Hồng Hạ quan sát xung quanh, theo góc nhìn của y thì đây là một cái viện cực kì lớn với tám căn phòng ngủ rộng rãi với mỗi cái cây ở trước mỗi căn phòng, một trù phòng và hai phòng tắm khá lớn xếp cạnh nhau tạo thành một hình chữ nhật cùng với ba lối đi xung quanh, ở chính giữa là một cái sân rất rộng, chắc là tầm khoản 9 trượng.
Hồng Hạ định trốn đi thì từ đằng xa có một mũi tên sắc nhọn từ căn phòng thứ bảy lao ra rồi cắm xuống đất ở trước mặt y, Ảnh Thất từ từ đi ra khỏi phòng rồi đứng ở hành lang, khoanh tay nhìn Hồng Hạ, lên tiếng:
"Ngươi mà trốn khỏi đây là tiền lương năm này của bọn ta bị cắt đấy nhé, ta cũng không muốn bị cắt tiền lương đâu"
Ảnh Ngũ vừa đi ra từ trù phòng,nghe Ảnh Thất nỏi vậy cũng nói theo: "Đúng vậy đó, ngươi đừng có trốn đấy, tiền mà ta chơi bài chưa trả hết đâu"
"..." – Lẽ nào thiếu niên đó chưa chịu buôn tha cho mình sao?
Không lâu sau Ảnh Lục cũng đã quay lại và đằng sau lưng cô là thiếu niên áo đỏ tuấn tú kì lạ ấy, nhưng mà Hồng Hạ cảm thấy thiếu niên đó nguy hiểm hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp thiếu niên đó và có thêm một cảm giác...!hơi lưu manh? Ánh mắt thiếu niên đó cứ như là nếu Hồng Hạ chỉ lơ là một chút thôi thì thiếu niên ấy sẽ vồ lấy y rồi lột đồ...!khụ.
Nói chung là lần gặp thứ hai thiếu niên này có cảm giác kì lạ, nhưng thứ y lo ngại không phải là cái này mà là...:
"Ấy? Mặt lạnh"
Hồng Hạ: "..."
Ảnh Thất: "..."
Ảnh Ngũ: "..."
Ảnh Lục: "???, chủ tử, không phải chứ, người cũng nhận nhầm là Ảnh Tứ luôn à?"
"Ta đâu có nhận nhầm, rõ ràng là vị ca ca mặt lạnh mà ta đã gặp ở chợ Thăng Long mà"
Hồng Hạ: "..." – Sao ngươi lại nói huỵch toẹt ra như vậy?!
"..." cả bốn người nhất thời không biết nói gì, trong đầu mỗi người ai cũng nghĩ (trừ Hồng Hạ) là, ca ca? sao chủ tử lại gọi hắn là ca ca? với cái tính tình bướng bình ngạo mạn không để ai vào mắt như vậy lại đi gọi người khác là ca ca??
Ảnh Lục khó tin hỏi: "Chủ tử, người nói vậy là sao??"
"Nói vậy là sao à? Ta chỉ nể mặt hắn chỉ vì hắn là người có khả năng cao nhất là giết được đám thích khách trong biển người đó thôi, còn phải hỏi tại sao à?"
Mọi người nghe vậy liền quay qua nhìn Hồng Hạ mà trên mặt Hồng Hạ lúc này như viết là xin đừng có hỏi chuyện kia nữa, y lùi lại vài bước, dè chừng nói:
"Nhìn ta làm gì?"
Thiếu niên cười tít mắt, nói tiếp: "Ta muốn hắn làm quỷ vệ của ta"
Hồng Hạ lập tức từ chối: "Thứ lỗi các hạ nhé, ta chó đã có chủ rồi"
"Ồ, vậy chủ từ cửa ngươi là ai? Ta đọc hết danh sách tên hiệu lẫn tên thật quỷ vệ của các thế lực trong nước Thăng Long này rồi mà không có ai tên là Hồng Hạ hay là Đỗ Xuyên cả"
"..."
"Ai bắt được ca ca thì tiền lương tháng này tăng gấp 10 lần"
Mọi người vừa nghe vậy liền quay sang y và lao tới, Hồng Hạ cũng rất nhanh nhẹn xoay người chạy tới căn phòng thứ tư rồi nhảy lên cao, sau khi đáp xuống ngói nhà Hồng Hạ quay lại nhìn xem thì lại thấy có thêm một người, y cũng không nghĩ nhiều mà quay người tiếp tục chạy.
Hồng Hạ nhảy thẳng qua bức tường, phi thẳng ra khỏi ảnh địa rồi lào vào nội địa của quỷ thị, Ảnh Ngũ ở đằng sau than:
"Ê ê ê, ngươi chạy chậm lại một chút, sao ngươi lại chạy nhanh như vậy? Ảnh Ngụy, ngươi dùng thứ bột gì đó mà hôm qua ngươi mới chế ra ấy, có giác dụng làm đối phương không tỉnh táo gì gì đó đó á! Dù sao thì chủ tử cũng đâu có nói là hạ dược hắn đâu"
"Gì? Thứ bột đó ta chưa thử nghiệm xong rồi mà lại lấy ra sử dụng với những người sức khỏe có bình thường thì nguy hiểm lắm, với lại còn đang ở vùng nội địa nữa!"
Trong khi hai người họ đang vắt óc nghĩ ra chiến lược thì Hồng Hạ bất ngờ quẹo phải, đi được một đoạn thì lại đột ngột quẹo trái khiến những người đang đuổi theo y ở phía sau Hồng Hạ hết sức khó khăn vì Hồng Hạ đang chạy với tốc độ cao như thế mà lại còn bẻ lái gắc như vậy mà tốc độ bọn họ cũng không nhanh bằng y, lại còn phải đi qua những khúc cua như thế khiến tốc độ bọn họ giảm đáng kể.
Đang trên đường chạy với tốc độ cao thì bất thình lình từ đâu ra một bức tường băng cao 2 trượng xuất trước mặt Hồng Hạ, y dừng lại, định dơ chân lên đạp bức tường băng đó thì từ đâu ra chồi thêm một cục băng nhọn hoắc trông rất nguy hiểm, Hồng Hạ đành phải dừng lại hành động này rồi quan sát xung quanh.
Ngoài mấy con quỷ điên điên khùng khùng nhìn chằm chằm vào Hồng Hạ rồi hét tán loạn cùng với dãy đèn đỏ chói được treo khắp chợ thì y cũng không thấy ai khả nghi cả.
Cùng lúc đó bọn họ cũng đã đuổi kịp Hồng Hạ, thấy y trước mắt Ảnh Lục nói:
"Hồng Hạ! Hồng Hạ, nể tình bằng hữu mới quen cách đây không lâu ngươi có thể dừng lại rồi ta bắt ngươi về được không? Lúc đó ngươi cũng là đồng đội của ta luôn, ta hứa sẽ chia một nửa số tiền cho ngươi coi như quà đền bù ha?"
"Bất quá, tiền ta không thiếu nên không cần"
Ảnh Thất chen vào: "Nhị ca, huynh không phải đang làm nhiệm vụ sao bây giờ lại ở đây rồi?"
"À, nghe chủ tử nói, ai bắt được ca ca là tiền lương tháng này tăng gấp 10 lần nên ta mới về thôi ấy mà"
"..."
Cảm nhận được có giọng nói ở gần đây nhưng không thể xác định được là phát ra ở đâu, Hồng Hạ liền rút thẳng kiếm ra khỏi vỏ rồi cắt một lỗ nhỏ cao 8 tấc (80cm) rộng hơn 2 tấc trên tảng băng lớn đó rồi chui qua bằng một cách dễ dàng với chiều cao khiêm tốn của chính bàn thân mình là 1 thước 7 tấc 3 phân (1m75)
(Nhưng mà bản tôn của y thấp hơn 6 phân ý:))))
Ảnh Ngụy khó tin nói: "Không thế nào! Làm sao hắn có thể chui qua cái lỗ nhỏ đó bằng một cách dễ dàng với chiều cao còn cao hơn cả ta chứ?"
Y cũng chả buồn quan tâm bọn họ mà tiếp tục chạy ra khỏi quỷ thị.
Đang trên đường chạy thì từ đâu ra có một nữ quỷ đi ra khỏi một con hẻm, Hồng Hạ lách qua người nữ quỷ như một cơn gió còn nữ quỷ đó hét lên:
"Ối mẹ ơi!! Nguy hiểm quá, ngươi đi đường kiểu gì –"
Chưa kịp nói xong thì lại thấy thêm mấy người lách qua người mình với tốc độ rất nhanh, nữ quỷ đó quay qua sau lưng nhìn:
"các đại nhân??"
Trên đường trốn thoát Hồng Hạ hết lần này đến lần khác bị chặn được với những tảng băng cực lớn và dày hơn bức tường băng và bị ép đến những con đường cùng không lối thoát, y định nhảy lên nóc nhà thì từ đằng xa có một mũi tên lao về chân của y.
Hồng Hạ di chuyển sang chỗ khác, quay người lại nhìn Ảnh Thất.
Cậu tiến tới cùng Ảnh Lục, mà trên tay Ảnh Lục đang cầm một đồ vật gì đó rất tinh xảo, dù không biết nhóm bọn họ đã có mưu kế gì mà lại tách ra như vậy nhưng chắc chắn là không phải thứ gì đó tốt lành rồi.
Ảnh Lục:
"Hồng Hạ, ta không biết tại sao ngươi lại cứu chủ tử bọn ta nhưng mà việc ngươi được cho vào tổ đội quỷ vệ của bọn ta thì cũng có lợi đấy" Ảnh Lục một tay cầm thứ đồ vật kì lạ, tay còn lại thì cầm một cây gậy bằng kim loại cười nói với y
"Ta không muốn vào cái tổ đội đó đâu, ta đã có chủ tử của chính bản thân mình rồi"
"Chủ tử của ngươi sao? Là ai? Chủ tử bọn ta nói là trong cái nước Thăng Long này không có quỷ vệ vào tên Hồng Hạ hay Đỗ Xuyên cả"
"Này...!các ngươi tìm không ra là đúng rồi, bởi vì hắn là H...!người sống tự do, không thuộc một quốc gia nào cả"
"..."
"..."
Ảnh Lục bắt đầu nói lí lẻ: "Không thuộc một quốc gia nào cả? vậy hắn kiếm sống bằng cái gì? Rồi nuôi ngươi kiểu nào? với những bằng chứng đó không thể thuyết phục được ta đâu, nếu ngươi thực sự là có chủ rồi thì tại sao còn ở phía tây bắc chợ quỷ sống bình thản như vậy? chừng nào ngươi cho ta gặp chủ tử của ngơi đi ta mới tin"
Sau khi Ảnh Lục nói tới cuối câu Hồng Hạ liền siết chặt bàn tay đang run rẩy ấy, run giọng nói:
"..., ngươi thực sự muốn gặp chủ tử ta sao...? Không...!không có chuyện đó đâu"
Ảnh Thất hỏi: "Sao lại không?"
"Bởi vì...!vì...!chính tay ta đã đẩy người ấy xuống vực núi của...!núi Tử Lô rồi..., nên không gặp được đâu, các ngươi sẽ không muốn tới chỗ đó đâu, kinh khủng lắm, ta từng bị đẩy xuống đó và suýt chút nữa là...!thoát ly khỏi tam giới..."
"..."
"..."
Sau y nói câu đó ra không khí buỗng nhiên trở nên im lặng bất thường và một bầu không khí khó thở và lạnh ngắt xuất hiện, Ảnh Lục khó tin nói:
"Cái gì?! Chính tay ngươi đẩy chủ tử xuống chỗ chết?? ôi mẹ ơi đúng là khó tin mà, ta còn chưa dám chửi chủ tử mà ngươi đã giết chủ tử rồi, đúng là to gan mà!"
Hồng Hạ bước lùi ra sau vài bước, thoắt cái đã biến mất không lưu lại một tàn ảnh hay giấu vết nào, mắt thấy người bỗng nhiên thình lình biến mất Ảnh Thất liền chạy tới chỗ y vừa đứng rồi nhảy lên mái nhà của một con quỷ rồi quan sát xung quanh nhưng không thấy y, cậu nhanh chóng thông linh với hai người bên kia:
"Người biết mất rồi, không lưu lại giấu vết gì cả"
Cả hai người đồng thanh: "Hả?!"
Cả 1 canh giờ rượt đuổi rồi đem về tay trắng và báo với chủ tử thì đúng là tốn sức và thời gian mà, thiếu niên áo đỏ hỏi:
"Biến mất? thú vị nha, chui qua được với cái lỗ nhỏ hơn Ảnh Ngụy bằng một cách dễ dàng, dưới chân hắn không có trận địa và xung quanh không có dấu vết, đúng là hoàn hảo mà, lúc đuổi theo thì hắn đã nói gì?"
Ảnh Ngụy nói: "Bất quá, tiền ta không thiếu nên không cần"
Ảnh Lục chen vào: "Còn nữa, "Ta không muốn vào cái tổ đội đó đâu, ta đã có chủ tử của chính bản thân mình rồi", "Này...!các ngươi tìm không ra là đúng rồi, bởi vì hắn là H...!người sống tự do, không thuộc một quốc gia nào cả" và...!"Bởi vì...!vì...!chính tay ta đã đẩy người ấy xuống vực núi của...!núi Tử Lô rồi..., nên không gặp được đâu, các ngươi sẽ không muốn tới chỗ đó đâu, kinh khủng lắm, ta từng bị đẩy xuống đó và suýt chút nữa là...!thoát ly khỏi tam giới...""
Ảnh Lục dùng giọng điệu giống y hết mà Hồng Hạ đã nói, kể cả câu cuối, thiếu niên áo đỏ trầm ngâm: "Bởi vì hắn là H...? H à? Hoa, Hữu, Hạ, Hạc, Huyết, Huyệt, Hỉ, Hợi, Huyền, Hải, Hoàng, Hà, Hạnh, Hoài, Hương, Hồ, Huy,...!Hồng? lẽ nào là..."
Ảnh Tứ lạnh lùng hỏi: "Người biết đó là ai à?"
"Không...!chắc không phải đâu, trên đời này có bao nhiêu người có tên Hồng chứ"
"..."
_____
Hồng Hạ đang ngồi trong xe ngựa, cúi đầu nắm chặt cả hai tay lại với nhau trầm ngâm suốt cả quãng đường.
Ngọc hỏi:
"Gì vây? Sau khi đi với gái rồi mất lần đầu đúng không?"
"Dẹp cái suy nghĩ đen tối bậy bạ đó đi, chỉ là gặp một số chuyện phức tạp thôi"
"Ồ, ta cũng hứng thú với "chuyện phức tạp" nhà ngươi, dám hỏi, ngươi gặp chuyện gì?"
"Sao ta phái nói cho ngươi biết nhỉ" Hồng Hạ lạnh lùng đáp lại
"..., tới Liên Khăm rồi, xuống đi"
Hồng Hạ nghe cô nói vậy vén màn ra rồi bước xuống xe ngựa, cô nói tiếp: "Để ta đi thuê người trông giùm, ngươi xéo trước đi"
Nói xong liền lấy roi quất vào mông ngựa rồi đi vào cổng thành, y chấp hai tay ra sau lưng bình thản bước qua cổng thành thì lại bị mấy tên lính canh chặn lại:
"Ê ê tên kia, trông ngươi giống người của bọn thăng long quá, có giấy tờ hay là ảnh bài không?"
"..."
Sao lần nào y đi ra đi vào cổng thành thì lại bị chặn trong khi đó cô ta vẫn qua bình thường mà vẫn không bị soát giấy nhỉ? Hồng Hạ bình tĩnh nói:
"Hiên Viên Trạch, Ngụy Mặc Doãn, ta tới thăm bằng hữu" – tiện thể ghé qua nhàTrần làm loạn một phen
Tên lính bên trái lắc lắc tay áo, giễu cợt: "Ha, ngươi nghĩ ngươi đi thăm bằng hữu mà nói những cái tên đó ra thì ta sẽ sợ á? pêi! Ta khinh, đám người thăng long các ngươi là cái thá gì chứ, bằng hữu của các ngươi chỉ là ăn mày thôi –"
Tên lính bên trái chưa nói hết câu liền bị tên lính bên phải bịt mồm lại, tên lính đó cười nói:
"Ai ya đại nhân lượng thứ, tên này từ quê lên đây làm lính chưa được bao lâu nên kiến thức con hạn hẹp, bằng hữu của đại nhân đều là quý nhân cành vàng lá ngọc hết, không phải ăn mày đâu ạ! Mong đại nhân không để bụng"
"Hừ"
Y lạnh lùng lườm tên lính bên trái rồi tiếp tục bước đi của mình, còn tên lính bên trái mặt như muốn nổi gân, định túm vai Hồng Hạ rồi lôi lại đây nhưng bị tên lính bên phải ngăn lại.
tên kia hỏi:
"Ngươi làm gì vậy? chẵng lẽ cứ để tên đó đi qua cổng thành mà không lục soát gì sao?!"
"Tên ngốc nhà ngươi, ngươi có biết những người dám đọc ra tên của hai vị đó ra là thân phận cao cỡ nào không?"
"Hai vị đó là ai?"
"Vị đầu tiên là một vị công tử nhà Hiên cực kì nổi tiếng chỉ đứng sau vị thái tử nhà Trần, mà nhà Hiên này từng lời nói hay hành động cũng có sức nặng không thua kém gì nhà Trần, trong tay họ nắm giữ cả 12 vạn kỵ binh.
Còn vị thứ hai cũng là một vị công tử nhà Ngụy rất nổi tiếng, nhà Ngụy bọn họ cũng rất có tiếng tăm trong ngành y, mà trong nhà Nụy này có hai người, một người là Ngụy Doãn công tử, người còn lại là Ngụy Anh công tử, cũng là ca của Doãn công tử"
________
Ảnh Ngụy
Nguồn: Picrew.