đến trước mặt cô, quỳ một gối xuống, nắm lấy tay cô, rồi nhìn sang Chu Thành Thiện, nói: “Sau này hãy giao cô ấy cho con, con sẽ chịu trách nhiệm cho quãng đời còn lại của cô ấy.”

Chu Thành Thiện nói: “Được.”

Mắt Chu Kiều càng nhoè đi.

Tiêu Nhiên nhìn Chu Kiều, “Em cũng phải chịu trách nhiệm cho quãng đời còn lại của anh, không được đổi ý, không được thất hứa, nếu không thì sẽ béo phì.”

Chu Kiều gật đầu: “Em biết rồi.”

“Vậy thì đi cùng anh.”

Nói xong.

Tiêu Nhiên đứng dậy, dắt tay cô.

Rồi lập tức chạy nhanh, Chu Kiều chạy theo anh.

Chạy được vài bước, đến trước sân khấu, anh xoay người lại một cái, Chu Kiều như một cánh bướm, lao vào lòng anh. Tiêu Nhiên cúi đầu, đôi mắt hẹp dài chứa đựng ý cười, “Thật trùng hợp, năm lớp mười hai khi chơi trượt ván, em cũng ngã vào lòng anh như thế này.”

“Lần này ngã, chính là cả đời.”

Chu Kiều ngẩng đầu lên, hàng mi ngấn lệ khẽ chớp, nói nhỏ: “Trùng hợp vậy à.”

Các vị khách dưới khán đài, bao gồm cả bạn bè thân thiết, cùng với ông cụ Tiêu và mọi người.

Ai nấy đều thốt lên: “Ôi trời, sến quá….”

Ông cụ Tiêu che mặt, “Sướt mướt, ủy mị quá. Bảo người dẫn chương trình mau mau bắt đầu đi, hai đứa này mà nói thì không dứt ra được.”

Bà nội Tiêu gõ mạnh vào đầu ông cụ, “Cứ để hai đứa nói.”

Ông cụ Tiêu: “…”

Thôi được rồi.

Chúc hai đứa hạnh phúc.

Mau sinh cháu cho ông.

Ai mà ngờ.

Lần chờ đợi này, lại kéo dài rất nhiều năm.

Ông cụ Tiêu thầm nghĩ, cả thế giới này đều đang chống lại ông. 

Hừ.

[HOÀN TOÀN VĂN]

Bình Luận (0)
Comment